Sáng hôm sau Chu Dung Thành rất muộn mới rời giường, anh ấy làm với tôi một lần ở trong phòng tắm , khi anh ấy xuống tầng, thư kí đã đợi bốn mươi phần đồng hồ, anh ấy chưa đến muộn dù chỉ một lần, ngay cả thư kí cũng rất kinh ngạc, và cho rằng cơ thể anh ấy không thoải mái.
Tôi quỳ xuống đất thay giày cho anh ấy, anh ấy đã sớm nói với tôi những chuyện này không cần tôi làm, đừng nói là quỳ xuống đất ngồi xổm chăm sóc anh ấy như vậy, nhưng tôi đã quen rồi, lần đầu gặp anh ấy, tôi đã vô cùng quý trọng vị kim chủ này, bởi vì tôi biết ở ngôi làng này không còn cửa hàng nào như vậy nữa, loại đàn ông này thật sự rất khó gặp, cho tôi đã hình thành nên thói quen, mặc kệ chuyện lớn nhỏ đều tận lực làm hài lòng anh ấy, sợ rằng anh aasy sẽ khong hài lòng với tôi, không cần tôi, trả lại cho Ma Tùng.
Thói quen rất khó thay đổi, tôi ở bên ngoài có thể vì có Chu Dung Thành chống đỡ, nhưng trở về tôi lại chính là tình nhân của anha ấy, tôi nhất định phải làm cho anha ấy thoải mái, tôi muốn ghi nhớ thân phận của mình, mới có thể hưởng được lâu dài.
Khi tôi buộc cà vạt cho anh ấy, anh ây nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tôi và hỏi tôi có mệt mỏi không, tôi nói không mệt mỏi.
Anh ấy thì thầm rằng có vẻ như không đủ, làm thế nào ngày càng khó khăn để chinh phục bạn, ban đêm cần tiếp tục nỗ lực.
Tôi đỏ mặt liếc mắt nhìn thư kí phía sau cách đó không xa, "Nghiêm túc đi cục trưởng Chu, nhìn dáng vẻ của anh hiện tại, mặc đồng phục cảnh sát cũng không che giấu được khiếm nhã của anh. ”
Anh mím môi cười ra, tôi hỏi anh ấy buổi tối có về không, anh ấy nói tất nhiên về, buổi tối có dụ án gì sao?
Tôi kiễng chân lên và cắn mạnh vào môi anh ta, " Anh còn đang suy nghĩ lung tung gì mà không đi đi. Không vui khi về thi anh có thể đi, không ai cầu xin bạn về đâu. “
Anh ấy cười càng vui vẻ hơn, nói trong nhà này có một ŧıểυ bảo bối , chỉ sợ ban ngày làm việc đều không yên lòng.
Tôi đưa cặp tài liệu cho thư kí, anh ta xoay người đi ra ngoài chờ đợi trong xe, Chu Dung Thành có chút khong chịu nổi quấn lấy đầu lưỡi tôi hôn thật lâu, khi hôn xong, chúng tôi đều có chút thở hồng hộc, tôi còn muốn ôm mặt anh ta để tiếp tục nhưng anh ấy đã rời ra, né tránh thân thể về phía sau, "Tiếp tục nữa anh sẽ không đi được. ”
Tôi làm nũng nói, nhưng em vẫn muốn, thế buổi tối phải cho em.
Anh ấy có chút bất lực, "Cũng may anh không phải rất già, bằng không thì thật sự không chịu nổi em. ”
Anh ấy mặc âu phục đi ra ngoài cửa, tôi đi theo phía sau anh ấy, anh ấy đi xuống bậc thềm để cho tôi trở về, tôi vẫy tay chào anh ấy, ánh mắt anh ấy nhfn vào eo tôi, "Có phải mập một chút hay không. ”
Tôi cúi đầu nhìn một chút, "Gần đây ăn không ngon ngủ không yên, làm sao có thể mập. ”
Anh ấy không nói gì, phóng xe đi theo sự phục vụ của người lái xe.
Tối hôm qua chiến thuật của tôi quả nhiên rất thành công, Lâm Nam chuẩn bị một cơn mưa hoa, cũng không thể kéo Chu Dung Thành ra khỏi giường tôi, tâm trạng tôi vô cùng vui, để cho cô ấy hoàn toàn biết tôi lợi hại như thế nào, xem cô ấy còn lấy cái gì kiêu ngạo.
Hà Sanh ta ở trong giới mấy năm nay cũng không phải là vô ích, nɠɵạı trừ chị Bối ra, những người phụ nữ bình thường muốn thắng tôi đâu đơn giản như vậy.
Nói một câu khó nghe, chị Bối sắp bốn mươi tuổi, dù có làm theo cách của tôi thì nam nhân cũng không gặp và từ chối ngủ với một cô gái già, chị Bối sớm ý thức được điều này, mới kéo da, con người nhăn nheo già nua là cơn ác mộng của tất cả phụ nữ trên thế giới chứ đừng nói đến việc kinh doanh của chúng tôi.
Chu Dung Thành đối với cơ thể tôi mỗi một chỗ đều quá quen thuộc, đây không phải chuyện tốt, cho nên tôi nhất định phải dùng kỹ năng trước kia của tôi từ kim chủ luyện tập từng chút một dùng trên người anh ấy, không thể một lần cho hắn ăn no, nhưng cũng phải cho hắn chút ngọt ngào nếm thử.
Vi Vi nói nói trong bữa tiệc người mẫu đấu thầu rằng chỉ cần ta trở thành chính thất, chúng ta liền gối cao không lo, giấy chứng nhận kết hôn không giữ được trái tim của người đàn ông, nhưng có thể trói chặt danh phận của mình, anh ta dám rời xa vợ của anh ta như thế cũng phải chịu chút tổn thất, thiệt thòi.
Thật ta, trong thực tế, không có một mối quan hệ trên thế giới có thể được thoải mái mà không có bất kỳ lo lắng, dưới sự quyến rũ của thế giới bên ngoài . Vợ hay tình nhân cũng phải không ngừng cho người đàn ông những cảm giác mới, đàn bà hiền lành chất phác thỉnh thoảng mặc quần hở hang ăn chơi trác táng, đàn ông sẽ vui mừng khôn xiết, chẳng khác nào ngày nào cũng ăn chay, thỉnh thoảng mới ăn thịt.
Nếu bạn có khuôn mặt trong sáng và một thân hình đẫy đà thì loại phụ nữ này luôn ăn nên làm ra, trên đời này chỉ cần chỉ tay vào một người đàn ông là sẽ có sức hút vô hạn.
Tôi nghĩ mối quan hệ giữa chúng tôi được tạo nên bởi tình yêu. So với anh ấy và vợ anh ấy, chúng tôi chỉ là chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Mối quan hệ này có thể không có nền tảng và mong manh, nhưng đối với một người đàn ông có tất cả thì đây mới là bậc đế vương đường đi.
Phi Hoàng Đằng Đạt còn nhớ rằng không có nhiều người đàn ông được vợ trả tiền, bản thân xã hội này chính là một cái bình nhuộm lớn, một bãi rác, có bao nhiêu người đàn ông đã không thể đi lại trong cả cuộc đời, may mắn trúng được vé số hàng triệu tệ, chuyện đầu tiên là ly hôn vợ, người đã cùng anh ta đồng cam cộng khổ, căn bản không giống như một mỹ nữ câu dẫn bằng ngón tay ma lực.
Khi tôi ăn sáng nhận được một tin tức ngắn, khi bảo mẫu đang ở bên cạnh chờ đợi tôi, tôi liếc nhìn và khóa màn hình, sau khi ăn xong, tôi nói với cô ấy là đi ra ngoài để gặp một người bạn, cô ấy hỏi tôi bao giờ quay trở về, liệu có cần mang theo người lái xe, tôi có nói bạn bè của tôi đến đón, sẽ không quá muộn.
Tôi vội đến địa chỉ để lại trong tin nhắn, là một quán cà phê kiểu Ý, trên đường tới còn cố ý gọi điện thoại cho chị Bối, gần đây chị ấy rất nhàn rỗi, dưới tay có rất nhiều người mẫu trẻ, được chị ấy đến trong lòng các quan cùng thương gia,giờ chị ấy được hiếu kính, ăn chơi và được chống đỡ
Khi tôi đến, chị Bảo vẫn chưa đến, một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ caro, đeo kính râm đang ngồi bên cửa sổ, trước mặt không có đồ uống, chỉ có một hộp nước ngọt của Trung Quốc và một chiếc bật lửa.
Tôi giữ một bồi bàn và hỏi đó có phải là bàn số 25 không, và anh ta nói đúng, tôi nói lời cảm ơn với anh ta, đi qua và nhìn vào người đàn ông, "Là anh đã hẹn với tôi." ”
Anh ta không nhìn lên, và yêu cầu tôi ngồi xuống, giọng nói rất khàn khàn như vịt đực.
Tôi không biết anh ta, nhưng người có thể hỏi tôi về Thẩm Tư, cho dù không phải là vệ sĩ mà tôi ủy nhiệm lần trước, hẳn là người của Kiều Thương.
Tôi kéo một chiếc ghế đối diện anh ta ngồi vào chỗ, gọi người phục vụ bưng hai cốc nước ấm và hai cốc cà phê, khi người phục vụ bưng đồ uống và rời đi, tôi hỏi người đàn ông có kết quả không.
Người đàn ông ngẩng đầu lên và nhìn tôi qua cặp kính râm, tôi không thể nhìn rõ mắt anh ta vì tròng kính quá dày và màu sắc xỉn, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự điềm tĩnh và sắc nét trong đôi mắt của anh ta. Đây không phải là một người bình thường. Nó phải là người bạn tâm giao của Kiều Thương, tương tự như thân phận của Bắc Ca, và được coi là một ông thương chủ hoặc một ông chủ nhỏ.
"Người mà cô yêu cầu tôi điều tra là vợ của Chu cục trưởng."
Tôi gật đầu nói đúng.
Khóe môi hắn chọn lên, "Cô Hà, ngài và Chu Dung Thành quan hệ rất nhiều, cô điều tra anh ta không thành vấn đề, anh Thương của chúng ta và Chu Dung Thành không hợp nhau, đa͙σ lí trắng đen bất phân, cô hiểu chứ. ”
Tôi nói tôi hiểu, nhưng tôi không thể tìm thấy bất cứ ai khác, Chu Dung Thành làm cục trưởng cục công an thành phố, không ai có thể điều tra để trêu chọc anh ấy, ông Kiều có khả năng và sức mạnh này, anh không sợ hãi.
Người đàn ông nói anh Thương cũng không muốn chọc vào một con hồ ly , nếu không phải vì cô Hà là người anh Thương coi trọng, chúng ta không dễ bác bỏ mặt mũi của ngài, theo quy định tuyệt đối không chạm vào làm quan, nhất là chu Dung Thành loại quan cầm súng này.
Tôi nói, tôi xin lỗi, làm phiền anh.
Anh ta lấy ra một mẩu tin từ trong túi xách màu đen bên cạnh, " Cô Hà, mọi thứ cô muốn đều có ở đây, những thứ khác chúng tôi không điều tra được, Quảng Đông cũng không ai có thể điều tra. ”
Tôi cầm lấy rồi nói một tiếng, cảm ơn, ông đứng dậy và đưa cổ áo của mình lên để che nửa khuôn mặt của mình, " anhThương đã ra lệnh, chuyện của cô Hà không thể từ chối, nếu sau này cô có nhu cầu, lại tìm tôi là được. ”
Anh ta nói xong, gật đầu với tôi, quay người đi về phía cửa, chị Bối tình cờ đẩy cửa từ bên ngoài vào, gặp anh ta ở cự ly gần, chị Bảo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt được trang bị đầy đủ của anh ta, và nhìn anh ta đi một đoạn đường dài rồi mới tỉnh lại.
Ta vẫy tay bảo chị ấy qua, chị ấy vô cùng nghi hoặc hỏi vừa mới là Cổ Hoặc Tử sao?
Tôi nói gần giống nhau, xã hội đen, người của Kiều Thương.
Cô chợt nhận ra, "Thảo nào, những người tử tế lại ăn mặc như vậy, ông Kiều dưới tay có một đám tử sĩ, đặc biệt là vì anh ta chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, chuyển hướng sự chú ý, ví dụ như vssjn chuyển cũ khí cùng tiêu hủy ma túy, chỉ là anh ta không tham gia trực tiếp vào nhiệm vụ, về cơ bản không thể lộ mặt. Mà hắc lão đại nào cũng phải nuôi loại người này, thường đi bên sông làm sao có thể không ướt giày chứ. ”
Tôi không nghe thấy lời Chị Bảo nói, tất cả sự chú ý của tôi đều nằm trong tay tôi, Thẩm Tư thực sự đã lừa dối, người đàn ông tôi nhìn thấy hôm đó chính là người yêu của cô ấy.
Tuy nhiên, họ không phải là bạn cùng học súng đơn thuần mà có nền tảng tình cảm rất sâu sắc, họ là bạn học thời đại học, sau khi tốt nghiệp, Thẩn Tư đã yêu Chu Dung Thành, phó giám đốc điều tra tội phạm của cảnh sát,và bỏ rơi người đàn ông đó.
Cô và Chu Dung Thành có con sau khi kết hôn một năm, cuộc sống vô cùng ân ái, nhưng khi Chu Dung Thành thăng quan tiến tước, đối với cô ấy dần dần thờ ơ, Trầm Tư lúc này lại nhớ tới mối tình đầu là Tằng Kinh, thông qua giới thiệu lần thứ hai.
Đoạn tình yêu ngoài hôn nhân không đúng đắn này đã được duy trì hơn hai năm, sau khi Chu Dung Thành bao nuôi tôi thì không về nhà, cũng là từ lúc đó bắt đầu, Trầm Tư không muốn cô đơn mà bị lừa dối.
Nói thế nào nhỉ, cô ấy đáng mặt Chu Dung Thành vì không tìm được vịt để gửi tiết, có quá nhiều quan viên vợ điếm, đội mũ xanh đó thật đáng xấu hổ, rốt cuộc cô ấy cũng chỉ là cô đơn mà thôi, cô ấy khao khát tình cảm và khao khát đàn ông, quan tâm đến sự bầu bạn, không chỉ là tình yêu.
Chị Bảo từ trong tay tôi tiếp nhận nhìn một cái, chị cười nói: "Hà Sanh, chị thật độc ác, chiếm lấy chồng người ta, ngay cả một đêm cũng không phân cho vợ, sao, còn muốn dùng cái này xoay chuyển địa vị bản thân, được. ”
Chị ấy đốt một điếu thuốc, cười rất mãn nguyện, "Chị không nhìn sai em, đủ tàn nhẫn."
Tôi mở miệng muốn giải thích, chị ấy cắt ngang tôi, "Cái này có là gì, đàn ông mà, nếu anh có bản lĩnh nắm lấy, còn nếu không có bản lĩnh thì anh có thể nhượng bộ, cái gì cũng không phải đều dựa vào bản lịch của mình tranh thủ sao? Nói đi cũng phải nói lại, vợ chồng hai nơi ly thân còn ít sao, người ta có vợ an phân thủ mình chờ đợi, cô ta cũng chỉ là con điếm bằng xương bằng thịt, loại đàn bà như này cướp chồng cũng không cần áy náy. ”
Chị Bảo bưng cà phê uống một ngụm, "Chu phu nhân, còn không mời mấy tỷ muội Khánh Chúc một chút? ”
Tôi bảo chị ấy đừng nói nhảm, nói trước bước không qua.
Trầm Tư sinh con trai cho Chu Dung Thành, đây chính là liên kết, là ràng buộc, muốn hạ gục cô ấy cũng không dễ dàng như vậy, lại nói cô ấy ở bên Chu Dung Thành nhiều năm như vậy, Chu Dung Thành là một người đàn ông rất tình cảm, cân nhắc tình cảm phân biệt danh dự đứa con này sao, làm không tốt cuối cùng chính là hình hôn, không nhất thiết phải ly hôn.
Tuy nhiên, tôi đã nhìn thấy tia hi vọng cho mình, khả năng kiểm soát đàn ông của Thẩn Tư kém hơn tôi rất nhiều, cô ấy lại tự đào mồ chôn mình, và rất có thể cô ấy sắp bị cướp mất vị trí đó rồi.
Khi tôi đang suy nghĩ về điều đó, một tiếng động nổ ra ở cửa, người phục vụ cố gắng hết sức để ngăn người phụ nữ vẫn không phải là đối thủ của người phụ nữ xông vào, chị Bảo phản ứng trước tôi, chị ấy vừa quay đầu lại còn chưa kịp nhìn rõ là ai, cốc cà phê trước mặt cô ấy đã bị giật đi, ném xuống mặt tôi.