Người phục vụ rất nhanh chóng mang rượu tới, những loại rượu này vừa mới lấy ra khỏi tủ đông, để nhiệt độ được hâm nóng, mở ra rót vào chiếc ly thủy tinh trong suốt, hơ nóng phần rượu để cho nhiệt độ lên tới mức độ vừa phải, lúc này màu và mùi rượu đều đậm vô cùng, lúc sôi có bọt khí, với lượng rượu này rất khó để có thể cầm vững.
Ông chủ Tưởng đã nghe nói về thủ đoạn và âm mưu của bà sáu của nhà họ Thường, và cũng nhìn ra được hôm nay tôi cố tình đến chọn đồ, và kết quả chắc chắn là bất lợi đối với ông ta. Dự định sẽ dùng một bữa tiệc thân mật để làm mềm lưỡi mình. Ông ta và Kiều Dĩ Thương là hai người đàn ông mới có dấu hiệu tốt.
Bữa tiệc thân mật của xã hội đen khác hẳn với của bên Bạch đa͙σ, nâng ly chúc rượu đến ai cũng đều không bị từ chối và cũng không thể từ chối, mỗi người đều đang chơi chơi đùa khí phách, liều mạng mà đảm đương, đừng nói vài mối này cho dù có một chục mối cũng phải ăn. Vợ hai của ông trùm xã hội đen chỗ nào cũng uống, uống đến chết bên bàn rượu.
Tôi cười đầy ẩn ý: "Ôi, ông chủ Tưởng, một người đàn ông hán đầu đội trời chân đạp đất, rượu trên bàn thắng cũng không oai phong, muốn cùng với người phụ nữ nhỏ nhoi hèn mọn của tôi liều mạng sao.”
Ông ta không để ý đến vẻ lạnh lùng trên mặt tôi, ông ta đặt trước mặt tôi hai ly rượu trắng đỏ nâu vàng trộn lẫn, thêm một câu nói: “Bà sáu, phụ nữ khác đúng là những cô gái tầm thường, cũng không cần phải khiêm tốn như vậy. Có câu nói thế này, uống rượu là phải gặp được tri kỷ thì uống cả ngàn chén cũng không say, trong trường hợp mối quan hệ mà không uống rượu thì chính là tình huống rượu không thể giải quyết được gì, nhất định không thể coi là tình nghĩa sâu đậm được. Một ngàn chén còn chưa đủ, chúng ta mới uống được có mấy chén chứ.”
Tôi nhìn xuống chén rượu một lúc, duỗi ra ba ngón tay cầm nó rồi đưa xuống dưới mũi ngửi, hơi thở chỉ toàn là mùi rượu, không có trộn lẫn thứ đồ gian dâm nào cả, có lẽ là dưới mí mắt của Kiều Dĩ Thương nên cho dù có cho bao nhiêu tiền thì cũng không ai dám làm bậy.
Tôi mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như nước suối tràn ra: "Bạn nhậu cũng là bằng hữu, gặp được ông chủ Tưởng là vinh hạnh của tôi. Ông có thể uống chén này, nhưng không thể cứ uống cạn như thế này."
Trước khi tôi đến, ông ta và Kiều Dĩ Thương đã có ý định muốn dùng dao, sau khi tôi đến đây thì khéo léo hòa giải một cuộc chiến, ông chủ Tưởng cũng là kiên trì đến cùng vì lấy tiền mới có thể tạm thời làm dịu tình hình hỗn loạn, ông ấy cũng rất thích thú mà hỏi tôi: "Bà Sáu muốn uống như thế nào?"
Đầu lưỡi tôi quấn lấy ngón trỏ, hướng vào cái miệng nhỏ nhắn, phát ra tiếng chảy của nước miếng, cực kỳ giống như làm việc bằng miệng trong lúc làʍ t̠ìиɦ. Ông chủ Tưởng nhe răng liếc đầu qua và hình như đang tìm quạt, phát hiện không có quạt liền có chút bực bội mà mở cúc ảo để giảm nhiệt.
Tôi xoắn lại thành một con rắn nước xinh đẹp và mê hoặc ở trong lòng ngực của Kiều Dĩ Thương, một tay tôi móc cổ áo ông ta và dùng tay kia để nâng chén rượu. Tư thế vô cùng lẳng lơ và quyến rũ: “Tôi muốn uống rượu giao bôi cùng ngài."
Ông ta sững sờ một giây, cười đến mức trên mặt đầy nếp nhăn, giống như một cái bánh bao thịt lớn, ông ta tự chỉ vào ngực mình: "Ý tốt của bà sáu khiến cho trái tim tôi đều muốn tan ra."
Có người tham tiền, có người ham vui, ông chủ Tưởng này cũng phạm vào bệnh chung của giới đàn ông, đó là háo sắc.
Tôi không chút dấu vết, trả lại hai ly rượu mà ông ta đã đưa cho tôi, ông ta không phát hiện ra điều gì, hai mắt mơ mơ màng màng đầy mong đợi để uống chén rượu giao bôi với tôi, tôi lộ cả nửa người ra, chổng mông lên cao, chuẩn bị chạm vào mặt Kiều Dĩ Thương thì ông chủ Tưởng dùng tay phải kéo tôi lại. Đồng hồ của ông ta đang kêu tích tắc, hòa cùng nhịp nhẹ nhàng của trái tim tôi, ở trong căn phòng này đều có thể nghe được rõ ràng.
Đôi mắt của tôi chăm chú nhìn ông ta, liên tục làm các dáng vẻ quyến rũ, miệng ngậm đầu chén rượu, đầu lưỡi quét qua mép chén, giống như một con rắn linh hoạt, cái cổ thon dài trắng nõn nhếch lên, cổ họng không ngừng chuyển động lên xuống, vài giọt rượu nuốt không kịp đã chảy xuống khóe môi đỏ hồng như giọt sương mai rỉ ra từ nụ hồng đang chớm nở.
Ông chủ Tưởng trong lúc nhất thời quên luôn cả việc uống rượu, khi rượu trong ly của tôi giảm dần và miệng tôi ngày càng mở rộng, dáng vẻ ông ta như hận không thể nhấm nháp những thứ đang chảy ra từ miệng của tôi, tôi cố tình để chảy ra càng nhiều rượu và mơ hồ hỏi ông ta: "Tại sao ông chủ Tưởng không uống đi?"
Ông ta nhếch môi cười nuốt nước bọt: "Bà Sáu quả thật là không chịu được cô đơn."
Tôi cười và nói rằng tất cả những điều này đã bị ông ta nhìn ra mất rồi.
Ông ta đang định tiến lại gần, thì lúc này bàn tay ôm eo tôi của Kiều Dĩ Thương đột nhiên hung hăng mà giữ lại, ông ta dùng sức kéo tôi trở lại, tấm lưng trần của tôi đập vào ngực ông ta, đôi môi mỏng nóng bỏng của ông ta áp sát lên tai tôi lạnh lùng nói: "Uống rượu cũng không yên phận, bệnh phóng đãng của cô Hà lại tái phát, có phải hay không muốn bị người ta làm khô?”
Làm cho Kiều Dĩ Thương chửi thề cũng là bản lĩnh độc nhất của tôi, tôi muốn cười nhưng không cười được, suýt chút nữa đã nhấp một ngụm rượu liền dùng cái chén che môi: "Ở đâu mà anh thấy tôi không an phận chứ? Nếu tôi không nghĩ đến muốn giúp anh đàm phán công việc thì tôi cũng lười không thèm đối phó với ông ấy, một lão già muốn chiếm tiện nghi người khác. "
Giọng điệu của ông ta ảm đạm hơn, lòng bàn tay rộng và thô của ông ta di chuyển qua lại dọc theo cái mông của tôi: "Việc kinh doanh không thành vấn đề, cô Hà không cần ở mọi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt là tốt rồi."
Tôi đặt cái ly rỗng lên bàn, trong bầu không khí có chút sa đọa trong cơn mê này, tôi ném cho ông chủ Tưởng một cái nháy mắt, ông ta cười rồi vỗ tay với tôi: “Bà sáu quả nhiên là thoải mái, không lập dị, không khoa trương, bề ngoài thế nào cũng đều có thể rung động được.”
Ông ta nói xong cũng liền một bước rời đi, vài giây sau, tôi cảm thấy tinh thần bắt đầu không ổn định, trước mặt trời đất quay cuồng, tai cũng ù đi, ở trong dạ dày nóng rát khó chịu đánh sâu vào cổ họng và trái tim của tôi.
Tửu lượng của tôi không đủ để uống được loại rượu mạnh như vậy, tôi chắc chắn sẽ say xỉn và tự làm xấu mặt mình nếu uống thêm một ngụm nữa, và tình hình không được phát triển đến mức tôi không thể kiểm soát được. Tôi khe khẽ mở cửa, gật đầu phân phó thư ký đang đợi bên ngoài, anh ta lập tức hiểu rõ, một lúc sau, tú bà bước vào cùng với một vài cô gái cao ráo, xinh đẹp, khoảng mười bảy mười tám tuổi. Có một cô gái khoảng tầm hai mươi lăm tuổi. Từ trên xuống dưới mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu hồng có đường xẻ đến thắt lưng, lộ ra nửa ngực và đôi chân lấp ló ra ngoài với đôi tất ren màu đen, dáng người uyển chuyển thơm tho, trắng nõn như nước, cô gái này nghiễm nhiên là cô gái tốt nhất trên địa bàn kinh doanh của Kiều Dĩ Thương.
Xưa nay trong hộp đêm ở Giang Vĩ ít có cô gái nào ăn mặc hở hang như vậy, nơi này chú ý đến phong cách, đều là che nửa kín phân nửa, muốn ăn một miếng cũng rắc rối như lột chuối, để tăng thêm hứng thú cho khách mà còn níu kéo sự thèm ăn của khách thì cuộc sống của các cô gái này mới có thể được lâu dài. Chẳng qua chỉ là một tên buôn ma túy lớn như ông chủ Tưởng, phụ nữ giả bộ thành cái dạng cô gái cương trực thì không có hiệu quả đối với ông ấy, thứ tình ái đơn giản thô bạo mới là thứ ông ấy yêu thích nhất.
Ở tỉnh Khánh Lăng mỹ nữ toàn bộ ở phương Bắc cũng không được bao nhiêu người. Họ mềm mại đáng yêu đến mức ngay cả hơi thở cũng như tràn ra hương vị mùa xuân. Họ là những báu vật ở trên giường. Ông chủ Tưởng mê đắm mà nhìn chằm chằm vào ngực và mông của người phụ nữ để đánh giá. Ông ta gõ ngón tay lên đầu gối, giả bộ từ chối: "Ông chủ Kiều, cô gái xinh đẹp như vậy, chính là bảo bối nằm dưới đáy hòm, làm sao tôi có thể vấy bẩn cô ấy được."
Tôi không cho ông ta mặt mũi, lạnh lùng phất tay: "Đều lui ra đi, ông chủ Tưởng không thích, đổi một nhóm người mới đến đây."
Tú bà vừa định đưa nhóm người đi, ông ta liền chịu không nổi mà bước đến ngăn cản, vẻ mặt có chút xấu hổ: "Bà sáu miệng mồm cũng thật là nham hiểm. Gặp cô cũng xem như là lúc tôi gặp khó khăn rồi. Tôi không quá kén chọn nên không thể nào không nể mặt ông chủ Kiều được, ở trên địa bàn của anh ta thì tôi cũng nên yên phận một chú, đưa cái gì thì tôi nhận cái đấy vậy.”
Đây là bữa tiệc do nhân viên của chị Bối sáng tạo ra. Mười hai năm trước, nó còn nổi hơn bữa tiệc đầu tiên trên du thuyền của thành phố Hải Long. Một quan chức cấp cao của Vịnh Loan đã uống hết hơn một tỷ ba trăm ngàn và yêu cầu tất cả các người mẫu trẻ trên thuyền ai có thể làm thỏa mãn được ông ta, đồng thời để cho ông ta đâm hai lần thì ông ta sẽ đưa tiền cho người đó. Có một em gái kéo theo một cô gái người nước ngoài khác, hai người quỳ xuống đất chơi trò này ngay tại chỗ, khiến quan chức cấp cao đó không kiềm chế được mà kiếm đưa cho bọn họ một cọc ba mươi tờ đô la. Về sau, cô em gái này cũng trở thành một nhân vật nổi tiếng, được đặt cho biệt danh là "ŧıểυ nãi tổ", rồi cứ dựa vào việc này để làm giàu, đến hiện tại ở các hộp đêm trên cả nước đều có cách chơi này.
Tôi quyết định để người nhỏ tuổi nhất là Bích Dao ở lại, Kiều Dĩ Thương vốn đã âm thầm hút thuốc sau lưng tôi, phát hiện ra ý đồ của tôi, ông ta ầm trầm hỏi: "Cho ai?"
Một lớp sương lạnh hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú âm trầm như mực của ông ta: "Cô Hà quả thật là hiểu ý người khác."
"Tôi có thể ông chủ Kiều vụng trộm cũng không thể kiềm chế cơn tức giận của anh. Cô Thường vừa mới mất ba. Cô ta sợ rằng không có tâm tình để làm việc này."
Tôi xoay người dựa vào trong ngực ông ta, miệng mân mê ở trên yết hầu ông ta một chút: "Tôi thật sự cảm thấy thấy tội nghiệp cho anh quá anh Kiều, con sói đói nhịn ba ngày liền ăn thịt người."
Ông ta bị tôi chọc cười, Bích Dao đi quanh góc bàn và ngồi xuống bên cạnh Kiều Dĩ Thương, không có người phụ nữ nào ở Phong Tuấn Trường mà không muốn đắm mình trong Kiều Dĩ Thương, không chỉ nói về vinh hoa phú quý mà còn là dáng vẻ phong lưu của ông ta đã lọt vào mắt xanh của không biết bao nhiêu cô gái trẻ, còn tốt hơn bao nhiêu lần so với một khách hàng đầu hói bụng bia.
Cô ta mạnh dạn nắm tay Kiều Dĩ Thương, cô ta biết lợi thế của mình là cặp mông căng tròn đỏ mịn nên cô ta không ngừng đẩy mông của mình vào lòng bàn tay của Kiều Dĩ Thương, nửa bán cầu đầy sức hút như vậy, nếu đàn ông không chạm vào thì thật đúng là không chịu nổi.
Kiều Dĩ Thương cau mày, đưa tay ra khỏi đầu ngón tay của Bích Dao, đũng quần cứng như sắt của ông ta đẩy về phía đùi tôi một cách mãnh liệt: "ŧıểυ yêu tinh gây rắc rối, trở về tôi nhất định sẽ làm khô cô. Để xem cô còn dám gây rắc rối nữa không.”
Tôi cười đắc đắc ý nhìn ông chủ Tưởng tay trái đang ôm Mai Ngọc, cô ta rất giỏi trong việc dỗ dành đàn ông, trong vài phút sau, ông chủ Tưởng đã bị hạ gục. Cô ta đưa bàn tay nhỏ bé của mình luồn vào đũng quần của ông ấy mà nghịch ngợm. Tôi sai Mai Ngọc đổi một ly rượu nhỏ cho tôi và rót hai phần ba rượu nɠɵạı, tôi nâng lên trước mắt lắc nhẹ, nhìn về phía ông chủ Tưởng đang mơ mơ màng màng qua chất lỏng màu đỏ thẫm: "Vừa rồi ông đã nói trên địa bàn của ông chủ Kiều cũng nên cho anh ấy một chút mặt mũi. Vì ông chủ Tưởng đã biết rõ quy tắc nên tôi cũng nói thẳng ra luôn, tôi tính tiếp quản lô hàng này. "
Ông ta sửng sốt, có chút khó tin: "Ồ? Bà sáu định sẽ làm thay cho ông chủ Kiều phải không?"
Ông ta phủi sạch tàn thuốc trên người, làm ra vẻ như đang hút thuốc: "Các người đều cùng một nhóm, cùng với ai làm thì cũng đều giống nhau. Hàng vào túi tôi, tiền vào trong tay các người. Nhưng có một số việc tôi phải ra mặt làm rõ.”
Cánh tay còn lại của ông ta ôm Kiều Mẫn, đầu ngón tay của ông ta đang nhào nặn thật mạnh trên bầu ngực của cô ta bị lộ ra ngoài: "Tôi biết, trước đây tôi đã từng hợp tác cùng với ông chủ Kiều, chúng ta là phân chia lợi nhuận bên bốn bên sáu, ông chủ Kiều đang vận chuyển, đường dây lần này cũng dựa vào ông ấy dàn xếp. Vì vậy được 60% cũng là điều hiển nhiên thôi. Nhưng với tình hình không ổn định của hiện nay, tin đồn của đợt hàng này cũng quá là nhanh. Ông Thường lại vừa mới qua đời, một số thế lực đang tranh chấp nhau. Tôi thực sự không thể đảm bảo rằng ông chủ Kiều sẽ không xảy ra sự cố, cho nên trước tiên phải tìm một con đường mới, con đường nào trong ba con đường Hắc đa͙σ của chính quyền và kinh doanh mà không động chạm đến bản chất của hắc đa͙σ? Tham lam, đam mê nữ sắc, tôi đã bỏ qua không ít. Anh nói rằng người ở trên muốn tôi 10%, tôi có thể không đưa sao? Tôi đã đưa ra giá vốn rồi, tôi ở đây lấy hàng từ anh. Một gam thuốc phiện không thể tăng vài đô la trên thị trường chợ đen, vì vậy tôi có cũng có nỗi khổ khó nói được. "
Kiều Dĩ Thương bật cười: "Vậy cho nên ông chủ Tưởng để cho tôi làm việc này."
Đôi mắt nhỏ của ông ta thật sắc sảo và gian trá: "Ai làm cũng đều vậy thôi. Để kiếm sống, tôi đã tính toán qua với ông chủ Kiều, anh có thể kiếm được 50% mà không mất nó. Tình hình thì anh kiếm ít hơn cũng không thành vấn đề. Anh cũng không thiếu cái tám nghìn tỷ này. Chúng ta còn phải làm việc cùng nhau lâu dài để đảm bảo an toàn. Lần này anh sẽ giúp tôi thì lần sau, dù hàng của anh có kém nguyên chất hơn một chút, tôi vẫn có thể dựa theo chất lượng a+ để mà ra giá."
Nụ cười bình tĩnh trên mặt Kiều Dĩ Thương liền được thay bằng một nụ cười nhếch mép: "Trong chuyện làm ăn, sau này có còn cùng hợp tác hay không, ông chủ Tưởng đã nói huỵch toẹt ra như vậy, tôi còn có thể cân nhắc sao?"
Tôi rất bình tĩnh ngồi uống rượu, những thương nhân tuy là lòng dạ thâm độc nhưng cũng gọn gàng dứt khoát, ông chủ Tưởng có chút không vừa lòng: "Ông chủ Kiều, ở trong giới Hắc đa͙σ này ai có thể vượt qua được anh? Ông Thường là một tay giang hồ buôn lậu vũ khí hàng đầu thế giới. Ông ta một chút can đảm gì cũng đều không có, trong mấy tháng qua, việc kinh doanh thuốc phiện chỉ tham gia 10% vào, 10% ra, căn bản là không có lợi nhuận gì cả, chỉ là một người thông tỏ mọi chuyện trong thị trường thuốc phiện mà thôi. Anh đúng là thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước, cắn giá cả thị trường mạnh như vậy, một chút đường sống cũng không chừa lại. Chúng ta đã hợp tác rất nhiều lần rồi, anh cắt biết bao nhiêu lợi nhuận của tôi trong lòng anh còn không rõ sao? Ông chủ Kiều, trên thương trường ai có chút khí thế cũng đều không thể chịu được sự chèn ép như vậy của anh."
Kiều Dĩ Thương lấy bao thuốc từ trong túi ra, ông ta rút một điếu thuốc và ngậm ở khóe miệng, Mai Ngọc cầm chiếc bật lửa đi trước ông ta một bước, dựa lên vai ông ta rồi châm lửa, sau khi châm lửa xong thì ông ta vươn vai đưa tay ra và đẩy thân thể cô ta lại gần, hướng về phía chân cô ta mà phun ra một làn khói trắng.
"Có thể bán được hàng mà các người cũng không bằng lòng cắt ra chia cho tôi. Từ khi tìm được tôi, ngay cả chuyện khó khăn trong làm ăn nếu tôi không ra tay thì cũng không ai có thể xử lý được.”
Ông chủ Tưởng cười khà khà: "Tôi đồng ý với năng lực của ah, nhưng dù sao gì thì nếu đã hợp tác nhiều lần như vậy, anh ũng phải cho tôi chút mặt mũi chứ."
Kiều Dĩ Thương nhếch khóe môi: “Rượu ngon và mỹ nhân tôi đều đều vì nể mặt ông chủ Tưởng đấy thôi.”
Kiều Dĩ Thương là người rất giỏi trong việc đánh giằng co. Nếu không thể thắng được thế này, ông chủ Tưởng hoàn toàn bị chọc tức: “Rượu ngon và người đẹp tôi cũng có thể tự mình dùng tiền mà mua, bản tính của anh cũng quá cẩn thẩn rồi, đã giao dịch nhiều lần như vậy, một lần hơn tám mươi tỷ, tôi cũng không thể đem hết tất cả các cô gái trong hộp đêm để ngủ cùng đúng không?”
Kiều Dĩ Thương liếc mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trên điếu thuốc đang dần dần biến mất thành tàn thuốc mà nói: "Không thương lượng nữa."
“Ai nói không thương lượng.” Tôi đột nhiên mở miệng phá vỡ tình thế căng thẳng này, Mau Ngộc thấy rượu trong ly của tôi cạn sạch liền đổi một ly mới cho tôi, tôi cười nói: “Đương nhiên là phải thương lượng chứ, ông chủ Tưởng đi từ phương Bắc tới đây để làm ăn, không thể nào tay không mà trở về được.”
Hai mắt ông ấy lập tức sáng lên: "Nói như vậy, 10% cho đơn hàng lần này, dì Sáu sẵn lòng đáp ứng sao?”
Tôi chủ động chạm vào ly rượu trước mặt ông ấy: "Đâu chỉ là 10%, ông chủ Tưởng phải là 20%.”
Ông ấy sững sờ, cả người vui mừng khôn xiết. Hai mươi phần trăm là một nghìn sáu trăm tỷ. Giao dịch này lại còn không phải đóng thuế, chỉ cần một đơn hàng là có thể trúng nhiều như vậy. Đổi lại là ai thì cũng đều sẽ ngớ người ra. Giọng ông ấy tràn đầy vui sướиɠ: "Chuyện lớn như vậy bà Sáu có thể làm chủ sao?”
Tôi nói tất nhiên rồi, ông chủ Kiều sẽ không có bất kỳ ý kiến nào.
Một nửa khuôn mặt của Kiều Dĩ Thương khuất trong bóng đen, ông ta không đoán được ý đồ của tôi, nhưng ông ta hiểu rõ rằng tôi sẽ không bao giờ chịu thiệt. Ông chủ Tưởng bật cười, nhìn Kiều Dĩ Thương mà xúc động nói: "Ông chủ Kiều cũng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Tôi nói hết lời anh cũng không chịu mà dì Sáu vừa nói một câu anh liền đồng ý."
Vẻ mặt ông ta tươi cười và cứ liên tục nói về sự hợp tác vui vẻ này, tôi chậm rãi hô lớn lên và ấn vào tay ông ấy ly rượu: "Ông có phải là đang hiểu nhầm không, ý tôi là để anh chịu 20%. Anh Kiều 60% không thay đổi, ông là 30% và phần còn lại là để tặng cho những cấp trên, và sau đó thêm nó trở lại trên danh nghĩa tên của anh Kiều tỷ lệ ba với bảy."
Ông chủ Tưởng sững sờ, còn Kiều Dĩ Thương thì im lặng trong hai giây sau đó thì bật cười khúc khích bên cạnh tôi.
Ông ta từ trong lòng ngực đẩy tôi ra khỏi, cởi áo vest ra khoác lên trên ghế sô pha, rút ra vài tờ giấy, đứng dậy đi tới cánh cửa gỗ đang mở: "Tôi đi ra ngoài một lát."
Trận chiến này ông ta quả là nên tránh đi, nếu không sẽ bị ông chủ Tưởng bảo là quá độc ác, việc bị đàn ông và phụ nữ chèn ép ý nghĩa không giống nhau. Tôi có thể đùa giỡn và bản lĩnh ở Phong Tuấn Trường, và Kiều Dĩ Thương biết rõ rằng tôi có dũng khí nhúng tay vào thì nhất định là có biện pháp ứng phó.
Ông chủ Tưởng cười lạnh hai tiếng, nhưng vẫn còn cảm thấy khó chịu, ông ấy liền cười rộ lên không dứt, khiến cho các cô gái đang ở đây đều sợ tới mức nổi giận.
"Bà sáu, cô đang chọc cười tôi hay là đang chơi với tôi."
Tôi bên ngoài lười biếng mà ngã dựa vào ghế sô pha da, thỉnh thoảng lại uống một ngụm rượu đang cầm trong tay, tôi cũng không vội phản bác, chờ đợi ông ấy đè lại cơn tức giận của mình, sau đó tôi đoán xem tâm tình ông ta đã ổn chưa mới từ từ chậm rãi nói: "Trên thương trường, tôi luôn luôn cư xử rất nghiêm túc, tuy rằng tôi giỏi bày ra cách cư xử xấu nhưng đối với những nhân viên thì vẫn luôn là làm theo quy tắc.”
Ông chủ Tưởng không để mình bị đẩy đi vòng vòng, liền bộc lộ bộ mặt hung ác của mình: "Tuân thủ quy tắc? Cái chết tiệt này mẹ nó đã phá hỏng đường giao dịch đường rồi cô có hiểu hay không hả?”
Khuôn mặt tôi bị che khuất trong ánh sáng mờ ảo, có một vầng hào quang như sóng mùa thu, tôi nhìn chằm chằm vào rượu trong ly: "Tôi hiểu rõ về con đường buôn bán ma túy, đừng có ý định lừa tôi. Đơn hàng này lợi nhuận rất lớn. Trên thị trường chợ đen là ba trăm một gam methamphetamine loại hai, con giá trên trên thế giới là hai trăm sáu mươi. Ông chủ Tưởng nhập hàng từ anh Kiều 40% là 220 mỗi gam và 30% thì anh nhận được 190. Nhưng kinh phí đầu tư của anh Kiều vào nhà xưởng giá là 80 một gam, tiền nào của nấy, anh vừa làm trạm trung chuyển hàng hóa vừa chia sẻ rủi ro với anh ta. Càng là hàng tinh khiết thì người tay buôn ma túy càng kiếm được nhiều tiền. Người mua đều không phải những nhân vật tầm thường, những người nổi tiếng, những lão gia, những quan chức thuộc thế hệ thứ hai, hay những người khác cũng không kém cạnh gì. Mấy nghìn một gam cũng móc ra cho bằng được, các người được lợi không phải là bọn họ sao?”
Ông chủ Tưởng dùng đầu lưỡi liếʍ mạnh răng cửa: "Nhưng nếu lấy thêm 20% nữa thì tôi còn lại được bao nhiêu chứ?"
Tôi duỗi vài ngón tay ra hiệu 160, sắc mặt ông ấy càng thêm khó coi: "Nhân lực tôi đưa vào, tôi thu xếp trạm kiểm soát, số tiền sẽ chiếm 10%, và tôi nhận được hai trăm bốn mươi nghìn, tôi con mẹ nó kiếm tiền vì cái gì trong khi thâm hụt vốn như vậy? Bà sáu, cô chỉ là phụ nữ mà khẩu vị này cũng quá lớn rồi."
Ông ta bẻ điếu thuốc rồi giẫm nát dưới chân, một tay cầm chai rượu đập mạnh vào góc bàn cà phê kêu răng rắc rồi vỡ nát, chai rượu bị chặt ngang thắt lưng mảnh vỡ văng tứ tung, một chút mảnh vỡ nhỏ sượt ngang lên gương mặt của Kiều Mẫn tạo thành những vết cắt. Cô ta ghì chặt làn da rướm máu của mình rồi hét lên né vào góc trong ghế sô pha nhưng vẫn không tránh thoát. Những mảnh thủy tinh bay lại lần nữa cắt thẳng vào cánh tay và tất chân của cô ta. Mai Ngọc ngồi xổm trong góc và ôm đầu, tôi cùng với ông chủ Tưởng giằng co thành một khối hỗn loạn, ai cũng không chấp nhận.
"Làm kinh doanh, chúng ta chia lợi nhuận tỷ lệ bốn và năm, 10% tôi sẽ thu xếp các con đường, nếu không, tôi và anh Kiều coi như chưa từng quen biết nhau. Tôi ở tỉnh Hà Tô lăn lộn đã hai mươi năm, từ nhỏ đến giờ tôi đã sống sót như một tay buôn ma túy ở phương bắc. Tôi cũng không phải cái dạng dễ bị dọa sợ, sóng gió nào tôi cũng từng đi qua, không lẽ bây giờ còn thua trong tay một người phụ nữ sao?”
Ông ta hung hăng cầm túi xách chuẩn bị rời đi, tôi cười nhạo một tiếng, sờ sờ ngọc bội lạnh lẽo trên ngực: "Gặp khó khăn hay không thì ông cứ rời khỏi tỉnh Quảng Đà, lúc đó sẽ biết.”
Thân thể ông ấy cứng đờ: "Cô có ý gì?"
"Ông chủ Tưởng đã giao dịch với Kiều Dĩ Thương không quá một lần trong đặc khu. Giám đốc Chu của Chi Cục thành phố, liệu có khiến cho anh vừa nghe tiếng đã sợ mất mật chưa?”
Nét mặt ông ta co rút hai lần, sau đó tôi tự tay chỉ vào chính mình: "Tôi là góa phụ của anh ấy. Đặc khu kinh tế, Hải Châu, và toàn bộ công an tỉnh thi mặt tôi so với tiền bạc có hiệu quả hơn. Chỉ cần một lời nói của tôi, vô số mẩu giấy dốc từ túi ra. Ông chủ Tưởng ở trước mặt tôi phơi bày thân phận của mình, ông còn muốn bình an vô sự sao? Không có việc mua bán mạnh trong kinh doanh, nhưng đã có những người lính không mệt vì lừa gạt, miễn là ông nhận ra được điều kiện của tôi, tôi sẽ đảm bảo anh vượt qua được trạm kiểm tra. Đừng nói gấp ba, thậm chí gấp 300 lần, chỉ cần tôi đứng đó thì sẽ khiến cho không cần tốn nhiều sức lực."
Tôi ngay khi từ cửa vào miệng nam mô mà bụng cả bồ dao găm, lúc này tôi thậm chí còn không đưa con dao, đôi lông mày băng giá làm cho mặt mũi như thể việc nhân đức không thể nhường ai: “Ông chủ Tưởng, những mối liên hệ của tôi ở bạch đa͙σ thì thật sự cho dù mười ông cũng không bắt tới được, đến gần tôi chẳng khác nào cầm giấy thông hành nội bộ trước mặt công an và đây cũng như kim bài miễn tử vậy. Kiều Dĩ Thương ở Quảng Đà không ai có thể động được, anh ta vẫn có thể giao lô hàng này cho bất kỳ nhà nào bên cạnh, nhưng một khi Sở tỉnh Quảng Đà liên lạc được với Sở tỉnh Hà Tô, thì ông trùm ma túy lớn như anh còn có thể ung dung tự tại được đến bao giờ.”
Ông chủ Tưởng sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Bố trí cho tôi cùng nhau?"
Tôi liền cười chế nhạo: "Xã hội đen làm theo cách của xã hội đen, không phải các người thường chơi sao? Ai sắp xếp cho anh sai lầm rồi đặt ở trước mặt tôi? Tôi sẽ cho anh lựa chọn. Nếu anh không chịu thì cứ nhận nó, lần này tôi quyết định làm như vậy rồi. Tôi muốn anh bắt đầu vào ngày chín tháng một, nếu anh không mở thì phải đi tham quan bên trong thị cục thành phố đi.
Tôi bảo Mai Ngọc rót cho tôi nửa ly rượu nữa, ông chủ Tưởng bộ dạng nhe răng trợn mắt mà siết chặt nắm đấm tại chỗ: "Được rồi, bà Sáu, ngày hôm nay tôi đã được mở mang kiến thức rồi. Cô đang cứ như vậy chẳng kiêng nể gì bảo vệ tôi buôn bán ma túy, nhưng cô đã bước xuống nước, cũng đã ở dưới nước lâu, xuống nước rồi thì không có đôi giày nào không ướt.”
Tôi lắc nhẹ miệng cốc và nói rằng không có việc gì cả, tôi còn muốn xuống nước thêm nhiều chỗ nữa. Nó không tệ như vậy và cũng không phiền lòng để ông chủ Tưởng phải lo nghĩ. Tôi sợ ngày tôi vấp ngã đó, e rằng nó sẽ không đến đâu.
Ông chủ Tưởng hung tợn hừ một tiếng, đem ví tiền kẹp dưới cánh tay và đá Mai Ngọc sang cản đường ra chỗ khác, ông ta hùng hổ lao ra khỏi phòng riêng, vừa mở cửa đã đụng phải một người là Kiều Dĩ Thương, ông ta trầm mặc đánh giá khuôn mặt màu gan của ông chủ Tưởng, nụ cười trên môi dần dần trở nên sâu hơn, ông ta nghiêng người để tạo ra một đường đi rồi nói: "Tôi sẽ chờ tin tức của ông."
Ông chủ Tưởng làu bàu thành một ngụm đờm, nhưng lại chạm vào khuôn mặt sắc bén tươi cười của Kiều Dĩ Thương, lại dấu diếm khuôn mặt sắc bén của mình, rốt cuộc nhịn mà không dám phun ra, sau khi ông ấy biến mất trên hành lang, Kiều Dĩ Thương vẫy tay ý bảo ba cô gái đi ra ngoài. Khi chỉ còn hai chúng tôi trong phòng riêng, ông ta hỏi tôi: "Cô có nắm chắc không?"
Tôi nằm dài trên ghế sô pha, giữa hai chân vui vẻ thoải mái, tia sáng chiếu vào khiến tôi loang lổ và đôi má đỏ bừng, cực kỳ giống như kẻ vừa thoát khỏi cuộc yêu phóng đãng.
"Nếu không chắc chắn, tôi cũng không dám múa rìu qua mắt thợ, gây phiền phức cho ông."
Ông ta trầm mặc từ trên cao nhìn xuống tôi: "Cô gây phiền phức cho tôi còn ít hay sao?"
Tôi nhướng mày cười: "Lần này không phải trả lại cho anh sao?"
Ông ta im lặng một lúc rồi bật ra một tiếng cười thú vị. Ông ta thật không thể tưởng tượng được rằng một người phụ nữ dịu dàng nhỏ bé lại có thể buộc ông chủ Tưởng muốn tiến cũng tiến không được mà muốn lui cũng lui không xong. Tôi bật dậy khỏi ghế sô pha và ôm lấy cổ ông ta: "Anh Kiều hiện tại cũng thật là tâm hồn trong sáng, thịt đến bên miệng cũng không thèm ăn, Mai Ngọc là món hàng tốt như vậy, tôi còn không có được cặp mông mất hồn như cô ta.”
Ông ta nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng đang khép lại của tôi, lớp son môi đã bị rượu pha loãng và tan ra rất nhiều, nhưng vẫn còn mê hoặc thu hút chờ người đến nếm thử, ông ta gằn từng chữ mà nói: “Từ sau khi tôi thử qua và nghiện hương vị của của cô Hà, tôi đã không có ý định sẽ đụng chạm đến một người phụ nữ nào khác nữa.”