Khi người đàn ông kia và cô gái chia bài quay lại sau khi xong việc, anh Triệu cũng đến không lâu sau đó, cùng với bảy tám tên tay chân mặc áo đen, một cách rất hoành tráng.
Người này hung dữ hơn tôi tưởng, đầu bẹt, mặt to, cằm bạnh, hốc mắt rất sâu, khí chất không bằng Kiều Dĩ Thương, nhưng cái đầu to lại rất gian trá.
Ông chủ xã hội đen thật sự không đeo dây chuyền vàng, cũng không mở mồm chửi bới chửi bới ở ngoài đường, không xăm trổ, rất ổn định, không nói nhiều, da thịt sạch sẽ, và nói chuyện cũng không phải kiểu toạc móng heo hết ra.
Ngược lại, những kẻ vớ vẩn như vậy đều là làm lính dưới trướng các đại ca, gọi đến gọi đi sai bảo như chó, kẻ quyền lực nhất Quảng Đà, khi gặp Kiều Dĩ Thương ai cũng phải cúi đầu chào thua, mọi người khi mở miệng gọi đều kính cẩn gọi ông Ma, mà anh ta mở miệng thì gọi Ma Tùng, một chút mặt mũi cũng không để cho ai, ông Ma cũng phải cúi đầu chịu nghe.
Nhưng ngay khi anh Triệu này bước vào cửa, Kiều Dĩ Thương đã đứng dậy, anh Triệu trước tiên giơ tay ra bắt tay anh ta, hét lên anh Thương, và Kiều Dĩ Thương cũng gọi anh ta một tiếng anh, hai người có vẻ ngang hàng với nhau, cảm giác như không ai có thể đè bẹp người kia.
Để có thể ngồi ngang hàng với Kiều Dĩ Thương trên con đường này, ngoài ông chủ của Tam Giác Vàng ra thì không còn ai khác.
Anh Triệu trông khoảng ngoài bốn mươi tuổi, lông ngực rất dày, đều lộ hết ra ngoài. Phía sau anh ta là một cô nàng con lai còn rất trẻ, nét mặt cực kì thanh tú, trông cũng trạc tuổi tôi, đang nắm lấy cánh tay của anh Triệu, đi vào chỉ liếc nhìn tôi một cái, rồi ánh mắt cô ta rơi vào Kiều Dĩ Thương.
Đàn ông là để làm quan, làm ăn trên thường trường, dù là vợ hay tình nhân cũng dám đi ra ngoài ăn vụng không sợ gì, chỉ có tình nhân bên cạnh ông chủ xã hội đen, tuyệt đối không ai dám mạo hiểm, nhẹ thì đánh cho suýt chết, nặng thì ném cho chó ăn bằng sạch không còn gì, sạch đến độ không sót lại một cái xương, khiến cảnh sát cũng khó mà phá án.
Vậy nên người tình bé nhỏ của anh Triệu đây cũng là kiểu dạng không dám qua mắt ai, không dám có tâm tư gì khác.
Anh Triệu hỏi anh ta đã đợi lâu chưa, Kiều Dĩ Thương nói rằng anh ta cũng vừa đến.
Người đàn ông vỗ vỗ mông người chia bài và yêu cầu cô ta đến để chia bài, anh Triệu đã đưa tay ra chặn và nói để cho Yaya chia bài cũng được, đây là nghề cũ của cô nàng.
Yaya chính là cô gái con lai này, cô ta yểu điệu nắm lấy bộ poker lên tay, bàn tay nhỏ trắng ngần cảm giác như nắm không hết vậy, anh Triệu thì lại xót cô ta, dặn cô ta cầm bài nhẹ nhàng thôi, đừng đẻ tay bị thương, anh ta thấy xót.
Bàn tay của cô ta thực sự rất đẹp, nói không ngoa, tôi chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào có bàn tay đẹp móng tay đẹp như vậy, móng tay hình ê-líp thon dài, sơn bên trên nước sơn móng tay màu vàng kim, cô ta đưa bài ra trước mặt của Kiều Dĩ Thương, "Anh Thương, mời anh bốc lấy ba lá ạ."
Kiều Dĩ Thương nhờ tôi giúp anh ấy cầm lấy. Tôi biết anh ấy đang tránh chạm vào tay phụ nữ. Tôi có thể thấy anh Triệu tuyệt như thế nào. Kiều Dĩ Thương và anh ta đều rất tôn trọng nhau. Tôi rút bài từ tay người phụ nữ này, trở tay lật bài lên, là ba lá Át.
Kiều Dĩ Thương nhướng mày, cười nói: "Anh Triệu, tay của người phụ nữ nhà tôi đúng là may mắn mà. Mới ván đầu tiên của hôm nay, tôi có một khởi đầu tốt thật."
Anh ta nắm lấy tay tôi và siết chặt nó trên bàn.
Anh Triệu liếc mắt, cầm điếu xì gà dùng ngón tay phe phẩy đám khói, "Được rồi, tay may mắn đấy."
Anh ta nheo mắt nhìn tôi, Kiều Dĩ Thương kêu tôi anh một tiếng, tôi mỉm cười gọi anh Triệu, anh ta gật đầu, nâng cốc lên bàn ra hiệu cho tôi, tôi có thể thấy anh ta rất có chừng mực, Kiều Dĩ Thương dù sao cũng có máu mặt ở Tam Giác Vàng.
Sau đó, tôi rút bài cho Kiều Dĩ Thương, và tất cả đều thắng, không phải tôi may mắn, tôi không thường thắng trên chiếu bạc đâu, nhưng tôi đã học được một vài thủ thuật từ Ma Tùng, đánh dấu lên bài poker của mình, thường thì người chơi nó đều sẽ hiểu thôi, nhưng với anh Triệu thì không ai dám tính kế anh ta bao giờ, vậy nên anh ta không nhạy cảm lắm ở mặt này.
Trong khi chơi, anh Triệu hỏi Kiều Dĩ Thương ai đã đặt cho anh cái tên hổ Hoa Nam.
Kiều Dĩ Thương nói rằng do một người anh em đã nâng anh ta lên, cứ như vậy mà truyền đi xa thôi.
Anh Triệu vui mừng, "Đã bao nhiêu năm kể từ khi hổ Hoa Nam ngã xuống vào mười năm trước, đã đến lượt anh kế cận danh xưng này rồi, ở Tam Giác Vàng kinh doanh, vài năm nữa đúng là tôi không thể tiếp tục mà không nhắc đến tên anh."
Hổ Hoa Nam mà Triệu Long nhắc tới không phải là quan chức cấp cao trong giới thủ đô, mà là trùm xã hội đen quyền lực nhất tỉnh Bắc Hà, hổ Hoa Nam này nổi lên từ một vùng đất rộng lớn ở phía bắc.
Vào những năm 1990, anh ta nổi lên ở vùng thủ đô-Thiên Ân-Bắc Hà, anh ta là anh em với quan chức, bao trùm cả tỉnh, anh ta rất có máu mặt ở đây, ai không tôn trọng anh ta sẽ không thể tiếp tục công việc kinh doanh của mình nữa.
Người ở thủ đô ai cũng biết một điều, phó giám đốc cục công an nhìn thấy một cô em làm ở Thiên Thượng Nhân Gian, nhưng cô em này lại bị người khác bao dưỡng rồi, người ta không chịu đền, phó giám đốc cục dựa vào mình có quyền có thế, cố tình áp bức. Giám đốc biết ai ở sau lưng cô em này, tìm ông chủ vùng đó ra mặt thay, lúc đó ông chủ đang đánh bài với hổ Hoa Nam trong phòng riêng. Hổ Hoa Nam trực tiếp chuyển một nhóm của các tay súng và bao vây cảnh sát được gọi là cảnh sát do phó giám đốc cục đã ở cổng trước của Thiên Thượng Nhân Gian, hai nhóm người không chịu nhường nhau, làm loạn đến độ sôi sùng sục hết cả lên.
Đó là phó cục trưởng cục công an ở thủ đô, thực lực hơn Chu Dung Thành Thành nhiều, cứ cố đấm ăn xôi, muốn đòi lại thể diện của mình, nhưng cuối cùng cũng chẳng chiếm được lời gì cả, vẫn là bại dưới chân của hổ Hoa Nam.
Ngày hôm sau cục trưởng cục thành phố trấn áp sự việc, nói rằng nhận được báo cáo giả của cảnh sát, nhưng từ bên trong rõ ràng là phó cục trưởng và hổ Hoa Nam ở bên trong đấu nhau.
Sau đó, là sự thay đổi nhiệm kì từ bên trên, vị này càng lăn lộn thì càng bị thu hẹp phạm vi hoạt động. Đấu không lại nên đã ngã xuống. Phim của Tôn Hồng Lôi còn xây dựng hình tượng nhân vật giống anh ta, gần như là trở thành khách quen của nhân vật nổi tiếng, chị Bảo thời trẻ cũng từng gặp anh ta một lần, nhưng cách rất xa, ở giữa một đám phụ nữ, anh ta bước xuống xe, vệ sĩ thì cầm ô đen che cho anh ta.
Chị Bảo nói với tôi rằng, chính là người đàn ông này mà chị ta mới biết yêu, chị rất thích hào quang của anh ta, nhưng thật tiếc khi đó chị ta không đủ nổi tiếng nên không lọt được vào mắt xanh người ta.
Vẻ mặt Kiều Dĩ Thương hơi tối khi nghe Anh Triệu nói, "Anh Triệu đừng gán bậy cho tôi. Ở Quảng Đà, tôi làm phần việc của tôi. Ở Tam Giác Vàng, tôi đang đi theo anh Triệu."
Anh Triệu cười, áng chừng bài trong tay, "Lượng sức anh và tôi, so xem ai trên ai dưới, anh chắc chắn ở trên tôi, mà Tam Giác Vàng cá kiếm như vậy, tôi có thể kéo anh vào cùng nhóm được không? Chút tính khí của Triệu Long tôi đây, so với ai cũng đều cao hơn cả"
Kiều Dĩ Thương nheo mắt lại nhìn chằm chằm lá át cơ trong tay, "Anh Triệu cho tôi nhiều thể diện như vậy, anh có thể hứa với tôi một điều được không?"
Anh Triệu yêu cầu anh ta nói.
Kiều Dĩ Thương lấy điếu thuốc trong túi ra và đưa cho anh Triệu, anh Triệu ném điếu xì gà đi và cầm nó lên. Sau khi châm lửa, Kiều Dĩ Thương tự mình đốt một điếu khác. "Chu Dung Thành Thành của cục công an thành phố hiện đang ở Nam Ninh công tác. "
Khi Triệu Long nghe thấy tên Chu Dung Thành Thành, anh ta cau mày và có chút cáu kỉnh. "Lại là anh ta. Anh ta đã gieo rắc rất nhiều khó khăn cho anh em của tôi. Tôi vẫn còn nhớ như in mối thù với anh ta. Anh ta đã đến Nam Ninh à?"
Kiều Dĩ Thương nói rằng chuyện trên được giữ bí mật, anh ta đang ngồi ở cục công an thành phố Nam Ninh và chuẩn bị phục kích đường dây buôn bán ma túy này ở Tam Giác Vàng.
Triệu Long hung hăng gấp một xấp bài trong tay, "Anh Thương, cho tôi một lời thẳng thắn di. Tôi sẽ đi theo anh. Nếu anh muốn giết anh ta, có nhiều cách để khiến anh ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Tôi dùng ngón tay nắm chặt mép bàn, gần như tróc móng tay ra, nếu không có khăn che mặt thì mọi người ở đây có thể nhìn thấy sắc mặt tôi tái nhợt đến mức nào.
Kiều Dĩ Thương nói rằng anh ấy là giám đốc cục thành phố, anh ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn và Quảng Đà sắp thay đổi.
Anh ta nói xong dừng lại, "Không có tai nạn gì đối với anh ta. Anh ta đã điều tra tội phạm nhiều năm như vậy. Anh ta biết rõ đường đi nước bước của những người này."
Anh Triệu, chúng ta có ít nhất một trăm người, chính là anh em cùng tôi vào sinh ra tử, tôi sẽ không động anh ta, nhưng là anh ta muốn đuổi tuận giết tuyệt mình. "
Vẻ mặt của Kiều Dĩ Thương chìm xuống thêm hai điểm, "Tôi nói đừng nhúc nhích, thuộc hạ của tôi báo rằng ông chủ dưới quyền Anh Triệu sắp gặp tai nạn xe hơi ở Nam Ninh, ngay lập tức sắp xếp, năng lực của giám đốc Chu Dung Thành Thành quá cao, anh có thể không áp nó xuống được. "
"Vậy nếu người của tôi gặp chuyện thì sao đây, Họ cũng gô cả tôi đi ư? Mỗi năm anh em chúng tôi đều chỉ có thể dựa vào chuyện làm ăn ở Nam Ninh, Vân Nam và Mỹ Điện để nuôi sống bản thân thôi."
Kiều Dĩ Thương dựa vào lưng ghế, dùng ngón tay dập tắt ngọn lửa tàn thuốc, "Để tôi đến bình ổn lại cho. Mọi người không được manh động, nếu không sẽ hỏng chuyện ngay."