Không ngờ con gái của bà lại là một người ác độc như vậy, ngay cả chị ruột của mình con bé cũng không buông tha, sao lòng dạ của con bé lại ác như vậy?
Giờ phút này, trong lòng bà cảm thấy cực kỳ thất vọng và đau lòng vì những hành động của Sophie.
Với đứa con gái Sophie này, bà đã dành hết toàn bộ tình yêu cho cô ta, dành cả phần tình cảm của bà với Lê Hiểu Mạn cho cô ta, thế nhưng cô ta lại hồi báo người mẹ này như vậy sao?
Cô ta lừa dối bà hết lần này tới lần khác, năm năm trước lừa bà không đủ, năm năm sau lại tiếp tục lừa gạt bà.
Bà là mẹ ruột của cô ta, vậy mà cô ta lại coi bà như con khỉ để lại đùa bỡn, cô ta thật sự khiến cho bà rất thất vọng, rất đau lòng.
Long Tư Hạo thấy bà đau lòng bi thương, anh nhíu chặt mày lại, nhìn bà nói: “Bây giờ aunt đã biết Sophie là hạng người gì rồi đấy, hy vọng sau này aunt đừng lại bị cô ta lợi dụng mà làm những chuyện tổn thương Hiểu Hiểu nữa. Dì là mẹ ruột của Hiểu Hiểu, dì làm tổn thương cô ấy, không chỉ khiến cho cô ấy đau lòng, mà còn khiến cho quan hệ mẹ con giữa hai người càng ngày càng trở nên ác liệt hơn. Thật ra thì, Hiểu Hiểu là người rất hiếu thuận, cho dù dì đã từng làm cô ấy tổn thương, nhưng nếu dì có thể thật lòng quan tâm và thương yêu cô ấy, thì cháu nghĩ là một ngày nào đó cô ấy sẽ tiếp nhận dì.”
“Cám ơn cháu, Tư Hạo.” Thẩm Thi Vi nhìn Long Tư Hạo, đôi mắt thủy nhuận tràn đầy cảm kích, giờ phút này bà cảm nhận được rõ tình yêu của anh dành cho Lê Hiểu Mạn.
Bà cảm thấy vui vẻ và yên tâm thay cho con gái Lê Hiểu Mạn của bà, bởi vì cô đã có một người đàn ông si tình như vậy yêu thương.
Long Tư Hạo vẫn luôn rất tôn trọng với Thẩm Thi Vi, không phải chỉ bởi vì bà là mẹ của Lê Hiểu Mạn, là mẹ vợ của anh, mà bởi vì bà đã từng luôn chiếu cố cho anh khi còn ở gia tộc Knox, và cách làm người của mẹ.
Anh biết bà là một người mẹ vô cùng thương yêu con gái, vì vậy bà mới cưng chiều Sophie như vậy.
Anh híp mắt lại, ánh mắt hơi trầm xuống, “Chuyện Allen mất tích có liên quan đến Sophie, cô ta và người thần bí mang Allen đi là cùng một phe, cháu sẽ sớm tìm được Allen, aunt cũng đừng quá lo lắng, Allen tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì.”
Sở dĩ anh đoán tiểu Long Dập sẽ không có nguy hiểm gì, là bởi vì anh đoán được năm năm trước Sophie mang tiểu Long Dập đi là vì muốn cướp được anh.
Nếu năm năm qua, Sophie và người thần bí kia không ra tay với tiểu Long Dập, thì bây giờ cũng sẽ không có khả năng ra tay với tiểu Long Dập.
Vì vậy. tiểu Long Dập tạm thời vẫn an toàn, chẳng qua là không biết bé bị Sophie và người thần bí kia mang đi nơi nào.
...
Buổi tối tại Thủy Lộ Hồ!
Sau khi ăn cơm tối xong, Long Tư Hạo vẫn luôn gọi điện thoại cho Lạc Thụy ở trong thư phòng, hỏi kết quả điều tra thế nào rồi.
Nhưng Lạc Thụy vẫn cho anh câu trả lời là không có tiến triển gì.
Bọn họ tra xét tất cả các chuyến bay bay đi nước ngoài hoặc là những thành phố khác từ xế chiều ngày hôm nay, chắc chắn rằng Sophie không mang tiểu Long Dập xuất ngoại, cũng lấy cả video giám sát ở ngoài khu biệt thự Nguyệt Hồ, nhưng không tìm được đầu mối gì.
Sau khi cúp điện thoại, Long Tư Hạo nhíu chặt mày lại, xem ra con đường âm thầm điều tra này không thể thực hiện được rồi, anh chỉ có thể dẫn xà xuất động.
Lúc anh đi vào phòng ngủ, thấy Lê Hiểu Mạn đang xem báo ngày hôm nay.
“Tư Hạo, chuyện Sophie lên báo là kiệt tác của anh?”
Long Tư Hạo nhìn cô rồi gật đầu với cô, anh đi tới bên cạnh cô rồi ngồi xuống, “Cô ta khiến em phải chịu ủy khuất lớn như vậy, anh phải giúp em đòi lại công đạo, và sự trong sạch của em.”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày lại, “Chồng tốt với em, em biết, nhưng vạch trần cô ta ra ngoài ánh sáng như vậy, có quá tàn nhẫn với cô ta hay không?”
“Hiểu hiểu, mặc dù cách làm của anh khá tàn nhẫn, nhưng anh không thể đứng trơ mắt nhìn em chịu ủy khuất lớn đến như vậy mà mình lại không làm gì cả. Đối đãi với người hiền lành, thì chúng ta có thể nhân từ; nhưng đối đãi với người làm em tổn thương hết lần này tới lần khác, thì em không cần phải nhân từ, trễ lắm rồi, đi ngủ sớm đi.”
Long Tư Hạo nói với Lê Hiểu Mạn xong, rồi anh đi vào phòng tắm, anh còn đang do dự có nên nói chuyện của tiểu Long Dập cho cô hay không.
Bởi vì bây giờ tiểu Long Dập đang mất tích, nếu anh nói cho cô biết, thì sợ rằng không chỉ khiến cô không cao hứng mà lại khiến cô bắt đầu lo lắng.
Long Tư Hạo đã rời đi từ sáng sớm, lúc Lê Hiểu Mạn ăn sáng xong chuẩn bị đến văn phòng làm việc thì nhận được điện thoại cuả giám đốc Dư, sau đó cô trực tiếp đi đến ngự yến lâu.
Giám đốc Dư này chính là Dư Chung Hải người đã nhảy dù từ TE sang Hoắc thị, bây giờ ông ta đang là tai mắt của Lê Hiểu Mạn ở Hoắc thị.
Lúc này ở ngự yến lâu ngoài ông ta ra, còn có tiểu Hứa, tiểu Phùng.
Bởi vì Lê Hiểu Mạn đã trả nợ thay cho bọn họ, nên khi ba người nhìn thấy Lê Hiểu Mạn thì hết sức cung kính khách khí.
“Giám đốc Lê, mời ngồi.”
Giám đốc Dư mỉm cười nhìn về phía Lê Hiểu Mạn đang đi vào phòng bao, ông ta lịch sự kéo ghế ngồi ra giúp cô.
Sau khi Lê Hiểu Mạn ngồi xuống, cô lạnh nhạt liếc nhìn ba người, cong môi cười nói, “Mấy người hẹn tôi tới đây là có tình huống mới?”
Ba người giám đốc Dư nhìn rồi gật đầu với Lê Hiểu Mạn, sau đó giám đốc Dư mỉm cười nhìn cô nói: “Một thời gian ngắn nữa, Hoắc thị sẽ tổ chức họp báo giới thiệu sản phẩm mới.”
Dứt lời, giám đốc Dư tỏ ý bảo tiểu Hứa ngồi ở bên cạnh ông lấy ra một chồng bản thiết kế đưa cho cô.
Lê Hiểu Mạn nhận lấy bản thiết kế, nhìn kỹ.
Giám đốc Dư thấy cô chăm chú nhìn bản thiết kế, ông ta giải thích: “Đây là các thiết kế mới của Hoắc thị “Lục tinh linh“.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nâng tầm mắt nhìn về phía bọn họ, hỏi: “Các ông chắc chắn Hoắc thị sẽ công bố giới thiệu các sản phẩm mới này.”
Ba người giám đốc Dư cùng gật đầu, “Chúng tôi chắc chắn.”
Sau đó, giám đốc Dư lại nhìn Lê Hiểu Mạn nói: “Giám đốc Lê, chúng tôi còn có một chuyện muốn nói với cô.”
Lê Hiểu Mạn giương mắt hỏi: “Chuyện gì?”
Giám đốc Dư tươi cười nhìn cô nói, “Là chuyện liên quan tới Hoắc thị đang thiếu hụt nguồn cung ứng kim cương thô, bây giờ Hoắc thị đang tìm nhà cung ứng khác, trước tìm được mấy nhà, nhưng chưa đồng ý với giá cả lắm.”
Lê Hiểu Mạn nghĩ sâu xa, rồi hỏi: “Chuyện tìm nhà cung ứng khác là do người nào chịu trách nhiệm?”
Giám đốc Dư nhìn hai người tiểu Hứa, tiểu Phùng bên cạnh ông ta, rồi mới vừa nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, nói: “Là Lục Kiến giám đốc bộ phận thu mua của Hoắc thị.”
“Lục Kiến?”
Lê Hiểu Mạn hơi chăm chú nhìn, sau đó lại nhìn về phía ba người giám đốc Dư, rồi đưa tay ra với ba người bọn họ, “Giám đốc Dư, tiểu Hứa, tiểu Phùng, tn tức mà ba người mang đến cho cô có sự trợ giúp rất lớn với tôi, cám ơn ba người.”
Ba người đứng lên, từng người một ngượng ngùng bắt tay với Lê Hiểu Mạn.
“Có thể làm việc cho giám đốc Lê, là vinh hạnh của chúng tôi, chúng tôi còn phải cám ơn giám đốc Lê đã trả nợ giúp chúng tôi.”
...
Sau khi Lê Hiểu Mạn rời khỏi ngự yến lâu ngồi vào trong xe, cô lại lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Lạc Thụy.
Nhưng Lạc Thụy như đang rất bận rộn, đổ chuông một lúc lâu mà không thấy nhấc máy, sau khi cô cúp máy, Lạc Thụy mới lại gọi tới.
“Tổng tài phu nhân, cô gọi điện thoại cho tôi có phải là vì chuyện đánh sụp Hoắc thị có tiến triển gì hay không.”
Lê Hiểu Mạn thấy cô còn chưa nói ra khỏi miệng, Lạc Thụy đã đoán trúng, cô hơi hiếu kỳ hỏi: “Trợ lý Lạc, sao anh biết tôi gọi điện thoại cho anh là vì chuyện này?”
“ Bây giờ tổng tài phu nhân chỉ mong có thể thay tổng tài hung hãn dạy dỗ Hoắc thị một trận, vì vậy tôi đoán Tổng tài phu nhân gọi điện thoại tới hẳn là vì chuyện này.”
Lạc Thụy khen ngợi Lê Hiểu Mạn một phen, rồi mới hỏi: “Chuyện đánh sụp Hoắc thị kia có tiến triển gì rồi? Tổng tài phu nhân cần tôi giúp gì?”
Lê Hiểu Mạn nói cho Lạc Thụy nghe chuyện mà giám đốc Dư đã nói cho cô ở trong điện thoại, cuối cùng còn nói cho anh ta biết bước kế tiếp phải làm thế nào.
Sau khi nghe xong, Lạc Thụy cười nói: “Tổng tài phu nhân, càng ngày tôi càng bội phục cô rồi, thật sự, sự ngưỡng mộ của tôi đối với cô giống như nước sông cuồn cuộn bất tận, Tổng tài phu nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực để hoàn thành chuyện mà Tổng tài phu nhân đã giao phó.”