Ông ta nắm lấy cổ tay tôi kéo tôi đến sau bàn, lấy ghế của mình cho tôi, tôi hỏi ông ta ngồi làm gì, ông ta cười vô cùng dịu dàng: “Tôi ở bên cạnh cô không tốt lắm.”
Giọng điệu giống như vậy, ánh mắt giống như vậy, là thứ những người phụ nữ đều muốn có được, là thứ tất cả người phụ nữ yêu thích giàu sang ở Hải Châu đều muốn, duy nhất rơi vào trong lòng tôi, chỉ còn lại vô tận cừu hận và chán ghét.
Tôi hận không thể lập tức tự tay đâm chết ông ta, nhưng tôi biết không thể, tôi muốn sống, tôi muốn cuộc sống hoàn hảo bình an, tôi dựa vào đâu mà giết người đền mạng, vì một người như thế này mà đền mạng. Tôi phải quấy đến trời đất đảo lộn, sau đó lại toàn thân rút lui.
Ông Thường đứng một lát, người đàn ông bên cạnh biết ông ta đang làm ra vẻ lấy lòng tôi, thấy thời cơ đã gần tới, lập tức phân phó cô gái mặc sườn xám chuyển một chiếc ghế đến bên cạnh tôi, sau khi ông Thường ngồi xuống, gọi một bình rượu hoa anh đào, rượu rất thơm ngọt, thích hợp cho con gái uống, ông ra rót cho tôi một ly.
Tôi nhận lấy ly rượu tức cảnh sinh tình, vành mắt có chút chuyển hồng, nước mắt rưng rưng, nằm trong khoé mắt sắp rơi xuống, phảng phất như trân châu lóng lánh, bộ dáng như lê hoa đái vũ hoa lê dính hạt mưa khiến ông ta vô cùng ngứa ngáy yêu thương, ông ta có chút bất lực hỏi tôi sao vậy.
Tôi không nói câu nào, một ngụm uống hết sạch rượu trong ly, ông ta thử dò hỏi tôi có phải là Kiều Dĩ Từ vừa mới chết yểu, ông ta đã nghe thấy tin tức này.
Tôi quay đầu lại nhìn ông ta, đáy mắt tôi không có giông tố, nhưng chính bởi vì không có giông tố, mới lộ ra bi thương khiến người ta cảm động đó.
Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mặt này, tôi thật sự muốn dùng một cái súng bắn vào tim ông ta, hỏi ông ta tại sao lại ác độc như vậy, một đứa trẻ sơ sinh vô tội không biết gì, sao có thể ra tay với nó.
Nhưng tôi biết tôi hỏi không được kết quả, cũng không thể hỏi, người chọn con đường này đều không có tim, nếu có cũng chỉ là lòng dạ hiểm độc, bọn họ sớm đã bị tiền bạc và quyền lực làm cho tê liệt, trong mắt bọn họ sớm đã không có đúng sai, không có pháp luật, không có đa͙σ nghĩa, càng không có tình cảm.
Chỉ có cướp đoạt, giết hại, và bảo vệ địa vị của bản thân, thậm chí ngay cả người thân cũng có thể tàn sát, càng huống hồ đứa trẻ ngăn trở tầm mắt mắt ông ta này.
“Thành phố kia khắp nơi đều là kẻ địch của Dung Thành, của tôi, thậm chí là của anh ta, giết hại một đứa trẻ lại tính là gì. Tôi không biết ai đã hại con bé, tôi chỉ biết con bé không đáng chết, tôi muốn một kết quả, rốt cuộc là ai đã hại con gái tôi, nhưng anh ta không cho tôi, anh ta chỉ chú ý quyền thế của anh ta, anh ta ngay cả cốt nhục của mình cũng có thể không chút động lòng, con bé đã nhanh chóng bị thiêu như vậy, anh ta không rơi một giọt nước mắt. Tại sao những chuyện này không báo ứng ở trên người tôi.”
Ông Thường không ngờ đến tôi sẽ trách lên đầu Kiều Dĩ Thương, người đã từng tiếp xúc với ông ta ở Quảng Đà và Tam giác vàng đều biết, ông ta trầm mặc ít nói, không thích giải thích, cho dù bị tôi ghi hận, ông ta cũng không phải là người tranh cãi phản biện cho mình, tôi đã trải qua suy nghĩ tường tận, cảm thấy đây là lời nói dối tốt nhất, chỉ có hiểu lầm sâu sắc liên quan đến sống chết, mới có thể khiến tôi không quay đầu cắt đứt quan hệ với Kiều Dĩ Thương như vậy.
Kĩ thuật diễn của tôi không cần nói, các chị em trong giới này, nɠɵạı trừ cới đồ đi ngủ chính là trở mặt chơi là tốt nhất, tôi nhắc đến cái chết của Kiều Dĩ Từ không có nghiến răng nghiến lợi, cũng không có tức giận nắm tay, loại biểu diễn phóng đại này nào có lừa được ông Thường, tôi chỉ là đáy mắt có cừu oán và lãnh ý, ông ta hỏi tôi đến Hải Châu làm gì.
Tôi đột nhiên khóc thành tiếng, tiếng khóc rất yếu ớt, nhưng lại tràn đầy lên án: “Thành phố đó tôi đã mất đi chồng, con gái, ngay cả người đàn ông duy nhất có thể dựa vào cũng làm tổn thương tôi, đứa con của cô Thường đã không còn, không phải là tôi làm, nhưng không có ai tin tưởng tôi, tôi mỗi ngày chịu đừng phỉ báng và chỉ trích, tôi căn bản không dám đi ra khỏi cánh cửa kia, tôi cũng đã từng nở mày nở mặt, hạ thấp như vậy tôi làm sao chịu đựng được.”
Tôi lờ mờ trong nước mắt nhìn về phía ông ta, tôi nhẹ nhàng nắm lấy ngực mình, không ngừng đè cổ áo xuống, tôi giả vờ vô ý, nhưng cảnh xuân đầy ắp cao ngất rơi vào trong tầm mắt ông Thường, là quyến rũ và mê người bậc nào, đáy mắt ông ta tối đi, lại không muốn bị tôi nhận ra, buộc phải dời đi ánh mắt.
“Tôi không có nơi nào để đi, tôi chỉ muốn trốn xa cái nơi thương tâm ấy, trốn xa một chút, an tĩnh một thời gian.”
Khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ của tôi lúc này bị sương mù che phủ, càng là xinh đẹp động lòng người, ông ta bị tôi khóc đến ruột gan đứt khúc, tay do dự trong chốc lát, rơi ở trên mặt tôi, thấy tôi không từ chối, nhẹ nhàng lau đi nước mắt ấm nóng nhỏ bé yếu ớt của tôi, ông ta dịu dàng dụ dỗ: “Cô đừng khóc, dáng vẻ này của cô, làm tôi rất đau lòng.”
Lòng bàn tay thô ráp và có vị rượu vuốt ve mặt tôi: “Hoá ra cô đã chịu uất ức nhiều như vậy. Những người nói cô với những lời vô căn cứ đó, tôi sẽ làm bọn họ biến mất.”
Tôi hỏi ông ta biến mất thế nào.
Ông ta nói để đến Hải Châu, tôi muốn thế nào thì là thế ấy, ở đây là địa bàn của ông ta, cảnh sát cũng không thể làm gì được ông ta.
Tôi lập tức lắc đầu: “Người người tổn thương tôi, tôi dùng sự thiện lương tha thứ cho mọi người, nếu không giết chóc liền vĩnh viễn không ngừng lại. Tôi đã chịu đựng nhiều khổ sở như vậy, tôi biết khổ rất khó nếm, bản thân tôi nếm thử là đủ rồi.”
Trên mặt ông Thường càng nhu hoà hơn một chút, bên cạnh ông ta đều là những người vợ lẽ ghen tuông tranh đoạt chua ngoa, ông ta rất thích người phụ nữ lương thiện ngoan ngoãn thuận theo, mà tôi vừa vặn lợi dụng điểm này của ông ta, ẩn giấu sự độc ác của mình, giả vờ một bộ dáng tốt đẹp mềm yếu vô hại, khiến ông ta từ đáy lòng không cách nào nghĩ đến tôi muốn báo thù liên kết lại với nhau.
Ông ta đột nhiên ôm lấy mặt tôi, đáy lòng tôi tắc nghẽn, ông ta nhìn tôi nói: “Tôi kết thúc gian nan khổ sở cho cô có được không.”
Tiến một phần thì giả, lui một phần lại xa, rất khó khống chế sức lửa này, người đàn ông trước mặt khủng bố như vậy, tôi tuyệt không thể sợ xuất, không chỉ là hôm nay, những ngày đêm dài sau này đều không thể.
Tôi có chút kinh hoảng, thân thể hơi ngả về phía sau, hai mắt như nai con đột nhiên loé lên hai cái, ông ta ý thức được bản thân hấp tấp nóng vội đã doạ tôi, lập tức buông tay ra.
“Một người phụ nữ như cô phiêu bạt, chung quy không phải là chuyện bình thường. Không thì ở lại nhà họ Thương, tôi có thể chăm sóc tốt cho cô, khi nào muốn trở về, tôi lại phái người tiễn cô.”
Tôi lẩm bẩm nhà họ Thường, ông ta nói đúng.
Tôi lộ ra một bộ dáng rất muốn lại lo ngại: “Sợ rằng là không tiện.”
Ông Thường cười nói không có gì không tiện cả, nhà họ Thường có một toà nhà còn trống, ở đằng sau trang viên, rất thanh tĩnh, cô tiến vào ở, Cẩm Hoa trở về nhà mẹ cũng nhiều hơn một người bạn chơi cùng. Các cô dù sao tuổi tác giống nhau, cùng chung chí hướng, ân oán từ trước, theo những chuyện này kết thúc cũng đã là quá khứ rồi, con bé sẽ không tính toán, con bé là một cô gái vô cùng rộng lượng, cô càng là như vậy.
Tôi rủ mắt xuống chăm chú nhìn ly rượu trước mặt, xác định ông ta không nhìn thấy sự tàn nhẫn và cười lạnh trên mặt tôi, Thường Cẩm Hoa nếu như là một cô gái rộng lượng, trên đời này sẽ không có người tâm địa độc ác rồi.
Thường Bình Ngô cả đời này diễu võ dương oai tàn sát vô độ, lại ngay cả con gái của mình cũng chưa từng hiểu, sự tàn nhẫn quyết đoán của Thường Cầm Chu, ông ta sợ là ngay cả một phần mười cũng chưa từng thấy qua.
Ngón tay tôi đan lại vào nhau, dưới cái nhìn chăm chú mong chờ mà hừng hực của ông ta có chút sợ hãi lo lắng: “Tôi ở nhà của ông, truyền ra ngoài thì tính làm sao, nếu như người ngoài hiểu lầm, ông không phải vì tôi mà gánh lấy danh xấu hay sao.”
“Ba chữ Thường Bình Ngô nâng đỡ cho cô, ai cũng không dám nói gì, Hải Châu có tôi ở đây, người cô coi không thuận mắt, không hài lòng, đều sẽ không còn xuất hiện nữa.”
Tôi dừng lại mấy giây do dự nói: “Vậy năm người vợ lẽ...”
Ông ta cười híp mắt vỗ vỗ mu bàn tay tôi: “Tôi đến nói là được, cô yên tâm ở lại đi, không cần lo lắng cái gì.”
Tôi ngẩng khuôn mặt vẫn còn chút vệt nước mắt chưa khô, nghẹn ngào hỏi: “Vì sao ông lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
Ngón tay cái của ông ta nhẹ nhàng xoa lên trên mu bàn tay mềm mại của tôi hai lần: “Sau này ngày tháng còn dài, cô sẽ biết phần chân tình này của tôi.”
Tôi đỏ mặt không nói gì, ông ta cực kì yêu thích sự thanh lãnh và thận trọng của tôi, ông ta đã từng thấy quá nhiều người phụ nữ lao đến dụ dỗ ông ta, tôi lúc nóng lúc lạnh quả thật chính là một liều xuân dược, một vị câu hồn tán, làm ông ta thích phát điên.
Ông ta đối với tôi mất mà lại được quyến luyến không rời, gắng sức tất cả lấy lòng tôi, không ngừng hỏi tôi ăn gì, mệt hay không, có muốn đi dạo ở xung quanh không.
Ông ta nói: “Hà Linh San, cô chịu đến tìm tôi, vô luận là đến bước đường cùng, hay là thật sự nghĩ đến tôi, tôi đều rất vui vẻ, cả đời này ngay cả lúc Cầm Hoa ra đời tôi cũng chưa từng vui vẻ như vậy, tôi cảm thấy mình trẻ ra, cải lão hoàn đồng rồi, cả đời này tôi đều cảm thấy đáng giá.”
Tôi phát ra một tiếng cười khẽ, nước mắt còn chưa hoàn toàn khô, một đôi mắt sáng như sao, khách khứa nhìn ra sự vui sướиɠ của ông ta đều không mất hứng, nhao nhao đứng dậy lấy cớ còn có chuyện phải rời đi, nói lời từ biệt với ông Thường.
Ông Thường trong lòng hiểu rõ nói lời từ biệt với bọn họ, ông ta đi xuống bậc thềm, nghiêng người đưa tay về phía tôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn mặt ông ta, mắt của ông ta, ông ta có chút già nua, nhưng ông ta không hề xấu, thời còn trẻ ông ta ước chừng cũng là một người con trai rất nhẹ nhàng, từ con ngươi sâu thẳm của ông ta tôi nhìn thấy sự dịu dàng vô cùng tốt đẹp vô cùng thoả mãn, phảng phất như sự dịu dàng tốt nhất trên thế gian này, toàn bộ đều đưa cho tôi giờ phút này.
Tôi không chần chừ chút nào, đặt ngón tay mình vào lòng bàn tay ông ta, ông ta bật cười, những người xung quanh đều đứng dậy nói chúc mừng ông ta, ông ta hỏi chúc mừng cái gì, người đàn ông cười lớn đương nhiên là có được người đẹp này rồi, cái tên đẹp đẽ của cô Hà, vang vọng cả Quảng Đà mà.
Ông Thường liếc nhìn tôi một cái, ông ta nửa cười trách cứ người đàn ông đó: “Cô Hà là tri kỉ của tôi, còn phải trẻ hơn con gái tôi, tôi làm sao sẽ làm chuyện như vậy chứ.”
Bọn họ lập tức gật đầu phụ hoạ nói vợ chồng dễ có, tri kỉ khó tìm, ông Thường có nhiều vợ lẽ như vậy, hồng nhan tri kỉ như thế này càng là tốt đẹp.
Một đám người chúng tôi rời đi từ trong đình, bọn họ đi theo sau cùng, duy trì khoảng cách rất riêng tư, thì thầm nghị luận với nhau, ông Thường kéo tay tôi đi ra hành lang gấp khúc, sắp đi ra cánh cửa đá hình vòm đó, tôi quay đầu lại liếc nhìn một cái, một trận gió mạnh vừa vặn thổi qua, tấm lụa vàng đong đưa trong gió, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, hoa anh đào hai màu rơi trên mặt đất cuốn bay lên không trung, hoá thành một khuôn mặt, một khuôn mặt xinh đẹp sinh động mà Dung Thành yêu, khuôn mặt đó bị thời gian phá huỷ, cuối cùng gió ngừng hoa rơi, mà không còn sót lại chút gì.
Tôi không còn là Hà Linh San của ngày xưa nữa, kể từ giờ phút này trở đi.
Gia trưởng Lâm đồng ý dưới sự hộ tống của mười tám vệ sĩ một đường đến tổ trạch, kết quả như vậy là như trong dự đoán của tôi, tôi và ông Thường đều đang thăm dò lẫn nhau, ông ta lo lắng khát khao tôi quá nhiều, sẽ ép tôi kinh sợ thối lui, ông ta không muốn mất đi miếng thịt đã đến miệng, ông ta thà rằng ăn muộn một chút, cũng không muốn không ăn được.
Ông ta có thể thối lui một bước, chính là quả cân tôi lợi dụng, những người đàn bà ở trong nhà họ Thường, trong ngày hôm đó cũng nhất định trở thành đồ chơi dưới háng ông ta không ngủ trong ba ngày, tôi phải cắn răng đấu trí so dũng khí với ông ta chống đỡ qua mấy ngày này.
Xe dừng lại ở ngoài cửa của nhà họ Thường, vệ sĩ kéo cửa ra, lần lượt dìu Ông Thường và tôi đi xuống, một tên vệ sĩ khác đi lên phía trước gõ vào khoá vàng, nói với người hầu mở cửa: “Ông chủ mang cô Hà trở về, quét dọn tú lầu đi.”
Người hầu thò đầu nhìn tôi, cô ta gật đầu nói vâng, vào lúc này tôi ý thức được hai tay mình trống rỗng, quên mất cầm túi sách vào, tôi dừng lại không đi, ông Thường quay đầu hỏi tôi sao vậy, không muốn vào ở sao?
Tôi nhỏ giọng nói không phải, rơi chút đồ ở vườn trúc Danh Uyển.
Ông ta nghe thấy không phải nuốt lời trở về với ông ta, liền cái gì cũng không sao, toàn bộ đều nghe tôi, tôi bảo ông ta vào trước đi, tôi gọi một tên vệ sĩ đến, đi trở về mấy bước, đứng ở một góc tường yên tĩnh, miêu tả dáng vẻ của nữ quản lí cho anh ta, hơn nữa dặn dò đưa bông tai ngọc bích trong túi sách cho đối phương.
Vệ sĩ nhận lệnh đi làm việc, tôi đang muốn vào phủ, đột nhiên nghe thấy đằng sau không xa truyền đến giọng nói rất không thoả đáng, tôi nghiêng người tập trung tinh thần nhìn chằm chằm chiếc xe Honda màu đen lắc lư mãnh liệt trong hẻm, thấp thoáng từ kính trong suốt nhìn thấy một nam một nữ đang quấn quýt nhau, người đàn ông đang ngăn chặn người phụ nữ, người phụ nữ rất quen mắt, nói chính xác là tôi đã từng gặp qua, chính là vợ ba trong Thường Phủ, người phụ nữ mông to, cơ thể đẫy đà lại rất nhu mì.
“Mai Mai em điên rồi sao? Đây là cửa nhà họ Thường, bị phát hiện hai người chúng ta ai cũng sống không nổi!”
“Ông chủ đi yến tiệc rồi, không trở về sớm như vậy được đâu, làm gì có ai đến đây, anh sợ cái gì? Xem anh sợ chưa kìa.”
Cô ta nói xong bản thân phụt cười một tiếng: “Nhưng em đó, vẫn là thích đức tính bất lực của anh. Nhất là ở trên giường, em bảo anh làm gì anh liền làm cái đó.”
Vợ ba quấn lấy lưng của người đàn ông, vô cùng nhanh nhẹn cởi ra dây thắt lưng của anh ta, kéo khoá quần ra, quần áo cô ta cởi nửa, khắp nơi đều là lẳng lơ câu người, lực khí lại không nhỏ, cô ta đè trên người người đàn ông, người đàn ông không chút lực ngăn cản, bị sắc xuân cuộn trào dữ dội phóng đãng trước mặt khiêu khích đến khô nóng không thể chịu được,
Phụ nữ nhà họ Thường nhiều, ông Thường cũng tham mê nữ sắc, nɠɵạı trừ những người vợ lẽ có danh phận, phụ nữ nuôi ở trong biệt uyển cũng không ít, một tháng chưa chắc thay đổi một lần hai lần, những người phụ nữ như sói như hổ này, nào có chịu đựng được khuê phòng tịch mịch, ngón chân cũng có thể nghĩ đến, nón xanh của ông Thường đeo lên không chỉ là một chiếc của vợ ba này.
Giàu có và quyền lực, cậy thế nhà họ Thường, chính là nhà tư bản hoành hành ngang ngược ở Hải Châu, chưa có chàng trai đẹp nào không đến tay, đám phụ nữ này cũng bị ngủ qua rồi.
Tôi không kinh động đến cặp nam nữ quan hệ bất chính đó, tôi không hiểu rõ tính tình của vợ ba, lỡ như cô ta không lật đổ tôi, tôi hà tất tự gây thù chuốc oán, tôi lặng lẽ không tiếng động rẽ ra góc tường, như không có chuyện gì nói đá cứa chân, xoa xoa mới đi đến.
Tôi dưới sự hộ tống của vệ sĩ và người hầu tiến vào nhà họ Thường, một người nữ quản gia tuổi tác hơi lớn ra đón tiếp, bà ta ra hiệu tôi đi cửa sau, tôi nhíu mày, nhưng vẫn là đi theo, bà ta cung kính với tôi, vừa mang tôi đi đến tú lầu vừa giải thích: “Bà hai ra ngoài đánh mạt chược chưa về, bà tư ở viện thẩm mĩ ở thành phỗ, bà năm thân thể không thoải mái vẫn đang ngủ, người trong nhà không đủ, cô nghĩ ngơi thật tốt trước đi, bữa tối cũng dùng ở trên tú lầu, đợi sáng sớm ngày mai mọi người sẽ đầy đủ, ông chủ nói lại chính thức giới thiệu cô, mới tỏ ra sự xem trọng cô.”
Tôi cười nói không phiền như vậy.
Tôi quay đầu dư quang quét về đằng sau, vệ sĩ hiểu rõ ý tứ của tôi, lập tức dừng ở dưới tú lầu không tiếp tục đi theo nữa, khi lên cầu thang gỗ tôi nhét cho nữ quản gia một sợi dây chuyền, bà ta từ chối không nhận nói như vậy không tốt, cô Hà khách khí quá.
“Tôi vừa mới đến, nhà họ Thường lại là thế gia vọng tộc, có chỗ nào không hiểu quy củ, bà chỉ dẫn cho tôi một chút.”
Nữ quản gia nói tự nhiên, bao nhiêu năm không có nhìn thấy nụ cười vui vẻ như vậy trên mặt ông chủ, nhất định rất thích cô Hà, chúng ta làm người hầu nào dám không coi trọng.
Bà ta đẩy cửa hiên nhà chính của tú lầu ra, cánh cửa rất đẹp, hoa hoa cỏ cỏ bày khắp hành lang, đều là hoa cỏ tôi thích, không diêm dúa loè loẹt nồng hương, hoa lan quân tử và hoa thuỷ tiên là đẹp nhất.
Bà ta bật đèn dẫn tôi đi xung quanh khắp nơi trong phòng: “Lát nữa ông chủ đến đây thăm cô, ông chủ sẽ sắp xếp người hầu hạ cô, thiếu thứ gì thì nói với ông ấy một tiếng, sáng mai mua đủ cho cô.”
Bà ta nói xong cúi mình làm lễ với tôi, quay người rời khỏi tú lầu, sắc trời đã hoàng hôn, Thường Bình Ngô sợ rằng đợi đến ban đêm sẽ đến, lúc ở một mình ông ta nhất định sẽ không quá thành thật, tôi đi đến trước cửa sổ mở chốt cửa bằng gỗ ra, mở rộng cửa kính, toà nhà không cao, bên dưới người hầu đi đi lại lại, ông ta làm sao cũng phải cố kị một chút.
Tôi vừa dựng xong khung cửa gỗ thì nghe thấy viện chính không xa đằng trước tú lầu truyền đến thông báo vô cùng vui sướиɠ của người hầu: “Ông chủ, các mợ, cô chủ và cậu chủ đi du lịch trở về rồi! Vừa mới xuống xe ở cửa.”