Tôi tỉnh lại trong lòng Chu Dung Thành thì trời đã sáng. Đau đớn dưới thân không còn rõ ràng, tối qua ông ta không làm, chỉ ôm tôi ngủ một đêm. Hơi thở nóng bỏng của ông ta truyền tới từ đằng sau, phun lên cổ tôi, ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ. Tôi quay sang nhìn Chu Dung Thành, không ngờ ông ta lại mở mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhu hòa, không biết đã nhìn chăm chú vào tôi bao lâu.
“Em tỉnh rồi.” Giọng ông ta hơi khàn khàn. Buổi sáng Chu Dung Thành rất dễ cứng, rất nhiều buổi sáng tôi đều bị ông ta chọc tỉnh, quần áo bị dựng lên vừa cao vừa to, trông rất khoa trương. Nhưng buổi sáng thời gian làʍ t̠ìиɦ của ông ta rất ngắn, nếu không tính khúc dạo đầu thì buổi tối có thể kiên trì được nửa tiếng, buổi sáng chỉ được mười mấy phút.
Buổi sáng ngủ dậy, trong miệng ông ta có mùi nên sẽ không hôn tôi, chỉ vuốt ve, vuốt tới khi tôi ướt át rồi lại tiến vào. Nói thật Chu Dung Thành khiến tôi rất thoải mái, tôi chưa từng được cảm thụ trên người của những người đàn ông khác. Nhưng lần này tôi lại sợ hãi làʍ t̠ìиɦ, tôi luôn nhớ tới đêm ông ta ngược đãi tôi, đó là lần duy nhất tôi cách gần cái chết nhất.
Ông ta xốc chăn lên xuống giường, lúc này tôi mới thấy mình mặc áo ngủ trên người, cuối cùng ông ta không còn giam cầm tôi nữa. Chu Dung Thành đứng trước gương, xuyên qua gương nhìn tôi: “Em muốn ra ngoài đi dạo không?”
Tôi sửng sốt: “Em có thể ra ngoài hả?”
“Chỉ cần em nghe lời thì tôi có thể thỏa mãn bất cứ điều gì của em.”
Tôi ôm gối, ngồi trên giường, nổi dũng khí nói: “Em với Kiều Dĩ Thương không xảy ra gì hết, hai năm nay em chỉ có một người đàn ông là anh thôi.”
Thân thể Chu Dung Thành hơi cứng đờ, không lên tiếng. Tôi xuống giường dọn dẹp giường, ngồi trước mặt ông ta thắt dây lưng cho ông ta. Nói thật thấy thứ to dài như thế khiến tôi rất hãi hùng. Chỉ có những người phụ nữ nào từng trải qua SM thì mới biết mùi vị đó, khủng bố nhất là biểu cảm của đàn ông lúc chơi, cứ như đang chich một con chó cái, vứt hết tôn nghiêm của phụ nữ.
Chu Dung Thành dang hai tay chờ tôi mặc áo sơ mi cho ông ta. Lúc tôi cài cúc áo, ông ta cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi: “Em nói em sẽ trung trinh cả đời với chồng mình, đúng không?”
Tôi gật đầu nói đúng vậy. Ông ta thản nhiên ừ một tiếng: “Từng nghĩ tới chuyện để tôi làm chồng em chưa?”
Tay tôi run lên, suýt nữa giật đứt cúc áo. Tôi khó tin ngẩng đầu nhìn ông ta. Ông ta không giống như đang đùa. Thấy tôi sửng sốt, ông ta lại hỏi tôi đã từng nghĩ tới chuyện đó chưa. Tôi liếʍ đôi môi khô khốc: “Không dám nghĩ.”
Ông ta bỗng cười. Bao nhiêu ngày qua, đây là lần đầu tiên ông ta cười với tôi: “Tại sao? Chẳng phải em rất to gan sao? Còn có chuyện mà em không dám làm à?”
Tôi run rẩy cài cúc áo cuối cùng: “Anh là cục trưởng, khống chế cảnh sát của cả một thành phố, còn em chỉ là một người đàn bà dơ bẩn…”
Ông ta đè lên môi tôi, tôi ngửi thấy mùi thuốc lá hòa quyện với mùi kem đánh răng trên ngón tay ông ta: “Trên đời này bất cứ kẻ nào cũng không thể làm nhục em, trừ phi tôi chết, không thì tôi sẽ là chỗ dựa của em.”
Những lời này khiến tôi rúng động. Đôi mắt tôi đỏ hoe: “Dung Thành, sau này chúng ta yên ổn nhé, anh đừng nghi ngờ em, cũng đừng đối xử với em như đêm đó, được không?”
Ông ta ôm lấy tôi. Tôi gối lên ngực ông ta, trong gương là bóng dáng chúng tôi ôm nhau, ông ta cũng nhìn gương, nói ừ. Ăn sáng xong, thư ký của Chu Dung Thành tới biệt thự đón ông ta đi làm, nghe anh ta báo cáo đối tác ký hợp đồng đóng tàu với công ty của vợ Chu Dung Thành không ngừng thúc giục, hỏi khi nào ký tên, bắt đầu đưa vào chế tạo, công ty vẫn trốn tránh, sắp không thể tránh được nữa, Chu Dung Thành lại không tìm thấy lợi thế nào đủ để dụ hoặc Kiều Dĩ Thương, ông ta nhất định phải tiếp đơn hàng này.
Nghe thấy Kiều Dĩ Thương nhắc tới Kiều Dĩ Thương, tôi tị hiềm nên không đi qua đó, ngồi trên bàn cơm cúi đầu uống cháo. Chu Dung Thành mặc tây trang, hỏi thư ký gần đây Kiều Dĩ Thương đang làm gì.
“Phố tây càng làm to chuyện, đám người này gây chuyện không phải mới lần một lần hai, lại đều là loại người không muốn mạng, cục cảnh sát khu vực không dám quản, cục cảnh sát thành phố càng không dám nhúng tay. Nếu không có Kiều Dĩ Thương thì còn dễ nói chuyện. Chuyện anh ta nhúng tay vào, khu vực Quảng Đà đều rất kiêng kỵ.”
Chu Dung Thành đưa túi công văn cho anh ta: “Bây giờ thuộc hạ của anh ta có bao nhiêu người? Đã tính sơ qua chưa?”
“Không dưới hai ngàn người, phân bố ở Hải Châu, Sán Đồng, Hoàng Đông với An Châu, ở Thanh Hòa nhiều nhất, bến tàu bên này toàn là người của Kiều Dĩ Thương, việc nào cũng nhận, hơn nữa Kiều Dĩ Thương rất tinh mắt, nghề nào anh ta đã nhắm chuẩn bị bảo đảm kiếm tiền. Lúc trước anh ta vẫn ở An Châu, lần này lại đây chia thịt của Phó Bình với Ma Tùng, thứ gì cũng cuỗm mất hai phần ba, cực kỳ nhẫn tâm.”
“Theo dõi bến tàu, nếu không có mồi cho anh ta ăn thì bắt lấy nhược điểm của anh ta.”
Thư ký rất khó xử: “Kiều Dĩ Thương rất khó chơi, anh ta quá gian xảo, đi đêm lâu như vậy mà chưa từng gặp ma bao giờ.”
Chu Dung Thành cau mày quát lớn, một thủ lĩnh xã hội đen, trong tay có cả mạng người, nhược điểm trái pháp luật buôn lậu còn không phải muốn lấy là có ngay sao? Thư ký cười khổ nói ngài thực sự không hiểu người này, mấy ông lớn ở tỉnh ủy nghe thấy tên anh ta cũng sợ mất mật, nếu ông lớn này mà giậm chân một cái thì không chừng Quảng Đà sẽ thay đổi thiên hạ. Chu Dung Thành liếc nhìn anh ta, sắc mặt rất khó coi.
Sau khi ông ta rời đi, tôi lên lầu trang điểm. Gần đây khí sắc của tôi quá tệ, thế này ra ngoài gặp người quen thì còn tưởng tôi thất thế. Ăn diện lộng lẫy không chỉ là cho kim chủ xem, cũng là cho người trong ngành xem, cho dù là chị em thân thiết tới mấy, ở trong giới này lâu thì cũng sẽ vì lợi ích, vì đàn ông mà trở mặt thành thù.
Lúc vẽ lông mày, tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập trên cầu thang. Bảo mẫu chạy vào phòng nói với tôi: “Cô Hà, lúc này cô đừng xuống lầu, nghe thấy động tĩnh gì cũng đừng mở cửa, chờ tôi ra ngoài thì cô lại khóa trái cửa.”
Tôi trượt tay vẽ dấu vết rất dài trên mặt, lập tức cầm khăn ướt lau sạch: “Ai tới vậy?”
Bảo mẫu nói là bà Chu. Tôi còn tưởng là người trong quan trường đến bái phỏng Chu Dung Thành nhờ ông ta làm việc, không ngờ là vợ ông ta tới đây. Tôi đặt bút vẽ lông mày xuống, quay lại nhìn bà ấy: “Bà đã nói với bà ấy là cục trưởng Chu tới cục cảnh sát chưa?”
Bảo mẫu bảo là đã nói rồi, nhưng hình như bà Chu tới đây không phải là vì cục trưởng Chu, bà ấy cầm rất nhiều quà tặng, đều là bổ dưỡng thân thể cho phụ nữ, mới vào đã nói là nấu cho cô Hà dùng. Đúng là cánh rừng lớn loại chim nào cũng có, kinh ngạc cũng chưa đủ để hình dung tâm trạng lúc này của tôi. Chính thất với ŧıểυ tam xưa nay đều là kẻ thù gặp mặt đỏ mắt, không túm tóc cào mặt đánh nhau ba trăm hiệp đã là nhân từ, dù sao cũng phải biểu hiện sự uy nghiêm của chính thất.
Trong mắt người vợ, phàm là những người từng chạm vào chồng mình, bất kể là bao lâu thì cũng có thù không đội trời chung. Vậy mà vợ Chu Dung Thành lại tặng quà cho tôi bổ dưỡng sức khỏe, không sợ tôi khỏe mạnh sinh một thằng cu kháu khỉnh cho Chu Dung Thành sao?
“Bây giờ bà ấy đang ở đâu?”
Bảo mẫu nói phòng khách dưới tầng một, tôi lên báo tin cho cô. Nói xong, bà ấy xoay người vội vàng xuống lầu chiêu đãi.
Tôi chưa từng nghiêm túc gặp mặt vợ Chu Dung Thành bao giờ, cho nên không hiểu biết nhiều về bà ấy, chỉ biết bà ấy họ Thẩm, tên là Quỳnh Tư, nhà mẹ đẻ là phần tử trí thức, lần gặp mặt duy nhất còn nhờ chị Bối, nhìn được góc nghiêng cách thủy tinh. Đó là một người phụ nữ rất đoan trang, bây giờ xem ra rất không đơn giản. Sự rộng lượng cùng trí tuệ giả ngu thì những người vợ bình thường không thể sánh bằng, diễn kịch mà tới nước này, chắc chắn là máy bay chiến đấu trong đám chính thất.
Tôi rón rén bước ra phòng ngủ, đứng dưới mái nhà trên tầng hai xuyên qua khe cửa nhìn xuống phòng khách. Bà ta mặc váy dài màu mận chín, khí sắc trông rất tốt, mặt mày thanh tú, vừa thấy đã biết là thường xuyên bảo dưỡng, không giống phụ nữ đã đến bốn mươi tuổi. Bà ta nhìn chung quanh căn nhà, bảo mẫu rót một ly sữa bò cho bà ta: “Phu nhân, chắc lúc này cục trưởng Chu còn chưa đi xa đâu, hay là để tôi gọi điện thoại mời ông ấy về đây với ngài?”
Bà ta cười uống một ngụm sữa, giọng nói nhỏ nhẹ: “Đừng làm chậm trễ công việc của anh ấy, tôi tới đây không phải là tìm anh ấy.”
Bảo mẫu đáp một tiếng, giả ngu hỏi vậy ngài tới để ngắm cá vàng hả? Chu Dung Thành nuôi một chậu cá cảnh nhiệt đới Amazon, hình thể rất lớn, sặc sỡ năm màu, ông ta nói là có kịch độc, ngay cả nước trong bể cá không cẩn thận bắn trúng da người thì cũng sẽ bị thối rữa, bình thường tôi không dám lại gần.
Bà ta nói trong nhà cũng có, ông ấy thích nuôi mấy loại cá kỳ quặc như vậy, lần trước suýt nữa làm đứa bé bị thương, ông ấy vẫn không chịu bỏ nó đi.
Bảo mẫu đứng bên cạnh mỉm cười không lên tiếng, nhìn chằm chằm ly sữa bò trên tay bà ta.
“Cô Hà đã dậy chưa?”
Bảo mẫu nói chắc là dậy rồi. Bà ta đặt ly lên bàn trà: “Tôi đi lên hay cô ấy xuống đây? Tôi đã đến rồi thì dù sao cũng nên gặp cô ấy, cô ấy cũng coi như nữ chủ nhân của ngôi nhà này, tôi chờ cô ấy nhiệt tình chiêu đãi tôi.”
“Chuyện này…” Bảo mẫu hoảng sợ vì giọng điệu của bà ta, vẻ mặt khó xử: “Cô Hà không thích tán gẫu cho lắm, tính cách của cô ấy vốn lạnh nhạt.”
Vợ Chu Dung Thành nói tôi là hồng thủy mãnh thú sao, dù tôi chướng mắt cô ấy thì cũng sẽ không tới chỗ ở của Dung Thành làm ầm ĩ.
Nghe tới đây, tôi phủi nếp gấp trên áo ngủ, xoay người chuẩn bị xuống lầu. Bảo mẫu vội vã chạy lên, kéo tay tôi muốn tôi quay về phòng. Tôi hỏi bà ấy chẳng phải bà Chu đang tìm tôi sao? Sao tôi có thể không gặp khách. Nghe vậy, sắc mặt bảo mẫu thay đổi: “Nhưng thân phận của cô không thể lộ diện, trăm nghe không bằng một thấy, bà ấy biết là một chuyện, nhìn thấy lại là chuyện khác. Tôi sẽ ngăn cản giúp cô, nói cô đang khó chịu trong người, không thể xuống giường.”
Tôi nghiêng đầu cười: “Sao tôi không thể gặp bà ấy? Nếu Chu Dung Thành đã dám nuôi tôi thì có thể ép được vợ ông ấy. Bà ấy đã tới tận nơi rồi, tôi không lộ diện bà ấy còn tưởng tôi sợ ấy chứ.”
Bảo mẫu rất khó xử: “Bà Chu không phải là loại phụ nữ dễ trêu chọc, rất có thủ đoạn, cô không phải là đối thủ của bà ấy đâu, đừng cứng đối cứng.”
Tôi hất tay bảo mẫu chặn đường mình: “Nếu bà ta đã tò mò thì tôi sẽ gặp bà ta một lần.”
Tôi bước xuống hai bậc thang, lộ ra cả người, khẽ hắng giọng một tiếng. Vợ Chu Dung Thành nghe thấy tiếng động thì thong thả ngẩng đầu nhìn tôi.