Để con gái lấy tên gì Kiều Dĩ Thương không có hỏi đến, tôi làm chủ lấy một cái tên đơn là Từ, ngụ ý là nhân từ, tôi và ông ta đều là những người lòng dạ độc ác, trên tay ông ta có nợ máu, còn trên tay tôi có oan trái, tương lai sẽ chỉ nhiều thêm chứ không ít đi, đều sẽ không có được cái chết yên lành, không hi vọng con đường đời của chúng tôi sẽ tái diễn lại trên người của con bé.
Cái tên Kiều Dĩ Từ tôi ngay cả chị Bối cũng giấu, chỉ nói tên mụ là Tích Tích, thư ký của Kiều Dĩ Thương nói với tôi rằng cô Thường cũng đã hỏi thăm rất nhiều lần, nhưng bị tổng giám đốc Kiều nói qua loa lấy lệ, điều này khiến tôi có chút không vui. Những người quyền quý cực kỳ tin thờ sư thầy và vu cổ dùng vu thuật độc hại người, bàng môn tà đa͙σ hại người tôi đã nghe qua không ít, chỉ cần biết ngày sinh bát tự và họ tên có thể lấy đi làm việc ác, Kiều Dĩ Thương đã ở trong Hắc Bang nửa đời người, cái gì mà chưa từng nhìn thấy, đương nhiên không thể tin được Thường Cẩm Hoa.
Ông ta ở trong bệnh viện với tôi hai ngày, cho con bú cách thức này tôi vẫn không thành thạo bằng ông ta, không phải tôi lười, mà là ông ta căn bản không cho tôi cơ hội, ông ta bắt Kiều Dĩ Từ phải nghe lời ba, vì ba đầu hàng khuất phục mẹ, tôi nói rằng con gái tôi sinh ra đương nhiên phải nghe lời của tôi.
Ông ta hỏi có phải vậy không.
Ông ta ôm Kiều Dĩ Từ đến trước mặt tôi, con bé đang ngủ ngon lành trong vòng tay của ông ta, bàn tay nhỏ bé của con bé vẫn dán trên ngực ông ta, rất ỷ lại, ông ta để lộ ra vài chiếc răng trắng rồi cười nói: “Như ý tính toán của cô Hà, có chút mất kiểm soát rồi.”
Tôi đưa tay ra cướp, ông ta ta nhanh nhẹn tránh ra: “Thay vì chinh phục con bé, không bằng nên chinh phục tôi trước, đến lúc đó một lớn một nhỏ đều là của cô, vụ làm ăn này không lỗ.”
Tôi ngồi trên giường và nhìn chằm chằm vào ông ta, ông ta đang ngồi ngược lại với ánh nắng vàng rực rỡ trên cửa sổ, những gợn sóng mỏng manh bao bọc ở trên người ông ta, dịu dàng như vậy, thanh tuấn như vậy.
“Tôi không phải đã chinh phục được anh Thương sao.”
Ông ta nói vẫn còn một chút nữa, có thể phải nổ lực hơn một tí nữa.
Sáng ngày thứ ba Thịnh Thái có một hợp đồng lớn phải ký, Kiều Dĩ Thương không thể không rời đi, ngay sau khi ông ta rời đi không lâu thì tôi nghe thấy tiếng la hét và khóc lóc ầm ĩ ở bên ngoài truyền đến, cả nam lẫn nữ, hơn nữa ngày càng trở nên kịch liệt hơn, tôi có chút tò mò, nhấn chuông báo đầu giường, hồi lâu không có y tá đi vào, tất cả dường như đều tụ tập trong phòng bệnh ồn ào đó.
Tiếng ồn ào của những thứ đổ vỡ vang vọng trên hành lang bốn mặt vách tường, tiếng than khóc và la hét kéo dài hơn mười phút, cuối cùng hoàn toàn ngừng lại.
Bảo mẫu cầm một chậu nước từ ngoài bước vào, bà ấy vừa dùng chân đá vào cửa vừa nghĩ lại phát sợ nói: “Người sinh con giường số mười là một ŧıểυ tam, lừa người đàn ông, thai là con trai, muốn bức cung thoái vị, báo cáo thẩm định đều bị làm giả, kết quả là người đàn ông muốn chờ sinh xong rồi hẵng nói, thoái thác bảy tám tháng, sinh ra mới phát hiện là một đứa con gái, người đàn ông lúc đó nổi nóng, không ly hôn cũng không cho tiền, còn để vợ đầu đến mắng chửi, cô ta là đẻ mổ, bị đánh đến mức vết mổ đều bị rách ra, chảy rất nhiều máu, được đưa đi cấp cứu rồi. Thực sự là tự làm tự chịu, làm ŧıểυ tam còn gan lớn như vậy, đàn ông thật ngu ngốc!”
Bảo mẫu nói xong đột nhiên nhận thức được tôi cũng là ŧıểυ tam, sắc mặt ngay lập tức vô cùng lúng túng, ngồi xổm người nói: “Thưa cô...cô và ông chủ không giống như vậy, cô là...”
Tôi điềm nhiên như không đem cuốn sách trên tay lật một trang, thản nhiên nói: “Không có gì khác biệt. Đem thanh xuân đầu tư cho đàn ông, là chuyện mà phụ nữ nào cũng sẽ làm, đàn ông giống như một cổ phiếu không ổn định, có thể lấy được bao nhiêu lãi, thì phải xem mắt tinh tường và bản lĩnh của chính người phụ nữ đó, có một số phụ nữ ngay cả tiền vốn cũng không thu về được, có một số phụ nữ tiền lãi đủ ăn cả đời.”
Bảo mẫu nói cô chủ có thị lực xuất sắc, ông chủ chính là cổ phiếu tốt nhất, ở trước mặt cô chủ chỉ có tăng chứ không giảm, hoàn toàn thuộc về cô chủ tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tôi mỉm cười: “Chỉ mong vậy.”
Kiều Dĩ Từ ở trong tã bọc bên cái gối đột nhiên cáu kỉnh và khóc nức nở hai tiếng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại với nhau, có dấu hiệu gào khóc, bảo mẫu liếc mắt nhìn nói cô chủ nhỏ có lẽ đói rồi, tôi đặt cuốn sách xuống đưa Kiều Dĩ Từ cho bảo mẫu, để bà ấy đưa đi nuôi bằng sữa mẹ, bà ấy cẩn thận nhận lấy, Kiều Dĩ Từ ngay khi được bà ấy ôm vào trong lòng thì khóc lóc không ngừng, làm như thế nào cũng đều dỗ không được, giọng đều khàn rồi, bảo mẫu bị dọa đến mức chân tay loạn xạ, chỉ có thể trả lại cho tôi, vừa được tôi ôm thì đỡ hơn rất nhiều.
Lúc bà ấy pha sữa bột cảm khái thật sự là mẫu nữ liền tâm, tương lai cô chủ nhỏ sẽ không bị lừa, còn nhỏ như vậy mà đã khó đối phó rồi.
Tôi bất lực lau nước mắt cho con bé: “Cũng không xem ba của con bé là người như thế nào, so với khỉ còn tinh ranh hơn.”
“Cô so với ông chủ cũng không thua kém gì, trí thông minh của cô chủ nhỏ là không cần lo lắng rồi.”
Tôi nhận lấy bình sữa để Kiều Dĩ Từ ngậm, nhẹ nhàng vuốt lưng để con bé thuận sữa, làn da nhăn nheo màu hồng nhạt dần, lộ ra một tầng trắng ngần trong sáng, dung mạo của con bé rất giống với Kiều Dĩ Thương, có chút khí khái anh hùng, mà không phải dáng vẻ mềm mại đáng yêu của tôi, thứ duy nhất miễn cưỡng giống tôi chỉ có đôi môi, ngay cả cái mũi đều giống ông ta, tôi cảm thấy thật buồn cười, tôi dùng lực chọc nhẹ vào khóe miệng con bé đang mυ"ŧ mυ"ŧ sữa: “Không có lương tâm, chính mẹ là người trăm cay nghìn đắng sinh con ra, vậy mà con một chút cũng không giống mẹ.”
Bảo mẫu vui vẻ nói con gái thường giống ba, khó trách ông chủ thương yêu cô chủ nhỏ như vậy.
Kiều Dĩ Thương quả thực rất thương yêu Kiều Dĩ Từ, vào đêm con bé ra đời, Thịnh Thái và bộ phận quan hệ công chúng của Đế Hào đã cùng nhau phát đi một tin vui, sau khi xuất viện sẽ tổ chức tiệc mừng kéo dài ba ngày tại khách sạn, phàm là những nhân mặt có máu mặt ở đặc khu toàn bộ đều đã nhận được thư mời. Viên kim cương xanh mười lăm carat được vận chuyển bằng máy bay từ mỏ đá quý hàng đầu Ấn Độ, hình quả lê tự nhiên hiếm có trên thế giới, Kiều Dĩ Thương đã bỏ ra chín trăm tỷ để mua tặng cho Kiều Dĩ Từ, khiến dư luận xôn xao.
Chuyện ŧıểυ tam sinh con như vậy đương nhiên chuyện khó nghe nhiều hơn chuyện dễ nghe, có người nói tôi chắc chắn sẽ bị quả báo, hoặc là sẩy thai hoặc là không sinh được con trai, có người nói Kiều Dĩ Từ sẽ không có kết cục tốt đẹp, chính thất mất con làm sao có thể giữ lại con gái của kẻ sát nhân, sớm hay muộn thì một vở kịch lớn cũng bắt đầu.
Khi chị Bối nói cho tôi biết những điều này qua điện thoại, chị ta cực kỳ tức giận, bảo tôi nếu có cơ hội đừng bỏ qua cho những kẻ nhiều chuyện này. Tôi cười nói rằng có nhiều người không ăn được nho thì chê nho chua, bọn họ không hại được tôi, thì nói năng lảm nhảm ghét bỏ tôi, không quá phận là được rồi, tránh tìm lấy khó chịu.
Chị Bối im lặng một lúc rồi thở dài nói: “Chị đôi khi thật sự rất ghen tị với sự thoải mái và lý trí của em, nhưng làm được hai điều này thật sự quá khó rồi, chúng ta đều là phụ nữ, phụ nữ sống ở trong hồng trần, bản thân chính là cảm tính cao nhất, ở trước tình yêu và sự sỉ nhục không lý trí cũng không cởi mở.”
Tôi một tay gấp mấy bộ quần áo nhỏ, chỉ chỉ ra hiệu bảo mẫu cất đi: “Em không thể sinh con trai, bọn họ nói cũng không sai.”
“Ngày tháng tốt xấu bản thân biết rõ nhất, thứ mà đàn ông muốn cũng không nhất thiết phải là con trai, mấu chốt là do ai sinh, đứa trẻ mà không được để ý đến, thì có sinh ra được một con rồng cũng không có ích gì.”
Tôi kiểm tra thời gian, ước chừng Kiều Dĩ Thương sắp quay lại, đang chuẩn bị kết thúc cuộc điện thoại này, thì chị Bối đột nhiên gọi tôi lại: “Hà Linh San.”
Tôi nghi hoặc hỏi chị ta còn có chuyện gì sao.
“Nếu không có bộ trưởng Chu, cả đời này em sẽ làʍ t̠ìиɦ nhân của anh Thương sao, rất rõ ràng là anh ta sẽ không lấy em, thế lực của nhà họ Thường quá lớn.”
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nó như một điều cấm kỵ, niêm phong trong trái tim của tôi, không bao giờ đụng chạm vào, tôi sững người trong giây lát, một viên đá chặn trong lồng ngực, nặng đến mức tôi không thở được.
Chị Bối nói: “Không làm phiền em nghỉ ngơi nữa, hãy suy nghĩ cho thật kỹ con đường sau này nên đi như thế nào đi, có quá nhiều người đang chờ xem chuyện cười của em, hi vọng rằng nửa đời sau của em sẽ ít hối hận hơn nửa đời trước.”
Tôi cúp máy nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, giống như bị quỷ ám trong đầu cứ không ngừng tiếng vọng, nếu không có Chu Thành, có phải tôi sẽ làʍ t̠ìиɦ nhân của Kiều Dĩ Thương cả đời không, biết rằng ông ta sẽ không lấy tôi, tôi vẫn sẽ ở lại sinh con gái cho ông ta, đợi đến hoa tàn hết bướm không.
Đáp án này có lẽ mãi mãi sẽ không có, vì Chu Thành là người đầu tiên bước vào cuộc đời tôi, dấu vết mà anh ấy để lại quá sâu, sâu đến mức tôi không thể nào xóa được, tôi không có cách nào làm giả thuyết được, nếu thật như chị Bối nói, tôi và Kiều Dĩ Thương sẽ chỉ lướt qua đời nhau mà thôi, vì ông ta không thể thỏa mãn cái tôi kiêu ngạo của tôi, tôi cũng không thể thỏa mãn niềm vui chinh phục của ông ta.
Chúng tôi căn bản sẽ không bao giờ trở thành một người trong cùng thời gian và không gian.
Tôi ném điện thoại lên chăn, che mặt để trấn tĩnh lại, nhỏ giọng hỏi bảo mẫu: “Cô Thường gần đây có tin tức gì không.”
Bảo mẫu ngồi trên ghế sắp xếp thùng đồ: “Cô ta muốn tránh nghi ngờ còn không kịp, cô vừa mới sinh con xem như thắng lợi, chuyện tốt hay chuyện xấu cô ta nghe đều không vui, luôn ở nhà suốt.”
Tôi liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói: “Dặn dò vệ sĩ bên ngoài phòng luôn phải nâng cao tinh thần, cho dù y tá chuyên môn chăm sóc Tích Tích ra vào cũng phải kiểm tra cẩn thận, một lần cũng không được thiếu xót.”
Bảo mẫu bảo tôi yên tâm, có thế lực của ông chủ sắp đặt ở đây, bệnh viện tuyệt đối an toàn.
Tôi đưa tay cầm cốc nước trên đầu giường, nhìn chằm chằm vào hoa văn hoa lan trên đó: “Tin đồn bên ngoài chính là Thường Cẩm Hoa tìm người tung ra, nếu như kế này của cô ta không thành thì cô ta sẽ nghĩ ra kế khác, muốn khiến cho tôi sau khi sinh trầm cảm thành bệnh, sở trường giỏi nhất của cô ta chính là mượn dao giết người, rồi lặng lẽ chuồn mất.”
Ngón tay tôi lướt qua nhụy hoa màu trắng hồng: “Cô ta quá giỏi những chuyện như vậy, vở kịch lớn tranh thủ tình cảm đấu đá nhau giữa những người phụ nữ, chỉ có điều đối thủ là tôi, cô ta không có đất dụng võ, thứ nhất bàn về thâm độc chúng tôi ngang nhau, thứ hai cô ta tóm không được chỗ yếu của tôi, tôi vốn thô tục, vậy nên cho dù nước bẩn đến đâu cũng sẽ không có lực sát hại tôi.”
Bảo mẫu rất khó hiểu hỏi: “Cô ta tại sao phải như vậy, cô ta sợ không sợ ông chủ Kiều sẽ truy xét ngọn nguồn sao?”
Tôi chế nhạo một tiếng: “Bọn họ là vợ chồng, cô ta chưa từng kề dao lên cổ tôi, thì Kiều Dĩ Thương có thể làm được gì, nếu có trách thì trách tôi không có một người ba vững chắc như vậy làm chỗ dựa, mọi việc đều phải dựa vào bản thân.”
Cánh cửa phía sau bảo mẫu đột nhiên bị đẩy ra, Kiều Dĩ Thương từ bên ngoài bước vào, thư ký dừng ở cửa cúi đầu, không có nhìn vào trong phòng, sau khi đem một phần điểm tâm ngọt của Thủy Cung đưa cho ông ta rồi xoay người rời đi.
Tôi ho hai lần rồi uống nước, Kiều Dĩ Thương đặt điểm tâm lên bệ cửa sổ, thản nhiên hỏi tôi: “Đang nói cái gì vậy.”
Bảo mẫu đứng dậy khỏi ghế, đem thùng đồ đang sắp xếp được một nửa đặt vào góc tường: “Tôi đang cùng cô chủ nói về chuyện của phòng bệnh bên cạnh, cùng cô chủ giết thời gian.”
Bà ấy bỏ lại câu nói này rồi cúi đầu chào Kiều Dĩ Thương, ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Kiều Dĩ Thương liếc nhìn chiếc gối trống rỗng và nói: “Tích Tích hôm nay thế nào.”
Tôi gục khuôn mặt nhỏ xuống có chút không vui: “Anh làm sao vào đến không hỏi tôi trước, liền hỏi con bé.”
Kiều Dĩ Thương cởi âu phục vắt ở trên ghế sô pha, ông ta đi tới bóp mặt của tôi: “Giấm của ai đều ăn, tôi không phải nhìn thấy cô rất tốt sao?”
Tôi chỉ vào cái bụng tròn vo của mình: “Ăn căng cứng rồi, ợ hơi cả ngày, ngực đều đau.”
Ông ta cười khẩy: “Còn không bằng con gái, con bé biết bú no thì nhổ núm vυ" giả ra, làm sao sau khi sinh con càng ngày càng không có tiền đồ vậy.”
Tôi hung hăng đầy ông ta ra, ông ta không có phòng bị loạng choạng lùi lại một bước, tôi dễ như trở bàn tay cầm lấy cái gối ở sau lưng, đánh lên người ông ta: “Anh Thương bây giờ nhìn tôi không thuận mắt rồi, ghét bỏ vì tôi ăn quá nhiều lại lười biếng, còn không đủ đáng yêu, một đứa trẻ không hiểu chuyện còn hơn tôi, cũng quên luôn công lao thập tử nhất sinh của tôi rồi.”
Ông ta bị tôi ồn ào vừa buồn cười lại vừa bất lực: “Ai nói.”
“Còn cần nói sao, anh đều làm cả rồi, đây là ép tôi bỏ nhà đi.”
Sắc mặt của ông ta tối sầm lại, đưa tay bịt miệng tôi lại: “Không cho phép nói chữ đi.”
Ông ta liếc mắt nhìn giữa hai chân tôi: “Trừ khi cô muốn mọi người ở đây đều biết, cô vừa mới sinh xong liền không an phận, ban đêm quấn lấy đàn ông tìm khoái lạc.”
Tôi bị ông ta chọc tức: “Anh không phải cầm thú sao, ngay cả sản phụ cũng không buông tha.”
Tôi hất tay ông ta ra, nằm quay lưng về phía ông ta, có tiếng ma sát sột soạt từ sau lưng truyền đến, rất nhanh chiếc giường đệm rung chuyển, một mặt khác có chút lún, cánh tay của ông ta vòng qua eo tôi, đem mái tóc dính đầy vị thơm của sáp chải tóc chạm vào cổ của tôi, tôi đang định vùng vẫy, thì ông ta xuỵt một tiếng: “Tôi có hơi mệt. Để tôi ôm cô ngủ một lát.”
Ông ta cực kỳ mệt mỏi, sự mong manh yếu ớt gợn lên trong lòng tôi, như làn nước mềm mại, hay gió ấm, khiến tôi vừa cảm thấy đau lòng vừa thương tâm, tôi để ông ta ôm, ở trong lòng của ông ta an phận không cử động.
Hơi thở nhẹ và dài của ông ta từng chút từng chút phả ra, tôi cảm thấy nóng ướt đẫm mồ hôi, tôi quay mặt lại nhìn về hướng mặt của ông ta, đôi mắt của ông ta khép lại, lông mi rung rung, những sợi râu rậm rạp trên cằm có chút thăng trầm của cuộc sống, đầy mùi nam tính không thể xem nhẹ, tôi thận trọng đưa tay ra, vì sợ làm phiền ông ta, đầu ngón tay tôi đặt trên đôi môi mỏng của ông ta, ban đầu ông ta không để ý, dường như đang ngủ thiếp đi, cho đến khi tôi càn rỡ hơn, muốn nhét ngón tay vào, ông ta đột nhiên mở miệng ra ngậm lấy, cũng không buông nó ra nữa, tôi bị ông ta liếʍ đến ngứa ngáy, chịu không được phát ra vài tiếng cười khanh khách.
Sáng ngày thứ năm là ngày tôi xuất viện, bảo mẫu thu dọn đồ đạc của tôi và đi theo ở phía sau, vệ sĩ đang ở trong góc đút lót cho các bác sĩ và y tá đỡ đẻ cho tôi. Tôi ôm Tích Tích cùng Kiều Dĩ Thương đi ra xe trước đợi, khi đi ngang qua một khu vực vắng người, chúng tôi đều không có để ý bóng người nhảy ra từ bên cạnh, người đàn ông vừa gọi điện thoại vừa bước nhanh đi, như là không ý thức được ngực đụng vào vai tôi, tôi suýt nữa ôm không chắc ném Tích Tích ra ngoài, may mắn là Kiều Dĩ Thương nhanh tay nhanh mắt đỡ kịp, mới có thể bình an vô sự.
Sau khi người đàn ông đi qua thì xoay người lại đưa tay ra hiệu xin lỗi với tôi, anh ta vẫn nói chuyện điện thoại với phía bên kia, khuôn mặt ẩn dưới vành mũ của anh ta làm cho tôi cảm thấy quen thuộc, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng mà nhất thời lại không thể nhớ ra.
Kiều Dĩ Thương cảnh giác, ông ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng của người đàn ông đang nhanh chóng biến mất, ông ta dừng lại tại chỗ vài giây, sau đó hộ tống tôi ngồi vào trong xe.
Bảo mẫu và hai vệ sĩ ngồi ở xe thứ hai, chúng tôi ngồi ở xe thứ nhất, xe lái ra cổng lớn bệnh viện chưa bao xa, trước mắt tôi đột nhiên hiện lên một khuôn mặt, rất trùng khớp với khuôn mặt của Phương Tài, không sai tí nào.
Vào ngày Thường Cẩm Hoa đến bệnh viện tìm tôi, người đàn ông đội mũ lưỡi trai đụng vào bụng tôi khiến tôi sinh non, chính là người đàn ông vừa rồi. Anh ta không phải giọng Quảng Đà, lại có thân hình rắn chắc và rắn rỏi như người đàn ông phương Bắc, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi tôi đã gặp anh ta hai lần, mỗi lần đều đụng trúng tôi, thật sự trùng hợp đến mức khiến cho người ta sinh nghi ngờ.
Không ngờ được rằng Thường Cẩm Hoa cũng bồi dưỡng tử sĩ của mình, hơn nữa cô ta con dám động tay trước mặt Kiều Dĩ Thương, cô ta nhất định là đã không đợi được nữa, mắt thấy tôi đang đe dọa vị trí vợ cả của cô ta, vốn nghĩ rằng con gái không được sủng ái, Kiều Dĩ Thương lại bất ngờ yêu thích, cô ta còn có thể bình tĩnh được mới lạ.
Tôi vốn nghĩ nhân nhượng cho khỏi phiền phức, nhưng cô ta đã dồn ép tôi như vậy, tôi đương nhiên sẽ không lại giấu giếm cho cô ta. Tôi lượt bớt những chi tiết không có lợi cho mình, lặp lại từng câu từng chữ những lời ác ý và cay nghiệt của Thường Cẩm Hoa cho Kiều Dĩ Thương nghe.
Ông ta nghe xong cau mày: “Có một chuyện như vậy.”
Ông ta nhướng mắt nhìn vệ sĩ đang lái xe: “Ngày cô Hà sinh mấy người đã đi đâu.”
Vệ sĩ nói đang trên đường đến bệnh viện, thì xảy ra tai nạn ô tô trên đường đi, tắc nghẽn rất nghiêm trọng, đến muộn hơn nửa tiếng so với dự kiến.
Sắc mặt của Kiều Dĩ Thương có chút ảm đạm, nhưng ông ta không có nói gì, vệ sĩ đợi một lúc rồi hỏi ông ta có mời cô Thường đến dự tiệc mừng sinh vào ngày mai hay không, để cô Hà ở trong nhà ở cữ nghỉ ngơi, hai bên đối đầu nhau trước mặt người khác, sợ rằng sẽ mất thể diện.
Chiếc xe vào lúc này đang chạy qua một con phố, khi chạy qua một ổ gà thì tròng trành một chút, tôi nhanh trí, theo tình thế lắc lư cánh tay, Kiều Dĩ Từ ở trong lòng của tôi bị dọa sợ, khóc thét lên.
Tiếng khóc của con bé kinh động đến Kiều Dĩ Thương đang cân nhắc trong lòng cuối cùng là sẽ dẫn ai đi, ông ta nghiêng mặt qua nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sạch sẽ đáng thương của Kiều Dĩ Từ, tôi ôm lấy và dỗ dành: “Được rồi, chú không phải cố ý, Tích Tích đáng yêu như vậy, ai có thể đành lòng làm tổn thương con.”
Vẻ u ám trên mặt của Kiều Dĩ Thương càng thêm trầm trọng hơn, nói với vệ sĩ: “Mẹ của đứa trẻ là ai, thì sẽ để cho người đó có mặt, người khác không cần phải ra mặt.”
Vệ sĩ liếc tôi một cái: “Nhưng cô Thường bên đó...”
Ánh mắt của Kiều Dĩ Thương đột nhiên trở nên lạnh lẽo, vệ sĩ ngay lập tức ngậm miệng, xoay người đi.
Trên mặt của tôi không biến sắc, trong lòng nở ra một nụ cười tự mãn.
Đêm nay tôi ngủ rất ngon, da cũng được bồi dưỡng để lộ ra vẻ xinh đẹp, sáng sớm tỉnh dậy đã tắm nước nóng, sau khi các lỗ chân lông bay hơi hết, tôi thoa một vài giọt tinh dầu thơm của Pháp, hôm nay là ngày tốt của tôi, tôi càng đẹp thì càng có thể kiếm đủ thể diện cho Kiều Dĩ Từ, vậy nên tôi cần phải chuẩn bị thật kỹ càng.
Tôi mở tủ quần áo, ngón tay mân mê từng bộ quần áo, lễ phục thì quá long trọng, có hơi quá đáng, sườn xám là tuyệt chiêu của tôi khi đi xã giao du, trên trường giao thiệp có một câu nói, Hà Linh San mặc sườn xám, luôn xinh đẹp hút hoa thơm cỏ lạ.
Cuối cùng tôi chọn một bộ kiểu dáng sườn xám, từ mép đến vị trí đầu gối, chỉ vừa vặn che đi vết phù nề chưa hoàn toàn tiêu tan hết trên phần đùi.
Bảo mẫu ngồi xổm trên mặt đất để chỉnh lại váy cho tôi, bà ấy nhìn chằm chằm vào tôi ở trong gương, nói: “Cô một chút cũng không giống như vừa mới sinh con, ngược lại còn nữ tính hơn trước đây, quả thật khiến cho người ta không thể không liếc mắt nhìn.”
Tôi đứng lên một đôi giày cao gót đen cao bảy xăng ti mét, dùng trâm ngọc trai cố định mái tóc dài lại, hất một vài sợi tóc lộn xộn sang bên tai, tất cả những vị trí có thể đeo trang sức, tôi đều không có để sót, tôi trang điểm đẹp đứng ở trước gương thưởng thức, bộ sườn xám màu đỏ rượu này thật đoan trang, kiểu dáng cũng rất tinh tế, mặc ở trên người tôi rất lung linh và thích thú, eo thon ngực cong, quả thực rất đẹp.
Bảo mẫu đẩy cửa ra đón tôi ra ngoài, khi tôi xuống nhà Kiều Dĩ Thương đang ngồi trên ghế sô pha đợi tôi, ông ta ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi quyến rũ và mê hoặc như vậy, giống như hoa mai đỏ nở rộ, lại giống như hoa nhài vừa chớm nở, mỉm cười không nói lời nào tựa lên hàng rào bao quanh, ông ta cười quyến rũ, có chút thoáng ngẩn ngơ trong khoảnh khắc đó.