Mấy hôm sau, cha mẹ của Vân Kỳ sang thăm thú đồng thời muốn phụ giúp Giang Thạch thu hoạch ruộng ngô. Giang Thạch hay thuê nhiều người trong làng đến làm rồi trả công, tạo công ăn việc làm cho nhiều người. Cha mẹ Vân Kỳ mới đến còn nhiều thứ lạ lẫm, muốn thử làm thuê cho Giang Thạch kiếm vài đồng bạc, rồi lấy chút kinh nghiệm.
Vân Kỳ đòi đi theo khiến cho hai đấng sinh thành ra cô sốc nặng. Dù không phải giàu có gì, nhưng cha mẹ cô chưa từng để Vân Kỳ chịu vất vả, cũng thừa biết Vân Kỳ không thích lao động giữa trời nắng. Vân Kỳ lại nói muốn trải nghiệm cuộc sống khiến cho họ á khẩu.
Lẽ nào con gái họ cuối cùng đã có những suy nghĩ trưởng thành?
Cơ mà Vân Kỳ chưa từng làm nông, cô không biết đến vất vả, sức lực không đủ khỏe. Mới chưa đến một tiếng đồng hồ, dù đã cố gắng, nhưng dưới sức nóng của mặt trời, mồ hôi chảy quá nhiều. Cơ thể cô bị thiếu nước và không thích nghi kịp khiến cho Vân Kỳ chóng mặt ngã lăn ra đất. Đã thế, cô còn bị chảy cả máu mũi.
Giang Thạch là người đầu tiên phát hiện, bế Vân Kỳ về nằm nghỉ trong một căn nhà gỗ dựng tạm giữa nông trại ở ngay gần đó.
Vân Kỳ mơ mơ màng màng vẫn đủ nhận thức được Giang Thạch đang bế cô kiểu công chúa. Tuy bị cha mẹ và cả mấy người làm chê cười sao thanh niên mà sức yếu ớt. Song tất cả đều không lọt vào tai của cô, nhất là khi nằm trong vòng tay trai đẹp, còn được bế cả một đoạn đường.
Giang Thạch đặt cô nằm xuống giường gỗ, lấy bông gòn cầm máu mũi cho cô, bảo cô không được ngồi dậy, nếu không máu mũi sẽ chảy tiếp. Sau đó, hắn lấy vài quả trong trong sọt cam, vắt pha với đường cho cô uống.
Giang Thạch bảo do thời tiết cộng thêm làm quá sức, khiến cho cô vốn đã thiếu máu, cơ thể còn sinh nhiệt dẫn đến chảy máu cam, chỉ cần nằm nghỉ một lúc sẽ không sao.
Vân Kỳ đón lấy ly nước cam từ Giang Thạch, ù ù cạc cạc nghe hắn nói. Giang Thạch bảo Vân Kỳ sau khi đỡ thì không nên ra làm tiếp mà nên về nhà nghỉ ngơi.
Vân Kỳ ỉu xìu, không ngờ bản thân yếu đuối vậy. Nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo, không muốn Giang Thạch thêm phiền.
Vân Kỳ quyết tâm phải nâng cao sức bền, một hôm dậy sớm để chạy bộ, không ngờ đụng phải Giang Thạch sáng nào anh cũng chạy thể dục. Cả hai vừa chạy song song vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Kể từ đó, Vân Kỳ buổi sáng dậy vô cùng sớm để chạy cùng Giang Thạch. Đây đúng là nguồn động lực vô cùng to lớn khiến Vân Kỳ kiên trì, cha mẹ của cô không khỏi mắt tròn mắt dẹt. Vì bình thường con gái của họ làm cái gì bao giờ chỉ bừng bừng khí thế được vài bữa là bỏ.
Nông thôn quả thật rất tốt. Cha mẹ Vân Kỳ cảm thán, không biết là nguyên do con mình quá mê trai.
Sau một thời gian, Vân Kỳ muốn đẩy nhanh tiến độ tấn công Giang Thạch. Nhưng cô cũng không biết làm thế nào, không ngờ ông trời lại cho cô cơ hội.