Tuy giọng nói của Lăng Hàn Dạ khá hài hước, nhưng trong giọng nói giấu giếm nồng đậm mất mát.
Long Tư Hạo và anh ta là anh em tốt vào sinh ra tử, hơn nữa anh cũng đã nếm qua cái mùi vị khi không thể ở bên cạnh người phụ nữ mình yêu, vì vậy, anh có thể hiểu được tâm tình của Lăng Hàn Dạ lúc này là gì, trong lòng cũng rất đồng tình với anh ta.
Anh ân cần nhìn anh ta: “Cậu còn chưa đoạt Lâm Mạch Mạch về được?”
Lăng Hàn Dạ thoáng mất mát, anh khẽ nở nụ cười hài hước nhưng lại xen lẫn ưu thương: “Người ta đã có con trai rồi, tôi còn đuổi tới làm gì? Tôi cũng không muốn làm cha dượng.”
Long Tư Hạo nhìn anh ta thật sâu: “Tôi không cảm thấy đấy là con trai của cô ấy.”
Về điểm này, Lăng Hàn Dạ cũng đã hoài nghi, vì vậy anh ta mới có thể kéo Lâm Mạch Mạch và Ngụy Vũ Bân đi đến bệnh viện làm giám định DNA.
Lăng Hàn Dạ cau mày lại: “Long thiếu, anh căn cứ vào cái gì để kết luận như vậy?”
Long Tư Hạo hơi cong môi: “Nếu như thằng bé kia thật sự là con trai của cô ấy, tại sao cô ấy vẫn chưa kết hôn cùng vị hôn phu của cô ấy? Cô ấy là khuê mật tốt của Hiểu Hiểu, tôi tin tưởng vào ánh mắt của Hiểu Hiểu, người phụ nữ mà cô ấy chơi thân tuyệt đối không phải một người phụ nữ có thể tùy tiện sinh con cho người đàn ông khác.”
Dứt lời, anh nhìn về phía Lăng Hàn Dạ, hiếm khi nghiêm túc hỏi: “Cậu rất yêu cô ấy?”
Lăng Hàn Dạ không đáp lại Long Tư Hạo, mà nhìn anh nói: “Long thiếu, nếu tôi giúp anh chăm sóc cho con riêng của anh, anh cũng phải giúp tôi một chuyện, trở về nói một tiếng với Hiểu Hiểu bảo bối của anh, nhờ cô ấy đến hỏi Lâm Mạch Mạch, nếu bọn họ đã từng là khuê mật tốt không gì là không nói với nhau được, thì cô ấy có thể nói thật với Hiểu Hiểu bảo bối của anh.”
“Tôi sẽ nói với Hiểu Hiểu.” Long Tư Hạo nói với anh ta xong, như nhớ tới cái gì đó anh lại nhìn anh ta nói: “Có chuyện tôi phải nhắc nhở cậu.”
Thấy vẻ mặt của anh dần ngưng trọng lại, giọng nói của Lăng Hàn Dạ cũng trở nên ngưng trọng hơn: “Chuyện gì?”
Long Tư thâm trầm nhìn anh, môi mỏng nhẹ mân, trầm giọng nói: “Chú ý đến người thần bí kia, anh ta có thể sẽ đến mang Allen đi.”
“Người thần bí?” Lăng Hàn Dạ hơi cau mày lại: “Anh nói đến người thần bí vẫn luôn thiết kế hãm hại anh và Lê Hiểu Mạn ở trong bóng tối kia?”
Long Tư Hạo khẽ gật đầu, ánh mắt của anh càng ngày càng trở nên thâm trầm u ám: “Chính là anh ta, nếu anh ta tới thật, cậu phải lập tức thông báo cho tôi, nghĩ biện pháp bắt anh ta lại.”
“Yên tâm, nếu như anh ta dám xuất hiện, tôi sẽ dốc toàn lực bắt anh ta lại.”
Long Tư Hạo lại dặn dò thêm một số chuyện với Lăng Hàn Dạ, rồi anh đi tới trước mặt tiểu Long Dập, ngồi xổm xuống nhìn bé, anh nở nụ cười cưng chiều nhìn bé: “Allen, cha có chuyện đi trước, con cứ an tâm ở nơi này, cha sẽ thường xuyên đến thăm con.”
Dứt lời, Long Tư Hạo hôn lên trên trán của tiểu Long Dập, rồi đứng thẳng người dậy đi vào trong chiếc Rolls Royce, sau đó anh khởi động xe rời đi.
Sau khi anh rời đi, Tiểu Long Dập vẫn lưu luyến nhìn về hướng Long Tư Hạo rời đi, đôi mắt nhuộm đầy buồn bã.
Lăng Hàn Dạ nhìn về phía tiểu Long Dập, càng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia anh ta lại càng cảm thấy bé cực kỳ giống Long Tư Hạo.
Từ đầu đến cuối anh vẫn nghi ngờ đứa con trai của Long Tư Hạo nhô ra từ chỗ nào?
Theo tình cảm của anh dành cho Lê Hiểu Mạn, anh tuyệt đối sẽ không sinh con với người phụ nữ khác.
Nhưng nếu như nói là Lê Hiểu Mạn sinh, anh ta lại cảm thấy là không thể nào.
Lúc anh ta nhìn chằm chằm vào tiểu Long Dập như có điều suy nghĩ, Lăng Dinah lại quệt miệng nhìn tiểu Long Dập hỏi: “Chú nhóc đẹp trai, em còn chưa nói cho chị tiểu Nah biết ai là mẹ của em đâu, em mau nói cho chị tiểu Nah biết, đến tột cùng thì mẹ của em là ai? Cô ta ở chỗ nào, cô ta cấu kết với anh Tư Hạo từ lúc nào?”
“Dinah!” Nghe thấy Lăng Dinah nói ra hai chữ “Cấu kết”, Lăng Hàn Dạ trầm mặt xuống rống to tên cô: “Em phải chú ý đến cách ăn nói ở trước mặt con nít, cái gì mà cấu kết với không cấu kết.”
Lăng Dinah nhìn anh ta le lưỡi: “Em lỡ lời mà thôi, anh nhìn lại mình xem, sao anh lại khẩn trương như vậy, cũng không phải là con trai của anh, có phải anh rất muốn kết hôn sinh con rồi hay không? Không phải là anh đang truy đuổi Lâm Mạch Mạch khuê mật tốt của Lê Hiểu Mạn hay sao? Làm sao? Còn chưa theo đuổi được hả?”
Lăng Hàn Dạ hơi cau mày lại, ánh mắt của anh ta trầm xuống, anh ta không đáp lại lời của Lăng Dinah, mà đi tới trước mặt tiểu Long Dập, nắm lấy tay nhỏ của bé dắt bé đi vào nhà.
“Allen, chú Lăng dắt cháu vào phòng của cháu nhé.”
Lăng Hàn Dạ nói với tiểu Long Dập, rồi dắt bé đi lên tầng.
Lúc đi được nửa đường, anh ta ngừng lại, chăn chú nhìn bé, không nhịn được hỏi: “Allen, cháu hãy nói thật nói cho chú Lăng biết đi, Long thiếu thật sự là cha của cháu à?”
Tiểu Long Dập ngẩng đầu lên nhìn Lăng Hàn Dạ rồi lễ phép gật đầu với anh ta.
Thấy bé gật đầu, Lăng Hàn Dạ cau mày lại, rồi lại hỏi: “Vậy mẹ của cháu là ai?”
Tiểu Long Dập cụp đầu nhỏ xuống, đôi môi nhỏ anh sắc mím chặt, bé không trả lời câu hỏi của Lăng Hàn Dạ.