Những người này không muốn gây chuyện với cảnh sát. Hoàng Mao lập tức nổi giận, nét mặt tê dại: “Quái, lại là tên khốn Chu Dung Thành?
Anh ta là đang chán sống à, trước khi anh ta làm trưởng phòng, chúng ta đã lăn lộn ở đặc khu rồi, khi anh em đi ngang cục trưởng cục phó còn không dám nói bừa?”
Kiều Dĩ Thương không nói lời nào. Hoàng Mao có chút nghi ngờ nhìn tôi: “Chị Hà, không phải là chị trong ứng nɠɵạı hợp đối phó bọn em chứ?”
Tôi sắc mặt ủ rũ: “Tôi ngay cả điện thoại còn không mang lấy cái gì nội ứng nɠɵạı hợp, anh quá đề cao một người phụ nữ yếu đuối như tôi rồi.”
“Ai biết được những điều chị làm trước khi đến đây? Phụ nữ của Chu Dung Thành có bao nhiêu gian trá đặc khu ai mà không biết.”
Hoàng Mao và tôi rất quyết liệt, không chừa chút mặt mũi nào, mặt sẹo rất có năng lực phân biệt, anh ta kéo Hoàng Mao nhỏ giọng cảnh cáo, anh Thương cũng không nói gì, chúng ta đừng không hiểu chuyện.
Kiều Dĩ Thương vẻ mặt nghiêm trọng đem kính viễn vọng đưa cho Hoàng Mao. Hoàng Mao cầm kính lên nhìn qua: “Không phát hiện, anh Thương có phải là bị lừa rồi không?”
Kiều Dĩ Thương chỉ vào chỗ sâu dày đặc sương mù, gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường: “Bên kia là trạm kiểm soát cảng, có một nhóm người mặc thường phục.”
Ông ta lại chỉ một hướng khác: “Tay sai đầu tiên của Chu Dung Thành, đội thứ hai của Đội Điều tra Hình sự, theo sau anh ta là một vài cảnh sát đặc nhiệm, cũng mặc thường phục, với súng trong túi và bom khói quấn quanh eo.”
Hoàng Mao chửi liên tiếp vài tiếng: “Anh Thương, cái bịt mắt sáng quá, mặc thường phục cũng có thể nhìn thấy?” Tôi nhìn chăm chú vào dáng vẻ của Kiều Dĩ Thương, ông ta rất bình tĩnh và thờ ơ, không hề hoảng sợ, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, ông ta đã biết chi tiết rõ ràng như vậy, đương nhiên không cần sợ hãi.
Nói chung bọn côn đồ, kể cả những kẻ thấp hèn không đáng nhắc đến, cũng rất nhạy cảm với những cảnh sát mặc đồng phục, nhưng rất khó để phát hiện ra cảnh sát khi mặc quần áo thường phục, chủ yếu là thiếu tầm nhìn và không có khả năng, không đối phó hàng ngày cũng không thể nắm được tính tình và sơ hở, nếu ngày nào cũng đối phó với bọn họ, sẽ là mục tiêu của bọn họ, không đợi đến nhận diện được đặc điểm của của thường phục, đã sớm bị bắt rồi.
Khả năng nhìn nhận người của Kiều Dĩ Thương những người không biết làm qua có vẻ rất tuyệt, nhưng chỉ người trong cuộc mới biết quá trình luyện tập khó khăn và nguy hiểm như thế nào.
“Lập tức cho nhân viên gác tàu ở bến tàu lên bờ, dùng bạt đen bịt kín lại, hàng trong kho sẽ được chuyển đi.” Lòng tôi dao động, quả nhiên ở kho hàng. Hoàng Mao và mặt sẹo mỗi người dắt theo vài người rồi lần lượt chạy đến nhà kho và nhà gỗ, Kiều Dĩ Thương kêu tôi quay trở lại lều, và ông ta vào văn phòng để lấy một thứ gì đó.
Tôi xoay người vén rèm lên, nhìn chằm chằm bóng lưng tan dần vào màn đêm, mặt sẹo không bằng Hoàng Mao, thận trọng quá, trước khi vào kho hàng còn lo lắng cảnh sát sẽ xông vào giao chiến, cố tình đưa người đi đường vòng lên xe công vụ để lấy súng đạn, kho hàng lúc này không một bóng người, là thời điểm tốt nhất để ra tay.
Tôi đã làm Chu Dung Thành thất vọng một lần, khoảng cách này ngày càng lớn, một khi không thể bù đắp thì đây sẽ là chặn đường cuối cùng của chúng tôi. Nếu không thực hiện được những gì đã hứa, tôi không còn mặt mũi nào mà quay lại gặp ông ta.
Tôi đến gần nhà kho trong một góc khuất mà ngọn đèn dầu không thể chiếu sáng, trên cửa có treo một chiếc khóa sắt nhưng không khóa, tôi lấy nó xuống đặt trên mặt đất, mở cửa bước vào.
Bên trong có hương vị đậm đặc là bạch phiến có độ tinh khiết cao. Lô hàng này từ Đông Nam Á đổ về. Cánh dưới là một số câu lạc bộ cao cấp ở tỉnh Quảng Đà, đặc khu có lượng hàng lưu thông rộng nhất, gần hai phần ba là ở đây. Cục thành phố rất muốn điều tra phá án, nhưng rất khó.
Bởi vì hàng hóa của Kiều Dĩ Thương được rất nhiều tay chân áp tải khi rời cảng, cùng cảnh sát giao đấu thì mất cả chì lẫn chài, cảnh sát cũng không tìm thấy lợi, không thể trà trộn vào bến tàu được, chỉ có cách duy nhất là tiêu hủy nó, và ngăn nó lưu thông ra ngoài.
Tôi lấy chiếc bật lửa từ trong người ra và đốt mười mấy hộp gỗ, để chắc chắn tôi đem rơm dùng trong nhà kho toàn bộ điều đốt hết, ngọn lửa lan nhanh và ngay lập tức khói dày bốc lên nghi ngút toàn bộ kho hàng.
Tôi xông ra, chạy theo hướng cũ, Hoàng Mao từ trong khoang thuyền đi ra, trước tiên phát hiện nhà khi đang trong biển lửa, anh ta hô to chữa cháy! Trong tay cầm túi vải lao như điên về phía bên này: “Cho tao biết là ai làm, tao sẽ thủ tiêu nó!”
Trong lòng tôi run rẩy cố gắng để không thể hiện sự hoảng loạn, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và đi về phía lều, sau khi bước vào, tôi ngồi trên ghế và cầm tách trà Kiều Dĩ Thương đã uống, trong tiếng ồn ào xuyên qua mây khói của bến cảng, gió thổi hiu hiu.
Tiếng chửi của Hoàng Mao nhanh chóng bị tiếng nước từ ống nước dập tắt, qua lớp vải trong suốt của mái nhà lộ thiên, tôi thấy nửa bờ biển đỏ rực và rực lửa. Tôi nhắm mắt lại, váy ướt đẫm mồ hôi, chốc lát, lều bị một cơn gió thổi bay, nhưng không phải gió mà là Hoàng Mao. Khuôn mặt anh ta bị cháy xém, điều đó chứng tỏ ngọn lửa sau khi tôi rời đi cháy rất lớn khiến gió Tây Bắc nhanh chóng nuốt chửng cả bầu trời.
Quần áo trên người hầu như không còn nguyên vẹn, cũng rất xấu hổ khi bị đông người nhìn theo, bẩn thỉu không thấy được diện mạo ban đầu. Tôi nhướng mày giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra, Hoàng Mao lao về phía tôi, mang theo một chai rượu đã vỡ mà không nói một lời, anh ta mắng to chết tiệt. “Mẹ kiếp ai cho cô can đảm lừa tôi?”
Anh ta giơ chai rượu lên trên đầu tôi và nghiến răng đập nó xuống, tôi không còn chỗ nào để trốn, theo bản năng, tôi lấy hai tay che mặt và lao tới, tôi có thể cảm nhận được chai rượu bị tách từ trên không, khi gió mạnh thổi vào, bên ngoài lều đúng lúc có một âm thanh lạnh lẽo, đang cố gắng làm chậm lại đòn tiếp theo: “Dừng lại.”
Tôi nghe thấy giọng nói của Kiều Dĩ Thương, Hoàng Mao càng nghe rõ hơn, tuy rằng tức giận cũng không dám làm trái, đột nhiên dừng lại ở vị trí cách trán tôi chưa đầy 2cm.
Tấm kính vỡ đung đưa trước mắt tôi, theo quán tính, ông ta không dừng lại ngay lập tức, những mảnh vụn sắt bén quẹt qua lông mày tôi, tạo ra một vết xước nông không chảy máu.
Hoàng Mao nhe răng trợn mắt: “Anh Thương! Đừng có bị người đàn bà này lừa, lửa đó là do chị ta đốt!” Kiều Dĩ Thương sắc mặt u ám nhìn thoáng qua chai rượu trong tay anh ta, Hoàng Mao hung hăng hăng ném xuống đất một cái. “Choảng..” Tiếng nổ vang vọng và âm thanh thê lương trong lều khiến người ta tê tái cả da đầu.
“Anh Thương, hàng cháy rồi, cánh dưới còn đang đợi hàng, chúng ta mất không phải là số tiền nhỏ. Tôi biết anh không thiếu tiền, nhưng chúng ta là người làm ăn, danh tiếng, tin tức bị truyền đi hay không? Anh là đại ca ở Quảng Đà người trên đường ai cũng phải xem sắc mặt anh, chuyện truyền ra để một người phụ nữ giở trò, chúng ta vẫn làm chứ?”
Kiều Dĩ Thương nói chuyện đánh phụ nữ bị truyền ra ngoài, vậy có còn mặt mũi không? Hoàng Mao chỉ vào mặt tôi mắng: “Mẹ nó, ngứa mắt, tôi thà chết chung với cô ta, để cô ta không hại được ai, anh Thương, anh là người luôn để mắt tới cảnh sát, lại đối xử tốt với cô ta, không biết lần sau cô ta sẽ hại ai.”
Hoàng Mao phô trương, tính toán cuối cùng buôn bỏ, anh ta tiến đến chỗ tôi, khoảng cách giữa anh ta và tôi ngày càng gần, nhưng bản lĩnh và tốc độ của anh ta không bằng Kiều Dĩ Thương, anh ta bị một cánh tay chặn lại, chưa kịp phản ứng cả người đã ngã về phía lều.
Vài thành viên trong băng đảng nói tiếp Hoàng Mao: “Anh Thương, người phụ nữ này thật sự không thể để lại, cô ta là vợ của Chu Dung Thành, chính là kẻ thù của chúng ta giữ cô ta lại hậu hoạn vô cùng. Cô ta chắc chắn đứng về phía người khác.” Kiều Dĩ Thương mở miệng, giọng nói càng đáng sợ hơn: “Ra ngoài.”
Bọn họ không dám phản kháng, không cam tâm nhìn Hoàng Mao rời đi, Kiều Dĩ Thương không nói một lời, ngồi xuống chỗ cái ghế tôi vừa đứng dậy, xách ấm trà lên rót đầy một ly, nɠɵạı trừ tiếng nước chảy, thì bầu không khí im lặng.
Tôi tưởng rằng ông ta sẽ nói tôi dứt khoát nhanh gọn, ngoài sự mong đợi của ông ta, hoặc là tôi quá tàn nhẫn nɠɵạı trừ Chu Dung Thành ra thì không ai có được tình cảm chân thành của tôi. Nhưng mà ông tai ngoài uống trà thì một tiếng cũng không nói: “Tất cả điều bị đốt” ông ta ừ một tiếng, cuối cùng nói thêm “Không còn sót lại gì.”
Ngữ khí của ông ta không thể nghe ra được vui buồn, nếu nhất thiết phải nói hẳn là một chuyện thú vị. Cơ thể tôi khẽ run lên: “Tôi về đây.” Tôi bước rất chậm, ông ta không hề ngăn tôi lại, cho tôi tránh xa một chút. Hai ngày hai đêm nay tôi với ông ta không kiêng nể gì hết sức phong nguyệt, đó là một câu chuyện bí ẩn , những bí mật trong câu chuyện đã bắt rễ.
Tôi dừng lại quay lưng về phía ông ta: “Tối hôm qua tôi rất muốn giết anh.” Ông ta ậm ừ “Tôi biết.” Bàn tay buông thõng bên hông của tôi nắm chặt thành nắm đấm: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuối cùng bản thân mình lại không thành công, tôi chỉ lao vào muốn anh chết.”
Ông ta cười hỏi sao dừng lại. Tay của tôi buông lỏng rồi siết chặt, siết chặt rồi lại buông lỏng, cuối cùng có chút cứng đờ vô lực buông xuống . “Chùn tay” Ông ta tàn nhẫn đập tan lời nói dối của tôi: “Chỉ là như vậy sao? Đã làm hết chín mươi chín bước rồi. Bước cuối cùng sẽ chùn tay sao?”
“Chẳng lẽ không phải là cô mềm lòng, cô không đành lòng sao?” Cảm giác này rất tệ, tôi không thích cảm giác bị ông ta nhìn thấu mọi thứ.
Mặt tôi đỏ bừng, tôi nghiến răng quay người chạy thì bị ông ta túm cổ áo, tôi tức điên lên: “Anh tưởng tôi có lương tâm, bị sự dối trá và hung bạo của anh làm cho rung động, anh tưởng tôi cảm động, có tình cảm với anh mới không xuống tay sao.”
Tôi rất muốn cùng Chu Dung Thành trở lại như trước, cũng rất muốn bảo vệ cuộc hôn nhân này, nếu không tôi cũng sẽ không đi theo ông ta, huống hồ là cầm dao găm. Ông ta nhìn tôi cười như không cười, thờ ơ với sự phản bác của tôi.
“Cô nói đúng, ai mà không thích sự phấn khích và điên cuồng, nhưng tôi sẽ không vì nó mà mất lý trí, đánh mất con bài quan trọng của mình. Tôi đã đi từng bước một đến ngày hôm nay, và tôi sẽ không làm bất cứ điều gì không đáng để xảy ra mất mát.” Ông ta nằm dưới tôi, bị tôi đè lên. Tôi ngồi lên giữa háng ông ta và cảm thấy chiếc khóa kim loại lạnh ngắt của thắt lưng ông ta đang áp vào chân tôi. Mắt tôi đỏ như máu: “Anh chắc chắn, mũi dao đang ở trong cổ họng anh, anh có thể thoát ra được không.” Ông ta nói không.
Tôi nghe thấy âm thanh của ngực tôi tôi đang tan vỡ và sụp đổ tôi gào thét dữ dội: “Sao anh không tránh đi, anh điên rồi đừng ở trước mắt tôi, đừng để tôi nhìn thấy!”, ông ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi không chút lưu tình: “Đánh bạc không phải rất thú vị sao? Tôi sống đến ngày nay, ở vị trí này, không phải chỉ là đánh cược từng bước một.”
Tôi sửng sốt run rẩy trước sự hung hãn và điềm tĩnh của ông ta. Tôi sợ hãi suốt ngày đêm, tôi sợ nếu mình phát điên lên, nếu bốc đồng và thực sự gây ra thảm họa thì sao, trong khoảnh khắc mất lý trí đó, không ai có thể đảm bảo được sự sống hay cái chết.
Đôi khi sự hủy diệt và sự hoàn hảo nằm trong một ý nghĩ. Tôi nắm chặt cổ áo của ông ta: “Anh không thể đánh cược lòng người.” Ông ta cười thâm thúy: “Nhưng tôi đã thắng.” Thân thể tôi cứng đờ, ông ta vẫn đang dựa vào ghế, đột nhiên dùng sức ép về phía trước của tôi, ngay lập tức đảo ngược tư thế của tôi và ông ta, ông ta giữ chân tôi và ra lệnh tôi bắt chéo eo ông ta, ông ta chiếm thế chủ động.
Tôi hoảng sợ vì thái độ uy nghiêm của ông ta, và buông đầu ngón tay ra. Ông ta nói từng chữ: “Tôi cá là đàn bà đa tình sẽ không làm được gì, ngay cả khi cô ta có nhiều kinh nghiệm, vô cảm, cô ta cũng sẽ mềm lòng vì tình cả: “ Cô điên rồi.”
Ông ta nói đúng, tôi đã đánh cược với vận mệnh của chính mình, thực sự điên rồ. Tôi đẩy ông ta ra, tôi buông mình khỏi vòng tay ông ta điên cuồng muốn tự sát, tôi tránh né bàn tay đang vươn ra để ôm tôi của ông ta, gần như bò ra khỏi lều.
Bụi nóng ẩm bay thành từng đám trong gió, tôi bị bao phủ khắp người, tôi không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, tôi không quan tâm chân nhũn, tay lạnh, tôi chỉ chạy ra khỏi bến tàu một cách tuyệt vọng, Cho đến khi lao vào con đường xa hơn.
Lúc này chiếc xe cảnh sát đang dừng ở ngã tư đột nhiên nháy đèn và thổi còi báo hiệu, tôi thừ người ra và không có mục đích, giống như bị nguyền rủa, loạng choạng đi qua, xe cảnh sát lao tới từ phía sau và chạy trước mặt tôi, tôi lao thẳng vào gõ vào tấm sắt kiên cố, đau đớn lấy lại tinh thần, nhưng Kiều Dĩ Thương có mặt ở khắp nơi trên thế giới này.
Những khuôn mặt khác nhau của ông ta. Một cảnh sát bước ra khỏi xe, anh ta đứng cạnh tôi và gọi cho bà Chu. Anh ta hét lên vài lần nhưng không nhận được câu trả lời, anh ta đưa tay ra và lắc trước mắt tôi, khi nhìn thấy phản ứng của tôi, kéo tôi lên xe: “Cục trưởng Chu kêu tôi đến đón cô về biệt thự. Tối nay cô vất vả rồi.” Mặt tôi tái mét, không nói nên lời, anh ta đưa cho tôi một chai nước: “Thật sự rất khó để cô một người phụ nữ trải qua cảnh tượng như vậy, nhưng mà cục trưởng Chu vẫn luôn nói mình cưới một người vợ rất xuất sắc, hôm nay cũng tính là các đồng chí của Cục thành phố được mở rộng tầm mắt.”
Tôi ngồi bất động trong xe cảnh sát, mặc kệ anh ta, cứ như đang ở trong một giấc mộng lớn, tiếng huýt sáo bên tai lần lượt vang lên, ngoài cửa sổ một mảnh ảm đạm, ánh trăng mất hút. Tôi mở lòng bàn tay ra, có một cái cúc áo bị kéo ra từ cổ áo của Kiều Dĩ Thương nằm yên bên trong, tôi không thể khống chế được nước mắt tràn ra khoé mắt, dường như sương mù vô biên trên biển, đầu ngón tay tôi run rẩy ném ra ngoài cửa sổ, có âm thanh, không có màu sắc và càng không có ngày trở lại.
Làm kẻ ác mà không tu được thành chín quả, thì sẽ bị vây hãm bởi tình yêu và tâm ma.