Thấy anh nói lộ liễu như thế, còn ngay trước mặt đứa bé, ánh mắt không vui lạnh thấu xương của Lâm Mạch Mạch bắn về phía Lăng Hàn Dạ: “Ở trước mặt trẻ con nói lời chán ghét như vậy, anh còn có chút nhân tính nào không?”
Cô biết tính cách Lăng Hàn Dạ, cái gì anh cũng làm ra được, nếu không phải vì an toàn của Ngụy Vũ Bân, cô đã sớm nổi đóa.
“Em đã nói tôi không phải là người, nhân tính đâu ra?” Lăng Hàn Dạ liếc mắt cô nén giận, sau đó quay đầu nhìn kính chắn gió, ánh mắt phức tạp.
Tay khác không cầm súng của anh siết chặt lại.
Lâm Mạch Mạch thấy Lăng Hàn Dạ không nói mấy lời làm cô khó chịu nữa, cô mới đè nén tức giận, cô không hy vọng lưu lại ấn tượng xấu trong lòng Ngụy Vũ Bân.
Cô luôn đối xử với Ngụy Vũ Bân như con ruột, có lẽ vì năm năm trước từng mất một đứa nhỏ, cô rất thích trẻ con, cho nên lần đầu tiên cô thấy Tiểu Vũ Bân, liền thích bé.
Trong xe lập tức an tĩnh lại, Tiểu Vũ Bân trong ngực Lâm Mạch Mạch nhìn Lăng Hàn Dạ đang cầm súng, lại nhìn Lâm Mạch Mạch, chân mày nhỏ nhíu lại, cảm thấy mẹ bé và chú kia quen biết nhau.
Lăng Hàn Dạ xuống xe trước, không đợi Lâm Mạch Mạch xuống xe đã đưa tay mở cửa sau, chợt ôm Ngụy Vũ Bân trong ngực Lâm Mạch Mạch, sãi bước đi vào bệnh viện.
Lâm Mạch Mạch thấy vậy, lật đật xuống xe, bước nhanh đuổi theo Lăng Hàn Dạ.
Bây giờ cô không để ý gì nữa, tức giận híp mắt, hô lớn: “Lăng Hàn Dạ, anh làm gì đó? Thả Bân Bân xuống cho tôi.”
Sau khi bọn họ xuống xe, tài xế nhanh chóng cho xe chạy.
Nghe thanh âm tức giận của Lâm Mạch Mạch ở sau lưng, Lăng Hàn Dạ một tay ôm Ngụy Vũ Bân xoay người, ánh mắt chiết ra mấy phần ánh sáng nhìn cô: “Không thả.”
Lâm Mạch Mạch đi tới trước mặt Lăng Hàn Dạ, đang muốn đưa tay đoạt lại Ngụy Vũ Bân từ trong tay anh, Lăng Hàn Dạ nhanh nhẹn né tránh.
Lâm Mạch Mạch nheo mắt, không vui nhìn anh: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Lăng Hàn Dạ tà mị nhìn vẻ mặt tức giận của cô, nhếch môi dưới: “Lâm Mạch Mạch, tôi chỉ hỏi em một câu, tên nhóc này rốt cuộc có phải con trai em hay không?”
Lâm Mạch Mạch nhìn Ngụy Vũ Bân bị anh ôm, trong mắt đầy tức giận nhìn Lăng Hàn Dạ, ngữ khí kiên định: “Tôi sinh ra đương nhiên là con trai tôi.”
Lăng Hàn Dạ nhìn cô một hồi, trong mắt thoáng qua tia lạnh lùng, cười tà mị: “Vậy thì đi xét nghiệm DNA, tôi muốn nhìn xem tên nhóc này đến tột cùng có phải con trai em hay không.”
Dứt lời, anh liền ôm Ngụy Vũ Bân đi vào bệnh viện.
Lâm Mạch Mạch nghe anh nói muốn xét nghiệm DNA, trong mắt thoáng qua tia hoảng sợ.
Cô đột nhiên tiến lên đuổi theo Lăng Hàn Dạ, kéo cánh tay anh, nhìn anh quyến rũ cười: “Lăng Hàn Dạ, không cần phải đi xét nghiệm DNA, tôi nói thật với anh.”
Cô mang giày cao gót, một cước này dùng sức không nhỏ, Lăng Hàn Dạ bị đạp la lên một tiếng, nhíu chặt mày, ánh mắt nguy hiểm, lộ ra lạnh lùng nhìn cô.
“Người phụ nữ chết bầm, em…”
Lâm Mạch Mạch không đợi anh nói xong, nhanh chóng ôm lấy Ngụy Vũ Bân từ trong tay anh, lại đá bụng dưới của anh một cước.
Lăng Hàn Dạ thấy thế, lập tức lui về sau né.
Mà Lâm Mạch Mạch nhân cơ hội ôm Ngụy Vũ Bân đi.
Cô chạy đến ven đường, gọi chiếc xe, ngồi lên rời đi.
Lần này Lăng Hàn Dạ không đuổi theo nữa, anh nhìn chằm chằm hướng cô rời đi, tà mị trên mặt bị thâm thúy thay thế, ánh mắt xẹt qua tia tịch mịch.
Môi của anh nở nụ cười thê lương.
Lâm Mạch Mạch, em đã có cuộc sống mới, mà tôi còn sống trong quá khứ… Chờ em.
Đứng tại chỗ hồi lâu, anh mới rời đi.
Công ty thiết kế trang sức Many.
Lúc này Lạc Thụy đang ở trong phòng làm việc của Lê Hiểu Mạn, tài liệu Lê Hiểu Mạn cần anh ta đã đưa đến tay Lê Hiểu Mạn.
Thấy cô đang cẩn thận xem tài liệu anh ta đem tới, anh ta tò mò hỏi: “Tổng giám đốc phu nhân, cô muốn tài liệu này rốt cuộc để làm gì?”
Lê Hiểu Mạn xem tài liệu xong, ngẩng đầu nhìn anh ta, câu môi cười: “Trợ lý Lạc, nghĩ cách giúp tôi hẹn ba người này đến Ngự Yến Lầu đi, tôi mời bọn họ ăn cơm.”
Dứt lời, cô lấy tài liệu ba người đó đưa cho Lạc Thụy.
Một trong ba người này là Tổng thanh tra tiêu thụ, hai người còn lại đều là nhà thiết kế.
Lạc Thụy nhận lấy tài liệu cô đưa, nhìn cô hỏi: “Tổng giám đốc phu nhân muốn hẹn ba người này ăn cơm?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta gật đầu: “Hẹn được bọn họ liền thông báo cho tôi.”
Lạc Thụy tuy có lòng nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, anh ta cất tài liệu, cười nhìn cô: “Được, tôi sẽ nhanh chóng hẹn ba người bọn họ đến Ngự Yến Lầu, nếu Tổng giám đốc phu nhân không có chuyện gì khác, vậy tôi liền đi trước.”
“Trợ lý Lạc đi thong thả, chuyện này trước tiên cứ giữ bí mật, không cần nói cho Tư Hạo.”
Lạc Thụy nghe vậy, sâu kín nhìn Lê Hiểu Mạn, sau đó cười nói: “Tổng giám đốc phu nhân yên tâm, cô không cho tôi nói, tôi tuyệt đối giữ bí mật, vậy tôi đi đây.”