Ông ta cười đến vô cùng hài lòng, “Ah, đúng không? Thì ra trong lòng cô Hà tôi là người lợi hại như vậy.”
“Ánh mắt, trên đời này cái gì cũng có thể gạt người, duy chỉ có mắt sẽ không. Bởi vì mắt hợp với lòng người, trừ phi ngay cả tim anh cũng là giả.”
Kiều Dĩ Thương nghiêng người sang nhìn cửa sổ đang mở, dường như bên ngoài bắt đầu mưa, hạt mưa như từng sợi tơ kéo từ giữa không trung xuống. Lá cây xanh ngắt bị gió thổi hơi lắc lư lay động. Trên cao ốc chọc trời đối diện có một màn hình LED, vừa lúc có một vòng cường quang bắn tới, khẽ quét dọc theo khuôn mặt Kiều Dĩ Thương, phụ trợ cho đường viền có vẻ thâm thúy lạnh lùng nghiêm nghị vô cùng của ông ta.
“Cô Hà đã làm lục bình nửa đời, thật đúng là đơn thuần. Mắt sẽ không gạt người sao? Có thể đứng ở vị trí cao như vậy, thật hay giả sớm có thể tùy tâm sở dục, ai lại bại lộ một mặt chân thật nhất của mình.”
Ông ta đổ nước trong ly trà đi, đổi một ly trà hoàn toàn mới, nhẹ nhàng thổi thổi trên mặt nước trà, “Chẳng qua cảm giác hứng thú của tôi với cô thật sự là chân tình.”
Ông ta nhếch môi lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng noãn, “Sao không ngồi xuống.”
Tôi giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian, “Tôi không lĩnh hội được vui vẻ khi chơi cờ vây, thắng thua trên bàn cờ cũng không thể đại biểu cho nhân sinh. Chơi cờ tốt chưa chắc trong hiện thực đã có thể bước mỗi bước đều chính xác, chơi cờ không tốt cũng có thể có cuộc đời vô cùng thành công trong thực tại. Cho nên nó không có ý nghĩa.”
Tôi nói xong lời này lại xoay người muốn đi. Kiều Dĩ Thương ho nhẹ một tiếng, ông ta bình tĩnh móc ra một thứ từ trong túi, móc trên đầu ngón tay lắc lư qua lại. Sau khi tôi nhìn thấy thứ này con ngươi co rụt lại, là một hoa ren trên đồ lót của tôi.
Người này thật đúng là cường đa͙σ, mỗi lần thấy tôi đều muốn lấy đi một món đồ trên người tôi để áp chế.
Tôi đưa tay tới muốn cướp lấy, nhưng ông ta lại nhanh tay nhanh mắt nghiêng người tránh tôi. Ông ta lười biếng dựa lưng vào ghế, ngửa đầu mỉm cười nói, “Thế nào, cô Hà không đi nữa sao, định lưu lại làm chút chuyện không vui với tôi?”
Tôi cắn răng nhìn chằm chằm ren hoa trên tay ông ta, ánh mắt ông ta ra hiệu cho tôi ngồi xuống đối diện ông ta, “Chỉ uống ly trà thôi, tôi không tính là chính nhân quân tử nhưng cũng chưa đến mức chỉ có hứng thú trên giường với cô Hà. Tôi là người thích có phụ nữ ở cùng, sau khi nhìn thấy Cô Hà, tôi đã mất hứng thú với những người phụ nữ khác.”
“Tôi vĩnh viễn không phải người phụ nữ của ông.”
Ông ta ngừng cười nhíu mày, “Thế sự khó liệu, đừng quá khẳng định.”
Tôi không để lại dấu vết ôm lấy cổ tay ông ta tàn nhẫn véo một cái, dùng đầu ngón tay phát tiết tất cả tức giận của tôi, nhưng dường như ông ta không có cảm giác gì, vẫn tươi cười nhìn tôi, thật giống như sự trả thù của tôi chỉ là đồ chơi cho con nít.
Kiều Dĩ Thương là người lăn lộn từ mũi đao và họng súng ra, vết thương trên người ông ta còn nhiều hơn cả lỗ trong than tổ ong. Tôi ý thức được điểm này hơn nữa cũng đã trút giận, đành ngồi đối diện ông ta, lẳng lặng nhìn bàn cờ. Ông ta hỏi tôi biết nhập môn đơn giản không.
Tôi lắc đầu, ông ta cũng không cưỡng cầu, dùng sức một người chơi hai phe cho tôi xem. Tất cả tâm tư của tôi đều dồn lên hoa ren trên cánh tay khác của ông ta. Tôi muốn lấy tới, không nhịn được cười lạnh nói, “Giám đốc Kiều lăn lộn xã hội là nam tử hán đại trượng phu, thế nhưng trong chốn trăng hoa thủ đoạn của anh quá bỉ ổi.”
Ông ta đang cầm một quân cờ đen muốn hạ xuống, nghe được câu này tay cầm quân cờ hơi cứng đờ. Ông ta giương mắt nhìn lướt qua tôi, “Vì sao lại nói vậy.”
Tôi nhìn chằm chằm ván cờ đã giết tới lưỡng bại câu thương, “Không có gì phải nói nhiều, tựa như bàn cờ này nhất định là thế hoà, ông muốn chơi thế nào thì nó sẽ là như vậy.”
Kiều Dĩ Thương híp mắt, trên mặt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu. Ông ta nhìn chằm chằm mặt tôi thật lâu sau đó mới một lần nữa dời về bàn cờ. Ông ta không thèm nhắc lại mà rất chuyên chú chơi cờ. Quả nhiên bị tôi đoán trúng, đến cuối cùng quân trắng bị hãm hại tới lâm vào đường cùng, nhưng tự mình cũng không thắng được nửa con, hai phe rơi vào cục diện chém giết lẫn nhau, không chiếm được chút lợi lộc nào.
Ông ta lạnh lùng ngưng mắt nhìn tử cục trên bàn cờ, dường như không tin kết quả sẽ là như vậy. Tôi nâng má cười tủm tỉm, bỗng nhiên nếm được cảm giác vui sướиɠ khi có thể khống chế ông ta.
“Nghe người ta nói cổ tay anh Kiều rất hung ác, làm việc không để lại lối thoát. Hoặc là thắng, hoặc là kéo theo đối phương đồng quy vu tận. Anh Kiều chơi cờ với bất kỳ người nào cũng sẽ dành phần thắng, nhưng nếu tự chơi với mình sẽ chỉ khiến hai bên đều rơi vào đường chết. Cho nên nhất định sẽ là cờ hoà.”
Tôi nói xong giọng nói lại mang theo vài phần đắc ý hỏi thăm ông ta, “Tôi đoán đúng không.”
Ngón trỏ của Kiều Dĩ Thương chạm đến sát biên giới đánh cờ. Im lặng một lúc lâu sau ông ta chợt bộc phát ra một trận cười ngông cuồng, “Thú vị.”
Ông ta cười cười chuyển động ly trà, trên ngón cái ở tay phải là ban chỉ màu xanh biếc, dưới ngọn đèn nó phản chiếu ra tia sáng cực kỳ xinh đẹp, chói mắt hệt như bản thân Kiều Dĩ Thương vậy, còn lộ ra mấy phần không thể suy xét.
Đúng lúc này di động tôi đặt trên bàn trà lại đổ chuông. Tôi mới vừa vươn tay bỗng vai phải bị một luồng lực lượng khổng lồ bắt lấy, kéo mạnh tôi tới, tốc độ cực nhanh khiến tôi không kịp phản ứng. Thân thể Kiều Dĩ Thương dính sát lại. Ông ta đặt tôi ở giữa ông ta và bàn, vẻ tươi cười như thấy được con mồi trên mặt cũng phóng đại và sâu sắc hơn.
“Tôi vẫn cảm thấy cô chỉ rất xinh đẹp, thì ra cô còn có đầu óc như vậy. Cô Hà khiến tôi rất muốn làm một người đàn ông thương hương tiếc ngọc, ban ngày che chở, buổi tối hung ác làm. Làm đến cái miệng nhỏ quật cường của cô phải khuất phục tôi mới thôi.”