Sau khi bị sở trưởng Hồ xóa tên khỏi đề bạt lên phó sở trưởng, xưởng đóng tàu của vợ Chu Dung Thành đã nhận được một đơn hàng lớn, đang đàm phán hợp đồng, gần như nắm chắc tám chín mươi phần trăm.
Tôi bỗng hiểu được tại sao ông ta lại không muốn thăng chức lên tỉnh ủy làm ông hai, trừ việc không muốn bị sở trưởng Hồ lợi dụng khống chế, ông ta kiếm được quá nhiều tiền ở thương trường, quan trường lên chức càng cao thì càng nhiều đồng nghiệp ganh ghét, càng dễ dàng xảy ra chuyện, người khác gài mũ lấy việc công làm việc tư cho ông ta thì ông ta sẽ không có cách nào ngụy biện.
Thực tế vợ quan còn ngang ngược hơn cả vợ nhà giàu. Chồng họ có quyền lực, bởi vì có quyền lực nên mới có tiền. Một khi quyền lực sụp đổ thì chẳng những không vớt được gì mà còn vào tù, cho nên họ mới sợ bồ nhí sẽ hủy hoại chồng mình. Vợ Chu Dung Thành lại rất phóng túng ông ta, xem ra chỉ cần ông ta không ly hôn thì bà ta sẽ không quan tâm ông ta làm gì ở bên ngoài.
Chu Dung Thành bàn hợp đồng ở hội sở Nam Giang, vừa lúc cục cảnh sát mở cuộc họp phân tích trọng án, nghe nói là người của Phó Bình tụ tập đánh nhau ở phố tây, đập mấy cái cửa hàng, mấy người bị thương. Bên phố tây có rất nhiều người ngoài tỉnh thuê phòng, lại thêm Phó Bình là lão đại hắc đa͙σ nên gây ảnh hưởng rất ác liệt, cần Chu Dung Thành ra mặt chủ trì. Nhưng ông ta không thoát thân được, kêu thư ký tới biệt thự đón tôi, áp trận thay ông ta. Tôi từng giúp ông ta làm việc này mấy lần, thấy thân phận là quan hệ công chúng ở công ty vợ ông ta. Bình thường khách hàng đều sẽ mang theo phu nhân hoặc tình nhân, tôi qua đó chơi bài ca hát, chẳng hiểu sao lại thành công. Cũng có người xin nhờ Chu Dung Thành làm việc, ông ta bị chặn lại không thể thoát thân, tôi tới nơi quấy rối thì đối phương cũng ngại không dám làm gì nữa.
Tôi ngồi trên xe vừa trang điểm vừa hỏi thư ký đã bàn được hợp đồng chưa, anh ta nói xong rồi, nhưng cục trưởng Chu không chuẩn bị tự làm mà giao cho người khác. Tôi hỏi anh ta tại sao.
“Cục trưởng Chu mới từ chối thăng chức làm phó sở trưởng, trong tỉnh rất bất mãn, lại thêm hợp đồng này quá lớn, cục trưởng Chu băn khoăn thân phận của mình không tiện nhận, ông ấy đàm phán với khách hàng là 240 tỷ, trao tay chắc chắn sẽ còn cao hơn giá này.”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta một hồi, anh ta nhận thấy ánh mắt không tín nhiệm của tôi thì hơi xấu hổ, tôi kêu anh ta nói thật. Anh ta biết tôi không dễ lừa gạt, kêu tôi đừng hỏi cục trưởng Chu, anh ta nói có người nhúng tay vào nghề bến tàu, bất kể là tàu thuyền hay vận chuyển hàng hóa đều bị chen chân, ngay cả Ma Tùng cũng tổn thất một bến cảng. Thế lực của đối phương rất lớn, cục trưởng Chu không chống lại được nên dứt khoát thu tay.
Trong thành phố này quyền lực của Chu Dung Thành là một tay che trời, ai dám chống lại ông ta, còn lấy mất một địa bàn của ông Rỗ? Thế này thì cuồng quá. Tôi hỏi anh ta là ai, anh ta bảo ngài đi gặp sẽ biết.
Tới hội sở Nam Giang, tôi thấy hai chiếc xe cảnh sát đỗ trước cửa, phó phòng Vương từng dẫn đội ngũ càn quét câu lạc bộ quý cô đang bước xuống từ chiếc xe thứ hai, đằng sau là bốn cảnh sát, đều cầm súng. Tôi kêu anh ta một tiếng, hỏi anh ta tới đây có việc công hay là tới đón Chu Dung Thành? Anh ta nhét súng vào túi quần, ra hiệu cho tôi đi trường, anh ta đi theo sau: “Cô Hà cứ đùa, cục trưởng Chu ở bên trong, tôi làm việc công thì cũng không thể chọn lúc này, thế này khác gì đánh người nhà mình. Tôi tới đón anh ấy về cục thành phố chủ trì công việc.”
“Nói vậy bình thường chỉ cần các anh nhận được tin tức có quan lớn thì sẽ không càn quét, chờ người ta đi rồi mới vào, đúng không?”
Anh ta cười xấu hổ: “Quan trường rất khó làm, cái gì cũng có quy tắc, tôi cũng phải làm việc theo quy tắc, không thì quét hết người vào trong, còn ai làm việc trong ngành nữa.”
Quan trường phổ biến là bao che cho nhau. Chị Bối bị cớm theo dõi bao lâu nay, phó cục trưởng gọi một cú điện thoại là phải thả người. Trừ việc chị Bối là tình nhân cũ của ông ta thì quan trọng hơn nữa là tài nguyên trong tay chị Bối, lỡ như bắt vào thẩm tra được thứ gì thì sẽ đổ hết cả đám.
Chúng tôi từ thang máy đi thẳng tới phòng riêng cao cấp ở tầng ba, người qua lại trên hành lang thấy cảnh sát thì đều hoảng sợ, tưởng là càn quét mại dâm, đều trốn vào chân tường. Bỗng có động tĩnh ầm ĩ phát ra từ phòng riêng thứ sáu bên phải, nhanh chóng thu hút một đống người vây xem. Má mì đẩy cửa vào phòng, bên trong là một người đàn ông không mặc quần đang cầm dây lưng quất một người phụ nữ quỳ dưới chân, ra tay rất hung ác. Người phụ nữ không dám trốn, ôm đầu quỳ rạp xuống đất, kêu khóc rất thảm thiết. “Cây hàng” của người đàn ông này còn dựng đứng, trên đầu khảm một cái vòng vàng rất lớn, chắc là để tăng tình thú trên giường.
Má mì tươi cười năn nỉ người đàn ông này dừng tay, có gì thì cứ bình tĩnh mà nói, cần gì phải đánh người ta. Người đàn ông rống giận kêu má mì cút đi, có nhân viên phục vụ muốn kêu bảo vệ, bị một tay vịn nhìn rất khôn khéo ngăn cản: “Muốn chết hả? Đây là ông hai dưới tay ông Phó, tên lưu manh phố tây, cô ta với anh không quen biết gì nhau, anh chán sống rồi hả?”
Nhân viên phục vụ nghe nói người đàn ông này có bối cảnh rất sâu thì chính nghĩa lập tức tan biến. Tay vịn bị đánh đến nỗi thương tích đầy mình ôm chân má mì cầu cứu, má mì cũng muốn cứu, nhưng người đàn ông này nhất quyết không tha, cứ bảo cô ta cố ý cắn vận mệnh của mình nên phải cho cô ta biết mặt, để cô ta học được cách hầu hạ người khác. Má mì thật sự hết cách rồi, đẩy tay vịn ra rồi rời khỏi phòng riêng.
Người đàn ông như một con sư tử nổi điên. Thấy tay vịn sắp chịu không nổi, tôi hỏi phó phòng Vương: “Có thể can thiệp được không?”
Phó phòng Vương vốn không định quản việc này, anh ta cũng không quản được hết. Nghiêm túc càn quét một lần đã kiệt sức, bình thường không có nhiệm vụ đã đành, cho dù là tay vịn chết trước mặt anh ta thì anh ta cũng sẽ không nâng mí mắt lên nhìn. Trong mắt bọn cớm, những người phụ nữ chết hay sống đều đáng đời, sống cũng dư thừa.
Gái hộp đêm bị khách đánh chửi là chuyện như cơm bữa. Khách hàng say xỉn thì thường không biết nặng nhẹ, làm tàn phế cũng có. Người tới đây chơi không có quyền cũng có tiền, gặp phải phiền toái thì ông chủ sẽ áp chế, không có khả năng làm to chuyện ra ngoài, đắc tội thì cũng lười cứng đối cứng, vì một con cave mà chọc giận mọi người thì không đáng giá.
Nhưng tôi nhắc tới chuyện này, anh ta không tiện làm tôi mất thể diện. Anh ta ra lệnh cho đám cảnh sát nghe lệnh tôi, sau đó châm điếu thuốc tránh sau cầu thang, không tiện ra mặt. Cảnh sát cầm súng nhanh chóng xông vào phòng riêng, bật hết đèn lên. Người đàn ông bị ánh sáng chói mắt làm lung lay, động tác cũng dừng lại. Cảnh sát nhanh chóng kiềm chế ông ta. Ông ta nửa quỳ trên sofa, mặt dán lên đầu gối của mình, nhất thời không phản ứng kịp. Cảnh sát kiềm chế được ông ta thì ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Cô Hà, cô ra lệnh đi.”
Tôi kêu má mì đang trợn mắt há hốc mồm, bảo bà ta mang tay vịn kia rời đi. Người đàn ông bị đè lại giãy dụa kịch liệt, rú lên mày biết tao là ai không, tao là người của ông Phó! Dám đụng vào tao là chán sống hả? Tôi cười lạnh hỏi ông ta muốn lấy mạng tôi như thế nào.
Nghe thấy giọng phụ nữ, ông ta cứng đờ, cố gắng quay lại đằng sau nhìn, khi thấy rõ mặt tôi, ông ta bỗng kêu ông Rỗ, cảnh sát cầm súng chọc lên cằm ông ta: “Đừng nói bậy.”
Ông ta mượn rượu làm càn, nói cô ta chính là con gái nuôi của ông Rỗ. Cảnh sát đạp lên mặt ông ta, kêu ông ta câm miệng. Người đàn ông bị bịt miệng không thể phát ra âm thanh, chỉ biết rêи ɾỉ, tôi kêu cảnh sát mang ông ta đi, trói lại đưa tới phố tây đặt ở nơi bắt mắt nhất. Cảnh sát lôi ông ta rời đi, tôi nhìn thoáng qua vết máu trên mặt đất, hỏi thư ký ở đằng sau: “Cục trưởng Chu tiếp khách trong phòng riêng, người ở đây đều biết sao?”
Thư ký nói hầu hết đều biết rõ.
“Đánh gần chết thì không sao, nếu thực sự gây ra án mạng, anh ấy vắng mặt thì thôi, nhưng có ở đây mà lại không quan tâm thì là không làm tròn trách nhiệm, anh ấy khó tránh khỏi buộc tội.”
Thư ký mới chợt hiểu ra.
Mấy tay vịn ăn mặc diêm dúa tựa vào tường nhìn từ đầu tới cuối. Tôi đi ngang qua trước mặt họ, đôi mắt họ như đèn pha nhìn chằm chằm vào tôi: “Má mì của chúng ta không làm được, người ta ra mặt chỉ nói một câu. Nhìn một đám cớm, coi lời nói của cô ta như thánh chỉ.”
Một cô gái bên cạnh vén tóc, tức giận nói: “Tôi biết cô ta, là gái dưới tay Lâm Bảo Bối, trước kia cũng chẳng mấy tiếng tăm, bây giờ một bước lên trời, làm bồ nhí cho cục trưởng Chu, nhưng cũng chẳng có gì đắc ý. Vợ người ta còn chưa chết đâu, không chừng khi nào đó sẽ bị bỏ rơi. Cục trưởng Chu có thể bao cô ta thì cũng bao được người khác, có gì ghê gớm chứ.”
Tay vịn lên tiếng dầu tiên lắc lư bộ móng rực rỡ dưới ánh dèn: “Chà, cô nói nhẹ tênh thế thì cũng đi theo cục trưởng Chu cho chúng tôi xem đi. Cục trưởng Chu thậm chí còn chưa từng gọi tay vịn bao giờ, tôi thấy ông ấy tới đây bao nhiêu lần, chỉ uống rượu bàn công việc, ngay cả hoa khôi cũng không thể lọt vào mắt ông ấy. Lần trước có tay vịn muốn châm thuốc cho ông ấy, lại gần một chút mà ông ấy kêu thư ký đẩy ra. Có thể thu phục một ông lớn khó hầu hạ như vậy mà còn không coi là bản lĩnh sao?”
Thư ký đi đằng trước dẫn đường cho tôi nghiêm túc chỉ vào mấy tay vịn quát lên: “Bôi nhọ quan chức chính phủ là tội lớn! Có phải muốn đi bóc lịch không hả?”
Cảnh sát hộ tống tôi tới phòng riêng của Chu Dung Thành. Thư ký bảo với tôi rằng người này rất khó đối phó, cục trưởng Chu chỉ kêu ngài kéo dài thời gian giúp, ngài cũng đừng nghiêm túc quá. Nói xong, anh ta cầm tay nắm cửa muốn mở cửa ra, tôi đè lại cổ tay anh ta, liếc thấy đám đông vây xem cuối hành lang đều giải tán, nhỏ giọng hỏi thư ký: “Tôi có phải là phụ nữ hư trong mắt các anh không?”
Anh ta sửng sốt, không rõ tôi có ý gì. Rất nhiều người đều nói gái điếm tình nhân là vô liêm sỉ, kể cả người trong ngành chúng tôi cũng sẽ chỉ trích đồng nghiệp như vậy. Nhưng ngẫm lại thì không ai dám thực sự nói thẳng trước mặt chúng tôi. Xã hội này quá thực dụng, chúng tôi nhờ vào kim chủ nên địa vị cao hơn dân chúng bình thường, họ vừa căm hận trơ trẽn, vừa khúm lúm lấy lòng nịnh bợ chúng tôi.
Tôi biết rõ dưới sự chăm chút của Chu Dung Thành, tôi sẽ càng ngày càng tham lam, tôi không muốn trở lại cuộc sống hèn mọn nghèo khổ nhìn sắc mặt người khác, từng đi theo ông ta nên sẽ cảm thấy đàn ông bình thường uất ức vô năng, không bằng cả một cọng tóc của ông ta. Thân phận người tình của cục trưởng mang lại cho tôi không chỉ là nhu cầu về vật chất, mà còn có cả vinh quang mà bình thường tôi không dám nghĩ tới. Nhìn những quyền quý quần áo lụa là cung kính với mình, thấy trò đen tối mà trước kia mình cũng bị hại bây giờ lại có thể tự tay ngăn cản, cảm giác này quá vui vẻ.
Nó dơ bẩn, nhưng cũng hãnh diện.
Tôi hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Không có gì đâu, anh mở cửa đi.”
Thư ký mở cửa ra, ánh sáng trong phòng riêng cực kỳ tối tăm, nhưng dù vậy tôi vẫn có thể nhận ra người đàn ông ngồi đối diện Chu Dung Thành, là Kiều Dĩ Thương.