Long Tư Hạo thấy cô đột nhiên hỏi như vậy liền ngồi xuống, đôi mắt đen thâm sâu nhìn cô: “Hiểu Hiểu, hai ngày này em rất mẫn cảm đối với Tô Dịch.”
Lê Hiểu Mạn ôm cổ anh, đặt cằm lên vai anh: “Em thấy anh ta có chút thần bí, lại không thích nói chuyện, không có tiếng tăm gì, người khác thật sự không biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì...”
Nói đến đây cô ngước mắt nhìn anh: “Rốt cuộc trên người anh ta có hình xăm hay không?”
Long Tư Hạo dịu dàng nhìn cô hỏi lại: “Vì sao cứ mãi hỏi chuyện này?”
Lê Hiểu Mạn hay hỏi vì sau vành tai người thần bí có một hình xăm chữ ‘Tư’, cô nghi ngờ Tô Dịch là người thần bí.
Nhưng cô lại không có chứng cứ.
Long Tư Hạo thấy cô không đap thì ôm chặt cô vào ngực, cằm cà cà lên trán cô: “Hiểu Hiểu, chuyện người thần bí giao cho anh, tin tưởng ông xã em đi, chỉ cần xác định được thân phận của người thần bí, mặc kệ hắn là ai, anh tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.”
Anh nói vậy như ám chỉ điều gì, Lê Hiểu Mạn cũng nghe ra được một ít manh mối, ht nhà cô cũng đang hoài nghi nhưng hình như anh không muốn cô nói quá nhiều về Tô Dịch.
Chuyện này đối với anh mà nói là môt loại tổn thương.
Thật ra cô cũng không muốn ở trước mặt chồng mình nói bậy về anh em tốt của anh.
Cô biết chồng cô là người trọng tình trọng nghĩa, cô không có chứng cứ lại nói như vậy về anh em sống chết bên nhau của anh lại giống như tát vào mặt anh, thật không cho anh mặt mũi.
Loại cảm giác cô có thể hiểu, nếu có người ở trước mặt cô nói xấu Lâm Mạch Mạch, cô nhất định sẽ trở mặt với người đó.
Cho nên thân là vợ anh cô có thể thông cảm, hiểu cho anh và tin anh có thể xử lý tốt chuyện này.
Cô nhìn anh không nói gì nữa chuyện này nữa mà nói: “Lát nữa em muốn đến bệnh viện thăm mẹ em, tối này anh mang Lăng Hàn Dạ, trợ lý Lạc, Lăng Dinal và Tô Dịch tới biệt thự tụ họp, em sẽ gọi Mạch Mạch tới.”
Không đợi anh có đồng ý hay không cô lại tiếp tục nói: “Cứ thế đi, em đi xem kia hai tiểu gia hỏa đã tỉnh chưa, ông xã nhớ nhất định phải gọi bọn họ tới.”
Dứt lời cô liền đứng dậy mặc quần áo sau đó sang phòng ngủ bên cạnh.
Hai tiểu gia hỏa đã tỉnh, tiểu Nghiên Nghiên đi chân trần giẫm lên sàn nhà, bàn tay nhỏ bé xoa xoa mắt, nhìn thấy Lê Hiểu Mạn đi vào thì buồn ngủ gọi một tiếng: “Mẹ, chào buổi sáng.”
“Nghiên Nghiên, chào buổi sáng, mau đi rửa mặt súc miệng đi.”
Lê Hiểu Mạn nhìn tiểu Nghiên Nghiên nói xong liền đi về phía Long Dập mà lúc này Long Dập đang gấp chăn.
Thật đúng là đứa bé gọn gang chu đáo.
Sau đó cô nhướn mày nhìn tiểu Nghiên Nghiên đang xoa mắt, giọng nói dịu dàng: “Nghiên Nghiên, sau này tỉnh dậy phải gấp chăn, nhìn anh làm thật là gọn.”
Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn Long Dập đã gấp chăn xong sau đó nhíu mày: “Người ta không biết gấp mà.”
Lê Hiểu Mạn nhin ftieuer Nghiên Nghiên sau đó quay đầu nhìn Long Dập, nắm lấy tay bé: “Allen, mẹ mang con đi rửa mặt.”
Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ dắt anh trai đi rửa mặt mới cúi đầu từ trong phòng ngủ đi ra, trực tiếp qua phòng ngủ bên cạnh.
Long Tư Hạo đang cài khuy áo, sau đó nghe thấy âm thanh của tiểu Nghiên Nghiên vang lên: “Ba…”
Nghe tiếng, Long Tư Hạo xoay người nhìn bé, thấy bé vẫn đang nhíu mày, mặt còn chưa rửa, tóc chưa chải, thoạt nhìn có chút nhếch nhác, anh đau long tiến lên ngồi xổm trước người bé.
“Bảo bối, làm sao vậy?”
Tiểu Nghiên Nghiên cúi đầu: “Hình như mẹ không còn yêu con nữa.”
Long Tư Hạo nhìn cô nhóc đang bẹp miệng, nước mắt lấp lánh, đau long bế con gái lên, sau đó ngồi xuống giường.
“Nghiên Nghiên, sao mẹ lại không yêu con nữa hả? Mẹ rất yêu con.”
Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, bẹp miệng: “Chính là hiện tại mẹ sắp không thèm để ý đến con nữa.”
Long Tư Hạo cười nhìn con gái: “Bảo bối, con cảm thấy hiện tại trong mắt mẹ chỉ có anh trai đúng không?”
Tiểu Nghiên Nghiên gật đầu: “Vâng.”
“Nghiên Nghiên, mẹ tốt với anh là vì mẹ muốn bồi thường cho anh, năm năm trước mẹ cho rằng anh đã chết, trong long vẫn luôn áy náy, tự trách, cảm thấy không tốt với anh, năm năm này ba và mẹ chưa từng chăm sóc cho anh, không để anh được cảm nhận tình thương của ba mẹ, anh chịu nhiều khổ sở, cho nên hiện tại đã đón anh về, mẹ muốn thương yêu anh, mẹ muốn dùng tình thương thiếu sót năm năm qua bồi đắp cho anh, yêu anh, thương anh, nhưng mà Nghiên Nghiên, con phải nhớ mẹ vẫn luôn yêu con.”
Tiểu Nghiên Nghiên xong lời ba nói hoàn toàn hiểu ra.
Hai mắt ngấn nước, bé thật đau long anh trai.
Năm năm này bé có mẹ thương, mà anh trai thì không có, người đàn bà xấu xa kia nhất định là bắt nạt anh, cho nên hiện tại mẹ thương anh nhiều hơn một chút là đúng.
Sau này bé sẽ thương anh trai, để anh trai cảm thấy hạnh phúc.
“Ba…”
Bé vừa khóc vừa gọi, hai tay ôm cổ Long Tư Hạo: “Ba, anh thật là đáng thương, con thật đau long cho anh, sau này cũng sẽ thương anh.”
Long Tư Hạo duỗi tay lau nước mắt cho bé, khóe môi nở nụ cười: “Nghiên Nghiên ngoan, ba biết con hiểu chuyện nhất mà, mẹ thương anh ba sẽ thương con, sau này có đồ ăn ngon đều cho anh nữa, phải thương yêu anh, con tuy còn nhỏ nhưng không thể tùy hứng trước mặt anh cũng không thể phát tính tình trước mặt anh.”
Tiểu Nghiên Nghiên gật đầu: “Ba yên tâm đi, con sẽ thương anh như mẹ vậy.”
Long Tư Hạo hôn đầu bé một cái: “Nghiên Nghiên đúng là con gái ngoan của ba, ba mang Nghiên Nghiên đi rửa mặt, hiện tại con như con mèo vậy.”
Long Tư Hạo nhìn tiểu Nghiên Nghiên mỉm cười, bế con gái lên đưa bé vào phòng tắm, giúp bé rửa mặt xong lại chải đầu cho bé.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy ba còn biết chải đầu, còn biết tết tóc mà còn đẹp như vậy, bé kinh ngạc mở to mắt.
“Ba, ba thật giỏi.”
Long Tư Hạo tết tóc cho bé cười nói: “Ba không giỏi sao có thể sinh ra con và anh trai giỏi như thế.”
Tiểu Nghiên Nghiên quay đầu nhìn anh: “Ba, con có một bí mật muốn nói cho ba.”
“Bí mật gì?”
“BA tết tóc còn đẹp hơn mẹ.”
“Haha…” Long Tư Hạo nhếch môi cười lớn: “Bảo bối, lời này không thể mẹ nghe thấy, mẹ sẽ bị đả kích.”
Chải tóc xong, lại đứng trước gương nhìn trái nhìn phải: “Ba, sau này mỗi ngày ba đều chải đầu giúp con được không?”
—— Huyên Huyên có chuyện nói ——
Các bảo bối: mấy chương này thật là ấm áp mà, các bảo bối cứ cảm nhận trước đi, mấy chương nữa sẽ tiến vào giai đoạn nguy hiểm và khẩn trương, vô cùng kịch tính, haha.