Lê Hiểu Mạn ngồi xuống nhìn Lâm Mạch Mạch đang say đến sắp ngất: “Mạch Mạch, tớ không trách cậu, cậu có chuyện gì giấu tớ nữa?”
Lâm Mạch Mạch nhắm mắt, hai tay day trán, vẻ mặt bi thương, hơi nức nở nói: “Tớ mất đứa bé rồi.”
Nghe cô nói vậy, Lê Hiểu Mạn vô cùng kinh ngạc: “Mạch Mạch, chuyện này là từ khi nào? Sao cậu không nói gì cho tớ biết? Đứa trẻ có phải của Lăng Hàn Dạ không?”
Lâm Mạch Mạch vẻ mặt đau khổ: “Đừng nhắc tới anh ta, là anh ta hại chết đứa nhỏ của tớ, tớ không bao giờ tha thứ cho anh ta, vĩnh viễn sẽ không tha thứ...”
Lê Hiểu Mạn còn muốn hỏi chuyện về đứa trẻ nhưng Lâm Mạch Mạch đã ngủ thiếp đi.
Cô nhìn Lâm Mạch Mạch, cô rất yêu quý cô gái này. Hồi nhỏ đã không còn cha mẹ, luôn phải tự chăm sóc bản thân, đặc biệt quan tâm đến cô, Lâm Mạch Mạch vẫn luôn rất kiên cường, cho tới giờ luôn nói chuyện tốt với cô, không nói những điều xấu, những điều khó khăn với cô bao giờ, lúc nào cũng giúp đỡ cô hết mình.
Cô hy vọng Mạch Mạch có thể hạnh phúc, cô cảm thấy, thật ra Mạch Mạch không hạnh phúc vui vẻ như bên ngoài, trong lòng cô ấy hẳn phải chất chứa nhiều thứ lắm.
Cô ngồi bên cạnh Lâm Mạch Mạch một lúc rồi ra khỏi phòng khách.
Vì không thấy gì nên cô liền đi lên thẳng tầng ba.
Đầu tiên là cô lên kiểm tra phòng ngủ, như cô nghĩ, ba đứa nhóc hẳn là đã chơi mệt nên ngủ cả trên mặt thảm rồi.
Lê Hiểu Mạn nhẹ ôm ba đứa nhóc lên giường, đắp chăn cẩn thận rồi mới rón rén rời đi.
Trong vườn, bốn người dường như cũng đã sau, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy, Tô Dịch, ngay cả Long Tư Hạo dường như cũng đã "tử trận".
Lê Hiểu Mạn và quản gia đến vườn thì Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy mỗi người một ghế sô pha, rất không ưu nhã ngửa đầu ngồi, mặt hai người đỏ bừng, trong miệng lời say cứ thế mà tuôn ra.
Lăng Hàn Dạ giơ ly lên, hai mắt neho lại, nhìn Lạc Thụy ngồi đối diện: “Tới, uống nào, không sau không về.”
“Không uống nữa, say rồi.” Lạc Thụy hạ chân, chỉ hướng bầu trời: “Lăng thiếu gia, cậu nhìn kìa, Ngưu Lang... Chức Nữ...”
“Ở đâu?” Lăng Hàn Dạ nghe vậy thì ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, nhìn hồi lâu cũng chỉ thấy có mấy vì sao sáng, không thấy Ngưu Lang Chức Nữ đâu cả.
“Cậu uống say rồi, nữ nhân của tôi đi đâu rồi?” Lăng Hàn Dạ vừa nói, vừa đưa mắt tìm Lâm Mạch Mạch khắp nơi.
“Chết tiệt... lại chạy đi đâu rồi? Nữ nhân chết tiệt...”
Lăng Hàn Dạ đứng dậy đảo đi tìm Lâm Mạch Mạch, tìm nữ nhân chết tiệt mà anh đang luôn miệng gọi.
Lạc Thụy nghe anh muốn tìm nữ nhân chết tiệt thì híp mắt lại: “Ở đây... làm gì có nữ nhân chết tiệt nào? Tới bãi tha ma mà tìm đi, ở đó mới có nhiều nữ nhân chết tiệt...”
Lê Hiểu Mạn thấy Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy say đến ý thức mơ hồ, liền kêu quản gia gọi người đưa Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy về phòng khách.
Sau đó cô lại nhìn sang hướng Tô Dịch và Long Tư Hạo.
Tô Dịch lúc này ngồi ở bên cạnh Long Tư Hạo, trong tay đang cầm rượu, nhìn anh nói: “Tư Hạo, chúng ta quen biết... đã mười lăm năm, mười lăm năm... vào sinh ra tử, tôi ở bên cạnh cậu... mười lăm năm, tôi... mời cậu một ly.”
Anh say khướt nói xong, uống một hớp rượu rồi lại để ly bên miệng Long Tư Hạo.
Bọn họ tối nay đều uống rượu nặng, độ cồn rất cao, khoảng gần chín mươi sáu phần trăm.
Long Tư Hạo tửu lượng vốn tốt mà giờ cũng uống đến ý thức không rõ rồi. Anh dùng hai ngón tay thon dài xoa mi tâm, nhìn ly rượu Tô Dịch đưa tới, lấy tay đẩy ra.
“Không uống nữa, tối nay… đến đây là kết thúc rồi.” Long Tư Hạo men say nồng đậm nói xong liền đứng lên.
Tô Dịch thấy anh đứng lên thì cũng đứng lên theo, tay anh khoác lên bả vai Long Tư Hạo: “Tư Hạo, cậu say rồi, tôi đỡ cậu trở về phòng ngủ.”
Nhưng ngay sau đó anh không giống như đã nhìn thấy Lê Hiểu Mạn, đỡ Long Tư Hạo, hai người lảo đảo đi về phía đại sảnh.
Lê Hiểu Mạn nhìn Tô Dịch đỡ Long Tư Hạo đi thì nhíu mày, sau đó liền nhanh chóng đi theo.
Tô Dịch và Long Tư Hạo đã đi lên tầng, giờ đang ở cửa tầng hai.
Tô Dịch vẫn luôn đỡ Long Tư Hạo, mà Long Tư Hạo đang dùng một tay giữ lấy tay vịn cầu thang, một tay thì xoa xoa mi tâm, dường như là do uống quá nhiều nên rất không thoải mái.
Lê Hiểu Mạn đi phía sau bọn họ, sở dĩ không tiến lên đỡ Long Tư Hạo là vì muốn biết rốt cuộc Tô Dịch đang muốn làm gì.
Đến phòng ngủ ở tầng ba, sau khi đỡ Long Tư Hạo vào, Tô Dịch đóng cửa lại.
Lê Hiểu Mạn bị nhốt bên ngoài phòng ngủ ngạc nhiên, tiến đến cầm tay vặn, nhưng phát hiện ra đã bị khóa.
Mà sau khi Tô Dịch đóng cửa xong, anh liền đỡ Long Tư Hạo đi về phía giường lớn.
Đỡ Long Tư Hạo nằm xuống xong, anh ngồi xuống bên cạnh, hai mắt khôi phục vẻ tỉnh táo, không hề giống người say chút nào.
Anh nhìn Long Tư Hạo như vậy một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, sau đó đi tới mở cửa.
Lê Hiểu Mạn đang đứng bên ngoài lắc lắc tay cầm cửa, Tô Dịch đột nhiên mở ra làm có hơi kinh ngạc.
Tô Dịch nhìn cô, hai mắt vờ say: “Tư Hạo... giao cho cô.”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh say khướt như vậy thì ánh mắt hiện lên tia nghi ngờ, cười nhìn anh: “Cứ giao cho tôi, anh uống say như vậy rồi, để tôi bảo quản gia chuẩn bị canh giải rượu.”
Tô Dịch nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong liền xoay người không vững đi xuống tầng dưới.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn tiền lên hai bước nhìn thân ảnh lung lay của anh: “Cũng đã trễ thế này rồi, anh lại uống nhiều rượu như vậy, giờ về có phải hơi không an toàn không, để tôi bảo quản gia đỡ anh.”
Nói xong, Lê Hiểu Mạn không đợi anh trả lời liền lấy điện thoại gọi cho quản gia, bảo ông đỡ Tô Dịch đến phòng khách.
Tô Dịch còn chưa đáp lời cô, hai tay giữ chặt tay vịn từ từ đi xuống tầng dưới.
Lê Hiểu Mạn vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn Tô Dịch chậm chạp đi xuống, cho đến khi thân ảnh anh biến mất ở chỗ cầu thang, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo, trong lòng sinh ra nghi ngờ vô hạn.
Mới vừa rồi sao Tô Dịch lại muốn đóng cửa phòng? Anh bảo cô chăm sóc cho Tư Hạo, rõ ràng là anh không say đến mức bất tỉnh nhân sự.
Đột nhiên cô có trực giác, căn bản anh không hề uống say.
Còn nữa, nếu Tô Dịch là người thần bí, sau vành tai anh ấy hẳn phải có chữ “Tư” mới đúng, sao sau vành tai Tô Dịch lại không có?
Chẳng lẽ anh thật sự không phải là người thần bí, là suy đoán của cô sai lầm sao?
Đang lúc cô đang suy nghĩ, bỗng cô một đôi tay ôm lấy cô từ phía sau lưng.