“Dạ!” Tiểu Nghiên Nghiên lên tiếng trả lời, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Lê Hiểu Mạn giúp cô đắp chăn, cũng không ngủ.
Tuy rằng cô không lo lắng Hoắc Nghiệp Hoằng sẽ gây bất lợi cho cô và tiểu Nghiên Nghiên, nhưng cô vẫn nên cảnh giác, hiện giờ Hoắc gia không thể so với trước kia.
Hoắc Nghiệp Hoằng không được sự đồng ý của cô và Long Tư Hạo đã đem tiểu Nghiên Nghiên đến nơi này, hơn nữa có mục đích không trong sạch, ông đã không còn là ông nội trước kia của cô.
Một đêm này cô không ngủ, tiểu Nghiên Nghiên cũng đã thức từ sáng sớm.
Tối hôm qua Hoắc Nghiệp Hoằng đáp ứng chuyện đó đến hôm nay cũng không đổi ý, bữa sáng qua, Lê Hiểu Mạn và tiểu Nghiên Nghiên ngồi vào trong xe thương vụ của Hoắc Nghiệp Hoằng, thẳng đến viên mộ yên bình.
Cùng đi còn có những vệ sĩ hộ tống trên xe đen.
Ngồi ở phía sau tiểu Nghiên Nghiên quay đầu nhìn nhìn, ngẩng đầu nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng đang ngồi bên cạnh cô: “ông cố Hoắc, chúng ta đi thăm ông nội, tại sao người lại cho những người khác đi theo? Ông nội Hoắc sợ gặp người xấu sao?”
Ánh mắt Hoắc Nghiệp Hoằng hiền hòa cười nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của tiểu Nghiên Nghiên, ngữ khí ôn hòa: “Nghiên Nghiên, đừng kêu ông cố Hoắc, như vậy không thân, kêu ông là ông cố.”
“Được ạ! Vậy tại sao ông cố lại cho những người kia theo cùng?”
Kỳ thật cô biết Hoắc Nghiệp Hoằng sợ cô và mẹ chạy mất, đừng thấy cô nhỏ, ngày hôm qua cô đã biết Hoắc Nghiệp Hoằng mang cô đến Hoắc gia là có mục đích.
Dọc theo đường đi cô và Lê Hiểu Mạn cũng không nói nữa, mà Hoắc Nghiệp Hoằng cũng không hỏi cái gì.
Tới nghĩa trang An khang, tiểu Nghiên Nghiên và Lê Hiểu Mạn xuống xe trước.
Hoắc Nghiệp Hoằng theo sau xuống xe được quản gia Hoắc Nghiêm giúp đỡ đi tuốt đằng trước.
Ông ở phía sau ngoài ra còn có tiểu Nghiên Nghiên và Lê Hiểu Mạn, đi theo sau nữa là hơn mười vệ sĩ, sắc mặt mọi người lãnh khốc, tay đeo găng trắng.
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Hoắc Nghiêm giúp đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng đi ở phía trước, phía sau lại có hơn mười vệ sĩ mặc áo đen, mày ngắn nhíu lại.