Câu chất vấn này nói với Chu Dung Thành đã rút hết toàn bộ sức lực trong cơ thể tôi, bao quát hô hấp của tôi.
Ông ta sẽ không biết, tất cả mọi người trên đời này sẽ không biết, để làʍ t̠ìиɦ nhân tốt của ông ta, làm đồ chơi tốt của ông ta, tôi đã từng khép kín mình thành bộ dạng hèn mọn như thế nào. Tôi cất giấu kỹ đi hỉ nộ ái lạc của mình, cười và khóc đều học rất cẩn thận quy củ, giống như một người điếc và mù, sống trong thế giới tối tăm im ắng. Ông ta nói gì tôi cũng tin, ông ta làm cho tôi thế nào tôi cũng chịu, ông ta chính là tín ngưỡng và thế giới của tôi.
Khi tín ngưỡng này bị dao động, thế giới vỡ nát, mất đi phương hướng và động lực sống tiếp.
Tôi biết Chu Dung Thành yêu sắc đẹp của tôi, lúc đầu bản thân chúng tôi đã là giao dịch giữa quyền lực và sắc đẹp. Nếu như ông ta không phải cục trưởng, tôi không phải là người phụ nữ có khuôn mặt này, ông ta sẽ không chọn tôi, tôi càng sẽ không theo ông ta.
Cho đến giờ phút này tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau khi Kiều Dĩ Thương xuất hiện, Chu Dung Thành xác thực mới nuông chiều tôi càng thêm không có giới hạn, còn tính đến chuyện cưới tôi.
Tôi chìm hãm trong viên đạn bọc đường của ông ta, trong ảo ảnh nhu tình của ông ta, khôn khéo biến thành hồ đồ mà quên đi thân phận cục trưởng công an cao cao tại thưởng của ông ta, còn tôi là kỹ nữ thấp hèn tràn ngập bùn lầy nhơ nhớp. Có hàng tỷ người trên đời này, nhưng Chu Dung Thành lại khó có được mà gặp một lần.
Tôi và ông ta nhìn nhau hồi lâu, cho đến khi xe cảnh sát thổi còi thúc giục ông ta, ông ta mới phá vỡ lần giằng co này: "Đừng bao giờ hoài nghi chuyện này." Ông ta vẫn ôm tôi như cũ, dịu dàng mà có lực: “Nghỉ ngơi thật tốt, chờ anh trở về với em."
Ông ta đặt một cái hôn sâu lên trán tôi, sau đó quay người lên xe cảnh sát. Cho tới khi xe cảnh sát hú còi rời đi cuộn lên một trận bụi, cuối cùng đã biến mất trong dòng xe biển người ở cuối con đường, không khí trở nên trống rỗng. Ông ta dường như đã quên cái gì, ông ta không trả lời tôi, rốt cuộc là yêu tôi hay lợi dụng tôi.
Tôi không biết ông ta kêu tôi đừng nghi ngờ cái gì.
Tôi thông minh nhưng tôi cũng chỉ là một người phụ nữ, tôi ghét phải suy đoán.
Tôi đứng tại chỗ sững sờ một hồi lâu, một con xe Mercedes-Benz màu đen chậm chạp lái tới từ giao lộ đối diện, vững vàng dừng lại trước mặt tôi, lái xe hạ cửa kính xuống hô: "Bà chủ, cục trưởng Chu kêu tôi đưa cô về nhà."
Tôi hồi thần lại nhìn anh ta, tôi không biết người này, nhưng tôi biết chiếc xe này. Cục thành phố bố trí cho cục trưởng Chu Dung Thành một chiếc xe cơ quan chuyên dụng. nɠɵạı trừ xe cảnh sát, ông ta đều ngồi chiếc này tham dự xã giao và đi công tác.
Lái xe đi xuống mở cửa xe, dán lòng bàn tay lên lồng ngực, lễ độ cung kính cúi người. Tôi hỏi anh ta cục trưởng Chu ở cục thành phố à.
Anh ta nói phải, trên đường gọi điện thoại dặn dò ông ta tới, hiện tại hẳn là đã đến cục thành phố rồi.
Tôi ngồi vào trong xe, anh ta đóng cửa lại muốn lái đến phương hướng của biệt thự. Tôi ngăn anh ta lại, kêu anh ta đưa tôi đi nhà hàng Thủy Thanh gặp người bạn.
Anh ta rõ ràng không có nhận được chỉ thị này từ Chu Dung Thành. Anh ta xuyên qua kính chiếu hậu nói: “Nếu không cô trở về trước, tạm thời cũng không vội gặp bạn, cục trưởng Chu phân phó tôi đưa cô về nhà.”
Tôi nắm lấy cửa xe, lạnh lùng nói anh không đi thì tôi đi. Tôi làm tư thế muốn nhảy khỏi xe, tài xế bị dọa đến biến sắc mặt. Anh ta vội vàng ngăn tôi, rẽ vào một phương hướng khác, nhân lúc tôi không chú ý khóa cửa lại.
Tôi lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thảo Vi, nói địa chỉ cho cô ta. Cô ta trả lời lại rất nhanh, nói đang mua sắm ở vùng lân cận, có thể qua đó trước chờ tôi.
Cô ta vừa ra viện mấy ngày trước. Sau khi Kim Đại rơi vào tròng, tổ chức do anh ta cầm đầu đã chia năm xẻ bảy, một số đến nhờ cậy làm thuộc hạ của Triệu Long và Kiều Dĩ Thương, một số khác chạy trốn tị nạn để tránh khỏi sự truy xét của anh em bọn cớm. Ngay cả bảo tiêu trông coi bên ngoài phòng bệnh cũng rút hết, có thể nói là cây đổ bầy khỉ tan, vô cùng thê thảm.
Thảo Vi ngày đó không thể đợi được mà rời khỏi nhà tù khắp nơi đều là mùi nước khử trùng kia. Cô ta ghét nhất bị quản chế và trói buộc, nếu như không phải Kim Đại hứa hẹn hôn nhân với cô ta, cô ta căn bản chịu không nổi cuộc sống ngột ngạt giống như phạm nhân.
Tôi đến nhà hàng Thủy Thanh, Thảo Vi ngồi ở chỗ gần tủ kính chờ tôi. Cô ta thấy tôi đẩy cửa tiến đến mỉm cười vẫy tay với tôi. Cả người cô ta gầy đi một vòng, người cũng tiều tụy không ít, làn da vàng như nến giống như là già thêm mấy tuổi, mặc dù trang điểm tỉ mỉ tinh tế nhưng cũng không che đậy được khí sắc uể oải.
Tôi kéo cái ghế đối diện cô ta ngồi xuống, gọi người phục vụ muốn một ly đá soda có đá, khẩu vị của cô ta trái lại rất tốt, không ngừng gắp đồ ăn trên bàn. Tôi hỏi cô ta vết thương tốt hơn chút nào không.
Cô ta để đũa xuống đứng dậy xoay một vòng giữa khe hở bàn ghế: "Đã sớm tốt rồi, chỉ là những nước thuốc kia làm da dẻ tôi xấu đi, phải một thời gian nữa mới có thể bình phục như cũ."
Tôi miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười: "Cô đừng trách tôi, ông ta thiếu chút nữa đã hại chết Chu Dung Thành. Tôi quả thực không thể nhìn ông ta ung dung ngoài vòng pháp luật, chút trừng phạt này nói cái gì tôi cũng phải dành cho ông ta, là tôi có lỗi với cô."
Thảo Vi rất đại lượng khoát tay: "Cô không hề có lỗi với tôi, cô là chị em tốt của tôi, chính là vợ của là cục trưởng Chu, việc lớn lấy ông ta làm trọng là đương nhiên. Tôi chỉ trách bản thân tôi, cả đời chơi ưng cuối cùng để ưng mổ vào mắt. Đây có lẽ là báo ứng, trước đó tôi gài bẫy nhiều đàn ông như vậy, hiện tại cũng vòng lại lên người tôi bị người khác gài bẫy."
Trong ly của cô ta là rượu Cocktail màu lam nhạt, nhìn qua sáng óng ánh long lanh. Cô ta uống một ngụm, nụ cười có chút đắng chát : "Tôi nhận rõ bộ mặt thật của ông ta, nhưng lại không có năng lực diệt trừ ông ta. Cô có, cô đã thay tôi làm được rồi, tôi không cần phải do dự dao động đủ kiểu khi đối mặt với ông ta, từ nay về sau ông ta cũng bị tường cao ngăn trở, sẽ không còn đến dây dưa tôi nữa. Tôi cảm thấy rất tốt, cuộc sống chung quy cũng nên tiếp tục, tôi lại không có ý định chết."
Cô ta vỗ vỗ mu bàn tay tôi cười ha ha: "Lâm Bảo Bối bà kỹ nữ kia mặc dù cũng chỉ ứng phó với tôi, nhưng con người chị ta thật sự không xấu. Chị ta vừa giới thiệu cho tôi một vị khách, già thì hơi già, cũng xấu một tý, nhưng có tiền, rất hào phóng đối với ta. Bữa trưa hôm qua, ông ta cho tôi một cái điện thoại 250 triệu làm lễ gặp mặt. Thứ gì thực tế nhất nhỉ, tiền trong túi của đàn ông là thực tế nhất, con mẹ nó chứ sau này nếu như còn yêu đương với sai nữa tự tôi liền băm nhỏ tôi."
Chị Bối là người thiện lương nhất trong mấy chị em, miệng chị ta độc địa nhưng tâm rất mềm, thân dưới của chị ta vừa mới bị tàn phế không lâu, người cười nhạo sau lưng còn thiếu sao. Chị ta cũng không có tìm ai tính sổ, ngược lại chị em gặp rủi ro luôn luôn là chị ta ra tay, dùng đại lễ hậu đãi kẻ ác, cũng không có hậu đãi chị ta. Tôi sớm đã không tin thiên đa͙σ luân hồi, càng không tin trời xanh có mắt, vậy cũng là đồ đần tự lừa gạt mình chơi, báo thù và phú quý, chỉ có chính mình có thể thỏa mãn.
Thảo Vi đẩy một đĩa salad đến trước mặt tôi, tôi cầm cái nĩa đang muốn ăn, cô ta bỗng nhiên mở miệng: “Kim Đại nói với tôi một chuyện."
Tôi cúi đầu không nhìn cô ta: "Chuyện của tôi và Kiều Dĩ Thương đi."
Cô ta “Ừ” một tiếng.
"Sớm đã nghe qua tin đồn, ngày đó bao phòng tôi đã triệt để nhìn ra không thích hợp. Kim Đại nói Kiều Dĩ Thương và cô có tư tình, hơn nữa vụng trộm rất nhiều lần. Tôi còn cầm gối đánh ông ta, sợ miệng ông ta không có giữ kín để cho cục trưởng Chu biết, xem ra là thật."
Súp lơ được ướp trong salad trong miệng tôi vô sắc vô vị, tôi nếm không có chút ngọt ngào nào, cũng không nếm ra hương thơm của nó, chỉ có một bãi bùn khó mà nuốt xuống.
“Tôi có phải rất vô liêm sỉ hay không?”
"Không có, đàn ông có thể nɠɵạı tình bao vợ bé, phụ nữ thì không thể sao? Lịch sử Ngọc Đông sáng tạo ra cái từ yêu đương vụng trộm này, không phải chính là để hậu nhân làm sao, chúng ta truyền thừa văn hóa vẫn là sai sao?"
Tôi sửng sốt một chút, phì cười, cô ta thấy tôi cười cũng cười theo: "Con người trên đời này sẽ không vì hối hận một chuyện gì mà không làm, chỉ cần làm xứng đáng, làm vui vẻ, tôi liền đi làm. Phán xét của người khác không có quan hệ gì với tôi, bọn họ vĩnh viễn không cách nào trở thành Tống Thảo Vi tôi, tôi cũng sẽ không trở thành mẹ hiền dâu thảo tách rời phong hoa tuyết nguyệt như mấy cô ta."
Tôi dùng cái nĩa nhọn xiên vào quả cà chua bi: “Phụ nữ nɠɵạı tình trong hôn nhân là sai lầm không thể tha thứ, cho dù thời đại nào cũng vậy. Tôi là nắm lấy nhược điểm phản bội của Thẩm Quỳnh Tư để bức cung thượng vị, nhưng tôi cũng biến thành loại phụ nữ như thế."
Tôi ngẩng đầu nhìn đôi mắt sáng tỏ của Thảo Vi, chỉ chỉ mình trái tim: “Chỗ này của tôi rất khó chịu, rất căm ghét bản thân. Lần thứ nhất tôi còn viện cớ, lần thứ hai, lần thứ ba thì sao, nɠɵạı trừ là tôi tham lam phóng túng, tôi còn có thể mượn cớ gì."
Thảo Vi gỡ ngón tay đang gắt gao ôm chặt lồng ngực của tôi, giữ trong lòng bàn tay cô ta: “Vợ hiền biến thành người phụ nữ da^ʍ đãиɠ rất dễ dàng, chỉ cần dạng chân ra, nhưng phụ nữ da^ʍ đãиɠ trở thành vợ hiền lại rất khó. Cô đã vì cục trưởng Chu trả giá hết thảy những gì cô có thể trả giá mà những người phụ nữ khác không làm được. Ai cũng không chống cự được anh Kiều, chúng ta gặp qua nhiều đàn ông như vậy, ngay cả chúng ta đều sẽ thất bại, phụ nữ bình thường chỉ sợ vì ông ta mà sẽ giết chồng. Chỉ là bởi vì các cô ta chưa từng gặp qua mới dám nói khoác mà không biết ngượng chỉ trích cô."
Trước mắt tôi hiện ra gương mặt kia của Kiều Dĩ Thương, dù cho phẫn nộ, bình tĩnh hay là cười nhạt, trong mắt của ông ta cũng giống như giấu một trăm câu thơ tình chưa nói ra miệng và một ngàn ngôi sao chưa có bạc màu.
Cô ta hỏi tôi từng nghĩ tới nên làm thế nào chưa, trò chơi bắt đầu ông ta không hô ngừng chỉ sợ sẽ không kết thúc, còn sẽ có quá nhiều câu chuyện không thể đoán trước chờ đợi cô.
Tôi mím môi không phát một tiếng, tôi sớm biết tôi và Kiều Dĩ Thương trong đoạn quan hệ cấm kỵ này đã mất cân bằng. Ông ta nơi nào cũng chiếm thượng phong, ông ta dụ dỗ tôi bao dung tôi, nhưng ông thật sự muốn chơi đùa tôi, tôi tuyệt không phải là đối thủ của ông ta.
Thảo Vi gọi người phục vụ tới dọn đi đồ ăn trên bàn, cô ta dựa vào trên mặt bàn trống không, ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Linh San, các chị em trong giới không tốt bằng cô, cũng không phải không có thủ đoạn như cô, mà là không có điều kiện bẩm sinh như cô. Cô có biết cái gì khiến người phụ nữ quyến rũ nhất không? Xinh đẹp, phiêu bạt, quyến rũ, hoang mang, dung hợp những dáng vẻ cực đoan lại một chỗ, mới có thể để cho đàn ông trên thiên hạ hồn bay phách lạc."
Cô ta đẩy cốc thủy tinh trong tay đến trước mặt tôi, nhắm chuẩn khuôn mặt tôi, để tôi thấy rõ dung mạo ánh lên phía trên của mình.
"Quyến rũ chân chính không phải là cử chỉ phóng đãng, trinh nữ phóng đãng một chút và kỹ nữ dè dặt một chút là mê hoặc người ta nhất. Mà cô chính là người phụ nữ như vậy, cô lớn lên có một khuôn mặt tình nhân, tập hợp vẻ trong sáng thuần khiết và phong thái phóng đãng nhất trên đời. Cô không biết lúc cô nhìn chăm chú vào một người đàn ông, ánh mắt kia câu hồn biết bao nhiêu."
Tôi vô cùng mờ mịt: “Có đúng không."
Cô ta nói cục trưởng Chu chính là gương mặt tình nhân này của cô, nếu như cô vẫn luôn làm vợ hai của ông ta, có lẽ so với người vợ không có chút cảm giác thần bí nào càng thích hợp hơn.
Thế gian này có bao nhiêu hôn nhân và đời người, kết quả chỉ là vui vẻ suông.
Bạn khát vọng nắm giữ ông ta như vậy, khát vọng đến gần ông ta như vậy, chân chính làm được thì mới phát hiện, thời điểm từng thiếu một chút nữa trái lại mới tốt nhất.
Bạn chưa từng thấy được ông ta làm việc cực đoan và âm hiểm, chưa từng biết ông ta vô tình và lợi dụng ngẫu nhiên, trong mắt bạn ông ta là người hoàn mỹ, tất cả có thể hoàn hảo nắm giữ, so với đặt ở chỗ cao ngưỡng mộ càng dễ vỡ vụn hơn.
Chu Dung Thành đêm đó không có trở về. Tôi gọi điện thoại cho thư ký của ông ta hỏi thăm tình huống. ông ta nói cho tôi Kiều Dĩ Thương vô cùng bình thản, trong phòng thẩm vấn đã uống hai chén trà, một ly cà phê, còn hút mấy điếu thuốc, vẫn luôn bàn luận viển vông cùng cục trưởng Chu, nghiêm phòng tử thủ khắp chốn, cái đuôi cũng không lộ. Mà ba tên chó săn cũng chịu hết tất cả tội lỗi, vì Kiều Dĩ Thương mà phủi tội sạch sẽ.
Anh ta vừa bất đắc dĩ vừa kinh ngạc: “Bà chủ không nhìn thấy cuộc đấu cờ ngoạn mục giữa Kiều Dĩ Thương và cục trưởng Chu, khiến cho cảnh sát hình sự thẩm tra bên cạnh trợn mắt hốc mồm, có thể xưng là trận chiến giằng co có chiều sâu nhất."
Tôi đoán được là kết quả này, Kiều Dĩ Thương nào phải con ngựa mặc người ta dễ dàng xâu xé như vậy. Tôi kêu anh ta chăm sóc tốt cho Chu Dung Thành rồi lập tức cúp điện thoại.
Chạng vạng tối ngày kế tiếp Chu Dung Thành từ cục thành phố trở về, biểu cảm của ông ta rất là nhẹ nhõm vui vẻ, còn hỏi tôi tối muốn ăn gì, muốn đi ra ngoài ngắm cảnh đêm hay không.
Trong lòng tôi hiểu rõ, ông ta muốn mượn chuyện này để làm tiêu tan một chút nhuệ khí của Kiều Dĩ Thương, thuận tiện dò xét ngọn nguồn. Kiều Dĩ Thương bị cấp dưới của Chu Dung Thành mang vào cục thành phố, tin tức này như bom nổ dưới nước, đem đặc khu nổ tung đến long trời lở đất. Mục đích của ông ta đã đạt được, tiếp theo chỉ là vấn đề thời gian, lúc đầu ông ta cũng không có ý định diệt trừ người, ông ta biết chút chứng cứ này là tiêu diệt không nổi.
Ta bưng nồi canh đã nấu xong lên bàn ăn, cùng ông ta dùng bữa tối. Ông ta chưa có trở về thư phòng làm việc, mà là đến ban công gọi mấy cuộc điện thoại dặn dò công việc. Ông ta thay áo ngủ tiến vào phòng tắm tắm rửa mới chỉ có tám giờ, màn đêm còn chưa có hoàn toàn buông xuống.
Tôi đoán ra ông ta muốn làm gì, ông ta chỉ cần chín giờ là đi vào phòng ngủ tất sẽ làʍ t̠ìиɦ, hơn nữa còn là một trận rất làʍ t̠ìиɦ rất sục sôi cuồng dã, ít nhất là liên tục hai giờ, không ít hơn hai lần. Ông ta hệt như cơ khát đến nóng nảy, có lẽ còn sẽ dùng còng tay và thuốc để hành hạ tôi.
Ông ta tắm rửa xong bước ra, không một mảnh vải che thân đứng ở trên thảm, giọt nước rải rác trên cơ bắp cường tráng ở dưới ánh đèn lờ mờ vô cùng gợi cảm nóng bỏng. Ông ta trần trụi đi về phía tôi, dịu dàng hỏi tôi không ngủ sao.
Tôi lắc đầu nói đọc xong sách đã.
Ông ta không có cưỡng cầu, ngồi ở bên giường thuận tay cầm lên một quyển sách khác. Ông ta thấy tôi vẫn cứ dừng mãi ở một trang như cũ, ông ta lập tức hiểu rõ tôi đang cố ý tránh né ông ta, ông ta không dò hỏi nữa, trực tiếp đi đến trước mặt tôi ôm lấy tôi ném lên giường.
Tôi ngã xuống đồng thời chiếc váy ngủ trên thân bị ông ta linh hoạt lột ra, thuận phần eo đến mắt cá chân, rơi xuống trên mặt đất.