Ý trong câu đó, Long Tư Hạo đương nhiên nghe ra, anh nheo mắt nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em càng ngày càng giống mẹ hiền vợ đảm. “
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ôn nhu cười, đưa đũa cho anh: “Ăn cơm trước.”
Ăn xong cơm chiều, Tiểu Nghiên Nghiên tự trở về phòng đi tắm rửa, không quấy rầy ba mẹ nữa.
Mà Long Tư Hạo vì Lê Hiểu Mạn làm cơm rồi, rửa chén anh làm, bảo Lê Hiểu Mạn đi tắm rửa trước, tự mình anh thu dọn chén đũa.
Lê Hiểu Mạn thay anh bưng chén bát thu dọn đến phòng bếp mới trở về phòng ngủ đi tắm rửa.
Chờ Long Tư Hạo rửa bát xong vừa vào phòng ngủ cô đã tắm xong rồi, hơi tựa vào đầu giường đọc một tạp chí trang sức.
Mà cuốn tạp chí trong tay cô đúng là bản ngày đó cô nhìn thấy.
Cô thấy Long Tư Hạo vào phòng ngủ, liền xuống giường, ánh mắt mềm mại đáng yêu nhìn anh: “Em rót nước cho anh.”
Dứt lời, cô xoay người tiến vào phòng tắm.
Long Tư Hạo sợ run, mới theo sau tiến vào phòng tắm, cũng bước theo sau, từ phía sau ôm lấy cô.
Môi anh dán lên sau gáy cô, thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn: “Hiểu Hiểu, sao em lạ thế? Em thật sự càng ngày càng giống một người vợ ôn nhu săn sóc.”
Anh ôm thân hình mảnh khảnh của cô lại, trán đối trán, híp mắt nhìn cô chăm chú, bàn tay dày rộng khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn thanh tú: “Hiểu Hiểu, nói cho anh biết, thật ra đã xảy ra chuyện gì?”
Lê Hiểu Mạn nâng mắt nhìn anh, chống lại ánh mắt thâm tình của anh, dịu dàng cười: “Em như vậy không tốt à?”
Long Tư Hạo hai tay ôm khuôn mặt cô, cong môi cười: “Đương nhiên tốt, nhưng anh muốn biết nguyên nhân.”
Lê Hiểu Mạn chủ động dựa vào lòng anh hai tay ôm thắt lưng anh, ánh mắt ôn nhu thâm tình, khóe môi mang theo cười thản nhiên: “Nguyên nhân chính là em muốn bắt đầu lại lần nữa với anh.”
Long Tư Hạo nghe vậy, híp mắt mang theo kinh ngạc nhìn cô, có chút kích động hỏi: “Hiểu Hiểu, em nói thật chứ?”
Lê Hiểu Mạn nâng mắt nhìn anh, gật mạnh đầu: “Ừ!”
“Hiểu Hiểu...” Đôi mắt đen như mực của Long Tư Hạo tràn đầy ý cười, vui sướng ôm chặt cô, xúc động nói: “Hiểu Hiểu, anh cuối cùng cũng đợi được đến khi em đồng ý bắt đầu lại với anh, em có biết anh vui vẻ cao hứng kích động cỡ nào không? Năm năm trước nói nhiều lời tổn thương em như vậy, còn khiến em thương tâm năm năm, em thật sự tha thứ cho anh?”
Phía trước cô đối với anh không nóng không lạnh, cũng không chân chính cùng anh bắt đầu lại từ đầu, cho nên anh một mực chờ, cuối cùng hôm nay cũng đợi được.
Lê Hiểu Mạn nâng mắt nhìn anh, ánh mắt ôn nhu thâm tình: “Tư Hạo, năm năm trước lời anh nói không đáng kể chút nào, năm năm trước em còn nói những lời khiến anh tổn thương nhiều hơn kìa, thật xin lỗi! Em rất tùy hứng rất không hiểu chuyện, em không ngừng khiến anh đau lòng, không ngừng khiến anh khổ sở, nhưng anh vẫn luôn thủy chung như một, lúc nào cũng suy nghĩ cho em, cho dù phải...”
Nói đến đây, trong lòng Lê Hiểu Mạn khó chịu, nước mắt cũng lập tức chảy xuống, làm ướt khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn của cô.
Long Tư Hạo thấy cô đột nhiên liền khóc, híp mắt đau lòng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, làm sao vậy?”
“Tư Hạo...” Lê Hiểu Mạn khóc nhào vào trong lòng anh, ôm chặt anh, khóc nức nở: “Xin lỗi, xin lỗi, rất xin lỗi, thật sự xin lỗi, em không hiểu chuyện, em thật vô liêm sỉ, em cô phụ tấm lòng anh, em xin lỗi, em không xứng đáng để anh yêu, xin lỗi, tha thứ cho em.”
Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn nước mắt rơi như mưa, trong mắt tràn ngập áy náy và tự trách, anh híp mắt, nhìn cô dò hỏi: “Hiểu Hiểu, chiều nay Lạc Thụy nói gì với em?”
Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, nức nở nói: “Tư Hạo, khiến anh chịu nhiều ủy khuất như vậy, thật sự xin lỗi, sau này em không tùy hứng, không hiểu chuyện như vậy nữa.”
Long Tư Hạo đưa tay lau nước mắt không ngừng chảy xuống của cô, đau lòng không thôi nhìn cô: “Hiểu Hiểu, ai nói em tùy hứng, ai nói em không hiểu chuyện? Anh yêu chính là tính cách tùy hứng không hiểu chuyện của em đó.”
Lê Hiểu Mạn rưng rưng nước mắt nhìn anh: “Vậy anh nói thật, có phải em rất tùy hứng hay không?”
“Đồ ngốc.” Long Tư Hạo cong môi cười, cúi đầu hôn lên môi cô, ánh mắt thâm tình cưng chiều nhìn cô: “Nếu em không tùy hứng sao có thể chứng minh anh yêu em? En càng tùy hứng, chứng minh anh càng yêu em, nếu ngươi không đủ tùy hứng, vậy chứng minh anh còn đối xử chưa đủ tốt với em, cho nên, tùy hứng của em đều do anh cưng chiều mà ra, anh tự hào.”
Lê Hiểu Mạn bị câu cuối của anh chọc cho nín khóc mỉm cười, hai tay cô ôm chặt thắt lưng anh, nâng mắt ôn nhu nhìn anh hỏi: “Tư Hạo, trước đây có phải em rất hay già mồm cãi láo?”
Long Tư Hạo híp mắt mỉm cười nhìn cô, ánh mắt ôn nhu thâm tình, đưa tay cưng chiều chọc chọc chóp mũi cô, khóe môi lộ ra đường cong mị hoặc mê người: “Già mồm cãi láo mới dễ thương, Hiểu Hiểu, nếu không già mồm cãi láo không hợp khẩu vị của anh, anh chính là thích em tùy hứng, khó tính, già mồm cãi láo, hơn nữa anh không biết nên cho là già mồm cãi láo hay là có cá tính. Nếu em không tự ngã, không cá tính, anh mới không cần em.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn ôn nhu nhìn anh, anh là ăn mật đúng không, miệng nói ngọt như vậy, đúng là giỏi dỗ người.
Long Tư Hạo đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, khuyết điểm gì của Lê Hiểu Mạn trong mắt anh đều là ưu điểm.
Lê Hiểu Mạn ôm cổ anh, thâm tình nhìn anh: “Anh bị M à?”
“Ân hừ!” Long Tư Hạo cúi xuống nhìn cô, cong môi cười: “Đồ ngốc, giờ mới phát hiện ra?”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Lê Hiểu Mạn nhìn anh nói xong liền chủ động hôn lên, nhẹ nhàng cắn môi anh, nhướn mày trừng mắt nhìn anh: “Em cắn nát miệng anh, để xem anh còn miệng lưỡi trơn tru như vậy được không?”
Miệng cô nói cắn nát, nhưng động tác của cô rất nhẹ nhàng.
Khẽ gặm cắn giống như một loại dụ hoặc, khiến ánh mắt Long Tư Hạo bỗng nhiên trở nên nóng rực, anh giữ chặt sau gáy, hôn sâu cô.
Lê Hiểu Mạn nhìn người đàn ông tuấn mỹ hôn mình, trong mắt tràn đầy ý cười, hai tay ôm cổ anh, nhắm mắt lại, đáp trả nụ hôn ấy.
Khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn ửng đỏ, cụp mắt, ngoài miệng mặc dù không đồng ý, nhưng hai tay cô đưa tới trước ngực, thay anh cởi từng cúc áo sơ mi.
Thấy thế, Long Tư Hạo tim đập nhanh không ngừng, nhất là dáng vẻ cô rũ mắt thuận theo, xấu hổ mang theo dụ hoặc, lại làm anh cảm xúc mênh mông, máu toàn thân đều sôi trào.
“Hiểu Hiểu...” Giọng anh trầm thấp khàn khàn đến cực điểm, giống như bị hạt cát thổi qua yết hầu khêu gợi của mình.
Nghe được giọng nói khàn khàn mang theo tình dục của anh, Lê Hiểu Mạn dùng đầu ngón chân cũng đoán được anh muốn làm gì.
Gương mặt thanh lệ động lòng người của cô càng đỏ hơn vài phần, ở thay anh cởi áo sơmi, sau đó nâng mắt ôn nhu nhìn anh: “Được rồi, còn lại anh tự cởi.”
Long Tư Hạo cúi xuống nhìn cô, trong mắt bùng cháy lửa tình, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Hiểu Hiểu, em giúp anh.”
Lê Hiểu Mạn không có từ chối, cũng không đồng ý, nhưng có hành động.
Ánh mắt Long Tư Hạo mang theo ý cười nhìn cô, lại cúi đầu hôn lên môi cô...
Bắt đầu là phòng tắm play, hai người lại trằn trọc triền miên tới sau nửa đêm mới ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Cho dù ngủ muộn, Lê Hiểu Mạn hôm sau vẫn tỉnh trước Long Tư Hạo, sau đó rời giường rửa mặt chải đầu đến phòng bếp làm bữa sáng.
Chờ Long Tư Hạo dậy bước vào phòng bếp, cô đã làm xong bữa sáng.
Nhìn Lê Hiểu Mạn đeo tạp dề nấu bữa sáng, Long Tư Hạo hơi híp mắt, có chút bất ngờ, nhưng trong lòng lại cảm thấy thật hạnh phúc.