Người an tĩnh ôn hòa như Kiều Dĩ Thương bất cứ lúc nào cũng rất mê người.
Ông ta rất trầm mặc, chuyên chú đút đồ ăn cho con cá vàng đang vẫy đuôi của ông ta, khóe miệng ông ta nở nụ cười, không lạnh lùng, không sắc bén, không âm hiểm, ưu nhã tuấn tú như vậy, thế gian vạn vật khi ông ta cười lên, đều buồn bã thất sắc, tan thành mây khói.
Tại sao có thể có một người đàn ông hư hỏng như vậy, nhưng vẫn khiến người khác yêu thích.
Nào chỉ là thích, chỉ sợ là mê muội.
Chị Bối nói chị ấy không cùng Kiều Dĩ Thương tiếp xúc qua, nhưng chị thấy dáng vẻ trò chuyện vui vẻ với người khác của ông ta ở hội sở Nam Giang, bày mưu tính kế phong độ nhẹ nhàng, mỗi một thanh âm, mỗi một ánh mắt đều khiến kẻ khác rơi xuống vực sâu.
Dáng vẻ bình tĩnh phóng khoáng tự cao tự đại của ông ta thật mê người.
Chị ấy còn nói Kiều Dĩ Thương đã đánh nhau, ngay hành lang hội sở Nam Giang, nhóm người kia không biết ông ta, mơ mơ màng màng uống rượu nên đụng vào, mượn rượu làm càn chỉ vào mặt ông ta mắng ông ta chặn đường, mắng ông ta đen đủi xui xẻo, nào có biết ông ta là người rất nguy hiểm.
Trước mặt Kiều Dĩ Thương lạnh lùng, bọn họ giống như một vở hài kịch, tùy ý diễn vai hề của mình, đêm đó Kiều Dĩ Thương cũng không bỏ qua cho đám người không biết sống chết đấy, ông ta đã bao giờ phải trải qua sự chủi rủa và sỉ nhục như vậy, toàn bộ Quảng Đà ai mà không kiêng dè vị lão đại xã hội đen bước ra từ Tam Giác Vàng này, tên của ông ta rơi xuống tạo thành cái hố, trời đất cũng phải đổi.
Chị Bối lúc đó rất kích động lôi kéo tay của tôi, tôi vẫn là lần đầu tiên từ trên gương mặt của gái điếm thấy biểu tình phấn khích và kinh ngạc như vậy.
Chị ấy nói Hà Linh San, hội sở Nam Giang phàm là người của ông Kiều, đều nói ông ta giết người rất quyết đoán, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, nếu như có một ngày em phản bội cục trưởng Chu, thích người đàn ông như ông ta, chị sẽ ngăn em lại, khiến em tỉnh táo không còn cách nào khống chế, nhưng chị nhất định sẽ không cảm thấy khó tin.
Chị ấy nói người đánh nhau tàn khốc nhất mà chị gặp qua chính là Kiều Dĩ Thương, chị cảm thấy mình hiểu biết sâu rộng, cũng không gặp được người đàn ông lợi hại như vậy.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chị Bối khen người khác.
Tôi hơi có chút bất đắc dĩ đứng ở cửa, không biết nên tiến vào hay không, trước khi tới đây Chu Dung Thành không có nói cho tôi biết hai người kia tới xã giao, bằng không tôi sẽ nghĩ mọi cách để tránh né, lúc này vốn dĩ chính là một tầng giấy mỏng, làm sao còn có thể chọc thủng nó.
Kiều Dĩ Thương nghe được động tĩnh nhìn về phía cửa bên này, ánh mắt thâm thúy rơi chính xác lên gương mặt tôi, trái ngược với tôi, tôi đứng bên người Chu Dung Thành, căn bản không dám có bất kì quan hệ gì với ông ta, hốt hoảng dời tầm mắt.
Chu Dung Thành buông bàn tay đang nắm lấy tay tôi ra, tôi lập tức kéo ông ấy, thân thể ông theo bản năng cứng đờ, nhưng rất nhanh ông đã lộ ra nụ cười hài lòng, thoả mãn sự ỷ lại của tôi vào ông ấy, biểu hiện ra sự ngây thơ và ôn nhu chỉ thuộc về ông trước mặt Kiều Dĩ Thương.
Mỹ sắc trước mặt, người đàn ông rất dễ dao động, đêm qua ông vì tôi mà lau đi những giọt nước mắt hôn lên đôi môi của tôi, tôi liền biết sự hoài nghi của ông vì những giọt nước mắt của tôi mà giảm bớt chỉ còn lại một chút ít rồi.
Chu Dung Thành cúi đầu, đôi mắt mỉm cười, ông ôn nhu hỏi tôi có trách ông vì đã không nói rõ ràng hay không.
"Khách của anh, em cũng không quen, chỉ là đi cùng anh, anh cần gì phải nói với em."
Ông cười càng sung sướиɠ, hôn một cái lên tay tôi: “Cũng đúng."
Chúng tôi tiến vào nhã gian, Chu Dung Thành kéo ghế ra cho tôi, sau khi tôi ngồi xuống ông chủ động tiến đến bên người Kiều Dĩ Thương: “Tổng giám đốc Kiều tinh thần thoải mái, có phải là có việc vui hay không?"
Kiều Dĩ Thương ném vào trong ao một nắm thức ăn cho cá cuối cùng, liền đem bát đặt lên bệ cửa sổ, ông ta nhận một chiếc khăn lau mà Thường Cẩm Lệ đưa cho, vô cùng cẩn thận lau ngón tay: “Tôi nào có việc vui gì, làm buôn bán nuôi công nhân, mỗi ngày đều sống trong cạnh tranh, so với cục trưởng Chu hào sảng lại cưới được vợ đẹp mà nói, thực sự không coi là cái gì."
Bọn họ nắm tay, cười rất bình tĩnh tự nhiên, nhìn không ra dáng vẻ thâm thù đại hận gì: “Tổng giám đốc Kiều quá khiêm tốn, bây giờ những người trên đường kia đều tôn trọng anh, qua không được bao lâu tôi cũng muốn ở trước mặt tổng giám đốc Kiều làm ăn rồi."
Kiều Dĩ Thương cười xót xa: “Đây là cục trưởng Chu làm khó tôi, hay là có gì không vừa ý đối với tôi."
Chu Dung Thành nhướng mày ha một tiếng: “Tay của tổng giám đốc Kiều chạm vào chỗ nào không nên chạm, khiến tôi bất mãn sao."
Bọn họ trầm mặc hai giây, buông tay ra cười ha ha.
Chu Dung Thành ngồi phía bên phải tôi, đối diện tôi là Thường Cẩm Lệ, cô ta đã lột sạch bộ mặt cảnh cáo và dò xét tôi ở bệnh viện, bắt chuyện với tôi rất nhiệt tình niềm nở.
"Bà Chu, tôi đã gọi vài món mà tôi thích ăn, cũng không biết ở nhà cô có thói quen ăn uống thế nào, tôi tới đặc khu hơn một tháng rồi, ăn ở tất cả các nhà hàng ở đây, đây là nhà hàng tôi rất thích, đợi ba và dì của tôi tới đây, tôi cũng muốn đề cử cho bọn họ đi ăn thử."
Tôi rút đôi đũa từ trong túi giấy ra: “Đều tốt, tôi không kén ăn."
Thường Cẩm Lệ vỗ nhẹ vào trán mình một cái, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu làm nũng với Kiều Dĩ Thương: “Không xong rồi, em đã sớm nghĩ không nên nói chuyện ăn kiêng với bà Chu, bằng không cô ấy lại ghét em nhiều chuyện."
Cô ta nói nói xong liền liếc mắt về phía tôi và Chu Dung Thành, ý bảo Kiều Dĩ Thương bình thường chỉ trích cô, bộ dạng ngây thơ đơn thuần của cô ấy khiến người ta không có chút phòng bị nào, nhưng tôi rất rõ ràng, phía dưới gương mặt đó là trái tim độc ác, càng nhìn thấy đơn thuần vô hại, một khi ra tay sẽ có lực sát thương rất lớn.
Kiều Dĩ Thương rót cho cô ta một chút nước trái cây, không cho phép cô ta uống rượu, cô ta hỏi vì sao, uống một chút cũng không được sao, đây không phải thất lễ với cục trưởng Chu rồi sao.
"Anh uống là được rồi, em uống thì sẽ rất ồn ào."
Thường Cẩm Lệ cười ai nha một tiếng, cô ta nói không phải là mượn rượu làm càn sao, em cũng sẽ không nhận lầm người rồi cắm sừng anh đâu.
Trong lòng tôi run lên, vô ý thức ngước mắt nhìn cô ta, cô ta cười đến mặt mày cong cong, một chút cũng không giống cố ý, có thể do tôi suy nghĩ nhiều.
Đầu cô ta dựa vào vai Kiều Dĩ Thương hỏi tôi: “Bà Chu uống rượu sẽ không gây ồn sao, ví dụ như khóc nháo, cười to, hát."
Tôi lắc đầu.
Cô ta cắn môi lại hỏi: “Vậy sẽ nhận lầm người, làm sai chuyện sao?"
Tôi biến sắc, cảm thấy khó chịu, hô hấp cũng có chút gấp gáp, tôi nói đương nhiên sẽ không rồi, sai lầm cấp thấp như vậy, lẽ nào bà Kiều sẽ phạm phải sao.
Chu Dung Thành cười nói Hà Linh San tửu lượng tốt, chỉ là ngủ, ngủ thật lâu, cũng không thay đổi tư thế, vô cùng dễ thương.
Kiều Dĩ Thương đang mở một chai rượu vang, ông ta nghe Chu Dung Thành hình dung dáng vẻ lúc uống say của tôi, đáy mắt hiện lên một tia buồn cười, tôi phát hiện ông ta liếc nhìn, tôi lập tức quay đầu đi, chỉ cho ông ta một nửa khuôn mặt.
"Vậy thật tốt, làm sao bây giờ, tôi có rất nhiều tật xấu đều bị anh Thương ghét bỏ, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ấy sẽ không cần tôi nữa, tôi cảm thấy mình còn không hiểu chuyện bằng bà Chu nhỏ tuổi hơn tôi nữa đấy."
Tôi nói không đâu, đàn ông thích phụ nữ hoạt bát linh động như vậy.
Chúng tôi nói chuyện đông một câu tây một câu, Kiều Dĩ Thương và Chu Dung Thành đều không nói chuyện nhất là Kiều Dĩ Thương, một chữ cũng không nói, toàn dựa vào chuyện của chúng tôi, cũng không biết ai nói xã giao, đều là những người bắn đại bác cũng không tới, cần gì phải thế. Tôi đặt mình trong hoàn cảnh vi diệu như thế này, xấu hổ đến mức nụ cười trên mặt cũng tự nhiên mất.
Người phục vụ đem toàn bộ thức ăn lên bàn và mở nắp ra, bên trong lộ ra những đĩa thức ăn tinh xảo, Thường Cẩm Lệ nhìn thoáng qua vô cùng ngạc nhiên lôi kéo cánh tay của Kiều Dĩ Thương, chỉ vào quả nhân sâm được trang trí trên đĩa thịt kho hải sâm: “Anh nhìn xem, nhìn giống như một đứa bé, thật là đáng yêu."
Tôi vừa vươn chiếc đũa muốn gắp hải sâm, trong lòng bị nhéo một cái không tự chủ dừng đũa giữa không trung, sắc mặt Chu Dung Thành hơi biến hóa, cô ta lập tức ý thức được mình nói lỡ, sắc mặt quẫn bách áy này nói: “Thật xin lỗi bà Chu, cục trưởng Chu. Tôi không có ý gì khác, hay là tôi nói bọn họ mang món này xuống."
Chu Dung Thành nói không ngại, ông nắm lấy tay tôi ở dưới bàn, tôi nhìn ông cười cười, lắc đầu biểu thị mình không có gì đáng ngại.
Cơm ăn được phân nửa ánh mắt của Thường Cẩm Lệ rơi xuống viên kim cương được đeo trên ngón áp út của tôi, cô ta lúc đầu hơi sửng sốt một chút, lập tức để đũa xuống mừng rỡ: “Bà Chu đây là muốn làm đám cưới rồi sao."
Tôi sờ sờ vào viên kim cương tuyệt đẹp kia: “Có dự định rồi, nhưng mà anh ấy quá bận rộn, nên vẫn chưa đăng lên nhật báo."
Hai tay cô ta đan vào nhau chống cằm, vẻ mặt tha thiết nhìn tôi: “Chị em tốt của bà Chu có nhiều không, không ngại để tôi làm phù dâu tiễn cô “xuất giá” chứ. Một lần tôi cũng chưa từng làm, tôi cũng rất muốn cảm thụ một chút hôn lễ là như thế nào."
Cô ta cười có chút ngượng ngùng: “Đợi đến lượt tôi, cũng không đến mức một chút kinh nghiệm cũng không có."
Lúc này mới gặp mặt có vài lần, quan hệ lại phức tạp, tôi đương nhiên rất để ý, nhưng tôi không thể trực tiếp cự tuyệt, chỉ nói để xem xét lại, có lẽ bà Kiều lại tổ chức trước tôi.
Cô ta quay sang nhìn Kiều Dĩ Thương, đem tay trái của mình tới trước mặt ông ta, dùng sức đung đưa: “Bàn tay nhẵn nhụi, trắng trẻo nhìn đẹp biết bao nhiêu."
Thường Cẩm Lệ không chú ý chừng mực cười đùa ầm ĩ, Kiều Dĩ Thương không nói một tiếng nào, nhưng cũng không ngăn lại, ngồi ở bên cạnh cưng chiều nhìn cô ta, dường như cô ta nói cái gì ông ta cũng đều thích.
Tôi quả thật không nhìn thấu được người đàn ông này, trên đời này có mấy ai có thể nhìn thấu ông ta, ông ta hoặc là bất động thanh sắc, hoặc là bày ra một mặt giả tạo, sự ung dung đó của ông ta không bị phát hiện, bộ mặt giả tạo của ông ta cũng không để lại dấu vết.
Ông ta dường như đối với ai cũng dịu dàng sâu sắc như vậy, không chỉ là tôi, hàng ngàn hàng vạn phụ nữ khác, ông ta cảm thấy hứng thú, ông ta cần, đều có thể có được sự dịu dàng của ông ta, chỉ cần ông ta bằng lòng, ông ta sẽ đưa những người phụ nữ đó vào tầng mây tươi đẹp, không phân rõ thế sự vui buồn, hoàn toàn rung động trong đó.
Bữa cơm này tôi ăn không ngon, ngay cả mùi vị của nước ép trái cây là chua hay ngọt đều không uống vào được, ngồi chung một chỗ với chồng và gian phu, tư vị này khó mà tưởng tượng.
Hai người đàn ông ngồi trên bàn, tôi đều ngủ qua, chính xác mà nói là đều ngủ qua tôi, tôi nhớ kỹ kích thước của bọn họ, độ dài, nhớ kỹ tư thế mà bọn họ thích, nhớ kỹ dáng vẻ dũng mãnh lúc bọn họ bắn ra kia, thậm chí ngay cả lời mà bọn họ nói lúc ôm tôi ngủ tôi cũng không quên.
Tôi như ngồi trên đống lửa, tôi hoàn toàn hiểu rõ ai là người đề xuất buổi xã giao này rồi, là Thường Cẩm Lệ, nhìn bộ dạng không còn lời nào để nói của bọn họ, rõ ràng cô ta tác hợp mới có thể ngồi chung một chỗ, cô ta ra tay rồi.
Thường Cẩm Lệ đang thử thăm dò, cô ta không chỉ tụ mình thăm dò, còn muốn dụ dỗ Chu Dung Thành đi vào mê cung này, mượn tay ông vạch trần chuyện yêu đương vụng trộm khó coi này.
Dưới bộ mặt vừa cười vừa chửi rủa của cô ta, còn hơn thủ đoạn và tính toán của Thẩm Quỳnh Tư gấp trăm lần, thậm chí ngang tài ngang sức với tôi.
Kiều Dĩ Thương vẫn luôn trầm mặc cầm lấy ly rượu rỗng trước mặt Chu Dung Thành lên, sau khi rót đầy thì để lại chỗ cũ: “Nghe nói những chuyện dạo gần đây của cục trưởng Chu, không biết là tung tin vịt hay là thật."
Chu Dung Thành híp mắt nhìn ly rượu vẫn còn đang lay động kia: “Tổng giám đốc Kiều nghe được từ nơi nào."
"Lời đồn, cho nên tôi bán tín bán nghi."
Chu Dung Thành nhìn ông ta một cái: “Là thật thì tổng giám đốc Kiều lại chuẩn bị làm cái gì đây."
Cánh tay Kiều Dĩ Thương lộ ra khỏi góc bàn, trên tay áo được đính một chiếc nút màu hổ phách rất tinh xảo: “Đương nhiên là muốn làm chút gì đó vì cục trưởng Chu rồi."
Chu Dung Thành không để ý tới ly rượu kia, từ trong túi lấy ra bao thuốc lá, rút ra một cây, kẹp ở trong tay nhưng không hút: “Tổng giám đốc Kiều chịu vì tôi đứng ra giải quyết rắc rối, khiến tôi thụ sủng nhược kinh. Nhưng mà chỉ cần tổng giám đốc Kiều không vì tôi mà gây chuyện, thì tôi xin nhận."
Chu Dung Thành nói xong liền giơ bao thuốc ra hiệu với Kiều Dĩ Thương, sau đó nói rằng ông ta không quen hút thuốc lá của cục trưởng Chu.
Chu Dung Thành nở một nụ cười lạnh khá có thâm ý: “Hút thuốc không quen, vậy những thứ khác của tôi tốt nhất là tổng giám đốc Kiều cũng không nên quen rồi."
Tay tôi siết chặt đôi đũa, cắm đầu dùng cơm, Thường Cẩm Lệ nhặt từng lát gừng mỏng trong đĩa sa lát, cô ta không ngại phiền làm những chuyện này, cũng không thèm nói nữa.
"Tôi nghĩ muốn thông thạo, người khác ngăn lại cũng vô ích, tôi không muốn thông thạo, tôi cũng sẽ không chạm vào, một khi tôi đụng trúng, chính là tôi muốn."
Kiều Dĩ Thương thò tay vào túi áo tây trang đang được treo trên ghế, ông ta móc xì ga ra, dùng bật lửa châm, hơi thở âm u lạnh lẽo phả ra theo làn khói, làn khói trắng lượn lờ trước mặt ông ta, vẻ mặt Chu Dung Thành vẫn luôn duy trì biểu cảm bình thản lạnh lẽo: “Tổng giám đốc Kiều vẫn còn muốn nhiều chuyện xen vào việc của người khác.”
Kiều Dĩ Thương cười như không cười: “Cục trưởng Chu làm sao biết tôi xen vào việc của người khác, có những chuyện so với anh tôi càng hiểu rõ hơn, cũng có tư cách hơn."
Đôi tay cầm đũa của tôi không ngừng run lên, gõ vào mép bàn phát ra tiếng giòn tan, tôi biết không thể che giấu được sự hoảng loạn, dứt khoát đặt xuống bàn, vang lên tiếng bang vang dội! Ba người bọn họ cùng lúc đó nhìn về phía tôi.