Kiều Dĩ Thương thật sự đã động đến điểm mấu chốt của Chu Dung Thành, ông ta làm như vậy bởi vì ông ta không tham tài không háo sắc, mềm cứng không ăn, (*) ŧıểυ lý tàng đao, không có cách nào để cùng ông ta hoá thù thành bạn, không làm nổi bạn bè, dù thế nào cũng chỉ có thể làm kẻ địch.
(*) ŧıểυ lý tàng đao: Trong nụ cười giấu đao.
Chu Dung Thành không hề coi thường vị trí quan chức cấp cục, ông ấy chỉ muốn nhảy cóc đến thủ đô để làm ở bộ công an, nhưng nếu muốn như vậy thì nhất định phải lập được công lớn, ví dụ như tiêu diệt người cầm đầu xã hội đen Kiều Dĩ Thương, phá được các án buôn lậu ma tuý lớn, các án mại dâm, phá các sòng bạc ngầm lớn, có thể nói là kinh thiên đại án, trực tiếp lên làm được phó bộ trưởng cũng có khả năng.
Bọn họ sớm đã là miếng mồi béo bở trong mắt lẫn nhau, và thêm cả tôi nữa thì việc chém giết đẫm máu là việc không thể tránh được.
Tôi có một cảm giác rằng Chu Dung Thành đã biết được điều gì đó, chỉ là ông ấy không chỉ là không nói ra, chờ đợi thời cơ để xuống tay, muốn độc chiếm phần công lao này, không chia sẻ cùng các lãnh đa͙σ tỉnh.
Nếu Chu Dung Thành thật sự tiêu diệt được Kiều Dĩ Thương, không hề nghi ngờ gì nữa ông ấy sẽ trở thành phó bộ trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử của cục công an, và tôi cũng sẽ thê bằng phu quý, trở thành bà Quan không thể động vào.
Nhưng cho dù ông ấy đã nắm rõ chuyện của Kiều Dĩ Thương thì vẫn rất khó, Văn Cường ở Tịnh Duy một tay che trời, trắng đen lấy hết, gần một thành phố trực thuộc trung ương, ông ta đã rơi đài hai mươi năm, Kiều Dĩ Thương độc bá một tỉnh, bốn năm chục năm đều không thấy suy sụp.
Trong thời gian đó tôi phải đối mặt với Chu Dung Thành bằng cảm giác tội lỗi, tôi biết địa chỉ cụ thể của thị trường buôn lậu ma tôi thậm chí tôi có thể vì công an mà làm người dẫn đường, Kiều Dĩ Thương sẽ hoài nghi cảnh sát, không hoài nghi tôi, chỉ cần tôi chủ động nói ra thì việc bắt được Kiều Dĩ Thương chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Tôi cũng đã từng giãy dụa mâu thuẫn, rất nhiều lần hạ quyết tâm định nói, nhưng nghĩ đến việc Kiều Dĩ Thương đối xử rất tốt với tôi, dung túng với tôi, chẳng sợ tôi hận ông ta, tôi cũng không có cách nào để bán đứng ông ta.
Loại sinh vật phụ nữ này, một khi đã trao đi thân xác thì tim cũng như bị cứa đôi, tựa như ông ta nói, mặc kệ là yêu hay là hận, cho dù cái gì cũng không có, thì cũng không có khả năng là thật sự không có.
Chu Dung Thành và tôi ngầm thừa nhận là sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện này nữa, Kiều Dĩ Thương đã trở thành điều cấm kỵ trong cuộc sống của chúng tôi, và chúng tôi đều tránh việc đó một cách vô tình hoặc cố ý.
Sau khi tôi sinh non xong vẫn không liên lạc với Thảo Vi, nghe chị Bối nói bạn của chị ấy làm y tá trưởng nói Thảo Vi đang nằm viện ở lầu 11, tình huống của cô ấy còn rất thảm, bị đánh gãy ba cái xương sườn, phần hông bầm tím, nằm hơn hai mươi ngày mới được xuống giường.
Hơn nữa người bệnh và người nhà của cả tầng này đều biết ở đây có một ŧıểυ tam bị đánh, bị lột sạch quần áo trên người rồi bị đánh vỡ đầu chảy máu, tin đồn nhảm nhí mỗi ngày đều cực kỳ khó nghe, họ nói đây là kết cục của mấy con đàn bà đê tiện, còn tổ chức thành một đoàn đi qua cửa phòng bệnh tham quan xem cô ta trông như thế nào, tinh thần của Thảo Vi cũng càmg ngày càng không ổn.
Nhưng mà cũng chẳng trách những người khác nhục mạ được, trên đời này không có khả năng khoan dung với ŧıểυ tam, ŧıểυ tam đúng thật là người đi phá huỷ hạnh phúc gia đình nhà người khác, đây là tội nghiệt, rất nhiều ŧıểυ tam lưng đeo vết nhơ cả đời đều không dám ngẩng đầu, giống như chuột chạy qua đường bị chúng bạn xa lánh.
So với tôi thì quả thật tôi quá may mắn, gặp một người đàn ông nguyện ý vì tôi mà bỏ vợ bỏ con, nguyện ý thân bại danh liệt, rất nhiều người đàn ông còn không dám làm như thế, khi sự việc đã bại lộ thì đem người phụ nữ đẩy ra để chịu chuyện này, còn mình thì chả liên quan một tí nào.
Nhưng mà cho tới hôm nay tôi cũng không phải hoàn toàn dựa vào sự bố thí của đàn ông, tôi cũng đã tranh thủ trăm phương nghìn kế, thà làm một người phụ nữ xấu còn hơn là nửa tốt nửa xấu, vì người khác cũng chỉ nhìn thấy mặt xấu của tôi.
Tôi mua một ít thực phẩm dinh dưỡng rồi bảo tài xế đưa tôi đến bệnh viện của Thảo Vi, khi tôi vào cửa thì cô ấy đang ăn cơm trưa, nhìn thấy tôi thì kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó hốc mắt đỏ bừng, cái muỗng ở trong tay cũng rơi trên giường, tôi đem đồ đưa cho mấy vệ sĩ canh gác phòng bệnh, hỏi cô ấy đã tốt hơn chút nào chưa, có trách tôi bây giờ mới đến hay không.
Cô ấy nghẹn ngào hỏi tôi có phải hận chết cô ấy hay không.
Tôi ngồi ở ghế trên cười nói không trách cô ấy, không có việc thì tôi cũng không giữ được đứa nhóc, hồn đã bị Diêm Vương theo dõi thì làm sao có thể thoát được khỏi âm phủ chứ.
Từ khi Thảo Vi biết tôi sinh non, cô ấy vãn luôn tự trách mình, cô ấy nghe chính miệng tôi nói không trách thì sự uỷ khuất ở trong lòng lúc này mới phát tiết ra, Thảo Vi khóc lóc nói với tôi cô ấy cho rằng cả đời này tôi sẽ không qua lại với cô ấy nữa, khi cô ấy xuất viện muốn đến cửa nhà tôi để quỳ chịu đòn nhận tội, chỉ cần cục trưởng Chu không nổ súng bắn chết thì bao lâu cô ấy cũng có thể quỳ được.
Tôi đưa giấy lau nước mắt cho cô ấy, cô ấy vừa khóc vừa cười nói: “Linh San, cô thật tốt, tôi cảm thấy trong số chúng ta thì cô là thiện lương nhất.”
Tôi đưa tay lau mũi cho cô ấy, tôi cũng đã xấu thành cái đức hạnh này rồi, vì sao vẫn có nhiều người khen tôi nhân từ thiện lương như vậy chứ.
“Chuyện này giải quyết ra sao."
Thảo Vi nói chưa biết, cô ấy không định đi theo anh Kim nữa.
Cô ấy thở dài: “Linh San cô cũng đừng mắng tôi tỏ vẻ, kỹ nữ cũng có nguyên tắc của chính mình, tôi có thể làm vợ mấy cũng được, nhưng đừng cho tôi hy vọng rồi lại làm tôi tuyệt vọng, đừng lừa gạt tình cảm của tôi, nếu anh ta không gạt tôi rằng anh ta đang độc thân thì tôi cũng sẽ không mất đi sự thật lòng của chính mình, cô cũng biết thật lòng cho đi khó bao nhiêu thì nhận lại cũng khó bấy nhiêu. Người yêu và kim chủ có thể giống nhau sao?”
Tính tình Thảo Vi cứng đầu, tiền và tình đặc biệt rõ ràng, càng là người phụ nữ như vậy thì càng không chịu được sự nói dối.
Cô ấy xốc chăn lên cho tôi xem những băng gạc thật dày trên người: “Tuần thứ nhất, mỗi ngày tôi đều đau đến nỗi chết đi sống lại, tôi chỉ nằm ở cái giường này, nhớ tới lời nói dối hết lần này tới lần khác của Kim Đại, tôi cảm thấy đặc biệt buồn cười, còn không phải là muốn ngủ với tôi sao, anh ta cho tôi tiền tôi cũng bồi anh ta ngủ, anh ta nói cưới tôi, là xem tôi như đứa ngốc mà đối xử sao?”
“Cô Tống.” Vệ sĩ bỗng nhiên đẩy cửa ra tiến vào: “Anh Kim tới thăm cô.”
Thảo Vi vừa nghe thấy là anh Kim thì cả người đều nổ tung: “Không phải hôm qua đã tới rồi sao, tôi không muốn gặp!”
Người đàn ông kia cười nói anh Kim để ý đến cô, anh ấy không yên tâm, lại nói ngày hôm qua cô cũng không gặp anh Kim.
Thảo Vi chửi ầm lên với cửa phòng: “Nếu anh ta lại đến làm phiền tôi nữa thì tôi liền liền nhảy lầu tự sát!”
Vệ sĩ không còn cách nào khác, lại không dám đắc tội cô nên nhanh chóng lui ra, Thảo Vi ôm tôi khóc một hồi lâu, cô ấy nhớ lại những ngày tháng trước kia đi làm cùng với nhau ở bên ngoài, cô ấy nói khi đó chị em không thiệt tình, mỗi ngày đều cấu xé nhau để có miếng cơm ăn, nhưng ít nhất mọi người vẫn còn chân thật, vì sao đàn ông lại dối trá như vậy, bọn họ không lừa phụ nữ là sẽ chết sao?
Sẽ…
Đàn ông sinh ra đã nói dối giống như bản năng rồi, dùng lời nói dối để trốn tránh trách nhiệm, dùng lời nói dối để lấy lòng phụ nữ, dùng lời nói dối đổi lấy tiền đồ, tóm lại xã hội này đã bao phủ bản trong những lời nói dối.
Chúng ta có thể không nghe, nhưng không có cách nào không nói.
Tôi cùng Thảo Vi ăn cơm trưa, lại chờ y tá tiêm cho cô ấy rồi mới ra khỏi phòng bệnh, tôi đi tới hướng thang máy cách đó không đến 10 mét, phía sau ở chỗ ngoặt hành lang truyền đến một tiếng hung hăng thoá mạ của đàn ông, là giọng của anh Kim.
“Kiều Dĩ Thương, mẹ nó mày cũng đủ tàn nhẫn, vợ của tao bị mày phế hai tay, hiện tại bị tàn tật mức độ hai, ăn cơm uống nước đều phải có người giúp, quần áo cũng không tự mặc được, chúng ta đều là một đám giống nhau, tao không đắc tội mày, tao cũng nghe lời mày khắp nơi, mày cũng quá không quá để ý tới tao.”
Bước chân tôi đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn chằm chằm vào một vạt áo lộ ra chỗ góc tường kia, không biết người đó đã trả lời anh ta cái gì, anh ta càng mắng càng kịch liệt hơn: “Đừng nói đàng hoàng như vậy, mày là ai tao cũng hiểu rõ, mày cũng không đánh phụ nữ, vợ của tao càng không làm gì mày, mà lần này mày động thủ còn không phải là vì để trả thù cho con đàn bà của Chu Dung Thành sao, ngay cả vợ của anh em mình mày cũng ra tay, mẹ nó mày cũng cũng quá độc ác đi?”
Anh Kim vốn định muốn tìm một lời giải thích, anh ta cũng quản không ít người, loại gièm pha này mà bị lôi ra ánh sáng, cho dù anh ta không dám dùng cứng đối cứng với Kiều Dĩ Thương thì cũng phải tìm chút mặt mũi cho mình, nhưng không nghĩ tới Kiều Dĩ Thương lại trực tiếp cúp điện thoại.
Anh ta mắng tiếng mẹ nó con chó súc sinh! Một chân đá vào trên vách tường, phát ra tiếng rầm trầm đục, cả người anh ta đầy lệ khí đi từ chân tường ra, gặp phải tôi, sắc mặt anh ta càng trầm đi vài phần: “Gà của Chu Dung Thành.”
Tôi cười lạnh: “Phượng hoàng mà nghèo túng không bằng gà, gà mà đứng ở trên đầu người khác thì nó vẫn tên là gà thôi.”
Anh ta đi chậm tới, dùng ánh mắt tàn bạo đánh giá tôi: “Tao mẹ nó muốn tìm người chơi chết mày, nếu không thì tao nuốt không trôi.”
Tôi không hề sợ hãi nhìn thẳng vào anh ta: “Anh không làm gì tôi thì tôi cũng chẳng làm gì anh, nếu bà chủ nhà anh không đẩy ngã tôi thì tôi cũng sẽ không bị động thai, mặc dù chuyện căn bản không trực tiếp do bà ta, nhưng bà ta vẫn là có liên quan, cho dù vợ cũ của trưởng Cục Công An có như thế nào thì cũng không đi làm như vậy, ông chủ Kim tới bệnh viện thăm cô ấy thì sẽ biết bà chủ nhà mình có bao nhiêu tiện nghi ngay, sao lại còn không biết báo đáp chứ.”
Anh Kim nhe răng trợn mắt, khuôn mặt rất văn nhã trở nên dữ tợn đáng sợ: “Do bản lĩnh của mày chứ sao, còn không phải là con sói mắt xanh của Kiều Dĩ Thương sao! Mày âm thầm chơi tao, mày cho rằng tao không dám làm gì Kiều Dĩ Thương sao.”
Tôi nhướng mày: “Vậy ông chủ Kim dám sao?"
Anh ta dùng đầu lưỡi liếʍ răng, ảm đạm bật cười nói: “Hắn ta cũng không phải một cao thủ quy củ gì, không có khả năng làm chuyện này mà không có một tí nhược điểm nào, cho dù lau mông sạch sẽ thế nào thì bọn tao vẫn là người trong nghề, may là lần này nó không đụng đến con của tao, nếu nó mà thật sự làm vậy thì tao sẽ liều mạng với nó một phen!”
Tôi lạnh lùng dời ánh mắt: “Lời này ông chủ Kim nên đi mà nói trước mặt anh ta thì hơn, oan có đầu nợ có chủ, tôi không làm thì anh ta cũng làm.”
Thảo Vi ở bên trong nghe thấy anh Kim chửi bậy với tôi nên cô ấy gân cổ lên kêu: “Họ Kim kia! Anh đừng ở bên ngoài làm khó chị em tôi nữa, chính vợ anh đã làm ra chuyện tốt gì, chưa đánh chết bà ta là may rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Anh đừng tưởng là tôi không biết anh đang làm gì, để tôi nóng thì con mẹ nó tôi tìm người bắn chết anh!”
Anh Kim nhổ một bãi nước bọt xuống đất, anh ta vươn tay hung tợn chỉ vào tôi hai lần rồi đẩy cửa tiến vào phòng bệnh.
Thảo Vi âm dương quái khí nói: “Là tới thăm hộ vợ anh để xem tôi đã chết hay chưa, có dây dưa anh nữa hay không hả?”
Anh Kim kéo cúc áo sơ mi ra, bờ ngực loã lồ đi đến mép giường, anh ta cúi xuống muốn hôn Thảo Vi một chút thì bị cô ấy nhíu mày đẩy ra: “Hiện tại tôi đang bị thương, miệng vết thương còn chưa có lành lại, anh muốn làm gì, tôi làm không được.”
“Anh là loại người như thế sao, anh cũng không phải súc sinh, anh chỉ muốn ôm ôm em thôi, đã hơn một tháng rồi, em không nhớ anh sao.”
“Tôi cũng không dám tranh đàn ông với người đàn bà đanh đá nhà anh nữa, chờ tôi xuất viện hai ta liền kết thúc, thân thể này của tôi không thể chịu được thêm một đợt đánh nữa đâu.”
Sắc mặt anh Kim trầm xuống: “Bảo bối nói cái gì mà kết thúc chứ, vậy thì không phải quá tuyệt tình sao, không phải anh đang vội vàng tới đây chăm sóc cho em à.”
“À, chăm sóc tôi? Là muốn lợi dụng tôi à, tôi nói rõ cho anh biết, tôi không lui tới với những khách hàng lúc trước nữa rồi, chuyện gì tôi cũng không làm giúp anh được đâu.”
Thảo Vi nói xong thì nằm xuống, dùng chăn che đầu lại, mặc cho anh Kim có dỗ như thế nào cô ấy cũng không phản ứng.
Tấm lòng của phụ nữ thật sự rắn chắc, cho dù mưa rền gió dữ cũng không xước một tầng da, nhưng nước chảy đá mòn, một khi thật sự bị thương thì không thể nào vãn hồi được.
Tôi rời bệnh viện ngồi vào trong xe, lúc băng qua đường thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nữ nhỏ bé yếu ớt gọi tôi. Tôi quay đầu nhìn thấy Thường Cẩm Lệ ngồi ở một chiếc xe khác, cô ta xuyên qua cửa kính xe hoàn toàn mở rộng mà mỉm cười nhìn tôi chăm chú, hai chiếc xe đều giữ tốc độ vững vàng thong thả, tôi bảo tài xế dừng xe lại, cô ta ở bên kia cũng phân phó tài xế chờ một lát, tôi hỏi cô ta sao lại trùng hợp vậy chứ, bà Kiều cũng tới bệnh viện thăm bạn sao.
Cô ta ngẩng đầu nhìn toà nhà bệnh viện được bao phủ bởi tán cây tươi tốt: “Bà Chu tới đây để thăm vợ cũ của cục trưởng Chu sao. Cô thật đúng là khoan dung, có thể chung sống hoà bình và đối đãi nhân từ như vậy. Anh Thương mà có ai ở bên ngoài là tôi hận không thể lập tức diệt trừ hết thôi.”
Cô ta nói xong trong xe bỗng nhiên truyền ra một tiếng cười nhạt, tôi vừa nghe tiếng cười đó liền cảm thấy da đầu tê dại, đúng thật là oan gia ngõ hẹp, tôi chỉ tới bệnh viện có một chuyến mà cũng có thể gặp được ông ta.
Thường Cẩm Lệ hơi hơi nghiêng người, lộ ra Kiều Dĩ Thương đang bị cô ta che đi, cô ta dùng giọng làm nũng oán trách ông ta: “Anh cười cái gì chứ, chê em tàn nhẫn sao?”
Bóng dáng ông ta mơ hồ ẩn nấp ở bóng tối, dường như ông đang duỗi tay nhéo nhéo ở trên mặt cô ta: “Anh muốn liên lạc với các cô ấy, bảo họ chạy nạn sớm một chút.”
“Các cô ấy? Rốt cuộc anh có bao nhiêu cô chứ?"
Kiều Dĩ Thương suy nghĩ rồi nói có mấy chục người, đều rất xinh đẹp.
Thường Cẩm Lệ vừa bực mình vừa buồn cười, cô ta ngã vào ngực ông ta rồi cùng mắng giận mà làm nũng, tôi cũng không có hứng thú với một màn này, cũng không muốn nhìn, tôi lãnh đạm hỏi Thường Cẩm Lệ là cô nghe tin đồn ở đâu vậy, vợ cũ của Chu Dung Thành vẫn ổn, chạy tới bệnh viện làm cái gì, tôi chỉ tới để thăm chị của tôi.
Tôi cười như không cười liếc liếc mắt nhìn phía sau cô ta một cái: “Hẳn là anh Kiều cũng biết vị nào đang ở đây.”
Cô ta che miệng như rất kinh ngạc: “Nói như vậy thì đúng thật là lời đồn rồi, là tôi hiểu nhầm, bà Chu đừng nghĩ nhiều."
Cô ta nói xong mở túi lấy ra một tấm thiệp mời, thiệp mời rất đẹp, có màu vàng hồng và xanh bạc xen kẽ, tươi mát mà xa hoa.
Cánh tay cô ta thò ra ngoài cừa sổ, đưa đến trước mặt tôi: “Hôn lễ của tôi và anh Kiểu đã định rồi, quà kỷ niệm vài ngày sau sẽ đưa đến nhà bà Chu, cô nhớ phải tới đấy nhé.”
Thân thể tôi đột nhiên cứng đờ, dưới ánh nắng ấm áp, thiệp mời cầm ở đầu ngón tay Thường Cẩm Lệ nhấp nháy tỏa sáng, phản chiếu ánh sáng tinh xào lộng lẫy, cùng với gương mặt ngọt ngào hạnh phúc kia thì càng thêm chói mắt.
Tôi không biết mình bị làm sao, mắt bỗng nhiên đau nhói, nói cũng không nên lời, cảm thấy chua xót khó chịu, tựa như mỗi lần rất muốn khóc, nhưng lại phải kìm nén nỗi đau của mình.