Kiều Dĩ Thương dựa vào lưng tôi, cả người như muốn bốc cháy, lửa cháy lan đến từng tấc da thịt, hợp với tôi đang nửa tỉnh nửa mơ cùng nhau thiêu đốt, cùng nhau hòa tan.
Tôi liếc mắt nhìn và thấy khung cửa sổ đang mở khẽ đung đưa. Khung cảnh cửa sổ đung đưa ấy giống như một người phụ nữ xinh đẹp mảnh mai với tư thế khiêu vũ mê hoặc. Tôi nhớ lại đây chính là dáng vẻ của bản thân mình khi bước vào cuộc đời Chu Dung Thành và Kiều Dĩ Thương.
Ban đầu, họ đã sa vào lưới tình của người đẹp này mà không hề mảy may chú ý.
Một đêm trăng mùa xuân như khúc hát đa tình duyên dáng đã khiến tôi trở thành vợ hai của cục trưởng cục cảnh sát. Vẻ đẹp trong veo như đóa phù dung đã cướp đi tâm hồn Kiều Dĩ Thương, đảo lộn cuộc sống của chính tôi từ giây phút đó.
Chỉ là đắm chìm trong tình yêu khiến người ta sợ hãi và mụ mị.
Ánh trăng thanh tịnh đẹp đẽ chiếu vào cửa sổ, quanh co uốn lượn tựa hồ nước chảy.
Cuộc làʍ t̠ìиɦ này giống như một cuộc chiến kéo dài. Hai chúng tôi đều tràn đầy hận thù, phẫn uất và tức giận. Ông ta cắn môi tôi, tôi cào cào vào ghế, tôi không thể chạm vào ông ta, nếu tôi có thể thì ông ta sẽ chảy máu.
Sau cơn run rẩy, tôi khó có thể chống đỡ hai tay, trong phút chốc, thân thể mềm nhũn ngã xuống, Kiều Dĩ Thương nhanh chóng dùng hai tay đỡ tôi ở hai bên ghế sô pha, ôm tôi trong vòng tay ông ta.
Trong đôi mắt sâu thẳm của ông ta là làn da trắng trong như pha lê của tôi, những hạt mồ hôi trên người ông ta từ từ chảy ra rồi tụ lại một chỗ, cuối cùng nhỏ xuống giữa hai lông mày của tôi, chảy vào khóe mắt ngay khi tôi nhắm mắt lại, ông ta đã nhân cơ hội để hôn xuống.
Ông ta không dùng lưỡi, chỉ dùng đôi môi mình dịu dàng tỉ mỉ hôn nhẹ lên môi tôi, sương mù như giăng đầy trước mặt, tôi không thể đòi hỏi, tôi muốn bắt lấy nó, nhưng tôi không bắt được. Cảm giác này thực sự sẽ dày vò con người ta đến phát điên.
Tôi như đang hấp hối, cảm thấy mọi thứ vỡ vụn mỗi tôi nói ra từng chữ từng chữ: “Nếu không có đứa con này, liệu chúng ta có còn ở bên nhau không? Chúng ta có thể tiếp tục không?”.
Đầu lưỡi của Kiều Dĩ Thương dừng lại trên đôi môi hơi mấp máy của tôi: “Sẽ không bao giờ có giả thiết này.”
Tôi nhìn ngọn đèn bàn sáng mờ qua đầu ông ta , ánh sáng tràn ra từ lớp vỏ pha lê trắng, tôi nhớ lại nhiều năm về trước, hồi đó khi tôi còn là một cô gái ngây thơ thuần khiết, có một số người, một số việc và một số thời điểm, sau tất cả bạn không thể bỏ lỡ nó, còn nếu một khi nó đã thay đổi thì sẽ mãi mãi không giống như ban đầu được nữa.
“Nếu không có đứa bé này, cô nhất định sẽ đi khỏi đây.”
Ông ta vùi mặt vào lồng ngực mềm mại của tôi, khi vừa ngậm lấy đầu ti, nghe tôi nói câu này thì bàn tay anh ôm chặt lấy vai tôi, tôi đau đớn liếʍ môi, mùi máu tanh chảy vào cổ họng. Ông ta ngẩng đầu khỏi ngực tôi: “Cô không được đi. Trước khi tôi để cô đi, dù cô có chạy đến bất cứ nơi nào trên thế gian này cũng sẽ không thoát được tôi.”
“Vậy khi nào thì anh để cho tôi đi?”
Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt đẫm mồ hôi của ông ta, nụ cười ảm đạm, ảm đạm đến mức muốn giam cầm tôi thật lâu.”Sẽ không có ngày này. Linh San, cô không chờ được đến ngày đó đâu.”
Tôi cố gắng đẩy ông ta ra, đẩy ông ta ra xa tôi hơn nữa, da thịt trần trụi, ngực tôi lắc lư theo những chuyển động cơ thể, khắp cả người là dấu ngón tay và dấu răng của ông ta.
“Tôi phải là tình nhân cả đời sao? Tôi lúc hai mươi tuổi xinh đẹp trẻ trung, tôi lúc ba mươi tuổi anh ngắm mãi không chán, tôi khi bốn mươi tuổi rồi anh không còn thích ngắm nữa, đến năm mươi tuổi tôi sẽ trở thành một ngọn nến không còn hương thơm và khi đó anh sẽ nhẫn tâm ném tôi vào một xó nào đó, để cho tôi tự sinh tự diệt!”
Nói xong, toàn thân run lên bởi vì uất ức cùng nỗi hận trong lòng, run rẩy mạnh mẽ giống như đi trong băng tuyết, trên người lạnh đến mức không kìm nén được, cứ thế run lên bần bật.
Tôi nhào tới cắn vào vai ông ta, trước đây tôi chưa từng trút giận bằng cách dữ dội như vậy, Kiều Dĩ Thương chỉ phát ra tiếng kêu theo bản năng, sau đó không còn âm thanh nào nữa.
Tôi cắn một cái rồi mới tỉnh táo lại, ngửi thấy mùi tanh nồng, máu rỉ ra nhanh chóng, chảy trên vai ông ta, và cuối cùng chìm vào góc tối của ánh trăng.
Tôi thở hổn hển buông ông ta ra, da thịt bê bết máu và dấu răng gần như ăn sâu vào xương, Kiều Dĩ Thương ôm tôi không nói một lời, mặc kệ vết thương của ông ta, tôi biết ông ta rất đau, nhưng không có nỗi đau đớn nào bằng nỗi đau mà tôi đã trải qua trong nửa năm qua.
Và tôi cũng không thể trả lại nó cho bất cứ ai, tôi chỉ có thể tự mình chịu đựng nó.
Ông ta ôm chặt lấy tôi, dụi dụi vào người tôi: “tôi sẽ khiến cho sự hận thù của cô đối với tôi dần dần biến mất. Nếu không thể, thì cứ để nó ở đó cũng được.”
Tôi nằm trong vòng tay ông ta mà không hề có một chút nhiệt độ hay phản ứng nào, ngây người nhìn giọt máu trên mặt đất.
Một lúc sau ông ta hỏi tôi có lạnh không.
Tôi khàn khàn ừ một tiếng.
Ông ta định ôm tôi lên lầu thì ngoài cửa có một giọng nam thô lỗ hét lên, tôi chưa kịp nhận ra điều gì thì cửa đã bị đẩy ra.
Kiều Dĩ Thương phản ứng rất nhanh, trùm chăn lên ghế sô pha cho tôi, Hoàng Mao xông vào suýt chút nữa thì vấp phải cái quần ở cửa, anh ta vừa chửi bới vừa nhảy qua khi nhìn thấy khung cảnh lộn xộn trong phòng khách, anh ta sửng sốt trong hai giây: “Đây là một cuộc chiến chết tiệt.”
Kiều Dĩ Thương bình tĩnh nhặt qυầи ɭóŧ dưới chân mặc vào, vừa mặc lên người vừa hỏi Hoàng Mao đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng Mao lúc bước vào chỉ liếc nhìn tôi một cái, sau đó cố ý tránh chỗ tôi một cách khác thường: “Cô Thường bị sẩy thai rồi.”
Kiều Dĩ Thương cau mày, tôi ngẩng đầu hoài nghi hỏi Hoàng Mao: “Vì sao lại sẩy thai?”
“Cô ấy nói rằng ba ngày trước đã đến bệnh viện thăm cô Hà. Sau khi về nhà, cô ấy cảm thấy không khỏe và liên tục xuất huyết đến tận hôm nay. Cô ấy vừa mới nhận được thông báo là đứa bé không giữ được.”
Quả nhiên đúng như dự đoán, vẫn là đổ trách nhiệm lên đầu tôi, trong phòng bệnh khi đó chỉ có hai chúng tôi, không có camera. Kẻ yếu luôn tỏ ra đáng thương, tôi có đến trăm cái miệng cũng không cãi được. Cái thai giả của Thường Cẩm Hoa chính là muốn đổ oan cho tôi, nhưng tôi đã đề cao cảnh giác, nhìn thấu cô ta. Cô ta không tìm được cơ hội ở một mình với tôi. Lần này cô ấy không sử dụng nữa. Đến bây giờ thì chưa đánh đã bại rồi.
Tôi hỏi Hoàng Mao rằng đó có phải là bệnh viện đa khoa gần nơi cô ấy sống nhất không.
Hoàng Mao lắc đầu: “Đó là bệnh viện lúc trước phát hiện ra cô Thường mang thai, còn tìm đến hai bác sĩ.”
Tôi cười giọng chế nhạo, tâm sáng như gương.
Kiều Dĩ Thương im lặng một lúc mới hỏi Hoàng Mao rằng tin tức đã được truyền ra ngoài chưa.
Hoàng Mao nói bệnh viện nhất định sẽ để lộ tin tức, nơi này nhiều người nhiều miệng, vả lại việc này cũng khó có thể giấu được vì từ khi mang thai cô Thường đi đến đâu cũng nhắc đến, đặc khu nhà giàu mọi người đều biết nên nếu bây giờ giấu thì đến lúc sinh con cũng không giấu nổi.
Kiều Dĩ Thương chỉ tay về phía cửa, Hoàng Mao bước đến nhặt quần dưới đất lên cho anh ta, anh thì thầm rằng anh Thương hãy kiềm chế một chút, dù sao cô Hà cũng mang thai được năm tháng rồi, không thể chịu nổi sự dằn vặt của anh.
Kiều Dĩ Thương chửi anh ta ăn nói lung tung, còn chưa kịp lên lầu thay quần áo, mặc vào cái quần đầy bụi này, mới đi được vài bước thì chợt nhớ ra điều gì đó, liền dừng lại rồi quay người nói: “Tôi bế cô lên lầu.”
Tôi tự mình đứng dậy đi lên cầu thang, đi ngang qua dừng lại đẩy anh ta: “Mau đến dỗ dành cô vợ đáng thương của anh đi. Nhớ đừng có chọc cô ta. Tôi thích nhìn dáng vẻ cô ta đến đây hỏi tội tôi. Anh không biết được một người luôn nghĩ rằng người khác núp trong bóng tối hãm hại mình và nói dối thì sẽ thú vị như thế nào đâu.”
Lúc tôi nở nụ cười quyến rũ mê người với dáng điệu độc ác đó, tôi không thể che giấu sự xấu xa của mình. Trên đời này có biết bao nhiêu người phụ nữ giả vờ lương thiện tử tế, tôi chỉ là muốn cố tình giữ dáng vẻ của một kỹ nữ đến cùng mà thôi. Sau lưng tôi từng có rất nhiều ông chủ lớn theo đuổi. Tuy họ nói rằng tôi là hóa thân của hồ ly, nhưng họ vẫn nhớ tôi mãi không quên. Có những thứ đã sớm không còn là thứ chỉ dành cho những người phụ nữ lương thiện.
Kiều Dĩ Thương cảm thấy thích thú với dáng vẻ nhỏ bé kiêu ngạo của tôi, hôn lên má tôi một cái, bảo tôi đi ngủ sớm đi, rồi cùng Hoàng Mao vội vàng rời khỏi biệt thự.
Phải nói rằng Thường Cẩm Hoa đã tính toán và chọn đúng thời điểm để kết thúc một cách hoàn hảo lời bịa đặt của bà ta. Thông tin về vụ bắt cóc quá bùng nổ, Kiều Dĩ Thương chọn vợ bỏ rơi nhân tình, nhân tình cũng là một ŧıểυ tam tâm cơ thâm độc, ghi hận trong lòng nên quay sang làm hại chính thất, quả là một vở kịch hay, không ai có thể nghi ngờ gì cả. Tiếng xấu này truyền ra vừa dứt khoát vừa quá chuẩn.
Thường Cẩm Hoa là người phụ nữ điềm đạm nhất mà tôi từng gặp, kiêu căng khoe khoang là tính cách của bà ta chứ không phải bà ta ngốc, nếu bà ta mà ngốc thì chỉ sợ trên thế giới này không có nhiều phụ nữ thông minh, không chỉ thông minh mà còn mạnh dạn, trong bụng bà ta chẳng hề có gì nhưng bà ta hoàn toàn không sợ hãi gì khi bịa đặt ra nó. Đối thủ của bà ta là Kiều Dĩ Thương và tôi, hai con người thông minh giảo hoạt như vậy mà bà ta có thể làm đến mức này đúng là quá đáng sợ.
Tôi vào nhà tắm lau người, dòng nước lạnh chảy khắp người, cảm giác đau rát vùng kín càng lộ rõ, tôi gấp khăn cho vào giữa hai chân lau nhẹ, trên lớp khăn trắng có vết máu. Chắc hẳn là do Kiều Dĩ Thương đâm vào có va chạm mạnh vào âm đa͙σ, tôi nghiến răng chửi thầm tên xấu xa đó, sau đó ném chiếc khăn vào thùng rác.
Chuyện sảy thai của Thường Cẩm Hoa giống như ngọn lửa quét đến mọi ngóc ngách, ánh lửa mạnh mẽ sáng rực trời, mấy ngày nay bảo mẫu không cho tôi ra ngoài vì không muốn những lời đồn đại bên ngoài ảnh hưởng đến tôi, từ phản ứng cực kỳ thận trọng của bà ta mà tôi đoán là sự việc này đã không thể cứu vãn nữa.
Thịnh Thí và Đế Hào đã đưa ra tuyên bố bà Kiều sảy thai, không liên quan đến bất kỳ người nào khác nhưng vẫn không thể chống lại những tin đồn lan ra.
Tôi không hề để tâm chút nào, những lời đồn đại khó nghe hơn tôi cũng từng nghe rồi. Khi tôi đẩy Thẩm Quỳnh Tư ra khỏi vị trí chính thất của bà ta, cả thành phố tràn ngập lời mắng chửi. Tôi không những vượt qua được mà còn chiến thắng vô cùng xuất sắc. Thế giới càng chửi rủa vu khống tôi thì càng chứng minh họ sợ tôi và ghen tị với tôi.
Nhưng với bao nhiêu con mắt đang chờ xem một màn kịch hay, tôi không nỡ để họ mất vui, nếu tôi không xuất hiện sẽ bị những kẻ tâm cơ đoán già đoán non rằng tôi bị nói trúng tim đen nên phải trốn, tôi lại càng muốn lộ diện một cách quang minh chính đại để cho bọn họ biết rằng mấy chuyện nhỏ nhặt này không thể làm tổn thương tôi. Dù Thường Cẩm Hoa có mất đi cả trăm đứa con thì Hà Linh San tôi vẫn vững như núi Thái Sơn.
Ở trong nhà bếp, tôi chọn mấy đồ ăn thừa còn lại rồi cho vào một chiếc hộp làm quà, dùng giẻ lau sạch bụi bám trên chiếc hộp đó. Bảo mẫu đứng bên do dự hỏi tôi liệu việc này có phù hợp hay không, tôi nói có gì không phù hợp chứ. Người đàn ông của bà ta chọn ngủ với tôi trước, bà ta chính là kiểu thích ăn đồ thừa của người khác.
Tôi đi thẳng đến bệnh viện với tâm trạng vui vẻ, lúc đến cửa phòng bệnh, nhìn qua tấm kính tôi thấy Thường Cẩm Hoa đang ngồi dựa vào đầu giường, trên tay cầm một cốc nước đường nâu, vẻ mặt của bà ta rất tốt, không hề nhợt nhạt yếu đuối giống người vừa bị sẩy thai.
Xung quanh giường bệnh của bà ta có ba bốn người phụ nữ, một là bà Phú, còn một người đang gọt táo cho bà ta, và một người đang ngồi bên phe phẩy quạt. Vừa đúng lúc nhắc đến tôi: “Bà Kiều à, cô sợ gì chứ? Ông Kiều có thể đứng trước thời khắc sinh tử lựa chọn cô, chứng tỏ giá trị của cô lớn đến đâu rồi. Miễn là được đàn ông coi trọng thì việc mang thai chỉ là vấn đề thời gian. Hà Linh San chẳng phải chỉ là một góa phụ sao? Những đứa trẻ mà cô ta sinh ra làm gì có mặt mũi nào để sống trên đời chứ.”
“Đúng vậy. Người mẹ bẩn thỉu như vậy thì con làm sao khá hơn được. Một ổ rắn chuột, con gái cũng sẽ làm gái từ nhỏ, đi kiếm tiền từ đàn ông, còn con trai thì cũng là tên độc ác nham hiểm, không chừng sau này còn giết ba giết mẹ. Đó chính là quả báo. Ông Kiều cũng chỉ yêu quý đứa trẻ đó một thời gian ngắn thôi, sau đó vài năm sẽ dần trở nên chán ghét, đến lúc đó không cần cô phải ra tay.”
Người phụ nữ đặt quả táo đã gọt vỏ vào tay Thường Cẩm Hoa thì thầm: “Đã năm tháng rồi, sắp đến giai đoạn nguy hiểm của thai kỳ. Tôi nghe nói phụ nữ mang thai bảy, tám tháng sợ nhất là bị kích động và va chạm. Lúc đó sẽ là một người hai mạng, như người ta nói quá tam ba bận, không thể lần nào cô ta cũng gặp may mắn được.”
Thường Cẩm Hoa nhíu mày: “Cô có biết mình đang nói cái gì không.”
Người phụ nữ nói đương nhiên, đây là một lời nhắc nhở với baf Kiều rằng cô là người quá tử tế, không nỡ ra tay, người như cô ta đến một ngày nào đó sẽ bị vận hạn giáng lên đầu.
Thường Cẩm Hoa nhìn quả táo tươi ngon trên tay, khóe môi nở nụ cười đầy ẩn ý: “Không ngờ các cô lại độc ác như vậy. Chẳng trách có thể ngồi vững vị trí chính thất này. Những người phụ nữ bên ngoài có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể tấn công.”
“Tôi không có kỹ năng này, chỉ có bọn hồ ly tinh đó. Nhưng để có được như ngày hôm nay, muốn sống trong biệt thự của tôi và mặc đồ hiệu nổi tiếng của tôi hả, tu luyện thêm hai mươi năm nữa cũng không có cửa.”
“Ồ, baf Cố , đừng nói lời tuyệt tình như vậy chứ. Chỉ là cô chưa gặp đúng đối thủ mà thôi, nếu gặp phải Hà Linh San thì đa͙σ hạnh tám ngàn năm của cô cũng không làm gì được.”
Bọn họ nói chuyện phiếm hồi lâu, Thường Cẩm Hoa có chút buồn ngủ nói muốn nghỉ ngơi, bọn họ cùng đứng dậy bước ra phía cửa, vừa mở cửa đã nhìn thấy tôi đang đứng đó nở nụ cười, mọi người đều vô cùng sửng sốt.
Tôi liếc qua mấy người phụ nữ trước mặt và dừng lại trên khuôn mặt của một người phụ nữ mà tôi quen thuộc nhất: “Ồ, tôi còn tưởng là ai? Hóa ra là baf Tiết, chồng cô đã hai tháng nay không về nhà, cùng tình nhân của anh ta đi du lịch rồi thì phải, lâu rồi không gặp cô.”
Khuôn mặt baf ta trở nên cứng đờ, mấy người phía sau che miệng không nói lời nào, họ không ngờ lại vô tình gặp tôi thế này, tức giận nổ đom đóm mắt nhưng vẫn phải nở nụ cười nói: “Bà Chu là người thông minh, sao lại có thể nghe những lời đồn thổi đó mà tin là thật được chứ. Chồng tôi vẫn đang ở nhà vui vẻ với tôi mà.”
“Người đời không phải đều như vậy hay sao? Càng nghe nhiều tin đồn càng thích thêm mắm dặm muối rồi truyền ra ngoài. Nếu bà Tiết đã khen tôi như vậy thì tôi cảm thấy mình nói không đúng, chắc là đầu óc tôi có vấn đề rồi.”
Bà Tiết này mồm miệng nhanh nhẹn nhưng nói không lại tôi, thua tôi ngay từ hiệp đầu. Người bên cạnh kéo tay áo, lắc đầu, cười chặn lại nói: “Bà Chu, bụng cô cũng to ra nhiều rồi, sao còn phải đến tận đây chứ, nên chú ý đi lại cẩn thận đừng ra nắng quá lâu nếu không sẽ khó chịu đấy.”
Tôi xõa mái tóc dài buông thõng từ bên tai ra phía sau, để lộ những viên kim cương tím khổng lồ và sáng bóng trên dái tai. Mấy người phụ nữ đó tỏ ra kinh ngạc, mắt sáng lên. Viên kim cương tím ba cara chỉ dùng để làm hoa tai, thật sự xa hoa tốn kém, tiêu tốn tiền bạc.
“Chẳng còn cách nào khác, là ai làm cho lỗ tai của tôi dài ra chứ? Tôi ở nhà nghe có người nói xấu sau lưng, phát hiện ra âm thanh phát ra từ đây nên đến tận nơi để tìm xem. Không ngờ lại đụng trúng các vị đây.”
Vẻ mặt của họ rất xấu hổ, Thường Cẩm Hoa luôn dựa vào giường theo dõi cảnh này nhưng không hề nói lời nào đỡ cho bọn họ, họ tự cảm thấy mất mặt. Họ nịnh hót rồi còn đổ tội lên đầu tôi nên không dám nán lại lâu hơn, vội vội vàng vàng rời đi.
Tôi bước vào phòng bệnh và đóng cửa lại, không bước đến ngay mà thay vào đó đứng từ xa nhìn Thường Cẩm Hoa, bà ta lên tiếng trước, giọng điệu đầy vẻ đắc ý và đa͙σ đức giả: “Cô Hà mấy ngày nay đã vất vả rồi, tôi đã nói với họ đừng làm ầm ĩ chuyện này. Tôi không trách cô, có trách thì trách con tôi mệnh yểu. Thay vì sinh con ra và bị cô hành hạ, tốt hơn hết nên bỏ nó đi trong lúc nó không biết gì”.
Tôi nhướng mày cười: “Cô Thường đúng là một người phụ nữ thông minh.”
Tôi duỗi tay ra hai bên: “Nhưng không phải tôi vẫn đang sống rất tốt đó sao, chút việc nhỏ này không làm khó được tôi. Kiều Dĩ Thương không hề trách tôi. Ngược lại, con cô Thường không còn nữa thì đứa con trong bụng tôi sẽ trở thành đứa con độc nhất, cô không biết được bây giờ tôi nhận được bao nhiêu là yêu thương sủng ái đâu. Tôi thật sự muốn tìm một người để chia sẻ bớt nhưng đáng tiếc cô Thường không có phúc phần này.”
Nụ cười trên gương mặt bà ta tắt ngay lập tức, tôi từ từ tiến lại gần, trên chiếc bàn cạnh giường có một cây leo đang phát triển rất tốt nhưng tiếc là không có xà ngang treo nên nhìn không được đẹp. Tôi chạm ngón tay vào những chiếc lá xanh: “Lần trước cô đã nói với tôi một chuyện làm tôi luôn ghi nhớ trong lòng nên hôm nay tôi đến đây để trả lại.”
Bà ta nheo mắt nhìn tôi: “Cô muốn nói gì.”
“Tất nhiên là để kể cô nghe một chuyện mà nghe xong sống không bằng chết.”
Bà ta hơi nghi ngờ, ngẫm nghĩ một hồi thì nhếch mép cười nhạt, bà ta căn bản không hề tin tôi, tôi khom người cúi xuống đưa đôi môi đang thoa son đến sát tai bà ta như định nói ra sự thật, đột nhiên một ý nghĩ tàn nhẫn lóe lên trong đầu, tôi im lặng kịp lúc, nụ cười gian xảo hiện ra trên khuôn mặt: “Tôi không muốn nói nữa.”
Bà ta bị tôi chọc tức đến mức vùng vằng đẩy tôi ra, chỉ tay về phía cửa mắng chửi: “Cô lập tức cút khỏi đây ngay, cô đã hại con tôi bây giờ còn muốn hại cả tôi, sao lại có người đàn bà lòng dạ độc ác như cô chứ.”
Tôi đứng dậy, nhìn bà ta và mỉm cười: “Cô Thường hãy nghỉ ngơi thật tốt, sau khi cô xuất viện hai chúng ta lại đấu tiếp, nhưng tôi cũng nói thẳng luôn, cô không bao giờ có thể thắng được tôi đâu, cô có biết đàn ông ghét nhất điều gì không.”
“Không giữ được đứa bé không phải là lỗi của tôi, là lỗi của một con khốn bụng dạ độc ác hãm hại nó.”
Tôi lặp lại hai lần: “Được lắm, hiếm khi cô giả vờ ngu ngốc.”
Tôi quay người bước ra khỏi phòng bệnh, đi dọc theo hành lang bước vào thang máy và nhìn chằm chằm vào những con số liên tục thay đổi trên màn hình, việc Kiều Dĩ Thương sử dụng các biện pháp tránh thai đối với Thường Cẩm Hoa mà nói sẽ là một đòn đả kích vô cùng lớn, đủ để khiến cho bà ta hoàn toàn sụp đổ, người chồng bên ngoài luôn tỏ ra yêu thương chiều chuộng mình nhưng đằng sau lại không muốn có con với bà ta. Nếu cứ kéo dài như vậy thêm ba năm hay năm năm nữa, bà ta sẽ giày vò dằn vặt bản thân, có thể vì có được một đứa con mà chấp nhận chịu đựng mọi đau khổ. Khi biết được sự thật, bà ta sẽ hoàn toàn ngã quỵ, căm hận Kiều Dĩ Thương nhưng như vậy lại có lợi cho tôi.
Tất nhiên, món hời tốt như vậy phải giấu đến cuối cùng, nếu nói ra lúc này thì thật đáng tiếc, may mà tôi đã dừng lại đúng lúc và không lãng phí nó.
Tôi bước ra khỏi cổng bệnh viện, băng qua đường, đến ngã tư thì một chiếc ô tô màu đen đột ngột dừng lại trước mặt, đi chậm chậm nửa mét.
Cửa sổ ở ghế sau đóng chặt, không nhìn thấy người bên trong, tôi lùi lại hỏi là ai, sau vài giây im lặng, tấm kính cuối cùng cũng từ từ hạ xuống, khuôn mặt điềm tĩnh khó đoán của ông Thường hiện ra.
Ông ta khẽ cười: “Cô cũng tới thăm Cẩm Châu à.”
Tôi nói phải, cô Thường không chào đón tôi, vì vậy tôi đặt đồ xuống rồi rời đi luôn.
Tôi giả bộ đáng thương: “Tôi thật sự là không có suy nghĩ hãm hại cháu của ông đâu.”
“Tất nhiên tôi biết đó không phải là lỗi của cô. Con gái tôi đã không cẩn thận nên nó đổ tội cho cô. Tính khí của con gái mình tôi hiểu rất rõ. Cô là người hiểu chuyện, đừng tính toán với con bé.”
Sau khi nói xong, ông ta nhìn vào cổ tay trần của tôi, hỏi tôi tại sao tôi không đeo chuỗi hạt ngọc huyết ông ta tặng, hay là không thích.
Tôi cười bảo rằng rất thích chuỗi hạt đó, có người phụ nữ nào không mê trang sức chứ, nhưng tôi không đeo nó khi ra ngoài vì sợ trộm cướp.
Ông Thường giật mình một giây rồi bật cười: “Cô đúng là người thông minh, khéo ăn khéo nói.”
Ông ta mời tôi lên xe và ngỏ ý muốn đưa tôi về nhà trước, tôi chỉ tay về phía đối diện: “Tài xế đang đợi tôi. Hôm khác có cơ hội sẽ mời ông uống trà.”
Ông ta gật đầu, tôi đợi thêm vài giây: “Sao thế, ông Thường không bắt tay tôi và chào tạm biệt sao.”
Tôi đưa bàn tay trắng nõn gầy guộc của mình qua cửa kính xe đang mở, ông ta thấy vậy tỏ ra hơi sửng sốt, ánh mắt tràn đầy ý cười, nắm lấy tay tôi nhưng không buông ra ngay mà giữ nguyên một lúc: “Bàn tay cô Hà là bàn tay đẹp nhất trong số những người phụ nữ mà tôi từng gặp.”
“Còn khuôn mặt thì không như vậy ư?”
Ông ta lại cười lớn: “Đương nhiên là cũng như vậy rồi.”
Qua phản ứng của ông Thường, tôi biết ông ta sẽ không chủ động ra tay với mình. Ông ta cũng không muốn dồn ép tôi. Tôi là người có tiền, có quyền, lại được chống lưng bởi một người có địa vị cao trong cục cảnh sát, không phải là một người phụ nữ bình thường, đụng đến tôi có khi sẽ rước họa vào thân. Hơn nữa, ông ta cũng muốn đợi đến khi có thể khiến tôi động lòng và sẵn sàng leo lên giường ông ta. Lí do ông ta tặng tôi chuỗi hạt ngọc huyết quý giá cũng vì yêu thích tôi chứ không phải là một biểu tượng của cướp bóc.
Thấy đúng lúc, tôi rút tay ra khỏi lòng bàn tay ông ta, chậm rãi rút ra từ từ, cho ông ta cảm giác đau lòng, khi ngón tay cuối cùng của tôi buông ra khỏi tay ông ta, rõ ràng ông ta đã mất mát rất nhiều.
Không có gì sai khi cho ông ta một chút dư vị ngọt ngào. Tính khí của một người đàn ông không chắc chắn và thất thường, ngoài kia còn có bao nhiêu đóa hoa lộng lẫy. Phải rắc một chút mồi nhử vào trái tim ông ta thì mới có thể duy trì sự mê hoặc lâu dài.
Tôi khẽ nói lời tạm biệt với ông ta, đi vài bước không dừng mà chậm rãi quay đầu lại, trong ánh nắng vàng nhạt và dịu nhẹ lúc chạng vạng, tôi nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp ngây thơ, tôi biết nụ cười như vậy đối với đàn ông có sức sát thương rất lớn, có thể mê hoặc bọn họ say sưa mê muội, tôi còn thêm vào nụ cười dịu dàng đó ánh mắt thâm tình cuốn hút.
Khuôn mặt của ông Thường vô cùng kinh ngạc, trong mắt ông ta là vẻ quyến rũ vừa ngây thơ vừa dịu dàng của tôi, giống như hoa đào tháng ba, lại như bầu trời tháng tư, ông ta mất hồn một lúc, muốn bắt lấy tôi nhưng không thể không nhẫn nhịn.
Cho đến khi tôi quay đi, không nở nụ cười đó nữa và chỉ còn lại bóng lưng đang mờ dần, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt rực lửa của ông ta đang chăm chú dõi theo tôi không nỡ rời đi.