Cuối tuần, như thường lệ, mẹ Lam Như Uyên về nhà nɠɵạı thăm ông bà. Bình thường Lam Như Uyên đều đi cùng bà, nhưng hôm nay vì để thực hiện kế hoạch của mình, cậu giả vờ trong người khó chịu, muốn ở nhà nghỉ ngơi.
"Vậy con lên phòng ngủ thêm chút nữa đi, tối mốt mẹ quay về liền. Nếu không đỡ hơn chút nào thì con bảo ba dẫn đi bệnh viện ngay nhé!" Bà Lam lo lắng dặn dò con trai, thấy thằng bé uể oải lên phòng của nó, bà quay sang nhìn Lam Vũ Khuynh còn đang ăn bữa sáng, cau mày nhắc nhở: "Ông ăn nhanh lên rồi xem con nó thế nào. Tôi phải đi ngay bây giờ để còn kịp chuyến bay. Nếu nó vẫn khó chịu thì ông phải đưa nó đi bệnh viện khám liền đó!"
"Tôi biết rồi, bà đi đi!" Lam Vũ Khuynh không ngẩng đầu lên đáp, nhìn bộ dạng chẳng có gì là sốt sắng lo cho con trai cả.
Bà Lam liếc mắt một cái rồi xách valy lên nhanh chóng bước ra cửa. Đợi cho đến khi tiếng khép cửa vang lên, Lam Vũ Khuynh mới lật đật đứng dậy đặt bát cơm còn đang ăn dang dở xuống bàn, ông vội vã nhào ra cửa khóa trái lại, sau đó bước nhanh lên lầu.
Từ sau khi Lam Như Uyên dậy thì, đây là lần đầu tiên chỉ có hai cha con ở nhà với nhau. Lam Vũ Khuynh không kiềm nén được sự hưng phấn đang vỡ òa trong đầu, mọi ý nghĩ đen tối, dâm loạn quấn lấy đầu óc của ông mấy năm nay như nước lũ tràn bờ đê ồ ạt tuôn trào, khiến cơ thể ông bất giác run rẩy. Đứng trước cửa phòng con trai, Lam Vũ Khuynh hít sâu mấy lần, hai bàn tay nắm chặt rồi lại thả ra, cố gắng giữ bình tĩnh, đè nén cảm xúc hưng phấn trong lòng xuống, sau đó "cạch" một tiếng mở cửa ra.
"Uyên Nhi?! Uyên Nhi?! Con làm sao vậy? Mau mở mắt ra! Đừng làm ba sợ!"
"Ưm?..." Lam Như Uyên chậm rãi mở mắt ra, ngơ ngác nhìn gương mặt lo lắng, hoảng sợ của ba mình, giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lam Vũ Khuynh thấy con trai tỉnh dậy, nhanh chóng bế thằng bé ra khỏi bồn nước để nó ngồi lên thành bồn. Lam Như Uyên như không có xương sống, uốn éo ngã vào lòng ông, khiến ông phải vòng tay ôm chặt lấy vòng eo trơn nhẵn của cậu, để cậu tựa lưng vào ngực mình.
"Con bị làm sao vậy, Uyên Nhi?" Lam Vũ Khuynh vén tóc mái ướt sũng nước của con trai sang một bên, lo lắng hỏi.
"Lúc nãy về phòng, con tính tắm rửa một cái cho người thoải mái, ai dè nằm ngâm bồn một lát liền ngủ quên mất..." Lam Như Uyên yếu ớt trả lời, cố ý như vô tình mệt mỏi áp mặt vào hõm vai của ba mình, phà hơi ẩm ướt vào cổ ông.
"Aiz... may mà ba lên đây kịp, không thì xảy ra chuyện rồi. Giờ con cảm thấy thế nào? Còn khó chịu ở đâu không?" Hiện tại Lam Vũ Khuynh chỉ quan tâm đến sức khỏe của con trai, nên chẳng phát giác ra được cử chỉ mờ ám của con trai cũng như hoàn cảnh tế nhị của hai người.
"Con không sao... Chỉ là đầu có hơi choáng... Cả người vô lực..."
"Vậy để ba bế con ra ngoài..." Lam Vũ Khuynh vừa định đứng dậy bế người lên thì con trai níu lấy cánh tay ông.
"Người con ướt sũng nước thế này, ra ngoài lỡ làm ướt chăn nệm hết..."
Câu nói của con trai như đánh thức Lam Vũ Khuynh ra khỏi cơn hoảng loạn, lúc này ông mới chợt để ý đến, con trai đang hoàn toàn lõa lồ ngồi ở trong lòng ông. Cơ thể mịn màng, trắng nõn của nó phủ lên một lớp nước ướt át trơn trượt, cặp vυ" căng tròn, non mềm kề sát bờ ngực của ông, mu bàn tay đang đỡ eo con trai của ông còn được tiếp xúc với làn da mềm mịn ở bầu vυ", hai núm vυ" đỏ au dưới cái se lạnh của hơi nước cương lên, nhú đầu ra rõ rệt. Tầm nhìn của Lam Vũ Khuynh lướt xuống phía dưới, vùng tam giác bí ẩn bình thường chỉ có thể nhìn thấy dưới lớp vải quần mỏng manh, bây giờ lại hoàn toàn bại lộ ra trước mắt ông không một mảnh vải che đậy. Con cu non nớt của Lam Như Uyên mềm rũ nghiêng qua một bên, chùm lông mu đen nhánh cố ý che chắn tầm nhìn của ông, không cho ông chiêm ngưỡng cận cảnh lỗ *** xinh đẹp của con trai mình. Nhưng chỉ cần nhìn như vậy, con *** thô to trong đũng quần Lam Vũ Khuynh đã ngóc đầu dậy một cách nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đội thẳng đũng quần tà lõn sớm đã bị nước trên người con trai làm ẩm ướt.
"Ba ơi, hay là ba giúp con lau khô người trước, như vậy sẽ không làm ướt nệm giường?" Lam Như Uyên liếc mắt nhìn túp lều quen thuộc, ngỏ ý dụ dỗ.
"Ba ơi... con lạnh quá..." Cố tình Lam Như Uyên lại không cho phép ông chần chờ thêm giây phút nào nữa, vì ngày hôm nay, cậu đã lên kế hoạch quyến rũ cha ruột của mình từ lâu, cậu tuyệt đối không cho phép ông phá hoại kế hoạch đã sắp đặt sẵn của mình.