Châu Hạo nghe tin bữa nay chị gái của hắn là Châu Nhiên dắt bạn bè về nhà ở tạm.
Người bạn này mới đi thuê nhà gần đây, nhưng lại bị lừa, khiến tiền đặt cọc mất trắng.
Bố mẹ của cả hai thì không có ý kiến gì với chuyện này, nói giúp người là tốt.
Đến khi gặp, hắn mới biết đó là Tuyết Linh, là chị gái hàng xóm lúc nhỏ của hắn, sau này vì bố mẹ của Tuyết Linh thuyên chuyển công tác nên sau này họ đã không còn gặp nhau nữa. Lúc đó, Tuyết Linh mười bảy, còn hắn mười ba tuổi.
Hóa ra Tuyết Linh mới chuyển đến đây làm việc, tình cờ gặp Châu Nhiên cùng chung phòng ban, cả hai nhanh chóng thân nhau trở lại.
- Ồ! Châu Hạo, em đã lớn từng này rồi à?
Tuyết Linh một tay kéo va li lớn đi vào hướng phòng của bạn, nhìn thấy Châu Hạo từ phòng bên cạnh Châu Nhiên vừa mới mở cửa bước ra. Cô mỉm cười rạng rỡ hỏi thăm cậu em trai bé nhỏ ngày xưa.
Chậu Hạo nhìn thấy Tuyết Linh thì đơ người, lúc sau dần trở lên lúng túng. Trên người hắn ăn mặc vô cùng tùy tiện, một chiếc áo thun trắng in hình con dơi, một chiếc quần cộc. Râu trên mặt lởm chởm chưa cạo, tay còn đang cầm một hộp sữa hút rột rột.
Sao Châu Nhiên không nói cho hắn biết người bạn đó là Tuyết Linh cơ chứ? Châu Hạo rủa thầm.
Châu Nhiên thò đầu từ phía sau lưng Tuyết Linh.
- Ơ, sao vẫn còn ở nhà, tưởng đi cắm trại với bạn cơ mà?
Châu Nhiên sau hồi lúng túng, hắn gật đầu chào Tuyết Linh một cái rồi chạy biến vào trong phòng tắm. Hắn còn nghe thấy tiếng chị gái vọng ra từ bên ngoài.
- Có khi nó ngủ quên trễ hẹn rồi đấy! Cậu thấy không, qua bao năm vẫn chỉ được cái to xác!
Chậu Hạo thực sự muốn nhảy ra lấy băng keo dán miệng bà chị của mình lại.
Biết vậy đã không đi cắm trại, nhưng đã lỡ rồi.
Chị Tuyết Linh vẫn không thay đổi gì cả, vẫn xinh đẹp như ngày nào, nếu có gì thay đổi thì chắc là trưởng thành và quyến rũ hơn.
Tuyết Linh là nữ thần thanh xuân trong kí ức của hắn. So với bà chị đanh đá ở nhà, thì Tuyết Linh gần như tương phản. Hồi nhỏ, có những lúc Châu Hạo chỉ muốn Tuyết Linh đổi với Châu Nhiên làm chị gái mình. Tuyết Linh từng bênh vực khi Châu Nhiên đánh hắn vô lí, khi hắn gặp chuyện gì ấm ức ngồi một mình trong góc sân, thì cô luôn tới an ủi hắn.
Nói chung lúc còn nhỏ, Châu Hạo vô cùng thích chị Tuyết Linh xinh đẹp dịu dàng.
Châu Hạo không còn tâm trạng đi cắm trại trên núi nữa, hai thằng bạn thấy tâm hồn hắn bay tận đâu đâu. Châu Hạo biết khi trở về thì Tuyết Linh vẫn còn ở nhà thôi, tìm nhà ở thuê không phải chuyện đơn giản, cũng phải mất ít nhất nửa tháng trở lên. Châu Hạo tâm tình trở lên vui vẻ, vừa nướng thịt lại còn hát líu lo khiến cho hai người bạn vô cùng thắc mắc không biết hắn có ăn phải nấm ảo giác hay gì không mà tâm trạng thất thường như vậy.
Sau ba ngày cắm trại, trên đường về, Châu Hạo nhận được cuộc gọi từ Châu Nhiên, rằng cả nhà đều đã đi ăn tiệc sinh nhật bên nhà họ hàng. Còn nói thêm là cả nhà sẽ còn đi tăng ba, có thể về trễ, nói Châu Hạo về sớm thì qua bên đó chung vui.
Châu Hạo từ trên núi về, cảm giác mỏi mệt, không có tâm trạng, liền từ chối muốn ở nhà nghỉ ngơi.
Châu Hạo mở cổng bước vào, cơ mà đứng trước cửa chính, lại phát hiện ra chùm chìa khóa của mình thiếu mất chìa khóa cửa ra vào. Hắn bối rối, hình như chìa khóa cửa chính hôm trước Châu Nhiên đã làm mất, rồi hắn nhường cho chị gái mình, vì cô hay về rất khuya. Châu Nhiên lúc đó hứa là sẽ làm thêm chìa để trả.