Năm năm trước anh ta từng tới đây rất nhiều lần cho nên rất quen thuộc căn phòng này, anh ôm Ngụy Vũ Bân đi vào phòng Lâm Mạch Mạch nhìn qua, phát hiện trong phòng chỉ có đồ dùng của cô lập tức anh qua phòng khác.
Phòng khác anh thấy đồ của đàn ông, còn có cả đồ của trẻ con.
Trong người nào đó xác định được rồi mới nhếch môi cười, để Ngụy Vũ Bân xuống sau đó nhìn bé: “Đứng ở đây không cho phép ra ngoài, nếu không chú sẽ mang mẹ cháu đi, để cháu mãi mãi không nhìn được cô ấy.”
Dứt lời anh xoay người ra khỏi phòng cũng nhốt luôn Ngụy Vũ Bân trong phòng.
Lâm Mạch Mạch thấy vậy chỉ ra cửa tức giận nhìn anh: “Lăng Hàn Dạ, anh *** nó cút ra ngoài cho tôi.”
Lăng Hàn Dạ nheo mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, bước chân dài tiến lên bóp chặt cổ tay cô muốn kéo cô vào phòng sau đó đóng phịch cửa lại.
Lâm Mạch Mạch tránh anh ta, lạnh lùng nhìn: “Lăng đại thiếu gia, vị hôn phu của tôi sắp về rồi, mời anh cút đi cho tôi, không nên ở đây phá hoại tình cảm của vợ chồng chúng tôi.”
“Vợ chồng?” Lăng Hàn Dạ cười cười, giọng nói trêu tức: “Vợ chồng mà còn chia phòng sao?”
Lâm Mạch Mạch đang muốn lên tiếng thì âm thanh trêu chọc của Lăng Hàn Dạ lại vang lên.
“Anh ta không thỏa mãn em cho nên mới không chung phòng với anh ta sao?”
Sự châm chọc rõ ràng của anh ta làm cho Lâm Mạch Mạch xiết chặt hai tay, cô kìm nén sự tức giận trong lòng, nhìn anh ta cười quyến rũ: “Đó là Tử Đình tôn trọng tôi, anh cho rằng đàn ông ai cũng giống như Lăng đại thiếu gia anh sao?”
“Tôi thì thế nào? Tôi làm em bất mãn sao?” Lăng Hàn Dạ liếc xéo cô, khóe môi cười quyến rũ nhưng mang theo sự lạnh lùng.
“Vừa lòng sao?” Lâm Mạch Mạch khinh thường nhìn hạ thân anh ta, khóe môi dầy châm chọc: “Cái thứ rách nát kia của anh cũng chỉ có những người đàn bà không đứng đắn mới vừa ý thôi.”
Dứt lời cô thay đổi giọng điệu: “Lăng đại thiếu gia, tôi và Tử Đình sống rất vui vẻ, chúng tôi rất hạnh phúc, mời anh đừng dây dưa đến tôi nữa.”
Nghe vậy lhm nheo mắt, trong mắt lạnh lùng, ý cười cợt nhã thu lại: “Để tôi không dây dưa với em cũng được tôi, vậy trước tiên em để cho tôi vui vẻ đi.”
Lâm Mạch Mạch lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh có ý gì?”
Lăng Hàn Dạ tà mị nhìn cô: “Bởi vì em cho nên năm năm qua tôi không chạm qua đàn bà, có phải em nên phụ trách với tôi hay không.”
Lâm Mạch Mạch cười nhạt: “Năm năm anh không chạm vào đàn bà? Chỉ có người ngu mới tin.”
Lập tức cô lạnh lùng nói: “Anh không chạm qua cũng được thôi, nhưng có chạm thật hay không đó là chuyện của anh, không liên quan gì tới tôi.”
Dứt lời cô muốn mở cửa ra ngoài thì Lăng Hàn Dạ chặn cửa không cho cô ra.
Anh ta nhìn cô, nhếch môi nói: “Lâm Mạch Mạch, hôm nay em không để tôi vui vẻ thì em đừng hòng ra khỏi cánh cửay ày.
Lúc này bên ngoài vang lên âm thanh khóc nức nở của Ngụy Vũ Bân.
Lăng Hàn Dạ nhìn ra cô đau lòng Ngụy Vũ Bân, trong lòng anh ta vừa đau vừa phẫn nộ.
Anh ta nhìn cô, vẫn chưa tà mị như cũ: “Có nghe hay không? Con trai em đang gọi em dấy, muốn tôi rời đi, không muốn tôi dây dưa nữa thì hảo hạ bổn thiếu gia cho tốt, để bổn thiếu gia vui vẻ.”
Lâm Mạch Mạch tức giận trừng anh ta: “Lăng Hàn Dạ, anh là cầm thú.”
Lăng Hàn Dạ không cho là đúng nhếch môi: “Đó là chuyện em nợ tôi, đừng quên năm năm trước chúng ta là quan hệ gì.”
Nghe anh nhắc tới năm năm trước, trong mắt cô hiện lên sự bi thương, tuy cô rất nhanh che giấu đi nhưng vẫn bị Lăng Hàn Dạ nhìn thấy.
Anh ta tiến lên không nói hai lời đã giữ lấy eo cô cúi đầu xuống hôn cô.
Lâm Mạch Mạch vì hành động đột ngột của anh ta mà mở to hai mắt, nhíu mày hung hăng đạp lên chân anh ta, nhân lúc anh ta chịu đau mà đẩy anh ta ra.
Sau đó chạy về phía cửa kéo cửa ra.
“Mẹ...”
Ngụy Vũ Bân thấy cô ra ngoài liền nín khóc mỉm cười.
Lúc cô ra ngoài thì trong tay còn thêm con dai phay sáng loáng.
Lăng Hàn Dạ từ trong phòng đi ra thấy trong tay cô là con dao phay thì trong mắt anh ta đầy đau đớn, nhếch môi cười đến gần cô.
“Thế nào, muốn giết tôi sao? Đến đây, em giết đi, ngược lại tôi muốn xem em có rat ay nổi hay không.”
Lâm Mạch Mạch giơ con dao lên lạnh lùng nhìn anh ta: “Nếu anh không biến đi anh xem tôi có dám hay không, Lăng Hàn Dạ, chó nóng nảy sẽ leo tường, anh đừng có ép tôi.”
Lăng Hàn Dạ nghiêng đầu nghênh cổ lại gần cô: “Em cũng không phải chó, có tưởng cũng nhảy không được, hôm nay tôi càng ép em,tới đây, em chặt đi, em chặt xuống thì chẳng còn ai dây dưa với em, nếu không mỗi ngày tôi đều dây dưa với em, mãi mãi cho đến chết.”
Lâm Mạch Mạch thấy Lăng Hàn Dạ tới thì xiết chặt tay, nhưng con dao vẫn không thể hạ xuống.
Lăng Hàn Dạ thấy cô chậm chạp không ra tay thì nhìn cô cong môi: “Lâm Mạch Mạch, em không ra tay chứng minh em yêu tôi nên không nỡ giết tôi.”
“Lăng Hàn Dạ, anh tốt nhất bớt tranh cãi cho tôi, lập tức cút.”
“Muốn chặt thì chặt đi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?”
Lăng Hàn Dạ khiêu khích nhìn cô, lời nói này làm cho Lâm Mạch Mạch giơ tay lên, nhưng đúng lúc này Ngụy Tử Đình đi vào.
Anh thấy Lâm Mạch Mạch giơ con dao lên thì cả kinh: “Mạch Mạch, em làm gì vậy?”
“Tử đình...”
“Ba…” nước mắt Ngụy Vũ Bân chảy ròng ròng nhìn Ngụy Tử Đình nói: “Ba, ông ta bắt nạt mẹ.”
Bé đưa tay chỉ Lăng Hàn Dạ.
Lăng Hàn Dạ thấy Ngụy Tử Đình trở lại thì nhíu mày nhìn Lâm Mạch Mạch.
Ngụy Tử Đình trấn an Ngụy Vũ Bân vài câu mới tới trước mặt Lâm Mạch Mạch, đưa tay gỡ con dao trong tay Lâm Mạch Mạch xuống sau đó nắm tay cô nhìn Lăng Hàn Dạ.
Lần trước ở Ngự Yến Lâu, Ngụy Tử Đình thấy Lăng Hàn Dạ, cho nên nhìn một cái liền nhận ra.
“Lăng tiên sinh, nếu anh còn không rời đi vậy tôi chỉ có thể báo cảnh sát rồi.”
Lăng Hàn Dạ lạnh lùng nhìn Lâm Mạch Mạch và Ngụy Tử Đình nắm tay nhau, trái tim anh ta đau đớn nhưng vẫn nở nụ cười đáng đsnh đòn: “Hiện tại tôi rời đi, quấy rầy rồi.”
Dứt lời anh ta lập tức rời đi, hai tay buông thõng bên người.
Lúc anh ta tới cửa thì âm thanh của Ngụy Tử Đình vang lên sau lưng.
“Lăng tiên sinh, mời anh không cần tới quấy rầy vị hôn thê của tôi.”
Lăng Hàn Dạ lạnh lùng nhếch môi không đáp mà xoay người rời đi.
Lâm Mạch Mạch thấy anh ta rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, cô ngẩng đầu nhìn Ngụy Tử Đình, ánh mắt dịu dàng: “Tử Đình, không tệ, may anh về kịp.”