"Vô dụng!". Nam Cung Tịch thực khinh thường mà liếc Quân Dạ Huyền một cái.
"Dùng tốt?". Quân Dạ Huyền cong cong môi.
"Một chút đều không dùng tốt!". Nam Cung Tịch lạnh lùng hừ.
"Cũng tính là dùng rồi". Quân Dạ Huyền không sợ bị đánh mà thêm lời.
Thực rõ ràng, Nam Cung Huyền quay đầu lại, thực sự có điểm muốn đánh người.
Quân Dạ Huyền nhướng mày, cũng không cho là đúng, lâu lắm không nói chuyện, hắn (NCT) muốn đánh nhau, hắn (QDH) đương nhiên sẽ bồi.
"Biết rõ nàng là người như thế nào, còn không bỏ xuống được?".
"Ai nói em không bỏ xuống được?". Trực tiếp bị nắm điểm yếu, sắc mặt Nam Cung Tịch càng xấu.
"Khi chú chưa nói". Quân Dạ Huyền nhăn nhăn mày, cầm lấy bình rượu nhẹ nhấp một ngụm.
"Tịch, nguyên lai anh ở chỗ này". Đột nhiên, xuất hiện nữ nhân ăn mặc tương đối bảo thủ đi tới.
Quay đầu lại nhìn người đang đi lại đây, Quân Dạ Huyền nhìn Nam Cung Tịch, hơi hơi giơ lên khóe miệng.
"Bạn gái cậu tới kìa".
Nam Cung Tịch lại không cho là đúng, tiếp tục uống rượu.
"Đừng uống nhiều như vậy, ŧıểυ tâm đêm nay sẽ bị người ta ăn, ngày mai tỉnh lại khóc nhè". Quân Dạ Huyền nhướng mày, nhường chỗ cho Nam Cung Tịch.
"Ai mẹ nó sẽ khóc nhè!". Nam Cung Tịch lạnh lùng nói.
Liền ngay cả Quân tứ thiếu cũng chủ động nhường chỗ, tâm tình Thanh Chi vô cùng tốt.
Tuy rằng không thể tiến xa, nhưng, nàng cư nhiên là bạn gái của Tịch thiếu gia, thực sự có điểm giống như nằm mơ.
Dù sao, nhiệm vụ còn chưa có, nàng hảo hảo hưởng thụ nam nhân chất lượng tốt cũng không tồi.
Nếu ngày đó, Tịch thiếu gia không bỏ đi, nàng liền trực tiếp rời đi tổ chức để gả cho hắn.
Tiên sinh tuy rằng lợi hại, nhưng, người của Nam Cung gia cũng không phải là dạng vừa, huống chi, Tịch thiếu gia còn có cậu nhỏ Mặc thiếu này.
Cho nên, nhiệm vụ của Thanh Chi hiện tại chính là lấy lòng người nam nhân này, mau chóng thắng được tâm của hắn, đương nhiên có được hắn, là điều mà mỗi ngày nàng đều muốn làm.