Sáng sớm ngày thứ hai Chu Dung Thành trở lại bệnh viện, ông ấy dường như một đêm không ngủ, khi vào cửa dáng người có chút lắc lư, như một cái cây cao lớn thử thách qua bao thăng trầm gian nan vất vả.
Đôi mắt ông đỏ ngầu và dày đặc mệt mỏi, ánh nắng trong hành lang chiếu xuống trên người ông ấy phủ lên chiếc áo sơ mi trắng thanh khiết, chỉ là những nếp nhăn đã nói cho tôi biết tối qua ông có bao nhiêu khó khăn.
Tôi hỏi ông ấy đã xảy ra chuyện gì, ông liền mấp máy môi, giọng khàn khàn không thành tiếng, ông rút ra một điếu thuốc, trầm lặng ngồi trên ghế châm lửa, cửa sổ đang mở, khói bay mù mịt, bay ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt im lặng của ông ấy khiến tôi nhìn thấy một chút ngỡ ngàng và căm phẫn bất lực.
Đây là một Chu Dung Thành rất đặc biệt, chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của tôi.
Ông ấy là một người thẳng thắn, anh minh, bất khả chiến bại, cao không với tới, rung trời chuyển đất.
Tất cả những từ ngữ tốt đẹp ưu tú để hình dung một người đàn ông trên thế giới này dùng trên người ông đều không quá mức, thậm chí vẫn còn không đủ.
Ông ấy hốc hác và kiệt sức như vậy khiến tôi rất đau lòng và hoảng sợ.
Tôi đóng cửa lại, đứng cuối giường hỏi ông có phải là có kết quả rồi không.
Đôi mắt ông run rẩy nhìn chăm chú xuống đất, nhẹ nhàng khép lại: “Trong món yến sào em uống hàng ngày có bỏ hạt ý dĩ, thay đường trắng bằng long nhãn, đây đều là những thực phẩm thúc đẩy tuần hoàn máu, dẫn đến sinh non.”
Ông nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, ngón tay run run ném tàn thuốc lên bệ cửa, yết hầu không ngừng lên xuống, rõ ràng cũng không ngờ đến vậy mà vụ bê bối bẩn thỉu kinh khủng như vậy lại được dàn dựng trong nhà của ông, nhà của cục trưởng cục công an đáng lẽ phải là nơi an toàn khỏe mạnh nhất, nhưng lại là nơi ẩn giấu ý định giết người, ngay cả một phôi thai cũng không dung tha.
Ông sờ soạng cởi từng khuy áo, đầu ngón tay dừng lại hết lần này đến lần khác giống như có một tảng đá lớn đè lên ngực, ngăn không cho ông nói.
“Mỗi người trong biệt thự đều là tình nghi, bà giúp việc, vệ sĩ.” Ông ấy ngẩng đầu nhìn tôi: “Nếu em muốn phát tiết, anh có thể khiến cho họ…”
“Ai sai họ làm.”
Ông ấy sững lại, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, sau một đêm dài tiêu hóa, trên mặt anh là sự yên tĩnh, đáy mắt ông ấy chỉ có sự suy sụp và uất ức của tôi, rất lâu sau anh nói: “Anh đã khống chế tất cả mọi người trong gia đình, chỉ cần em muốn, thế nào anh cũng giải quyết hậu quả cho em, người mới đến sẽ điều tra chi tiết rõ ràng rành mạch, anh đảm bảo em và con sau này đều bình an, tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa.”
Tôi rơi vào một khoảng trầm lặng và nhợt nhạt dài, ông ấy đau lòng, đưa tay về phía tôi, nhẹ nhàng dỗ dành.
Sự đau khổ không thể hình dung quấn chặt lấy tôi, tôi cảm thấy máu như muốn đông lại, đến hít thở cũng khó khăn, không phải là hơi thở của tôi sắp ngạt thở mà là chính tôi, tất cả trên cơ thể tôi đều sắp ngạt thở rồi.
Quả nhiên đứa bé bị chết bị âm mưu và tính toán chứ không phải do sự bất cẩn của tôi.
Thẩm Quỳnh Tư bị tôi ép phải vội vàng nhường vị trí này cho tôi, từng chân tơ kẽ tóc của bà ta đều không can tâm, đâu phải cứ có tiền là chịu để yên đâu.
Toàn thân tôi đều run rẩy, sự ớn lạnh đang hung hăng tàn phá bừa bãi từng chút từng chút khiến tôi tan rã sụp đổ.
Toi khóc nức nở, giọng nghẹn ngào dày đặc không thể kiểm soát được: “Quên đi như vậy sao.”
Chu Dung Thành nói cảnh sát đang tìm người phụ nữ của Kim Đại, chỉ cần tìm được cô ta sẽ khiến cô ta phải trả giá.
Tôi khàn giọng gào lên cô ta không phải là trí mạng nhất, hung thủ thật sự giết chết đứa bé không phải cô ta, sự độc ác của cô ta không bằng một phần mười so với Thẩm Quỳnh Tư.
“Hà Linh San.”
Ông ấy đột nhiên cắt ngang lời tôi, một tia đau đớn bất lực hiện lên trong mắt ông ấy: “Em nói anh phải làm sao.”
Tôi bị ông ấy hỏi, lửa giận và sự căm phẫn trong mắt đều đông cứng lại và nguội lạnh.
Tôi không nói được gì, tôi cũng không biết có thể làm gì.
Một bên là máu mủ chưa từng gặp mặt, một bên là vợ trước đồng cam cộng khổ, bà ta mặc dù có sai, nhưng bà ta cũng ở bên ông ấy chín năm trời, cũng là một người vợ tốt, vì ông ấy mà bước qua cửa ải sinh con, vì ông ấy mà từ một cô gái tuổi đôi mươi trở thành một phụ nữ tuổi tứ tuần, ở nhà đợi ông ấy về, đợi ông ấy bận bịu, có khi đợi mãi không về.
Tuổi trẻ của bà ta thật sự tồn tại cũng thật sự tiêu hao trên người ông ấy.
Cũng là vợ ông ấy, nhưng bà ta thấp hèn không ai biết đến, mà tôi lại ở trên cao được đồn đại khắp nơi, ông ấy coi tôi như báu vật, nhưng ông ấy lại bạc tình trì hoãn nửa đời của bà ta, tôi cũng đã đạp bà ta xuống khiến bà ta giống như một thứ rác rưởi, từ đầu đến cuối toàn bộ đều thua tôi, Chu Dung Thành đối mặt với một Thẩm Quỳnh Tư thảm hại như vậy đương nhiên sẽ không nhẫn tâm.
Kỳ thực tôi sớm đã nhìn ra, bà ta giống như yêu ma quỷ quái dựa vào Chu Lâm mãi mãi quyến luyến hôn nhân của tôi, không ngừng đu đưa trong cuộc sống của Chu Dung Thành, hết lần này đến lần khác ra đòn, không trí mạng thì cũng hại người.
Tôi cướp người đàn ông trong tay bà ta, không từ thủ đoạn đánh mất lương tâm, nhưng cho dù tôi có hung hăng và độc ác đến đâu tôi cũng không bao giờ làm hại con của bà ta, ý nghĩ này từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện trong đầu tôi, tôi tha cho bà ta một con đường sống nhưng bà ta lại lấy oán báo ơn.
Bà ta đã lợi dụng tình cảm cũ và sự không nhẫn tâm của Chu Dung Thành để tặng một món quà lớn cho đứa con của tôi.
Hoặc là giết bà ta, sẽ tránh được tai họa về sau, hoặc là tiếp tục nhẫn nhịn, phòng bà ta như phòng trộm, trải qua những ngày tháng không yên bình, từ đó đến nay đều sợ mất hồn.
Tôi nhìn Chu Dung Thành rơi vào ánh sáng, với bộ dáng khó xử và kìm nén, như thể ông ấy đang phải chịu nỗi đau như con dao cắt vào trái tim ông ấy.
Ông ấy là một người có thất tình lục dục, trừ Thẩm Quỳnh Tư ra ông ấy có thể bóp chết bất kỳ ai, bà ta là người duy nhất ông ấy không lỡ xuống tay. Chu Dung Thành ông ấy nào có độc ác như Kiều Dĩ Thương, ông ấy có nhân tính, có lương tâm, ông ấy là người rất coi trọng chữ tình, người đàn ông tốt như vậy cũng không tốt. Nếu ông ấy thật sự lạnh lùng đến mức vì báo thù cho con mà làm trái luân lý đa͙σ đức giết cả người vợ cũ thì ông ấy cũng không phải là ông ấy, như vậy ông ấy còn ý nghĩa sao, nếu thế thì ông ấy cũng không phải là chồng tôi.
Tôi trốn tránh Kiều Dĩ Thương vì ông ta là người không có luân lý đa͙σ đức, không có trái tim. Tôi chơi không nổi, cũng không dám chơi, thậm chí ngay cả ở gần ông ta, nhìn mặt ông ta cũng thấy nguy hiểm.
Tôi đi chân trần và ôm lấy Chu Dung Thành từ phía sau, thân thể ông ấy cứng lại, tôi không cảm thấy sự ấm áp từng có mà là lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt của ông ấy bắt đầu run lên, ông ấy cố nén ba từ trong cổ họng, ông ấy hỏi tôi có hận ông ấy không.
Tôi im lặng rất lâu, nuốt nước mắt vào trong lòng, nói nhỏ không hận.
Ông ấy hít thở nặng nề, toàn thân nhấp nhô kịch liệt, ông ấy quay người ôm mặt tôi và hôn lên, có chút ngang ngược kiên cường coi nhẹ cái chết, ông ấy vừa hôn vừa xin lỗi tôi, ông ấy nói đã khiến tôi tủi thân, ông ấy sẽ dùng cả đời để bồi thường cho tôi, ông ấy cũng sẽ không yêu người phụ nữ khác, không bao giờ chạm vào người phụ nữ khác, ông ấy chỉ cần tôi.
Tôi không phải là người phụ nữ không biết suy nghĩ, đến cả cơ hội sinh đứa trẻ ra cũng không có, đây là số mệnh, người bạn đồng hành cùng tôi đến tuổi xế chiều, Dung Thành mới là mặt trời của tôi, là bến cảng tôi dừng lại suốt đời, tôi với ông ấy cãi nhau đến long trời lở đất vì một linh hồn đã chết không thể sống lại đối với tôi mà nói không có ích gì.
Khi tổn thương không lý trí một chút, không tàn nhẫn một chút đợi đến tương lai của bản thân lại càng mất mát nhiều hơn.
Tôi bị ông ấy hôn đến nhem nhóm trở lại, Chu Dung Thành rời khỏi môi tôi, liếʍ những giọt nước mắt đan xen nhau trên mặt tôi, tôi nhìn thấy sự thương xót và yêu thương trong mắt ông ấy, tôi nói ông ấy có thể chải tóc cho tôi không, bộ dạng của tôi bây giờ rất xấu.
Ông ấy cười nói không xấu, vẫn rất đẹp.
Tôi nằm trong vòng tay ông, ông dùng lược chải tóc cho tôi, từng sợi tóc đen dài như thác nước, từng đợt tơ lụa trải dài trên lòng bàn tay và cổ tay ông, tuôn ra giống như thời gian trôi đi không trở lại.
Chu Dung Thành ăn trưa với tôi, sau đó ôm tôi ngủ trưa trên giường, khi chúng tôi đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, bên kia không biết nói cái gì mà khiến cho mặt ông ấy biến sắc, vội vàng đứng dậy mặc quần áo, thậm chí còn không kịp nói với tôi, chỉ kịp hôn trán tôi một cái rồi rời đi.
Nghe cô ý tá tiêm cho tôi nói nhật báo Thanh Hòa hôm nay bán rất chạy, tôi nhờ cô ấy mua một bản để tôi tiêu tốn thời gian, bài phát biểu của Chu Dung Thành ở hội nghị thành phố được đăng trên trang nhất, ông ấy mặc trang phục cảnh sát, lông mày anh tuấn mạnh mẽ, ung dung điềm đạm đứng trên bục cao khiến hàng vạn cảnh sát phải ngước nhìn.
Tôi hỏi cô ấy có phải phụ nữ mua rất nhiều.
Cô ấy nói có một cô y tá trong bệnh viện, ban đầu cảm thấy cách rất xa với một người như cục trưởng Chu, cho đến khi bà chủ ở đây, chúng tôi gần gũi hơn với ông ấy cảm thấy rất tốt.
Chu Dung Thành quả thực rất khiến phụ nữ yêu thích, thân phận là thứ tốt nhất của ông ấy, lại thêm khuôn mặt không tồi, tôi đã trải qua vô số người đàn ông, lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy tôi gần như bị mê hoặc, huống hồ là bọn họ.
Sau khi xem xong bản tin này, tôi tùy ý đặt tay lên đầu giường, thư ký của Chu Dung Thành gõ cửa, đưa Chu Lâm từ bên ngoài vào, cậu bé mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, đeo khăn quàng đỏ, thấy tôi nhìn cậu cậu lập tức dừng lại không đến gần nữa.
Thư ký tháo cặp sách của cậu bé xuống cười nói với tôi: “Bà Thẩm hôm nay phải đi gặp một người bạn, không thể chăm sóc cho cậu chủ, vừa hay hôm nay là thứ năm ngày mai cậu ấy sẽ trở về, nên tạm thời đưa cậu ấy đến đây.”
Anh ta nói xong cúi xuống nói với Chu Lâm anh ta phải đi bàn công việc với Chu Dung Thành, bảo cậu bé một mình ở lại đây với tôi.
Chu Lâm mím môi không nói gì, thư ký đi ra khỏi phòng bệnh đóng cửa lại, sau âm thanh nhẹ nhàng đó, cơ thể gầy gò yếu ớt của cậu bé run lên hai cái, chầm chậm đi về phía tôi.
Trong tay cậu bé cầm một viên kẹo, giấy bọc kẹo rất đẹp, cậu bé đưa đến trước mặt tôi, không nói câu gì, nhưng sự ngạc nhiên này khiến tôi rung động rất nhiều, tôi cười cầm lấy viên kẹo, bóc vỏ và cho vào miệng, không phải vị tôi thích nhưng tôi vẫn nói với cậu bé nó rất ngon.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ cuốn theo một ít bụi, cậu bé yên lặng đứng trong bụi bay, buông lỏng đôi môi đang mím chặt: “Không phải mẹ cháu làm vậy.”
Động tác liếʍ kẹo của tôi dừng lại, trong mắt cậu bé tràn đầy kiên định cùng sự tin tưởng mù quáng và trong suốt vào thế giới này, tôi đột nhiên cảm thấy Chu Lâm rất đáng thương, cậu bé phải sống trong một gia đình sứt mẻ, một cuộc hôn nhân tan vỡ, tất cả những điều này giống như axit sun-phu-ric (H2SO4) đổ lên người cậu bé.
Tôi đã mất đi máu mủ, không nên để Chu Lâm vô tội trở thành người đáng thương không có mẹ.
Tôi đưa tay ra, cậu bé nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay tôi hồi lâu, do dự đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên, tôi nhẹ nhàng nắm lấy, dùng nhiệt độ của bản thân sưởi ấm cho cậu bé.
“Cho dù là mẹ cháu làm thì món nợ cô nợ mẹ cháu sẽ xóa bỏ hoàn toàn, vì thể diện của cháu, cô cũng không truy cứu nữa. Là cô tự mình gieo nhân quả, không trách ai được.”
Ánh mắt cậu bé rơi xuống cái bụng phẳng lì của tôi, cau mày, chỉ vào đó và nói: “Em bé không còn ở đây nữa phải không?”
Tôi nói phải, em bé đã đi đến một thế giới khác, một thế giới không có âm mưu đen tối, lừa gạt lẫn nhau.
“Em bé sẽ sống tốt ở một thế giới khác.”
Tôi sửng sốt, ánh mắt của cậu bé rất thân thiện, không hề thù địch, chân thành sạch sẽ, tôi có chút cảm động, cười cười sờ mặt cậu bé: “Nếu cháu nói vậy thì nhất định em bé sẽ như vậy.”
Buổi tối bà giúp việc đem canh gà hầm đến cho tôi, tôi bảo bà ấy đưa Chu Lâm về biệt thự, bà ấy không yên tâm để tôi một mình, nhưng tôi cố chấp muốn như vậy, bà ấy chỉ có thể lo liệu hết tất cả những việc có thể làm cho tôi xong mới đưa Chu Lâm rời phòng bệnh.
Sau khi bà ấy đi không lâu thì Thường Cẩm Lệ đến bệnh viện thăm tôi, lúc đó tôi đang dựa vào gối xem một đoạn video do Kiều Dĩ Thương gửi, là hai con chó đang đánh nhau, trong đó con chó cái vô cùng hung ác, đánh bại con chó đực, cảnh tượng rất thú vị, tôi hoàn toàn không phát hiện Thường Cẩm Lệ đã lặng lẽ đi đến bên giường mình.
Cuối video con chó cái ngả vào người con chó đực, con chó đực cũng không tính toán với con chó cái, vẫn như cũ thè lưỡi giúp nó liếʍ lông, vô cùng nhẹ nhàng làm đệm cho nó.
Tôi xem đến đây mới biết ông ta thế nào cũng là muốn làm tôi vui, vẫn còn có ngụ ý khác, tôi tắt video tìm số điện thoại của ông ta, gửi đi một tin nhắn: “Anh mới là chó.”
Sau khi gửi tin nhắn thành công, tôi mới để ý thấy có một bóng người bên cạnh, tôi bị dọa đến mức tay run làm rơi cả điện thoại bên giường, bật ra và rơi xuống đất ngay dưới chân của Thường Cẩm Lệ.
Tôi lập tức cúi người nhặt lên, cô ta ấn tôi trở lại: “Để tôi, bà Chu nghỉ ngơi đi.”
Cô ta cầm điện thoại lên, liếc nhìn màn hình, cười nhẹ: “Anh Thương thật thích đùa, bà Chu không cần để trong lòng.”
Nụ cười ôn hòa của cô ta làm tôi sởn gai ốc, hồi lâu vẫn không đưa tay ra nhận, cô ta cũng không thấy gượng gạo, tự mình để điện thoại trên tay lên giường, kéo ghế ra ngồi xuống.
“Bà Chu chịu khổ rồi, phụ nữ không chịu được sự thay đổi nhanh chóng, nếu đã định là mất đi, thì thà ngay từ đầu không cần có. Nhưng cô vẫn còn trẻ, sớm muộn gì cũng sẽ có.”
Tôi hỏi cô ta làm sao biết chuyện này.
“Cục trường Chu mất con làm sao có thể giấu giếm được, cho dù đối với cô mà nói là chuyện vui hay buồn thì người khác cũng chỉ truyền nhau như một câu chuyện cười.”
Sau khi nói xong cô ta nhìn kĩ sắc mặt của tôi: “Thần sắc của cô cũng không tồi.”
Thường Cẩm Lệ mở giỏ trái cây mang theo để dưới đất ra, lấy một quả cam, lúc này mặt trời đang dần lặn, chùm ánh sáng màu vàng kim chiếu qua những tán lá phượng vĩ rộng lớn chiếu thẳng xuống đất, bệ cửa sổ và mái hiên.
Khuôn mặt cô ta lốm đốm ánh sáng, nhìn chằm chằm vào ruột quả cam đã được bóc trên tay: “Lần trước ở nhà hàng tôi có hỏi về việc của bà Chu, cô không muốn nói với tôi hay là không tiện nói.”
Tôi hỏi cô ta chuyện gì.
“Anh Thương và một người phụ nữ đã có chồng có quan hệ mờ ám.” Cô ta nhìn vào mắt tôi đầy ẩn ý: “Không biết là vợ của quan chức cấp cao nào, bà Chu mỗi ngày đều giao lưu xã giao với giới thượng lưu, có biết tin tức gì không.”
Nụ cười trên gương mặt tôi chợt tắt lịm, sắc mặt ảm đạm.