Lúc này khói mù đã tan hoàn toàn, đám người Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Lâm Mạch Mạch thấy Lê Hiểu Mạn và Tiểu Long Dập không có chuyện gì, sợ hãi trong lòng mới tan đi, yên tâm lại.
Lạc Thụy nghi hoặc nhìn về phía Lăng Hàn Dạ: “Vì sao bom không nổ?”
“Đương nhiên tôi không muốn, xem ra quả bom này là giả.”
Hoắc Vân Hy nhìn Long Tư Hạo ôm chặt Lê Hiểu Mạn, anh ta xiết chặt hai tay, muốn tiến lên hỏi cô có sao không, có bị thương không, lại không tìm thấy lý do và dũng khí.
Tiếng nổ vừa rồi cũng dọa anh ta sợ tới mức sắp hồn phi phách tán, anh ta chưa từng sợ hãi như vậy.
Bây giờ thấy Lê Hiểu Mạn bình yên vô sự, anh ta đột nhiên cảm thấy chỉ cần cô có thể sống sót an toàn, đó chính là tâm nguyện lớn nhất đời này của anh ta.
Giờ phút này với anh ta mà nói, an toàn của cô quan trọng hơn tất cả của anh ta.
Anh ta có thể có được cô hay không, có thể cướp lại cô từ trong tay Long Tư Hạo hay không đã không còn là chuyện quan trọng nhất nữa.
Chỉ cần cô an toàn, chỉ cần cô hạnh phúc, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Hàn Cẩn Hi đứng ở cách đó không xa, nhìn người một nhà nọ ôm nhau, lo lắng và sợ hãi trong lòng khi nghe thấy tiếng nổ cũng tan biến.
Đôi mắt lam của anh chăm chú nhìn Lê Hiểu Mạn bình yên vô sự một hồi lâu, mới xoay người nhìn về phía Mễ Tây, phân phó: “Chuẩn bị về Anh.”
“Vâng!” Mễ Tây lên tiếng trả lời, đi theo sau anh, rời khỏi hội trường hôn lễ.
“Tại sao có thể như vậy? Sao lại không nổ? Tại sao có thể như vậy?”
Sophie ngã ngồi trên mặt đất, thấy bom không nổ, cô ta vô cùng nghi hoặc kinh ngạc.
Đột nhiên, ánh mắt cô ta hung ác, kẻ thần bí kia cũng dám lừa cô, vậy mà hắn ta đưa cô bom giả, vì sao hắn phải làm như vậy?
Hắn để cô tới phá hỏng hôn lễ, mà chính hắn lại không xuất hiện, thật ra hắn mang ý đồ gì.
Tiểu Nghiên Nghiên vừa rồi cũng bị tiếng nổ dọa, lúc này khuôn mặt bé trắng bệch, thân hình nho nhỏ phát run, được Lâm Mạch Mạch ôm lấy.
Mà Ngụy Vũ Bân cũng được Ngụy Tử Đình ôm.
Ở đây tất cả mọi người đều bị dọa, đến bây giờ vẫn kinh hồn chưa định.
Đôi mắt nhỏ của Tiểu Nghiên Nghiên đầy nước mắt, bé rơm rớm nhìn về phía Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo, khóc nức nở hô: “Ba, mẹ, anh hai...”
Lập tức bé từ trong lòng Lâm Mạch Mạch chạy về phía bọn họ.
Đúng lúc này, Sophie thấy Tiểu Nghiên Nghiên chạy về phía Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn, ánh mắt cô ta hung ác, đột nhiên lấy từ trong túi ra một khẩu súng, họng súng đen ngòm nhắm ngay sau lưng Tiểu Nghiên Nghiên.
Mọi người ở đây người thấy thế, tất cả đều đổi sắc mặt.
“Nghiên Nghiên...”
“Bảo bối...”
...
Nghe thấy tiếng hô, Lê Hiểu Mạn vừa ngẩng đầu lên đã thấy Sophie chĩa súng vào Nghiên Nghiên, cô thần sắc hoảng hốt, sợ tới mức mở to hai mắt: “Nghiên Nghiên.”
Cô đẩy Long Tư Hạo và Tiểu Long Dập ra, lập tức nhào tới chỗ Tiểu Nghiên Nghiên.
Đúng lúc cô nhào tới ôm lấy Tiểu Nghiên Nghiên, Sophie liền nổ súng.
Tiếng súng vừa vang lên, một thân ảnh khác nhanh chóng vụt tới, đứng trước người Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên.
Lê Hiểu Mạn nghe thấy tiếng súng vang lên, cả người chấn động, cô ôm chặt Tiểu Nghiên Nghiên xoay người, thấy người che trước mình vậy mà lại là Trầm Thi Vi.
Bởi vì Trầm Thi Vi vốn ở gần Sophie, cho nên bà mới có thể đúng lúc đỡ đạn giúp bọn họ.
“Mẹ... Mẹ...”
Sophie thấy mình bắn trúng mẹ, cô ta không dám tin mở to mắt, sắc mặt trắng bệch, môi phát run.
Lập tức cô ta khóc gào lên: “Vì sao mẹ lại chạy ra? Vì sao?”
Mà lúc này, bên ngoài hội trường yến hội hôn lễ vang lên tiếng súng, một người đàn ông mặc áo khoác gió màu đen vừa nổ súng lên mặt đất vừa đi đến, đúng là kẻ thần bí kia.
Khách mời ở hiện trường thấy thế, sợ tới mức liên tục lùi sang hai bên.
Mà vệ sĩ cũng rút súng ra, nhưng bọn họ còn chưa kịp nổ súng bắn về phía kẻ thần bí đã bị bắn trúng cổ tay.
“Đoàng đoàng đoàng” Tiếng súng vang lên, lại dọa khách mời ở hiện trước không dám ngo ngoe gì.
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn người mặc áo đen kia, híp mắt, trên miệng cong lên nụ cười quỷ dị, nhìn về phía Hoắc Vân Hy: “Vân Hy, lại đây đỡ ông nội.”
Hoắc Vân Hy bây giờ vô cùng lo lắng cho Lê Hiểu Mạn, anh ta không đi về phía Hoắc Nghiệp Hoằng, mà bảo vệ bên người Lê Hiểu Mạn.
Kẻ thần bí bước tới cực nhanh, vì hắn vừa đi vừa nổ súng, đương nhiên không ai dám ngăn cản, hắn lập tức đi tới bên cạnh Sophie, ôm cô ta lên, rút lui khỏi hội trường yến hội hôn lễ.
Long Tư Hạo thấy thế, vì lo lắng cho Lê Hiểu Mạn nên không tự đuổi theo, mà bảo Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ cùng đám vệ sĩ đuổi theo.
Hai người hiểu ý lập tức đuổi theo.
Mà kẻ thần bí thấy thế, đột nhiên lấy ra một quả lựu đạn ném về phía khách mời.
“A...”
Khách mời tại hiện trường thấy thế, sợ tới mức âm gào to, trốn đông trốn tây.
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, cản đường Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ.
Mà kẻ thần bí lại cong môi cười âm hiểm, mang theo Sophie nhân cơ hội rời khỏi đó.
Mà lựu đạn vừa rơi xuống đất cũng giống bom lúc trước, không hề phát nổ.
Lúc Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ mang theo vệ sĩ ra theo, không thấy Sophie đâu, nhưng nhìn thấy kẻ thần bí ngồi vào một chiếc trong xe.
Hai người cũng lập tức ngồi vào xe đuổi theo.
Đại sảnh yến hội hôn lễ, lúc này sắc mặt Lê Hiểu Mạn trắng bệch, ngồi xuống nâng Trầm Thi Vi trước ngực bị máu tươi nhiễm đỏ, mắt ứa lệ.
Giờ phút này tâm tình của cô rất phức tạp, lo lắng, đau lòng, khó hiểu, rung động...
Nhìn Trầm Thi Vi từ từ nhắm mắt lại, giọng cô khàn khàn: “Vì sao? Vì sao?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn thấy Trầm Thi Vi trước ngực chảy đầu máu, bé bị dọa khóc: “Bà ngoại, bà ngoại...”
Long Tư Hạo thấy Trầm Thi Vi hôn mê rồi, anh bảo Lâm Mạch Mạch gọi điện thoại kêu xe cứu thương tới, cũng tiến lên giúp Lê Hiểu Mạn nâng Trầm Thi Vi dậy.
Anh lo lắng nhìn Trầm Thi Vi, nâng mắt nhìn Lê Hiểu Mạn đang rơi nước mắt như mưa: “Hiểu Hiểu, đừng lo lắng, aunt sẽ không sao đâu.”
Kẻ thần bí mang theo Sophie rời đi không lâu, cảnh sát đã tới.
Trầm Thi Vi cũng được xe cấp cứu đưa tới bệnh viện.
Mà đi theo có Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo, Tiểu Nghiên Nghiên, Tiểu Long Dập, Lâm Mạch Mạch, Tương Y Y, Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác.
Lúc này mọi người đều chờ ngoài phòng cấp cứu, biểu tình trên mặt mỗi người đều vô cùng ngưng trọng.
Lê Hiểu Mạn nhìn chăm chú vào cửa phòng cấp cứu, trong đầu nhớ tới chuyện năm năm trước Lê Tố Phương được đẩy vào phòng cấp cứu, lúc sau đi ra đã chết.
Giờ phút này trong lòng cô vô cùng sợ hãi, cô đã mất đi một người mẹ rồi, chẳng lẽ ông trời còn muốn cô mất đi người mẹ này nữa sao?
Tuy cô còn chưa quen thuộc với Trầm Thi Vi, nhưng cô không muốn bà gặp chuyện.
Cô sợ bà cũng sẽ giống Lê Tố Phương vào phòng cấp cứu rồi không đi ra được nữa
Nước mắt cô rơi như mưa, thân hình mảnh khảnh sợ hãi run rẩy, cắn chặt môi dưới khóc khóc không thành tiếng.
Long Tư Hạo đứng ngay bên cạnh cô, thấy cô lo lắng khóc lóc, anh ôm cô vào lòng, đôi mắt đen như mực nhìn cô chăm chú: “Hiểu hiểu, đừng lo lắng, aunt không sao đâu, tin anh đi, bà ấy tuyệt đối không có chuyện gì.”