Tôi sửa soạn lại bản thân rồi mở cửa phòng ngủ, Kiều Dĩ Thương với ba người đàn ông đang ngồi trên sofa ngoài phòng, trong đó có tóc vàng, hai người khác tôi không biết. Kiều Dĩ Thương nhìn tôi: “Đói chưa?”
Tôi lắc đầu, nhìn chằm chằm tờ báo trong tay ông ta, là tin tức pháp luật, trong đó toàn là nội dung về các quan lớn. Kiều Dĩ Thương cả ngày giao tiếp với những người này, tốt hay xấu đều phải chuẩn bị hai phương án, tốt dùng để khách sáo, xấu dùng để đe dọa. Chu Dung Thành thường xuyên lên báo thành phố, cuộc họp công an, giảng về vụ án, ảnh của ông ta thường xuyên lên trang nhất. Lúc còn theo ông Rỗ, tôi từng nhìn thấy, nhưng không mấy bận tâm, hồi đó cũng không ngờ rằng đời này tôi sẽ có ngày giao thiệp với ông ta.
Tóc vàng ngồi bên cạnh Kiều Dĩ Thương đứng dậy gọi chị dâu. Tôi sửng sốt, kêu anh ta đừng gọi bậy. Anh ta xoa tay cười tủm tỉm: “Chị đừng khiêm tốn, căn phòng này anh Thương đã bao bốn năm, lần đầu tiên dẫn phụ nữ về qua đêm, chị không phải chị dâu thì là ai?”
Anh ta đạp hai người đàn ông ngồi ngơ ngác bên cạnh: “Tiên sư chúng mày, chị dâu đang đứng mà chúng mày dám ngồi hả? Đánh bóng mắt chó đi!”
Hai người đàn ông mới hậu tri hậu giác đứng dậy, cúi đầu khom lưng với tôi: “Chị dâu đừng trách móc, bọn em không hiểu chuyện.”
Hôm tôi đến sòng bạc Hoa Chướng đòi bông tai, tóc vàng cũng có mặt, chắc là cũng biết quan hệ giữa tôi và Chu Dung Thành, thoạt nhìn anh ta rất được Kiều Dĩ Thương coi trọng, có thể vào mắt của ông lớn cỡ này không phải võ công cao siêu thì cũng thông minh lanh lợi, chắc Kiều Dĩ Thương ngầm đồng ý, không thì anh ta cũng không dám càn quấy như thế. Tôi đi đến trước mặt Kiều Dĩ Thương, giật lấy tờ báo trong tay ông ta. Ông ta không còn thứ để đọc nên chỉ có thể ngẩng đầu nhìn tôi: “Sao vậy?”
“Ba ngày lâu lắm, cục diện trong cục đều thay đổi, lỡ tỉnh sở ra lệnh cách chức, cho dù tìm lại vũ khí thì Chu Dung Thành cũng không có khả năng được phục hồi chức quan.”
Ông ta hỏi tôi vậy cô muốn thế nào? Tôi nói trước đêm nay trả hàng về. Kiều Dĩ Thương híp mắt nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, cười nhạo: “Cô còn thật dám nói. Cô cho rằng nó đơn giản như mấy thùng khoai lang thôi sao?”
Tôi nắm chặt tay nhìn ông ta kêu lên: “Chu Dung Thành đã không chống đỡ được nữa! Cấp trên gây áp lực, cấp dưới đổ thêm dầu vào lửa, cả đời anh ấy chưa bao giờ gặp khó khăn như thế này!”
Tóc vàng bị tôi làm cho hoảng sợ, nhìn thoáng qua Kiều Dĩ Thương, thấy ông ta chẳng những không giận mà còn mỉm cười dung túng tôi thì hơi kinh ngạc. Anh ta nhường đường, nói với tôi chị dâu ngồi đi. Tôi đẩy anh ta ra, chỉ vào vị trí của anh ta: “Ngồi xuống.”
Tóc vàng lại đứng lên. Tôi cao giọng hơn: “Ngồi xuống.”
Tóc của tóc vàng dựng đứng lên, dùng sức kéo tóc mình: “Anh Thương, chị dâu… Em không trêu vào anh chị mà?”
“Tôi là tình nhân của Chu Dung Thành.”
Tôi khẳng định. Sắc mặt Kiều Dĩ Thương thay đổi, ông ta cởi cúc áo sơ mi, để lộ dấu tay bị tôi cào trước ngực, cố ý cho tôi nhìn thấy. Tôi đỏ bừng mặt, ông ta âm u nói: “Tình nhân của Chu Dung Thành, đêm qua nằm dưới thân tôi kêu sung sướиɠ lắm mà, sao bây giờ trở mặt không chịu nhận hả?”
Tôi mềm giọng: “Tôi van anh đấy.”
Ông ta nhướng mày: “Cô Hà còn nói van xin cơ à, tôi rất bất ngờ.” Ông ta đặt tờ báo xuống, vỗ tay: “Phụ nữ bướng bỉnh thỉnh thoảng dịu dàng một lần đúng là khiến người ta ngứa ngáy.”
Tóc vàng dẫn theo hai người đàn ông kia chạy mất. Ông ta chỉ vào chỗ bên cạnh mình. Tôi đi qua ngồi xuống, ông ta ôm vai tôi, kéo vào lòng ông ta: “Anh ta không chống đỡ được đúng không?”
Tôi nói đúng vậy.
Ông ta nắm tay tôi, đặt tay tôi lên phẹc mơ tua của mình qua lại ma sát: “Tôi cũng không chịu được.”
Tôi cắn răng nói tối qua anh đã đồng ý là chỉ có một đêm, tôi đã cho anh lợi thế, anh không thể lật lọng.
Ngón tay ông ta đè lên môi tôi: “Cái miệng nhỏ này hôn vừa mềm vừa ngọt, tiếc rằng nói chuyện quá bạc tình bạc nghĩa, cứ như tôi ép buộc cô vậy. Tối qua tôi đã hỏi cô rồi, cô có hối hận không, cô đáp sẽ không.” Ông ta cười như không cười lướt qua mặt tôi: “Tôi cũng đã nói trong vòng ba ngày, cô muốn tôi làm trước hai ngày thì lợi thế của cô còn chưa đủ cân lượng.”
Sắc mặt tôi tái nhợt: “Anh còn muốn gì nữa?”
Ông ta cắn lên tai tôi: “Cô nợ tôi một điều kiện, chờ khi nào tôi cần thì dù tôi yêu cầu cô kiểu gì, cô cũng phải làm được.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Kiều Dĩ Thương, anh cháy nhà mà đi hôi của!”
Anh ta buồn bực cười mấy tiếng, hơi thở nóng rực phải vào tai tôi. Tôi nhất thời căng thẳng, cả người như có một dòng điện chạy qua, tê dại.
“Xem ra cô Hà còn chưa hiểu biết sâu sắc về tôi. Tôi chính là kẻ thích cháy nhà hôi của, nhất là hôi một người phụ nữ khiến tôi có hứng thú nhiều như cô. Tôi vừa thấy cô đã muốn hoàn toàn chinh phục cô.”
Ông ta cầm bàn tay cứng đờ của tôi đang đặt trên đũng quần mình đặt lên ngực tôi, giọng nói trầm thấp mê hoặc tôi: “Sờ lương tâm đi rồi nói cho tôi, nếu tối qua người đàn ông giao dịch với cô không phải là tôi, cô còn nguyện ý không?”
Tôi chợt hoảng hốt. Tôi không nghĩ tới, hoặc là đã nghĩ, nhưng tôi không muốn đối mặt với đáp án đó. Nếu không phải anh ta thì tôi còn nguyện ý không? Tôi còn sẽ vì Chu Dung Thành mà vượt qua một đêm giày vò này sao? Có lẽ người đàn ông đó sẽ rất xấu rất già, mập ú tanh tưởi, đầy chiêu trò tra tấn tôi đến mức tím tái cả người. Chu Dung Thành đã đút cho tôi trở nên tham lam, bành trướng cao ngạo. Hai năm qua tôi đã thoát khỏi cái bóng hèn mọn dơ bẩn trong quá khứ, sống một cuộc sống như vợ quan, hãnh diện xa xỉ, đi đâu cũng được tâng bốc, tôi không muốn chịu thiệt trước bất cứ một người đàn ông nào nữa.
Trừ ấm no, tiền tài, địa vị, tôi còn vọng tưởng quyền lực, danh phận, tự trọng. Tôi chỉ muốn từ bỏ tự tôn để lấy lòng Chu Dung Thành, bởi vì mọi thứ của tôi đều do ông ta cho tôi, nhưng trước mặt người khác, tôi luôn kiêu cạo ngẩng cao đầu như một con phượng hoàng, dùng bao nhiêu năm cuối cùng cũng bò lên đỉnh cao có thể tùy ý giẫm đạp người khác.
Giao dịch xác thịt sẽ không bao giờ thuộc về Hà Linh San. Bởi vì tôi không cho phép mình ngã xuống.
Kiều Dĩ Thương cảm nhận được tôi mất hồn run rẩy, nụ cười trên môi ông ta càng sâu: “Cô Hà, cô nói xem sau khi giao dịch, có khi nào chúng ta đánh mất cả trái tim mình hay không?”
“Không!” Tôi lớn tiếng kêu to, không muốn tiếp ngục nghe ông ta mê hoặc mình. Tôi đẩy ông ta ra, lảo đảo chạy ra khỏi phòng.
Tóc vàng với hai người đàn ông đứng trên hành lang hút thuốc, người đàn ông hỏi tóc vàng người phụ nữ này tới từ đâu, tính cách ngang bướng như vậy mà anh Thương cũng chiều, bao nhiêu năm qua anh ấy chưa từng đồng ý cho phép ai được gọi là chị dâu, sao mà quái dị vậy?
Tôi chạy qua bên cạnh họ như một con gió. Giọng người đàn ông ngưng bặt, tàn thuốc trên tay cũng bị làn váy của tôi quét rơi.
Tôi về biệt thự, bảo mẫu nằm trên sofa vừa tỉnh dậy. Thấy tôi, bà ấy lau mắt, vẻ mặt khó tin, sau đó nhảy xuống chạy tới nắm tay tôi nhìn trước nhìn sau: “Cô Hà, tôi còn tưởng cô đã xảy ra chuyện, sao cô không gọi điện thoại báo một tiếng? Tôi còn nghĩ sáng nay mà không thấy cô đâu thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Chu Dung Thành đang gặp phiền toái, bảo mẫu không dám dễ dàng quấy rầy ông ta khiến ông ta phân tán tinh lực. Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của bà ấy thì chắc là chờ tôi cả đêm, tôi nói với bà ấy rằng một người bạn của tôi bị bệnh, tôi đến bệnh viện gác đêm. Bảo mẫu nói cô Hà quá lương thiện, mấy người bạn của cô còn giao thiệp nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, cục trưởng Chu không thích cô tiếp xúc với người trong giới đó nữa, quá rối loạn. Bà ấy đeo tạp dề muốn vào bếp, hỏi tôi có đói bụng không, khát nước không? Tôi kêu bà ấy: “Chờ cục trưởng Chu về nhà, đừng nói với anh ấy là đêm qua tôi không về ngủ.”
Bảo mẫu hỏi tôi tại sao?
“Lần này anh ấy suýt nữa suy sụp, sắp có kết quả rồi, đừng để anh ấy phiền não thêm nữa.”
Bảo mẫu suy nghĩ rồi hỏi tôi tối qua không phải cô đi chăm sóc bạn đúng không?
“Cụ thể đi làm gì có quan trọng không?”
Bảo mẫu nói nếu là vì cục trưởng Chu thì đúng là không có gì quan trọng hơn việc ông ấy thoát khỏi nguy hiểm. Tôi mỉm cười: “Bà hiểu được đa͙σ lý này là tốt rồi. Anh ấy có thể bình yên vô sự vượt qua kiếp nạn này thì không có khả năng không phải trả giá thứ gì. Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa.”
Bảo mẫu cau mày nhìn váy của tôi. Bà ấy phát hiện trên váy có rất nhiều nếp gấp. Bà ấy thử hỏi: “Cô Hà yên lặng trả giá cho cục trưởng Chu thì cũng có thể báo cho ông ấy, khiến ông ấy càng yêu thương cô hơn. Đàn ông sẽ không câu nệ ŧıểυ thiết trước mặt thị phi rõ ràng.”
Trên đời này chỉ có những người đàn bà như chúng tôi hiểu biết về đàn ông nhất, biết rõ chút lòng tự trọng nực cười của đàn ông, người phụ nữ của mình bị sờ mó một chút cũng sẽ xụ mặt, huống chi là bị ngủ. Tôi không để ý tới bảo mẫu, nói với bà ấy rằng tôi mệt rồi, sau đó lên lầu ngủ ngơi.
Tôi ngủ một giấc tỉnh dậy, nghe tiếng Chu Dung Thành nói chuyện dưới tầng một. Ông ta đang hỏi bảo mẫu về tôi, bảo mẫu nói tối qua tôi từ cục cảnh sát về nhà rồi đi ngủ. Chu Dung Thành hỏi có phải tôi không thoải mái không, bảo mẫu nói chắc là không có khẩu vị, ngài đừng lo lắng, cô Hà thật lòng với ngài một trăm phần trăm.
Tôi mặc quần áo xuống lầu, thấy ông ấy ngồi trên bàn cơm ăn canh. Tôi đi tới ôm lấy ông ta từ sau lưng, ông ta lập tức bỏ thìa xuống nắm tay tôi: “Khá hơn chưa?”
Tôi vùi mặt vào tóc ông ấy, tham lam hấp thụ hương vị của ông ta, trong lòng tự nhủ đây mới là người đàn ông của mày, Hà Linh San, anh ấy có ơn với mày, anh ấy yêu thương mày hai năm, anh ấy là người đàn ông tốt nhất với mày trên đời này, đừng bao giờ phản bội anh ấy, đi lên con đường tự hủy diệt bản thân mình.
Tôi dịu dàng nói anh về thì em khỏe rồi, đều tại em quá nhớ anh. Ông ta nở nụ cười, nói tôi đúng là đồ khác người, kéo tay tôi kêu tôi ngồi xuống ăn cơm với ông ta. Tôi không có khẩu vị, đầu óc rối bời, thậm chí không có dũng khí nhìn vào mắt ông ta. Nhưng vì không để ông ta nghĩ nhiều, tôi vẫn cố gắng ăn mấy miếng. Tôi dự tính cũng sắp tới lúc rồi, bên cục cảnh sát chắc sẽ truyền tin tới. Chu Dung Thành sẽ dễ dàng nghĩ tới tôi, chung quy Kiều Dĩ Thương không thể nào vô duyên vô cớ trả lại số lượng vũ khí trị giá mấy chục tỷ. Tôi phải tránh mặt một lát.
Tôi múc đầy canh gà cho Chu Dung Thành rồi nói với ông ta rằng tôi đi xả nước tắm cho ông ta, để lát nữa ông ta có thể thoải mái ngủ một giấc. Tôi khom lưng đặt bát xuống, vừa đi mấy bước về phía cầu thang thì Chu Dung Thành bỗng kêu tôi: “Đứng lại.”
Cả người tôi cứng đờ, bỗng nhiên có linh cảm chẳng lành, cố gắng bình tĩnh quay lại nhìn ông ta: “Sao vậy?”
Ông ta híp mắt, quay lưng về phía ngọn đèn trên đỉnh đầu, gương mặt rất mơ hồ, tôi chỉ có thể thấy được đường nét mờ nhạt trên mặt ông ta, gò má trở nên căng thẳng vì động tác cắn răng. Ông ta im lặng thật lâu rồi nói: “Cởi quần áo ra.”
Đầu óc tôi nổ tung. Đêm qua không biết có phải Kiều Dĩ Thương cố ý hay không mà để lại hai dấu hôn lên ngực tôi, không rõ ràng lắm, nhưng vì da tôi trắng nên vẫn có thể thấy được. Hiển nhiên Chu Dung Thành đã phát hiện ra.