Tần Mặc thật sự không phát hiện ra bí mật thân thế Tiếu Dao, ngày hôm sau tỉnh lại, Tần Mặc đã mặc chỉnh tề.
Bị lăn lộn cả một đêm, đàn ông ngày hôm sau thần thanh khí sảng, phụ nữ lại tinh bì lực tẫn ngay cả bò dậy cũng khó khăn, thật sự một chút cũng không công bằng.
Tinh bì lực tẫn [ 精疲力尽 ] đồng nghĩa "sức cùng lực kiệt": mệt mỏi, mệt nhọc.
Rõ ràng toàn bộ buổi tối đều là Tần Mặc động, cô chỉ bị động tiếp thu, thế nào còn mệt hơn hắn?
“Công ty có việc gấp, tôi trở về xử lý một chút.” Ném xuống lời này, Tần Mặc cầm theo túi máy tính đi rồi.
Tiếu Dao kinh ngạc đến thật lâu không phục hồi tinh thần lại, Tần Mặc thế nhưng chủ động nói cho cô lịch trình? Đây... Có khả năng ư? Mặc thiếu cao cao tại thượng, từ khi nào nói chuyện công việc với phụ nữ?
Chấn động thật lâu, cô mới thật vất vả từ trên giường bò dậy, rửa mặt ra cửa, thế nhưng ở dưới lầu đại sảnh nhìn thấy một người đàn ông xa lạ lại có chút quen thuộc —— ngày hôm qua ở cục cảnh sát nhìn thấy người đó, cùng Quân Dạ Huyền vào cửa cảnh sát.
Cô theo bản năng lui về phía sau hai bước, hiện tại nhìn thấy cảnh sát, đặc biệt chán ghét, cũng đặc biệt... sợ.
Quân Mạc Bắc nhìn cô, mặt vô biểu tình, làm hắn thoạt nhìn mười phần ra dáng cán bộ cao tầng cấm dục.
“Chú nhỏ phải rời khỏi Nghiệp Thành mấy ngày, mấy ngày nay, tôi sẽ trông cô.”
“Dựa vào cái gì?” Trông cô, đây và cấm túc giám thị có gì khác nhau? Tần Mặc đêm qua cứu cô, cũng không có cường bạo cô, thậm chí làm cô thoải mái như vậy, làm Tiếu Dao có một loại ảo giác, cho rằng Tần Mặc bắt đầu đối xử tốt với cô.
Hiện tại, người đàn ông này xuất hiện, rốt cuộc làm cô hoàn toàn thấy rõ hiện thực.
Mặc kệ là Tần Mặc hay là cảnh sát, bọn họ như cũ hoài nghi cô có quan hệ với tổ chức, Anh Tử bị giám thị, bọn họ sợ cô tiết lộ tin tức cho người trong tổ chức, sợ rút dây động rừng, cho nên, cần thiết phái người nhìn chằm chằm cô.
Quân Mạc Bắc không có trả lời vấn đề của cô, trực tiếp phân phó cho quản gia: “Bày bữa sáng cho cô ấy, nửa giờ sau, tôi sẽ đưa cô ấy đi.”
... Tiếu Dao giống như phạm nhân, ăn xong cơm sáng, thật sự bị Quân Mạc Bắc mang lên xe.
Nhìn sườn mặt Quân Mạc Bắc lạnh như băng, tất cả ký ức thời điểm hôm qua ở trong lồng ngực Tần Mặc, lập tức lại về trong đầu.
Thoát đi, thoát đi tất cả hiện tại, thoát đi khống chế tiên sinh, thoát đi những người Tần Mặc Quân Dạ Huyền, thoát đi người sở hữu và uy hiếp đến tính mạng bọn họ!
Không chỉ chính cô, còn có Tần Nhất Phi, còn có bọn Anh Tử, mà bây giờ cô không biết cảnh sát rốt cuộc nắm giữ chút tư liệu gì rồi, có thể làm cái gì?
Không, cô không thể ngồi chờ chết! Nam Cung Tịch bên kia, cô đã từ bỏ, tình yêu thuần mỹ không có khả năng thuộc về mình, vậy chi bằng không cần nữa.
Điều duy nhất bây giờ cô phải làm, chính là bảo vệ tốt bản thân, bảo vệ tốt người cô quan tâm.
“Em gọi Tiếu Dao.” Cô bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Quân Mạc Bắc đang lái xe, nhàn nhạt hỏi: “Anh tên là gì?”
Quân Mạc Bắc không nói lời nào, môi lạnh nhạt mặt lạnh nhạt, không phải cố ý lạnh, chỉ là thật sự không muốn phản ứng người.
Tiếu Dao nhìn thấy ví tiền hắn đặt một bên, cô chủ động cầm, mở ví tiền, bên trong có một tờ giấy chứng nhận, cô cong cong môi: “Quân Mạc Bắc? Tên giống như người, lạnh lùng như thế!”
Quân Mạc Bắc liếc ví tiền trên tay cô, không phản ứng, như cũ chuyên tâm lái xe.
Tiếu Dao cất cẩn thận ví tiền, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm mặt hắn, đối phương vẫn không có một chút biểu tình, tựa hồ bất luận chuyện gì cũng không thể làm hắn biến sắc.
“Cảnh sát Quân.” Cô cười cười, bỗng nhiên ghé qua, thở ra một hơi bên tai hắn, “Lúc anh làʍ t̠ìиɦ, cũng xụ mặt như thế này ư?”