Ánh mắt của tôi rơi trên Kiều Dĩ Thương và mặt của cô Thường, cô Thường mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ, Kiều Dĩ Thương mặc trên người một bộ com lê màu bạc trông rất xứng đôi, như một đôi giai nhân tự nhiên.
Ông Thường ở trên sân khấu sau khi đọc diễn văn, được đỡ đi xuống, năm sáu khách quý có máu mặt nghênh đón hướng đến ông ta chúc mừng, chúc mừng con cưng của ông ta tìm được rẻ hiền lành.
Kiều Dĩ Thương cười không nói, người ta đến chúc rượu cũng không cự tuyệt nhưng chỉ là không mở miệng nói chuyện, những người kia rất muốn nói chuyện hai ba câu với anh ta, nhưng không nhận được sự đáp lại mất hứng nụ cười trên môi cũng lúng túng không ít.
Thế nhưng ông Thường rất vui mừng, còn giới thiệu con gái chính mình quen biết với bọn họ, cô Thường rất thông minh, chú bác gọi vô cùng ngọt ngào, không ngừng làm nũng nhờ bọn họ chăm sóc cho mình và anh Kiều, đuôi lông mày lộ ra sự khôn khéo lõi đời tất cả mọi người tán thưởng ông Thường có phúc lớn, sinh ra một đứa con gái thông minh lanh lợi.
Tôi lưu ý đã có mấy người tập hợp đi lên bị bảo vệ của ông Thường chặn lại, đánh giá thân phận không đủ tư cách không có rảnh mà đi xa giao với bọn họ.
Trường hợp này đều là lấy quyền lực và tài lực ra nói chuyện, sau khi bị chặn lại không có cơ hội thể hiện, những đám quan chức và thương nhân bị từ chối kia rất bẽ mặt, quay người hùng hổ "Không phải là xã hội đen sao, Lưu Hoàng và Văn Cương thế lực trải rộng toàn quốc cũng không làm theo mà ăn súng."
"Người ta không phải có một con rể tốt sao, cả nhà đều giỏi, còn xem thường tư bản chúng ta. Lại nói làm gì là ông Đường lót đường chống đỡ cho anh Kiều, anh ta bản lĩnh đều cất giấu đi, hội sở Giang Vĩ của đặc khu, đào sâu hơn để loại bỏ công phu trong chớp mắt của hộp đêm Every night."
Người đàn ông quay đầu liếc nhìn cô Thường cười sáng lạn "Ai bảo con gái của ông Thường lại mê anh Kiều chứ, sự dịu dàng của người phụ nữ không phải là ái mộ anh hùng sao."
Bọn họ cười lớn đi vào chỗ khác trong đám người, trước mặt tôi đi qua một người phục vụ, chai rượu anh ta đặt ở trên khay phản chiếu bộ sườn xám sáng và hấp dẫn trên người tôi, thì ra cô Thường thích màu đỏ, cũng rất thích hợp với bữa tiệc chúc mừng hôm nay, chả trách đến hội trưởng khách nữ không có ai mặc màu đỏ, là vì không cướp mất đi phong độ của cô ta.
Tôi kéo cánh tay Chu Dung Thành lại hỏi anh ta tôi có cần bay giờ rút khỏi hội trưởng không.
Anh ta hỏi tại sao tôi hướng ra mấy vị khách mời vây quanh, anh ta lập tức giơ cằm lên hiểu ý của tôi, anh ta đăm chiêu nói "Thực sự là nên lảng tránh, dù sao cô ta va em mặc cùng một màu, khuôn mặt đẹp phải kém hơn em nhiều lắm."
Tôi cười khi anh trên mặt hôn tôi một cái "À, cục trưởng Chu hôm nay miệng còn ngọt , nói chuyện cũng nói trúng ý em."
Anh ta nhíu mày hỏi tôi có đúng không.
Tôi tiện tay mở cái cửa sổ thắt lưng buộc lại, chặn mình lại sau đó chỉ vào má bên kia "Đây này."
Tôi cười ôm lấy cổ của anh ta hôn, môi còn chưa đến da của anh ta đột nhiên bàn ăn cách đó không xa truyền đến một tiếng cười và tiếng vỗ tay to, Kiều Dĩ Thương được một nhóm thương nhân mời rượu, mỗi người nói ra một ưu điểm của cô Thường, Kiều Dĩ Thương liền muốn uống cạn một chén cây thừa.
Cây thừa là một loại rượu mạnh vào cổ họng rất cay, người không có tửu lượng tốt uống vào miệng sẽ không biết được phương hướng, Kiều Dĩ Thương trong tay đã uống mấy chục chén rồi, anh ta mặt không biến sắc đúng là cô Thường vô cùng lo lắng dùng tay lau trán của anh ta hỏi anh ta còn có thể uống được không.
Có khách nói làm sao mà không thể chứ, anh Kiều tửu lượng tốt, sống ở con đường này ai không quỳ gối trước sự oai hùng của anh Kiều chứ, nếu như cô Thường đau lòng vậy thì uống rượu giao bôi, chúng tôi lập tức tha cho anh Kiều.
Kiều Dĩ Thương lúc này mới nở ra nụ cười, anh ta cầm lấy tay của cô Thường, bảo cô đừng lo lắng, anh nói xem ra các vị không giống nhau chờ tôi uống hết rượu ở đây nếu không sẽ không buông tha tôi.
Có người lớn tiếng nói buông tha cũng được, anh Kiều nói thích cô Thường cái gì, chúng tôi hài lòng tự khắc sẽ không làm khó.
Kiều Dĩ Thương nói đây càng làm khó tôi, tôi con người này chính là không am hiểu nói lời ân ái.
"Tại sao là lời yêu thương, anh Kiều không phải là cứ chân tình mà biểu lộ sao?"
Kiều Dĩ Thương mím môi nhìn cô Thường, dưới cái nhìn của anh, cô ta giả bộ tức giận nhìn đám người đó 'Các người chỉ biết ức hiếp tôi, làm gì có dáng vẻ của người lớn!"
Mọi người nghe thấy câu này cười phá lên, cô Thường xấu hổ mặt đỏ ửng, yểu điệu kéo cánh tay Kiều Dĩ Thương, cả người hình như không còn xương vậy nghiêng ở trên người anh ta, cảnh dịu dàng đẹp đẽ này tôi cảm thấy rất là chói mắt, muốn dời tầm mắt nhưng không làm nổi, vẫn là cứ nhìn rất lâu.
Tôi sững sờ thất thần tại chỗ trước mắt tối om đổ xuống một bóng người, Chu Dung Thành đã đưa tay ra cùng với ông Thường bắt tay, tôi lúc này mới khôi phục lại tinh thần.
"Cục trưởng Chu, ngưỡng mộ anh đã lâu."
Cấp dưới của Ông Thường đưa hai chén rượu lên, Chu Dung Thành nhìn thấy chén rượu nâng ở trước mặt mình, chối từ nói "Tôi là hậu bối, làm sao có thể để ông dến chúc rượu tôi chứ. Tôi nên chủ động đi thăm ông, chỉ là vừa nãy có nhiều người, tôi không thích náo nhiệt mới thất lễ, không muốn ông Thường lại hạ mình đến đây tìm tôi."
Ông Thường không để ý lời khách sáo và khiêm tốn của Chu Dung Thành, ông ta cố chấp nâng chén rượu lên, cầm ở không khung chờ anh ta nhận lấy, Chu Dung Thành chỉ có thể cầm lấy, ông Thường nhìn anh ta uống xong lộ ra một nụ cười cao thâm khó dò.
"Hôm nay người đến đều là quan chức và người làm ăn ở Hải Châu, tôi và bọn họ quen biết, duy nhất đối với tôi mà nói chỉ có cục trưởng Chu coi là khách quý, khách quý đến cửa tôi đương nhiên không thể thất lễ."
Chu Dung Thành đung đưa ly rượu "Cái gì mà khách quý, hậu sinh cục cằn mà thôi."
"Thế hệ sau không thể khinh thường, không phải có câu nói này sao. Nghé con không sợ hổ, cục trưởng Chu ở trong mắt tôi là một số ít quan chức mà tôi ngưỡng mộ, tôi đã muốn làm quen từ lâu, hôm nay mới có cơ hội này."
Chu Dung Thành không nghe theo lời của ông ta mà đem mình bỡn cợt không đáng giá một đồng "Ông Thường cân nhắc tôi, tôi cũng là làm công ăn lương, lừa gạt qua ngày mà sống. Không có năng lực gì, so với ông Thường tay trắng dựng nghiệp không thể sánh được."
Ông Thường hé mắt "Cục trưởng Chu cũng không phải là tay trắng dựng nghiệp sao, gia tộc mấy đời đều là dân thường, vì là cục trưởng Chu mà con đường làm ra mở ra không ít đừng khiêm tốn nữa, tôi có nhìn thấy đời sau nhất định sẽ khiến mọi người chú ý."
Vây quanh Kiều Dĩ Thương và cô Thường biển người tận hứng tản ra, rất nhiều người đàn ông nhìn thấy ông Thường và Chu Dung Thành đứng cùng nhau, không muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm có một, mang theo bạn gái tới xúm lại đây khen tặng ông Thường một hồi sau đó kéo cánh tay tôi và Chu Dung Thành khen không dứt miệng.
"Ôi chà, cô gái này bên cạnh cục trưởng Chu, không hổ là từ đặc khu tới, so với các người đẹp của chỗ chúng tôi đẹp hơn rất nhiều, nhìn tướng mạo và dáng vẻ đúng là gái hồng lâu số một mà."
Cô bạn gái có chút ghen, hỏi bọn họ là chính mình không đẹp sao.
Có người nói là đẹp, cũng không địch lại người phụ nữ bên cạnh cục trưởng Chu.
Tôi cười đúng mực tao nhã, từ trên khay của người phục vụ lấy một ly champagne nâng lên nói với tất cả mọi người "Ông nhà tôi số lần đến Hải Châu không nhiều, may mắn cùng với các vị kết bạn, sau mọi người qua lại còn nhờ mọi người chăm sóc lượng thứ."
Tôi khi mở miệng nói ông nhà tôi, sắc mặt của toàn bộ người ở đây đều thay đổi, bọn họ không ngờ Chu Dung Thành lại mang phu nhân đến đây, càng không ngờ rằng phu nhân của anh ta lại trẻ đến như thế, dường như có thể làm người phụ nữ của anh ta rồi.
Ông Thường uống rượu ánh mắt lại nhìn tôi, từ đầu đến cuối không có dời, mọi người lúng túng nói hóa ra là phu nhân Chu, chúng ta có mắt không tròng, không tôn trọng sự cao quý của phu nhân rồi.
Tôi cười nói không biết thì không có tội, hôm nay biết rồi thì lần sau đừng có nhận nhầm là được.