Bộ dạng cứng đờ của Thường Cẩm Lệ hoàn toàn không bị phát hiện, Kiều Dĩ Thương nhẹ nhàng đẩy cô ta ra khỏi lòng mình, vừa cười vừa phất nhẹ qua mũi cô ta: “Làm chuyện xấu lại không dám thừa nhận à.”
Khi tất cả mọi người đều dùng ánh mắt trêu đùa nhìn về phía cô ta, cô ta không thể không thuận nước đẩy thuyền, thừa nhận cái tội lỗi cực kỳ đáng xấu hổ này, lộ ra một nụ cười tế nhị gượng gạo, nhưng vẫn không lên tiếng nói gì.
Mấy người đàn bà kia cũng không mấy biết cách nhìn sắc mặt người khác, cứ nói tới nói lui về chuyện này, muốn dùng nó để làm nóng bầu không khí, nhưng mà không khí càng lúc càng như đông cứng lại, Thường Cẩm Lệ rõ ràng không muốn nhắc đến, nhưng cũng không thể trách bọn họ được, vì ai có thể ngờ được vết hôn trên mặt Kiều Dĩ Thương lại không phải do người vợ chính thức là cô ta tạo ra chứ.
“Đều nói là tân hôn là khoảng thời gian triền miên nhất, hai vợ chồng son mới kết hôn là ngọt ngào nhất ấy, như song sinh dính nhau vậy, cứ tách ra một tí là hồn vía lên mây ngay. Ông Kiều tuy bận nhưng ŧıểυ biệt thắng tân hôn nha, làm sao có thể không nồng nhiệt được. Mấy cô xem, vết hôn trên mặt ông Kiều chẳng mang hình một đôi môi cánh én thật xinh đẹp.”
Bà Hạ rất hài hước, chọc cho mấy người còn lại cười mãi không khép miệng lại được. Kiều Dĩ Thương cũng không giải thích, vẻ mặt bình thản, trên môi là một nụ cười nhẹ, để mặt cho bọn họ nói, giống như chuyện này thật sự chỉ là tình thú riêng tư của vợ chồng ông ta vậy.
Sắc mặt của Thường Cẩm Lệ đã xấu hẳn đi, chỉ đơn thuần là đang cố gượng phối hợp, để không khí không bị triệt để đóng băng, nhưng trong lòng thật sự rất khó chịu, cô ta lên giọng oán trách nói, mọi người đừng chọc tôi nữa, thật sự muốn tôi xấu hổ đến mức phải nhảy ra khỏi cửa sổ trốn sao.
Người phụ nữ mặc sườn xám liếc nhìn vết môi thâm tím trên mặt Kiều Dĩ Thương: “Cái miệng nhỏ này của bà Kiều thật là có sức đấy nha, chỉ thiếu chút nữa là mất hẳn miếng da rồi.”
Mấy câu đùa bỡn của phụ nữ đã có chồng mới thật sự là tục tĩu, mấy bà lớn bà nhỏ này cái gì cũng dám nói đến tôi cũng không nhịn được phải bật cười. Tiếng cười của tôi vang lên rất đột ngột, Thường Cẩm Lệ và Kiều Dĩ Thương không ai bảo ai mà gần như đồng thời quay qua nhìn tôi, tôi chợt nhận ra mình đã thất lễ rồi, muốn khống chế cũng không kịp nữa, mấy người đàn bà xung quanh đều đang cười, một khi đã không nhịn được thì sẽ không dừng lại được nữa.
Kiều Dĩ Thương bước đến vài bước, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh xắn đang cười rạng rỡ của tôi: “Bà Chu cũng đến à.”
Tôi mỉm cười, gật đầu chào: “Chào anh Kiều.”
Ông ta ừm một tiếng: “Cục trưởng Chu đã đỡ rồi chứ.”
Mấy người phụ nữ kia đều ngẩn người: “Sao, cục trưởng Chu không phải chỉ bị sốt thôi à, hơn nửa tháng rồi mà vẫn chưa khỏi sao?”
Tôi cười nói, đã khỏi lâu rồi, nhưng mà tôi không yên tâm nên không chịu để anh ấy ra viện, anh ấy còn dỗi tôi, suýt nữa thì làm ầm lên trong phòng bệnh rồi.
“Cục trưởng và bà Chu tình cảm sâu đậm, chuyện này đã lan truyền khắp đặc khu rồi. Cái gì gọi là mĩ mãn, đây chính là mĩ mãn. Có một người chồng như vậy, đối với người đàn bà mà nói đời này coi như xứng đáng rồi. Ông Hạ nhà tôi còn nói nếu như tôi được như bà Chu đây thì ông ấy không biết phải đến đâu để thắp hương cảm tạ nữa, chỉ tiếc là đầu não tôi không tốt, ngoài có mỗi cái miệng biết ăn đàn ông ra, thì không còn năng lực gì khác.”
Thường Cẩm Lệ tựa người vào vai Kiều Dĩ Thương, cô ta ngửi ngửi mấy hơi, phát hiện mùi trên người ông ta có phần không đúng, cười giận xô ông ta ra, chỉ lên lầu: “Đi thay đồ, trên người toàn là mùi mồ hôi.”
Kiều Dĩ Thương cởi áo vest ra đưa cho cô ta, còn đặc biệt căn dặn không được móc túi áo, cô ta nhất thời không hiểu, hỏi ông ta tại sao, ông ta nói bên trong toàn là danh thiếp của mấy cô gái, ông ta đã chọn ra mấy người đẹp nhất để giữ lại.
Tiếng cười của mấy người đàn bà kia càng lớn hơn, Thường Cẩm Lệ giận đến mức đấm lên lưng ta mấy cái: “Anh đàng hoàng một chút được không, cũng không sợ người ta cười cho.”
Sau khi bóng dáng của Kiều Dĩ Thương đã khuất sau chỗ rẽ trên lầu hai, Thường Cẩm Lệ nhìn một vòng mấy người phụ nữ đang cười ngặt nghẽo: “Khiến mọi người phải chê cười rồi, anh ấy ở bên ngoài rất nghiêm túc, lúc nào cũng tỏ vẻ dữ dằn một chút nét cười cũng không thấy, nhưng cứ về đến nhà là lại thế đấy, cứ như không phải cùng một người vậy.”
“Cho nên chúng tôi mới ghen tỵ với bà Kiều, nếu ông Kiều gặp ai cũng cười đùa vui vẻ thì bà sẽ có thể yên tâm sao.”
Thường Cẩm Lệ trên mặt tràn ngập hạnh phúc, nói, cũng đúng, anh ấy luôn khiến tôi an tâm.
Chúng tôi ngồi đến khoảng sáu giờ thì người giúp việc đến hỏi về bữa tối, mỗi người đều yêu cầu một món khác nhau, tôi chọn món rau luộc thanh đạm nhất, bà Hạ hỏi tôi sao không ăn món mặn nào, tôi chỉ cười không biết phải trả lời cô ta thế nào. Cô ta hiểu lầm nụ cười của tôi, hỏi tôi phải chăng là đang chuẩn bị mang thai. Tôi còn chưa kịp phủ nhận thì những người khác thì tất cả mọi người đã quay qua chúc mừng tôi. Tôi thật sự không chịu nổi sự trêu chọc của bọn họ, bèn tìm một cái cớ nói muốn đi ra nhà vệ sinh, bà Hạ cũng vừa mới đi nên đã chỉ đường cho tôi. Tôi nói một câu xin lỗi rồi vội vã trốn đi.
“Mang thai” tạm thời là hai chữ vô cùng nhạy cảm với tôi và Chu Dung Thành, có lẽ là tôi có tật giật mình nhưng ít nhất thì bản thân tôi không dám nhắc đến. Chu Dung Thành vừa mới tang con, ông ấy cũng không có hứng thú mấy, ít nhất thì cũng phải chờ thêm sáu tháng, một năm gì đấy.
Mang thai, Kiều Dĩ Thương, là những quả bom hẹn giờ trong cuộc sống của tôi, tôi tránh còn không kịp làm gì có chuyện chủ động lao vào.
Tôi đẩy cửa bước vào phòng vệ sinh, Thường Cẩm Lệ đang đưa hình mẹ mình ở Hải Châu cho họ xem, mọi người đều nói bà hai thật là xinh đẹp, chẳng trách bao nhiêu năm nay vẫn luôn được ông Thường cưng chiều không hề thay đổi.
Tôi đóng cửa lại, bật đèn lên, ánh đèn có hơi mờ, rơi vãi trong cái bồn tắm khổng lồ là đồ lót gợi cảm của phụ nữ và quần áo của đàn ông, còn có một nửa điếu thuốc lá chưa hút xong.
Tôi tưởng tượng ra một cảnh tượng vô cùng nóng bỏng, Kiều Dĩ Thương đang nằm trong bồn tắm hút thuốc, Thường Cẩm Lệ chỉ mặc đồ lót bước vào, cô ta nhảy vào lòng ông ta một cách đầy cám dỗ, si mê hôn lên môi ông ta.
Tôi nhắm chặt mắt lại, dùng sức lắc đầu, Kiều Dĩ Thương ngủ với ai, ngủ như thế nào đều không liên quan gì đến tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, cúi người trước bồn rửa mặt, vốc lấy một vốc nước lạnh rửa mặt, mấy sợi tóc xõa bên mai rất nhanh chóng ướt đẫm, tôi vừa vén tóc lên, vừa nghe thấy tiếng chốt cửa chuyển động bên dưới tiếng nước chảy rào rào, rất nhỏ nhưng cũng rất chói tai.
Tôi lập tức ngẩng đầu lên khỏi bồn rửa mặt, tôi nhìn vào kính để ngó về phía cánh cửa gỗ màu vàng, Tôi kêu lớn, có người, nhưng đối phương vẫn không vì vậy mà dừng lại, ngược lại ổ khóa xoay càng nhanh hơn. Tôi nhận ra là không ổn, liền tắt vòi nước tính chạy qua chặn cửa, nhưng tay còn chưa kịp giơ lên thì cửa đã bị đẩy ra. Một luồng không khí lạnh ngắt hắt vào mặt, ngay giây sau đó một bóng người cao lớn đã nhanh chóng len vào, xoay tay khóa cửa, tôi va vào một lồng ngực cứng cáp như tường thành.
Tôi theo bản năng tưởng hét lên, nhưng bàn tay to lớn ấm nóng của ông ta đã bịt lấy miệng tôi, nhỏ giọng nói, là tôi.
Cả người tôi giật nảy một cái, ánh mắt rơi lên gương mặt anh tuấn của Kiều Dĩ Thương, ông ta vừa cười vừa lặp lại: “Là tôi, gian phu của cô đây.”
Tôi ngẩn người mất hai giây, gạt tay ông ta ra, lùi lại nửa bước: “Tôi ở trong nhà vệ sinh, anh đi vào làm gì?”
Ông ta nói, đây không phải nhà tôi sao.
Tôi nhíu mày: “Tôi là khách, vợ anh mời tôi đến làm khách, tôi hiện giờ cần dùng nhà vệ sinh.”
Ông ta đặt tay lên thắt lưng: “Tôi cũng cần dùng, vừa hay có thể làm chung, tiết kiệm nước.”
Tội vội vàng giữ chặt lấy cổ tay ông ta, giọng yếu đi một nửa: “Được rồi! Anh đừng cởi.”
Ông ta mím môi cười, hướng về phía tôi lộ ra nửa bên mặt bị vết hôn hằn lên, cái vết đỏ ấy gần như che hết cả gò má của ông ta, giống như trên một mảnh vải trắng thêu lên một đóa mai đỏ rực, còn làm tang thêm sự tuấn tú của ông ta.
Tôi cố hết sức để nhịn, nhưng rốt cuộc định lực cũng không đủ để dằng xuống, bật cười thành tiếng: “Ông Kiều không bôi thuốc à, muốn để lại làm kỷ niệm sao.”
Ông ta lấy ngón tay rờ nhẹ lên cái vết đó: “Đúng thật là có suy nghĩ này, cô Hà không cảm thấy hình dạng, màu sắc, góc độ của cái vết này đều cực tốt sao, nhất định cần phải có đủ cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa thì mới có thể tạo ra được một vết hôn tròn trịa, xinh đẹp thế này, giá trị liên thành, ngàn vàng không bán.”
Ông ta mặt mày nghiêm túc đứng đó bịa chuyện, làm cho tôi ngây cả người ra, tôi nhìn chằm chằm vào mặt ông ta, gương mặt ngả ngớn đầy tà mị đang cười tươi rói đó. Ông ta nghiêng đầu qua bên lành lặn còn lại: “Khi nào miệng của cô Hà lại ngứa lên có thể ở bên này tạo thêm một vết đối xứng, tôi sẽ mời cô ăn kẹo.”
Ông ta cười một cách cực kỳ đểu giả, trong mắt toàn là vẻ cợt nhả: “Một cây kẹo que thật to.”
Tôi biết ông ta đang trêu chọc mình, nghiêm mặt lại, hỏi ông ta, cô Thường hỏi đến thì phải giải thích thế nào.
Ông ta kéo cà vạt xuống, mở mấy cái cúc cổ áo ra, hết sức ung dung dựa vào tường: “Đừng nói chuyện này, hiếm khi may mắn có cơ hội tốt được gặp cô Hà trong nhà vệ sinh thế này, không muốn làm chuyện gì vui vẻ sao.”
Tôi bị ông ta chọc cười: “Nhà vệ sinh cũng tốt sao?”
Ông ta đem cà vạt vắt trên khủy tay: “Chỉ cần là nơi có cô Hà, bồn cầu cũng rất thơm.”
Mấy câu tán tỉnh hóm hỉnh của Kiều Dĩ Thương khiến cho tôi nghe thấy rất dễ chịu, Chu Dung Thành trước nay đều không biết cách tán tỉnh, ông ấy là một người đàn ông rất cố chấp và vô vị. Gần đây nhất, ông ấy mới chịu mở miệng nói vài câu, còn mấy gã đàn ông khác nói ra tôi chỉ cảm thấy muốn ói, chỉ có Kiều Dĩ Thương khiến tim tôi đập rộn lên.
Cửa kính của cửa sổ nằm gần mái nhà đang mở, gió theo đó thổi vào, làm tóc tôi bay lên, lướt qua bờ môi ướt át của ông ta, có vài sợi tinh nghịch dính lên đôi môi ấy. Tôi định lấy tay kéo xuống, ông ta lại đột nhiên nắm lấy tay tôi, đầu lưỡi hơi ló ra, đem mấy sợi tóc liếʍ vào trong miệng. Tôi không dám động đậy, sợ tóc bị kéo đau, nụ cười trên gương mặt ông ta càng lúc càng rõ, càng lúc càng đậm.
“Không biết có phải là do vết hôn này hay không mà mấy hôm nay cứ rảnh rỗi tôi lại nhớ đến khoảng thời gian cùng cô Hà bên nhau, tôi ôm lấy em khi ngủ, lúc thức dậy em lại đang ôm lấy tôi.” Ông ta khẽ cười: “Lúc em ngủ đặc biệt rất thích quấn lấy người khác, quấn đặc biệt chặt.”
Tôi và Chu Dung Thành hồi đầu bởi vì không quen thuộc nhau nên đôi khi dẫm phải cấm kỵ của ông ấy, ông ấy tức giận mắng tôi, khiến tôi không hạ đài được, tôi bèn chiến tranh lạnh với ông ấy. Sau đó, ông ấy hết giận, cảm thấy đã quá nghiêm khắc với tôi, lại sĩ diện không muốn xuống nước với tôi, nên thường đợi tôi quấn lấy ông ấy vào ban đêm, đến sáng thức dậy bèn nhân cơ hội chọc tôi, hỏi có phải là tôi có ý đồ với ông ấy không.
Tôi cứ nghĩ rằng khi tôi ngủ với Kiều Dĩ Thương là ông ta cố bày ra cái tư thế triền miên đó, hóa ra lại là tôi chủ động. Gương mặt ông ta cúi lại gần hơn, mở miệng phun ra một luồng hơi mang hương trà dìu dịu. “Từng nhìn thấy sự ôn nhu của em, trong lòng rất khó có thể quên được.”
Tim tôi đập rộn ràng, đôi môi nóng bỏng của ông ta dán lên tai tôi: “Em là thứ không thể quên trong mắt đàn ông, so với gió xuân còn đẹp đẽ hơn.”
Người tôi không chịu khống chế mềm ra, ông ta ôm lấy tôi, môi mơn trớn từ tai xuống đến bên má, cuối cùng rơi lên môi tôi, trong miệng ông ta vẫn còn đang ngậm mấy sợi tóc của tôi, nhìn đầy dã tính.
Lưng ông ta dựa vào cánh cửa gỗ, trong lúc cả hai chúng tôi đều đang ý loạn tình mê, đột nhiên rung lên một cái, làm cho ông ta và tôi ở trong lòng ông ta cũng đều bị rung theo. Cửa đang bị ai đó gõ lên, lực không nặng không nhẹ, Thường Cẩm Lệ ở ngoài hành lang dè dặt hỏi, bà Chu, có phải bà không?
Mê loạn trong mắt tôi liền biến mất, trở nên tỉnh táo trở lại, sắc mặt cũng lập tức biến đổi, trắng bệch đến mức có thể hòa làm một thể với vách tường. Kiều Dĩ Thương không có phản ứng gì, nụ cười nơi đáy mắt ông ta bị thay thế bởi ý đùa giỡn.
Không biết là ông ta có ý muốn dọa tôi hay thật muốn lên tiếng, nhưng ông ta vừa mấp máy môi tôi đã kinh hoảng đến mức vội vàng bịt miệng ông ta lại, trừng mắt cảnh cáo ông ta không được lên tiếng.
Thường Cẩm Lệ vặn tay cửa, phát hiện mở không được, cô ta càng càng dùng sức gõ lên cửa, tiếng gọi cũng lớn hắn lên: “Bà Chu có trong đó không, cơm tối xong rồi.”
Tôi nói xong câu này, Thường Cẩm Lệ nói, vậy không làm phiền bà nữa, tôi sẽ chờ ở cửa, chúng ta cùng ra phòng khách.
Tôi hoảng đến mức đỏ mặt tía tai, trong lúc cấp bách há miệng cắn mạnh vào vai Kiều Dĩ Thương, trút hết vào đó sự căm giận của tôi đối với ông ta. Tôi cắn mạnh đến mức muốn tê cả răng, ngước khuôn mặt trắng bệch lên, hỏi ông ta giờ phải làm sao.
Môi ông ta kề vào bên mũi tôi, thở ra một luồng khí nóng: “Mỗi lần ở cùng em đều thứ kích như vậy, em nói xem tôi làm sao nỡ bỏ em đi.”
Âm thanh của một người phụ nữ khác vang lên: “Bà Kiều sao không vào?”
Thường Cẩm Lệ nói, bà Chu vẫn chưa ra, tôi đang đợi bà ấy.
Người phụ nữ kia nói cô ta cũng muốn rửa tay, có thể cùng chờ.
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng tôi, tôi thật sự là sợ rồi, đây đang là trong nhà của Thường Cẩm Lệ, lại có nhiều bà vợ của mấy ông chồng quyền quý đang ở đây, nếu để lộ ra tin tức tôi cùng chồng cô ta lén lút hẹn hò nhất định sẽ làm cho toàn thành dậy sóng, tôi hỏi Kiều Dĩ Thương phải làm sao mới hóa giải được chuyện này.
Ông ta hỏi, tôi sẽ cảm ơn ông ta thế nào.
Tôi nói, tôi có thể hôn anh.
Ông ta nhướng mày, nhìn tôi đầy vẻ mong đợi, môi tôi hôn lên ngón tay của mình, ngừng lại vài giây, rồi đem ngón trỏ ấn lên môi ông ta, mạnh tay chà một cái, tôi nói, hôn xong rồi, anh không thể nói không giữ lời.
Ông ta ngẩn người ra một lúc, bật ra tiếng cười: “Vậy là xong rồi?”
“Nếu không phải vậy, tôi và anh sẽ bị kẹt ở đây sao?”
Ông ta không đợi tôi kêu ca xong, lòng bàn tay ấn lên sau đầu tôi, ngậm lấy môi tôi, cạy răng tôi ra, hôn thật sâu lên môi tôi.