Cô ấy nhắc tới chuyện tôi có thai, tất cả những bà vợ khác đều xúm lại vui vẻ chúc mừng tôi, tôi vội vàng nói chữ bát còn thiếu một dấu phẩy, trò này không nên đùa giỡn.
Bà vợ biết xem tướng kia nói cô ta có nghiên cứu cái này, mua rất nhiều sách để đọc, tuy rằng không có nắm chắc trăm phần trăm , nhưng cũng khoảng tám chín phần mười, bảo tôi cẩn thận hơn một chút, lưu ý xem có hay không, ngàn vạn lần không thể qua loa được.
Một bà vợ khác từ trên sô pha đứng lên, nở nụ cười dịu dàng ôm lấy cánh tay của tôi, “Ai da, số Hà ŧıểυ thư thật đúng là tốt, tuổi còn trẻ đã dựa được vào đại phật như cục trưởng Chu, bụng lại tranh đua, đừng nói một bà vợ cả đấu không lại, có cả mười người thì cũng là đấu không lại, đây là trời đang phù hộ mà.”
“Kỳ thật đáng tiếc nhất là vợ cả của cục trưởng Chu, không có sức thanh xuân làm lợi thế, không so nổi với sự xinh đẹp như thế này của Hà ŧıểυ thư, cho dù có con thì sao, Hà ŧıểυ thư cũng không thể sinh con sao, mẹ không được coi trọng, thì con có thể được sủng sao. Không thể không nói đây chính là dựa vào bản lĩnh để kiếm cơm ăn, có những thủ đoạn không thể không chịu thua được, ai bảo chính bản thân mình không có năng lực chứ.”
Bà vợ kia vừa nói móc một vừa chằm chằm vào bụng tôi, ngón tay vuốt ve hoa tai trân châu trên vành tai, “ Cục trưởng Chu cũng đã 40 tuổi, sinh ra con trai hay con con gái thì cũng đều thích thú vui mừng, anh ấy có con trai, Hà ŧıểυ thư có thể sinh cho anh ấy thêm một đứa con gái nữa thì anh ấy càng đắc ý, nếu lại sinh thêm một đứa con trai nữa nối dõi, anh ấy vẫn là cứ vui vẻ, thật là làm như thế nào cũng đều rất tốt, phụ nữ chỉ cần đắc thế, có ỉa ra một bãi phân thì cũng là bảo bối.”
Cô vợ này có lẽ là bị ŧıểυ tam quấy rầy đến mức không được yên ổn, địch ý với tôi rất lớn, nói năng kì lạ, mấy người phu nhân liền giảng hòa, mắng cô ta ăn được nho thì nói nho còn xanh, “Chị Hồ đã nói đây là bản lĩnh, chị có bản lĩnh cũng chơi lại một người đàn ông như cục trưởng Chu đi, một cổ mùi chua cũng không chê khó coi.”
Cuối cùng một người vợ trẻ vẫn chưa trải sự đời đứng bên cạnh cô nói với vẻ mặt thất vọng, “Bốn người vợ lẽ của Ông Thường còn chưa có lộ diện, tôi đã phí công chuẩn bị hương liệu của Ấn Độ, cũng chưa có cơ hội tặng, chồng tôi còn có việc muốn Ông Thường giúp đỡ đây, vợ lẽ của anh ấy thích chiếm tiện nghi, xuống tay là bách phát bách trúng.”
Ánh mắt của bà vợ nắm lấy cánh tay tôi sáng lên, “Hương liệu của Ấn Độ à, đó là thứ tốt, giữ đàn ông rất chặt. Ngửi một chút thôi mà làm cả đêm không ngừng. Vợ lẽ thứ hai của Ông Thường rất am hiểu và giỏi quyến rũ người khác, nghe nói là đại sư ở Tây Vực để học, sau khi vào cửa suýt chút nữa đã bức tử bfa vợ cả, đến cả bà vợ lẽ thứ ba nhỏ hơn cô ta mười tuổi cũng không phải là đối thủ, bị ép tới cực kì thê thảm.”
Tôi nghi hoặc hỏi Ông Thường có rất nhiều vợ lẽ sao.
“Đương nhiên rồi, vua bài Áo Môn còn có bốn người vợ lẽ, ai cũng đều sinh con đẻ cái, Ông Thường ở Châu Hải so với nhà họ Hà ở Áo Môn còn giỏi hơn, kẻ có tiền làm cái gì đều không quá đáng, người không có tiền làm cái gì đều không đúng. Lại nói Ông Thường là nhân vật như thế nào chứ, bản thân có thế lực, con rể lại là Kiều tiên sinh, cứ cho là có bốn mươi bà vợ, ai dám nói một chữ không?”
Đàn ông một khi có tiền có quyền, người vợ kết tóc nên duyên với mình còn không bằng một miếng đậu phụ thối, bọn họ lo lắng thê thiếp thành đàn tiêu tiền như nước, cái gì mà tình cảm trong hoạn nạn nâng đỡ nhau, ân tình đồng cam cộng khổ, đều chỉ là một ngụm nước bọt, phun ra còn ngại làm bẩn đến sự hô hấp của bản thân.
Đặc biệt là dựa vào bên vợ mà làm giàu, những chuyện này đề đều không thể nhắc đến, là điều tối kỵ, bọn họ thường treo trên miệng một câu, “Tôi nợ cô ấy sao? Tôi đã trả gấp mấy lần cho nhà mẹ vợ rồi! Cô ấy bây giờ là đức hạnh gì, tôi không được ly hôn sao, tôi nhẫn nhịn bao nhiêu năm nay, tôi đã trả hết nợ tình cảm và đối xử với cô ấy rất tốt rồi.”
Loại thân phận phận này của Ông Thường, có vài người vợ lẽ là hết sức bình thường, nếu không phải là coi trọng thể diện của Thường ŧıểυ thư, có lẽ chính thất đã sớm bị bỏ rồi.
Chu Dung Thành kết thúc xã giao ở bên kia liền đến đây tìm tôi, anh ấy cũng không không quen đám phụ nữ này, nhưng là các cô ấy chủ động chào hỏi, nói khuôn mặt của cục trưởng Chu toàn thấy sắc xuân, vừa thấy đã biết là người có chuyện vui.
Chu Dung Thành cười nói những lời tốt lành.
Bà vợ đứng bên cạnh tôi liền đẩy tôi đến trong lồng ngực Chu Dung Thành, anh ấy duỗi tay vững vàng ôm lấy tôi, cô ấy cười dựa vào góc bàn, “Cục trưởng Chu, chuyện vui này nếu trở thành sự thật, chỉ sợ anh sẽ phải tốn không ít tiền.”
Chu Dung Thành không nghe hiểu ý của cô ấy lắm, anh ấy cúi đầu hỏi tôi là ý gì.
Tôi nói là các cô ấy trêu anh thôi.
Tôi tay tạm biệt với những bà vợ ở đây, nhanh chóng kéo Chu Dung Thành rời đi.
Sau buổi tiệc tối hai ngày Chu Dung Thành đã mua vé tàu trở về, người của Ông Thường lại lần nữa tìm đến khách sạn, tự mình mời chúng tôi đến nhà dùng cơm.
Chúng tôi lần nữa từ chối khéo, vẫn là không chống cự lại được lời mời nhiệt tình của, nói trắng ra là không đi không được, sáu tên vệ sĩ đứng trên hành lang, sĩ diện này không cho, người cũng đừng muốn chạy ra khỏi Châu Hải.
Phủ nhà họ Thường không phải tứ hợp viện truyền thống, mà là một tòa lâm viên, tọa lạc ở sau một cái hồ cực kỳ hẻo lánh, hai con sư tử bằng đá ngồi trước cửa nhà, cao gần bằng một người, khoảng 90 cm, so với bất kì con sư tử đá ở nơi nào cũng khí chất hơn. Gần như là chôn vùi cánh cửa của biệt thự.
Cửa biệt thự trên cao treo hai ngọn đèn lồng màu đỏ, trên tấm biển màu đen khắc dòng chữ lưu li mạ vàng —— Thường phủ, chợt vừa thấy khí thế nghiêm nghị, tráng lệ huy hoàng.
Điều hiếm thấy nhất của tòa nhà này là không có sát khí cùng sự lạnh giá, căn bản không giống nơi ở của một ông trùm xã hội đen, mà giống như là một gia đình học thuật gia giáo hoặc là hậu duệ của hoàng tộc.
Thực ra thì trong bụng của đám xã hội đen thật sự thì cũng có chút mực nước, cũng hiểu được sự nho nhã, không phải cứ mở mồm ra là chửi đ*t cha đ*t mẹ, ngược lại rất sạch sẽ, hay cười với mọi người, không vội vã cũng không bực dọc, nhưng một kho nổi giận, điều đó là mấy chục mạng người thậm chí cả trăm mạng người.
Tôi nhìn qua cửa sổ xe để xem căn tứ hợp viện này đánh giá mấy lần, hỏi tài xế có phải hay không phỏng kiến trúc lâm viên của Tô Châu, tài xế mở cửa xe ra đón tôi, cười nói anh mắt của Hà ŧıểυ thư thật tốt, vợ thứ hai của Ông Thường thích nhà dựa núi gần sông, ở Châu Hải rất khó tìm được, Ông Thường đã vận dụng tất cả mọi mối quan hệ để mua miếng đất này, dùng hơn mấy trăm tỷ để kiến tạo.
Lại là người vợ lẽ thứ hai được yêu thương chiều chuộng bậc nhất, khiến cho người đàn ông cực kì nghe lời, khó trách ở Châu Hải lại nổi danh như vậy, Ông Thường tốt xấu gì cũng bò từ trong đám phụ nữ ra, có thể yêu thương một bà vợ lẽ như thế, tất phải có thủ đoạn nghịch thiên rồi.
Vệ sĩ đi đến phía trước đẩy cửa ra, tôi dẫn Chu Dung Thành đi vào, hai người hầu đang đứng ở dưới mái hiên chờ, thông báo Ông Thường lập tức đi xuống, để chúng tôi ngồi uống trà chờ một lát.
Tôi nhận lấy chén trà từ trong tay người hầu, lại bỗng nhiên nhớ tới bà vớ kia nói sắp tới sẽ có chuyện vui, tôi chần chờ một chút, làm phiền cô ấy đổi cho tôi một ly nước lọc.
Chu Dung Thành nghiêng đầu hỏi tôi không phải rất thích uống trà sao, tôi cười nói gần nhất đổi khẩu vị, ngại nước trà hơi đắng.
Anh ấy hơi hơi ngửa ra sau, nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lát, “Khẩu vị đổi hay không anh không biết, nhưng mà mặt thật sự tròn hơn rồi.”
Lòng tôi lộp bộp nhảy lên vài cái, lập tức sờ mặt mình, “Có sao?”
Anh ấy ừ một tiếng, trong giọng nói mang theo ý cười, “Có phải quá tham ăn rồi hay không.”
Một sự hoảng loạn không rõ nguồn cơn ập đến, mấy tháng gần đây Chu Dung Thành làʍ t̠ìиɦ cùng tôi không mang bao, không biết là đã quên hay là cảm thấy không thoải mái, hoặc là giới hạn đã được mở rộng hơn với tôi, nếu anh ấy muốn cưới tôi, tôi mang thai cũng là chuyện bình thường.
Nhưng tôi không chỉ cùng anh ấy làm, Kiều Dĩ Thương cũng không mang bao, hơn nữa bắn thật sự rất sâu, trước kia cảm thấy phương diện này rất không sạch sẽ, bởi vì vẫn luôn không “trúng đạn” qua cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Nếu trước kia tôi đặc biệt khát vọng thông qua đứa con mà có thêm lợi thế cho chính mình, giờ khắc này tôi thật muốn cầu nguyện ông trời đừng đùa giỡn với tôi, ngàn vạn đừng để tôi trúng thưởng.
Đợi ước chừng hơn mười phút, Ông Thường mặc một bộ quần áo thời Đường màu vàng từ trên lầu đi xuống, khóe môi ông ấy tẩu thuốc bằng ngọc, rất là thoải mái cười cười, Chu Dung Thành lập tức từ trên sô pha đứng lên, bọn họ để nhanh chân đi về phía đối phương, bắt tay, “Cục trưởng Chu chịu nể mặt, hàn xá có chút bừa bộn.”
“Nhờ hồng phúc của Ông Thường, tôi có thể thấy được một căn nhà tráng lệ như vậy trong cuộc đời của mình, cũng được coi là mở rộng tầm mắt.”
Ông Thường haizz một tiếng, ý bảo chúng tôi đều ngồi xuống, “Cục trưởng Chu là một người giàu kín tiếng, lời khách sáo này người khác tin, nhưng không thể lừa được tôi. Nếu không phải trên quan trường nhiều phiền toái, nơi ở như thế nào cục trưởng Chu sao có thể để vào trong mặt được.”
“Ông Thường chê cười rồi, cả đời này tôi chịu khổ quen rồi, không phải tất cả mọi người đều có số tốt như ngài.”
Bảo mẫu bưng lên một ấm trà đã được pha màu vàng tím lên, Ông Thường để nó trong lòng bàn tay không có lập tức uống, mà là đem ánh mắt nhìn về phía tôi, “Hà ŧıểυ thư thích món ăn Quảng Đà không.”
Tôi nói đều được, tôi không kén ăn.
Ông ấy rất vừa lòng, “Một người phụ nữ không kén ăn khiến cho đàn ông bớt lo, cô vợ nhà ta, mỗi khi đến bữa ăn đều như một cuộc chiến, riêng đầu bếp đã mời đến ba người, một bữa tối hơi thịnh soạn, từ buổi chiều hai giờ bắt đầu làm, 6 giờ còn chưa được ăn.”
“Người tài giỏi thường nhiều việc, bảo đao của Ông Thường chưa hề già, lúc thê thiếp vợ lẽ vây quanh ngài làm nũng mới có thú vị, cho dù khắc khẩu cũng là niềm vui, ánh mắt người thường nhìn thấy hâm mộ cuộc sống của ngài, còn cầu không được đó.”
Ông ta cười ha ha, “Ai da cục trưởng Chu, vị Hà ŧıểυ thư này thật đúng là nhanh mồm dẻo miệng, nói chuyện ngọt tới sâu trong lòng người khác.”
Sau khi Chu Dung Thành vét tóc tôi ra sau tai, một ngón tay ở trên môi tôi chạm chạm, “Cô gái nhỏ tuổi trẻ không hiểu chuyện, thích ba hoa.”
Ông Thường có chút tiếc nuối nói, “Đáng tiếc thê thiếp của không ít, người thông minh lanh lợi khiến tôi vui vẻ chân chính giống Hà ŧıểυ thư như thế này lại không có.”
Câu nói của Ông Thường chưa nói xong, trên lầu bỗng nhiên truyền ra một tiếng tách trà vỡ vụn, tiếp theo đó là tiếng kêu khóc xin tha thứ cực kì thảm thiết.
“Bà hai bà tha tôi đi, tôi thật sự không có ăn vụng, tôi tận mắt nhìn thấy con mèo đen của bà trong ngăn tủ chui ra, cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám động và đồ của bà!”
“Cô còn cãi bướng! Chìa khóa ngăn tủ ở trong tay cô, con mèo này thành tinh có thể chui xuống đất sao? Lão gia từ Thái Lan mua nhạn tuyết về cho ta, loại người ti tiện như cô cả đời đều không được ăn, cô có phải chán sống rồi hay không ? Cô có tin ta xé nát miệng cô hay không?”
Chu Dung Thành trầm mặc không nói, rũ mắt nhìn chiếc ly trong tay, mặt nước bay bổng một tầng lá trà tinh tế, có lớp bột trà mỏng nổi trên mặt nước, lâu lâu nó lại run lên vì tiếng la hét, giận dữ của người vợ thứ hai.
Một người đàn bà đanh đá như vậy thật đúng là hiếm thấy, ồn ào đến mức nóc nhà như muốn sụp xuống, câu cửa miệng không thể bêu xấu, ai không muốn ở bên một người phụ nữ ngoan dịu hiền thục, trước mặt người ngoài cho bản thân mình chút mặt mũi, bà vợ thứ hai đã khiến cho Ông Thường tức đến mức cả mặt đều đen xì lại.
Ông ấy đem ấm trà hung hăng đặt mạnh ở trên bàn, phát ra một tiếng phanh trọng vang, chửi đủ chưa?
Tiếng la lối khóc lóc trên lầu tức khắc ngừng lại, thấy một khuôn mặt nhu mị ngây thơ của một người phụ nữ ngó ra.
Khi cô phát hiện Ông Thường ngồi ở phòng khách, còn có hai vị khách, lập tức thu lại sự kiêu ngạo vừa rồi, cười đến phong tình vạn chủng, “Nha, có khách quý tới, lão gia cũng không nói cho tôi một tiếng, đây là cố ý làm xấu mặt tôi mà.”
Cô ta mặc một bộ váy ngủ màu hồng cánh sen, hai dây áo mảnh mai, phảng phất lúc nào cũng có thể để lộ ra cảnh xuân, làn da cô ấy không trắng, thậm chí có chút đen, nhưng khuôn mặt rất là đẹp, mặt mày giống như con lai.
Cô ta gật đầu với tôi, ánh mắt nhìn sang Chu Dung Thành đang ngồi gần tôi, hơi hơi tạm dừng lại, cười đến càng quyến rũ, “Đây là ai vậy.”
Chu Dung Thành uống trà không để ý đến cô ta, cô ta cũng không xấu hổ, nũng nịu ngồi ở trên tay vịn sô pha gần Ông Thường, ngón tay đặt ở trên bả vai ông ấy, nhẹ nhàng mát xa, “Ngài làm em giật cả mình, khuôn mặt hù người như vậy làm gì, em biết sai rồi còn không được sao.”
“Em biết sai rồi sao.”
Bà vợ hai nói đã biết, tôi liền cái này tính tình, nghĩ sao nói vậy, ngài không thích tôi ngay thẳng sao.
Sự tức giận trên khuôn mặt già nua của Ông Thường tan đi không ít, bà vợ hai đem ấm trà cầm lấy, sau khi thổi nguội liền đưa đến bên miệng ông ta, Ông Thường lúc này đã lộ ra nụ cười, giới thiệu tôi và Chu Dung Thành cho cô ta.
Lần đầu tiên tôi thấy một người vợ đã làm đàn ông mất mặt nhưng lại không bị trách phạt gì cả, người vợ lẽ thứ hai này thật là thật sự có tài, may mắn Lâm Mặc chỉ là một bình hoa chỉ dùng để ngắm chứ không có tài năng gì, không bằng thủ đoạn cô đổi trắng thay đen và mê hoặc đàn ông được, bằng không thì đủ tôi uống một bình nước.