Sắc Dụ

Chương 169 - Em có nóng không

Trước Sau

break
Tôi không động thanh sắc quay lưng chỉnh trang lại sườn xám, ông ta ở đằng sau tôi phát ra âm thanh buồn cười, cười đến mức toàn thân tôi run rẩy, tôi quay đầu trừng mắt liếc ông ta một cái, ông ta ngậm lấy miệng ly không nhúc nhích, đôi mắt như đầm nước sâu nhìn chăm chú vào tôi, có chút ngả ngớn lưu manh.

Bà chủ vừa rồi cùng tôi trò chuyện rất vui vẻ chủ động tiến tới uống rượu: “Hoá ra bà Chu và anh Thương có quan hệ tốt như vậy, đây là sân nhà của ông ấy mà còn mời cô đến đảm nhiệm vị trí ban giám khảo.”

Bà chủ bên cạnh nói: “Cũng không hẳn, bà Chu thông minh lanh lợi như vậy, cục trưởng Chu vốn không gần sắc đẹp mà cũng phải quỳ dưới mép váy bà Chu xưng thần sao, anh Thương đến cùng lại thường xuyên lăn lộn trong chốn bụi hoa, có thể thoát khỏi tài hoa hóm hỉnh và khéo léo của bà Chu đây sao.”

Tôi cười nói: “Dung Thành trước đây không lâu có náo loạn chút hiểu lầm với anh Thương, nhưng đây là do anh Thương rộng lượng, ra hiệu anh ta không hề tức giận chứ thực ra chúng tôi cũng không có giao tình gì.”

Mấy bà chủ bừng tỉnh nhận ra: “Ban giám khảo nếu như có tiền hoặc có quyền thì đều sẽ không nhận mấy kiểu hối lộ dăm ba trái dưa qủa cà, cho nên kết quả như thế này mới thực sự công bằng, sẽ không gây ra sóng gió rắc rối gì ở bên trong, anh Thương rất khôn khéo, những cục diện kiểu này ông ấy sẽ không phạm sai lầm.”

Một đám phụ nữ chúng tôi cười cười nói nói trong lúc được cô lễ tân dẫn đến đại sảnh biểu diễn nghệ thuật, sau khi tôi ngồi xuống hồi lâu thì Kiều Dĩ Thương mới tới, ông ta đứng bên cạnh thân thiết kêu tôi nhường một chút, tôi giả vờ không nghe thấy, cầm lấy album ảnh mỹ nhân trên bàn, lật xem từng trang một.

Kiều Dĩ Thương nhìn ra là tôi cố ý, nếu ở bên này của tôi ông ta đi không được, chỉ có thể vòng ra ngoài đi theo một phía khác, mà người ở đằng sau vẫn đang nhìn qua, ông ta khẳng định không thể vứt bỏ mặt mũi, tôi đoán chuẩn ông ta sẽ năn nỉ tôi, tôi còn thực sự muốn nhìn một chút dáng vẻ ông trùm xã hội đen như Kiều Dĩ Thương này ăn nói khép nép là như thế nào.

Nhưng mà tôi đã đánh giá thấp trình độ biến thái của ông ta, ông ta vậy mà lại nhấc một chân bước qua người tôi, bờ mông căng đầy được bao chặt bởi quần tây nhắm thẳng ngay mặt của tôi. Vì phòng ngừa người ngồi sau nhìn thấy, ông ta còn cố ý khuỵu thấp xuống, cái mông lại trượt đến trước ngực tôi. Tôi vuơn tay ra đánh ông ta mà ông ta lại một bên cười một bên ngồi xuống.

Tôi tức giận đến mặt đỏ tới mang tai. Ông ta nhịn cười nói: “Trộm gà không được còn mất nắm gạo, cô Hà diễn dịch đến mức vô cùng vi diệu đấy.”

Tôi phủi phủi trên ngực vừa rồi mới bị ông ta quét qua: “Cùng anh Thương đây so về độ vô lại, tôi quả thực không có cách nào thắng.”

Ngón tay ông ta gõ gõ theo tiết tấu trên đầu gối, tư thế ngồi thẳng thớm đoan chính: “Hình như là không mở điều hòa, cô Hà có cảm thấy nóng không?”

“Anh Thương làm chuyện xấu, đương nhiên là cảm thấy nóng nảy bồn chồn rồi. Tôi lại không làm gì nên nóng cái gì chứ.”

Ông ta hơi xúc động nói: “Cảm giác mềm mại vẫn còn đang lưu ở bờ mông xua đi không được, cô Hà đương nhiên không hiểu đàn ông sau khi nhận được loại dụ hoặc này thì vô cùng khó nhịn.”

Lúc này người đàn ông bên trái ông ta chuyền mấy tấm thẻ tới, Kiều Dĩ Thương giữ lại một tấm, còn lại đều đưa cho tôi, tôi giữ lại một cái cho mình rồi lại đưa cho người đàn ông bên phải tôi, một lúc không lâu sau khi một cô lê tân nhỏ giọng nói câu gì đó với ông ta, ông ta lập tức đứng dậy, ngồi vào ghế bên cạnh, để trống một chỗ ngồi giữa tôi và ông ta.

Tôi nhíu mày không hiểu, ông ta cũng không nhìn qua tôi nên tôi cũng ngại chủ động hỏi.

Tấm thẻ này là thẻ bỏ phiếu, đánh dấu hai mươi lăm người đẹp được vào đến trận chung kết cùng với ảnh chụp, độ tuổi, quê quán cùng số thứ tự ra sân. Ảnh chụp bị cà đến sai lệch, tôi cũng không có nhìn kỹ mà tiện tay nhét vào trên bàn.

Trong lúc đi đường có nghe mấy bà chủ tám chuyện, lần này tuyển người đẹp yêu cầu rất cao, thậm chí là hà khắc, nɠɵạı trừ độ tuổi không lớn hơn hai mươi tám tuổi, ngoài việc dung mạo phải cao gầy tú lệ ra thì còn có một điều kiện ẩn đó chính là tất cả cô gái dự thi đều nhất định phải là gái còn trinh, nếu như vô cùng đẹp nhưng lại không còn thì sau trận đấu bắt buộc phải tiếp nhận giải phẫu vá màng trinh.

Tôi đã sớm nghĩ đến việc chọn phụ nữ lại điều động nhiều nhân lực như vậy chắc hẳn là phải có nguyên do, nếu không ở trong hộp đêm còn có rất nhiều rất nhiều người xinh đẹp, cớ gì phải treo thưởng hơn triệu đô để tuyển người đẹp như vậy hoá ra mấu chốt là ở chỗ này, ở xã hội này cô gái còn trinh còn hiếm hơn cóc ba chân, đối với kẻ chơi gái sành sỏi thì thật giả thế nào đâm một cái là biết ngay.

Điều kiện sắc tình mập mờ như vậy, khó trách hai bà chủ trong xe hoài nghi Kiều Dĩ Thương muốn kim ốc tàng kiền, nếu như không ngủ thì có trinh hay không thì có liên quan gì chứ.

Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt gió yên biển lặng không chút dao động của ông ta, cố ý thăm dò nói: “Anh Thương thực biết hưởng thụ đấy.”

Ông ta cầm lấy thẻ bỏ phiếu cẩn thận xem xét: “Cớ gì cô Hà lại nói ra lời ấy.”

“Gái còn trinh đối với chuyện ấy sẽ như tờ giấy trắng, thuần khiết sạch sẽ, cái này không phải là anh Thương rất biết hưởng thụ sao.”

Ông ta bật cười: “Tôi nhớ được tôi đã từng nói với cô Hà, tôi thích dạng phụ nữ trưởng thành, những người phụ nữ đó đã từng được đàn ông dạy giỗ qua, toàn thân trên dưới đều tản mát ra ý vị quyến rũ, làm cho tôi muốn ngừng mà không được. Cho dù thanh thuần như giấy trắng cũng không thể gợi lên hứng thú của tôi.”



“Anh Thương có thể giải thích thông suốt như vậy với cô Thường thì tốt, tôi cho là thế nào thì cũng không quan trọng.”

Tôi hỏi mượn cô nhân viên lễ tân một chiếc quạt nan, dựa nghiêng ở trên chỗ tựa lưng, toát ra vẻ vô cùng lười biếng và phong tình, ánh mắt Kiều Dĩ Thương nhìn từ trên chân xuống mắt cá chân tôi, mím môi cười yếu ớt.

Trên sân khấu hai mươi lăm thí sinh đang cùng nhau biểu diễn, các cô mặc trang phục khác biệt, có người mang đồ múa, có trang phục cho DJ rất lộ liễu, còn có trang phục cổ truyền, trăm hoa đua sắc đẹp không sao tả xiết.

Mấy cô gái lên sân khấu đầu tiên đều biểu diễn chơi nhạc cụ, trong đó có một người chơi đàn tranh thật sự êm tai, lúc trước vì để có thể nổi tiếng hơn ở bên ngoài vòng, tôi cũng từng tìm giáo viên học qua vũ đa͙σ, có thể hạ gục được Chu Dung Thành chính là bằng một khúc sông xuân đêm trăng hoa, khiến cho ông ta mê mẩn tôi. Cho nên tôi cũng có biết một chút da lông về nhạc cụ cổ điển, cho nên có đàn tốt hay không vừa nghe cũng có thể phân biệt ra.

Người đàn ông bên trái Kiều Dĩ Thương chỉ chỉ trên sân khấu cười tủm tỉm nói: “Giám đốc Kiều, ngài nhìn người này xem?”

“Cũng không tệ lắm.”

Người đàn ông cao hứng xoa tay: “Đây là cháu gái tôi.”

Kiều Dĩ Thương nhíu mày: “Hả? Giám đốc Mục tại sao lại để cho cháu gái của mình xuất đầu lộ diện như vậy?”

“Nó ngưỡng mộ giám độc Kiều rất nhiều năm rồi, tôi cũng không khuyên nổi, khó có được cơ hội khoe khoang trước mặt ngài, nó sao có thể cam nguyện từ bỏ, tôi cũng đành phải nghe theo nó thôi.”

Kiều Dĩ Thương lộ ra vẻ tươi cười, nhưng mắt cũng không nhìn đến cô gái kia: “Đáng tiếc tôi không có phúc được hưởng.”

“Ài, cháu gái nhỏ nhà tôi cũng không so đo danh phận, những thứ kia chỉ là hư ảo cả, giám đốc Kiều giống như là con cưng của trời vậy, có thể chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho ngài cũng là có phúc khí lớn lao rồi.”

Kiều Dĩ Thương cười không nói, để mặc người đàn ông đó muốn nói gì thì nói, còn mình thì không tiếp lời.

Thời điểm người đẹp số mười sau lên đài, toàn bộ đại sảnh đột nhiên đinh tai nhức óc làm tôi giật cả mình, cây quạt trong tay trực tiếp rơi trên mặt đất. Tôi xoay người vừa định nhặt lên, Kiều Dĩ Thương lại đè bả vai tôi. Ông ta vẫy gọi cô lê tân đến đổi lại cho tôi một cái mới.

“Nãy giờ nhìn qua có ai đã lọt vào mặt của cô Hà chưa.”

Tôi cố ý nói: “Cái người đánh đàn kia cũng không tệ lắm, có tình có nghĩa cũng có tài hoa.”

Ông ta nghe ra tôi chế nhạo ông ta, mỉm cười ừ một tiếng: “Nhưng ông ấy sẽ không thích.”

Tôi nhíu mày hỏi: “Ai cơ?”

Anh ta nói: “Ba của Thường Cẩm Lệ.”

Cả người tôi sững sờ: “Anh muốn tuyển người đẹp cho ông Thường sao?”

“Ông ta ép tôi lấy cô vợ thứ năm cho ông ta, nhưng người phụ nữ ông ta coi trọng.”

Ông ta nói đến đây dừng lại, sắc mặt có chút âm trầm, không tiếp tục: “Tôi phí tâm phí sức gióng trống khua chiêng như thế, cho dù ông ta không hết sức hài lòng, nhưng nể tình tâm ý của tôi thì cũng ngại cự tuyệt, dù sao cũng phải nhận lấy.”

Thật sự là giảo hoạt đến cực hạn, ép lão già Thường khó chơi kia đến mức sượng mặt.

“Anh Thương đây có tấm lòng hiếu thảo chọn lựa ra người vợ thứ năm này, ông Thường nhất định sẽ thích.”



Kiều Dĩ Thương không tiếng động vân vê chiếc nhẫn bích ngọc trên ngón cái: “Cô Hà biết tôi vì lần này tuyển chọn mỹ nhân này bơm hết thảy bao nhiêu tiền không.”

Ông ta xoè ra bốn ngón tay: “Bốn triệu đô.”

Mí mắt tôi nhảy một cái, nhiêu đó đã đủ để đầu tư quay một bộ phim rồi, bên trong vòng rất nhiều bệ đỡ của IP nữ phụ cũng không đập tiền đến cái số này, tôi nhìn chăm chú ánh mắt của ông ta, có chút mờ mịt hoang mang.

Ông ta vẫn như cũ bày ra vẻ mặt không biểu tình: “Cô Hà có biết, tại sao tôi muốn phí phạm tiền bạc như vậy sao, không lên TV, không bán vé xem, tôi căn bản không đường để kiếm.”

Tôi nhíu mày không nói, ông ta cười cười: “Về sau cô Hà sẽ rõ thôi, đầu tư có chút khổng lồ vào giai đoạn đầu, là vì say này sẽ có hồi báo tốt hơn, tôi khiến cho người khác không chiếm được miếng bánh nào, là vì bản thân có thể một ngụm nuốt mất. Tôi chỉ cần nghĩ đến một ngày kia cô Hà sẽ chỉ ở dưới thân một mình tôi trần như nhộng thở gấp rêи ɾỉ thì bốn triệu đô tôi cũng không quan tâm.”

Sắc mặt tôi bỗng nhiên trầm xuống: “Đây chỉ là giấc mộng hão huyền của anh thôi.”

Ông ta không phản bác tôi, cười nhạt vuốt ve thẻ bỏ phiếu trong tay. Trên sân khấu vòng thứ nhất biểu diễn tài nghệ đã kết thúc, đến một người tôi cũng không nhìn đến, hình dạng thế nào cũng không biết, Kiều Dĩ Thương đánh dấu vào bên cạnh tên của người đẹp số mười tám, tôi cũng theo ông ta lựa chọn số mười tám.

Cô lễ tân lấy thẻ bỏ phiếu đi, lại đưa cho mỗi người một tấm mới, vòng thứ hai là biểu diễn đồ tắm. Vốn dĩ những người đàn ông ngồi sau đang tán tỉnh bạn gái cũng toàn bộ giữ vững tinh thần gấp gáp chằm chằm trên sân khấu. Tất cả đáy mắt của mọi người đều tràn ngập hai chữ to ‘Nhục dục’.

Kiều Dĩ Thương vuốt vuốt bờ môi, nhìn qua bốn cô gái lên sân khấu đầu tiên. Các cô vô cùng nhiệt tình, cũng rất hiểu cảm giác trước ống kính. Tư thế tạo dáng có chút thu hút nhưng lại không quyến rũ, tôi nhớ tới Thảo Vi từng nói mặt của một cô tình nhân, kỹ nữ dè dặt cùng gái trinh phóng đãng, ước chừng chính là như vậy.

“Cô Hà bây giờ mới hiểu lời của tôi sao.”

Kiều Dĩ Thương bỗng nhiên mở miệng, tôi lãnh đạm nói: “Không có.”

Ánh mắt của ông ta nhìn chăm chú trên sân khấu: “Đã không có xem hiểu, dây áo màu trắng của cô Hà trượt xuống cầu vai là ai nhét trở về.”

Tôi không để ý tới ông ta, ông ta cười đến ý vị thâm trường: “Cô Hà da trắng hơn tuyết, nếu như không phải là người đã từng hưởng thụ qua làn da này thì cũng sẽ không phân biệt được đâu là dây áo đâu là làn da này.”

Ông ta nói chuyện nhìn về phía tôi, vốn dĩ miệng đang ngậm lấy ý cười bỗng nhiên thu lại, ánh mắt ảm đạm bốc cháy lên một ngọn lửa, thừa dịp khoảng khắc ánh đèn khán đài tối xuống, ngón tay ông ta luồn vào bên trong sườn xám màu trắng của tôi, ở chỗ nút cài mở ra một khoảng không nằm ngay chính giữa bầu ngực, tôi cũng không biết đã hư từ lúc nào, ngón tay thon dài của ông ta tiến vào thăm dò, đảo qua bên trên đỉnh đầu nhũ hoa.

Sắc mặt tôi giật mình, hung hăng túm tay ông ta lại rút ra, trực tiếp hất ra, tôi nhanh nhẹn lưu loát lấy ra một cái kẹp tóc ở trên đầu kẹp ở bên trên lỗ rách, mặc dù tạo thành nếp gấp, nhưng tốt hơn là bị lộ cảnh xuân.

Ông ta nhìn chằm chằm ngón tay vừa rồi sờ tôi của mình, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, ông ta nhắm mắt lại không biết có dư vị gì, thật lâu mới thở phào một hơi: “Cô Hà biết có một loại đồ ăn, đã từng nếm qua sẽ cảm thấy răng môi lưu hương, một ngày không ăn sẽ rất nhớ.”

Tôi không để ý tới ông ta, từ bên tai đến cổ lan một mảnh ửng đỏ.

Tôi ngược lại không đến nỗi e lệ, chỉ là phản ứng sau khi ông ta chạm vào lại nhạy cảm như vậy khiến cho tôi cảm thấy rất xấu hổ.

Ông ta hỏi tôi biết là loại đồ ăn gì sao.

Tôi nói là đậu phụ thối.

Ông ta buồn cười một tiếng, cầm bút lên viết ba chữ trên tờ giấy trắng ở trước mặt anh ta.

Tôi lần đầu tiên thấy có người viết ba chữ Hà Linh San xinh đẹp như vậy, chữ viết anh ta không đến nỗi quá bổng, nhưng phảng phất khí thế hiên ngang, nét chữ sắc sảo, lúc đặt bút dịu dàng như rót vào bao tình ý sâu đậm, tôi chần chừ một lúc muốn cướp đi, ông ta lập tay chụp phía trên đè lại, tôi không kịp rút tay về đã bị ông ta chụp trong lòng bàn tay.

Nhiệt độ nóng hổi truyền đến, tôi và ông ta đồng thời nhìn về phía đối phương
break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc