Tôi dựa vào lòng Chu Dung Thành thở dốc, cơ thể ướt đẫm mồ hôi của ông ấy ôm chặt lấy tôi, tôi có thể cảm nhận được từng lỗ chân lông của ông ấy đang mở ra vì thoải mái, thứ chảy xuống căn bản cũng không phải là mồ hôi mà là nước mắt của ông ấy sau khi sảng khoái đến cực điểm vì được thỏa mãn.
Đàn ông thực sự sẽ trực tiếp chảy nước mắt vì thoải mái, chị Bối nói cục phó Mã chính là như vậy, anh vừa run rẩy vừa bóp cổ chị ấy, để chị ấy gọi bố, một khi chị Bối gọi thì anh sẽ vừa khóc vừa tiết ra.
Cơ thể của chị Bối thú vị, lại thích cưa sừng làm nghé, kĩ thuật trên giường lại vô cùng lợi hại. Dù sao thì báu vật thượng hảo hạng như vậy thì nghìn năm khó gặp. Nhìn thấy cơ thể trần truồng của chị ấy bị bản thân mình chiếm hữu là một cảm giác thỏa mãn cực kỳ thỏa mãn. Chưa nói đến trong quá trình còn bị chị ấy làm cho phiêu diêu dục tiên dục tử, không khóc mới là lạ.
Nhưng trong một vạn người phụ nữ cũng không gặp được một người có thể khiến người đàn ông của mình thỏa mãn đến khóc. Đây là một loại đa͙σ hạnh. Chị Bối hỏi tôi có biết cái cảm giác đó không, bên dưới vô cùng nóng, bên trên thì lại chặt muốn chết. Hơn nữa thứ cô nhìn thấy còn là gương mặt vặn vẹo co rút đó của người đàn ông. Nếu đẹp trai thì cũng thôi đi, kỹ thuật không ổn cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng bề ngoài không đẹp trai lại còn vô cùng phàm tục vậy thì đúng là giày vò mà.
Tôi chưa tìm ra người nào có vẻ ngoài đẹp hơn Chu Dung Thành trong số các quan chức, có lẽ những thành phố khác cũng không có. Những điều mà các bà chủ nhà giàu bàn tán sau lưng tôi đều biết hết, nói tôi không sạch sẽ, dơ bẩn, thấp hèn.Không chỉ trẻo lên cành cao làm phượng hoàng, mà còn trèo lên cái cành cao đẹp nhất trong hội.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ thử xem, tôi có điều kiện gì chứ. Nếu như bọn họ có nền tảng giống như tôi thì cũng sẽ không đi tìm người đàn ông bụng phệ hói đầu để chịu khổ. Ông trời không cho cái vốn đó thì không thể trách ai được.
Chị Bối nói bình thường chị ấy và cục phó Mã làʍ t̠ìиɦ đều là nhắm mắt vào và dựa vào tưởng tượng. Tưởng tượng rằng người đàn ông đang cưỡi trên người mình là Kim Thành Vũ, là David Beckham, tưởng tượng rằng thịt mỡ mà chị ấy đang sờ là cơ bắp, đầu hói không một cọng tóc kia là vỏ táo.
Chị ấy tức giận đến nỗi khinh miệt lên mặt tôi một cái, nói rằng nếu như tôi đụng phải người đàn ông có vẻ ngoài như cục phó Mã thì ngày nào tôi cũng không thể lên cao trào được.
Đàn ông có tiền có thế lại còn nhỏ hơn năm mươi tuổi trên cơ bản thì mặt mũi đều không được đẹp, nếu không thì cũng không đến lượt những người mẫu trẻ đến làm, người nổi tiếng sớm đã ra tay rồi. Chín mươi phần trăm các mặt hàng trong giới giải trí mà trở nên phóng túng thì đều không coi người mẫu trẻ ra gì. Đôi chân đó mà mở ra thì giống như đập nước ở sông Trường Giang được mở ra vậy, ngay cả màn dạo đầu cũng không cần, hoàn toàn là do bọn họ chủ động. Bọn họ hầu hạ đàn ông còn tốt hơn cả chúng tôi.
Nói thật thì, làm ‘gà’ thực sự là núi cao còn có núi cao hơn. Có một số cô gái không làm nghề này nhưng kỹ thuật còn lợi hại hơn cả ‘gà’. Có điều các chị em trong giới cũng hiểu rõ, bọn họ mặc đồng phục học sinh để chơi trò mờ ám.
Chu Dung Thành đưa tay đến bên miệng tôi, bảo tôi nhổ ra. Tôi cười híp mắt, không chịu nhổ, dùng thân thể mềm mại trần truồng cuốn lấy ông ấy, dưới cái nhìn chăm chú của ông ấy, tôi nuốt xuống từng ngụm từng ngụm một.
Dịch thể đậm đặc tanh mặn trôi qua cổ họng, cuồn cuộn mà chảy vào, thứ đồ chơi này trước đây tôi cũng đã từng ăn nhưng không nuốt. Nhân lúc kim chủ không nhìn thấy thì nhổ vào khăn giấy rồi vứt đi, lừa kim chủ rằng mình ăn xong rồi. Kim chủ hỏi tôi có vị gì, tôi nói có vị ngọt, ngon lắm, lần sau còn muốn ăn.
Kim chủ vô cùng thỏa mãn với câu trả lời của tôi, vui vẻ cười toe toét. Không nói nhiều lời mà đưa cho tôi một chiếc thẻ sáu trăm triệu, đến tay mình rồi, tôi liền đi mua hai chiếc nhẫn. Mười mấy phút đổi lấy sáu trăm triệu, việc mua bán này không bị lỗ. Nhưng nếu như có thể không làm thì tôi cũng không muốn làm.
Tôi thừa nhận tôi ghét bỏ, giống như một số người đàn ông không cho phụ nữ liếʍ vậy. Dù sao cũng là thứ đi ra từ nơi dùng để đi ŧıểυ, hơn nữa tôi không hề có chút tình cảm nào với những kim chủ đó, làʍ t̠ìиɦ cũng cảm thấy giống như đang chịu cực hình. Càng không nói đến phương thức lấy lòng này, thực sự là vì tiền mà bất chấp khó khăn.
Nhưng không phải tất cả những người bạn đời đều không thể như vậy, tôi ăn thứ này của Chu Dung Thành, trong nháy mắt cũng không cảm thấy ghê tởm, hơn nữa còn vô cùng thỏa mãn. Nhất là khi nghe ông ấy gọi tên tôi một cách phấn khích, nói với tôi rằng ông ấy không được rồi, xương cốt của tôi cũng cảm thấy mềm nhũn.
Tôi liếʍ liếʍ môi, chưa hề thỏa mãn. Tôi hỏi ông ấy rằng vừa rồi ngậm có thoải mái hay không?
Âm thanh của Chu Dung Thành lộ ra vài phần khàn khàn mệt mỏi: “Tiến bộ hơn rất nhiều rồi.”
Trước đây tôi để ông ấy ngậm, ông ấy có thể kiên trì nửa tiếng, lần này tính toán kỹ lưỡng thì mới có hai mươi phút. Dựa theo trình độ của Chu Dung Thành thì chính là tiết ra sớm rồi. Trừ việc đã lâu không làm ra, thì là do kỹ thuật của tôi tốt. Việc này là do rèn luyện, khiến cho Chu Dung Thành ngậm tôi vô cùng chuyên tâm, tôi thực sự muốn ông ấy thoải mái. Suy nghĩ này, đầu lưỡi và đôi môi này phối hợp vô cùng tốt.
Tôi cắn lỗ tai ông ấy một cách rất nhục dục, nói: “Em còn muốn ăn, còn muốn ăn rất nhiều, em muốn ngày nào cũng ăn.”
Chu Dung Thành bật cười, đưa tay sờ vào chỗ giữa hai chân tôi, sờ soạng cách một lớp qυầи ɭóŧ: “Đôi môi phía dưới này còn chưa được đút cho no, đôi môi phía trên lại đến cướp đồ để ăn rồi. Muốn anh chết trên người em thì em mới chịu thôi có đúng không?”
Tôi đặt một chân lên cái bụng cường tráng của anh ấy, đạp một cái thật mạnh xuống phía dưới: “Em mặc kệ, em cứ muốn ăn đấy.”
Ông ấy bị tôi ma sát nên lại có phản ứng, tôi nhìn thấy thứ đó của anh ấy lại dựng thẳng lên một cách rõ ràng, tôi vội vàng thu chân lại, loại đàn ông sung sức như Chu Dung Thành, miệng phải nghỉ ngơi tối thiểu là một tuần, quai hàm thực sự vừa mỏi vừa đau, những cô gái ít kinh nghiệm căn bản là không khiến anh ấy thỏa mãn được.
Tay của Chu Dung Thành rời khỏi nơi giữa hai chân tôi rồi rơi vào vòng ngực đẫy đà trắng nõn: “Cũng tốt, để con ở trong đó tiếp xúc với thứ kia của anh nhiều một chút, sinh ra rồi thì sớm gọi bố.”
“Lỡ như là con gái thì sao, vậy sẽ làm hư con bé mất.”
Ông ấy nói rằng còn cần tôi làm hư nữa hay sao, mẹ nó vừa rồi còn cường bạo bố nó hung hăng như vậy, ông ấy còn đẩy lỗi lầm lên người tôi hết cơ đấy.
Tôi cười ha hả, đặt ngón tay mình lên môi ông ấy, không cho ông ấy nói: “Anh đã từng thấy kiểu cường bạo nào dịu dàng như vậy chưa? Mọi người trên đời này chỉ mong được như vậy, bị một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng như em cường bạo là phúc của Chu Dung Thành anh đấy.”
Trong ánh mắt của ông ấy tràn đầy ý cười đến mức tựa như sinh ra một hồ nước trong suốt: “Xin ghi nhớ lời chỉ dạy của bà chủ.”
Cuối tuần, lớp sở trường có bài thi, Chu Tiệp không quay về ở. Thi xong, Thẩm Quỳnh Tư trực tiếp đón cậu ấy về nhà.
Mấy ngày nay Chu Dung Thành bận rộn làm căn cứ chứng minh sử dụng đất và hợp đồng mua bán, đi sớm về muộn. Nếu như Chu Tiệp qua đây thì tôi phải ở riêng cùng với cậu ấy, vậy sẽ khiến tôi âu sầu đến mức răng phát đau. Thẩm Quỳnh Tư như vậy vừa hay cứu được tôi, nếu không nói không chừng còn làm loạn ra đến mức nào nữa đấy.
Chạng vạng tối chủ nhật, Thường Cẩm Lệ hẹn tôi đến một nhà hàng kiểu Thái mới mở để ăn cơm. Tôi không có hứng thú gì với Thái Lan, nhưng cô ấy rất muốn nếm thử nên tôi cũng không tiện từ chối. Nói trắng ra, không phải là tôi nể mặt thế lực của ông Thường nên mới đi cùng cô ấy sao? Cô ấy vui vẻ là tốt rồi. Trong sự xã giao của giới nữ thượng lưu, vui vẻ hay không không quan trọng, có giá trị hay không mới là quan trọng.
Bởi vì Kiều Dĩ Thương nên tôi không hề thích cô ấy một chút nào. Không phải là ghét, nhưng nhìn thế nào thì cũng thấy hơi phiền. Có điều, giả tạo là sở trường của tôi. Đối với những người có thế lực lớn thì tôi vẫn có thể giả vờ nhiệt tình được.
Sau khi gặp mặt, chúng tôi đến cửa hàng đá quý ở gần nhà hàng đi dạo một chút trước, cô ấy thích một sợi dây chuyền thiên nga nhung. Viên kim cương không lớn, kiểu dáng rất mới mẻ. Tôi thấy cô ấy có ý muốn mua liền lấy thẻ ra đưa cho nhân viên thanh toán. Cô ấy rất ngại, nói rằng sao có thể khiến bà Chu tốn tiền được chứ. Tôi cũng không phải là không mua được.
Tôi tự tay đem hộp trang sức nhét vào trong túi của cô ấy: “Sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt, bà Kiều đừng khách khí với tôi, có lẽ sau này tôi còn xin cô một ân tình nữa đấy. Một món quà nhỏ vài trăm triệu mà thôi, cô không nhận thì là không nể mặt tôi đấy, sau này sao tôi dám mở miệng được chứ.”
Thường Cẩm Lệ không thiếu tiền, cô ấy từ trong đống vàng mà lớn lên. Kiều Dĩ Thương lại càng không thiếu tiền, cô ấy muốn gì anh đều có thể thỏa mãn. Chỉ có điều phụ nữ đều thích chiếm hời, ai mà không thích nhận quà cơ chứ.
Thường Cẩm Lệ vô cùng hài lòng, nói rằng: “Tôi cảm ơn bà Chu trước nhé, người ta thường hay nói có qua có lại mới toại lòng nhau, đợi đến khi tôi tặng quà cho cô thì cô đừng từ chối đấy.”
Chúng tôi ra khỏi cửa hàng đá quý liền đi thẳng đến nhà hàng đối diện. Ngồi xuống xong thì gọi vài món đặc biệt. Trước khi đến, cô ấy đã vô cùng thần bí mà mở túi xách ra, lấy ra hai bộ quần áo trong dành cho nam, ánh mắt vô cùng mong chờ hỏi tôi nó trông như thế nào.
Kiểu dáng có hơi sặc sỡ, những chi tiết nhỏ được xử lý vô cùng tinh xảo, vừa nhìn là biết mua cho Kiều Dĩ Thương. Nhưng tôi đoán rằng có lẽ anh không thích, tôi cũng không thể làm cụt hứng, giả vờ vô cùng kinh ngạc hỏi cô ấy tìm được hàng tốt ở đâu vậy, tôi cũng mua cho Chu Dung Thành hai bộ.
Cô ấy cẩn thận cất quần áo vào rồi đáp: “Một cửa hàng rất tầm thường, tuy rằng không phải hàng hiệu, nhưng thật sự rất hợp với anh Thương. Nếu như bà Chu thích thì tôi có thể cùng cô đến đó, tham mưu cho cô.”
Tôi nói rằng để hôm khác đi, hôm nay hơi muộn rồi.
Trong lúc chúng tôi ăn cơm, cô ấy luôn thăm dò tôi về những tin đồn ở đặc khu liên quan đến Kiều Dĩ Thương, nhất là những tin đồn lăng nhăng trước đây của ông ta, hơn nữa ông ta có từng thích người phụ nữ nào hay không. Tôi thoái thác nói tôi và ông không thân thiết, cũng không thích buôn dưa tám chuyện, vội vàng kết thúc chủ đề này.
Lúc phục vụ mang canh cay ngọt lên, trong ánh mắt lay động của cô ấy xẹt qua một tia sáng vui mừng ngạc nhiên. Cô ấy vừa cười vừa đặt đũa xuống, lướt qua đỉnh đầu tôi, vẫy vẫy tay về phía sau lưng tôi. Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy, Kiều Dĩ Thương đang đi ra từ một chiếc xe Bentley màu trắng bạc, đi thẳng đến bên này.
Ông ta cũng thật yêu thương vị hôn thê này, tranh thủ lúc rảnh rỗi còn tự mình chạy đến đây đón.
Phục vụ mở cửa ra nghênh đón ông ta đi vào, tôi buồn bực không lên tiếng, chỉ lo uống nước. Lúc ông ta đi từ phía sau tôi về phía Thường Cẩm Lệ, không biết có phải cố ý hay không, cổ tay còn xoẹt qua lưng của tôi một cái, quệt lên dây áo ngực của tôi.
Cơ thể tôi không tự chủ được mà cứng đờ, sắc mặt có hơi mất tự nhiên. Thường Cẩm Lệ không phát hiện ra động tác này của ong ta, cô ấy đứng lên, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào khoác lấy cánh tay của Kiều Dĩ Thương: “Anh Thương, hôm nay may mà có cô Hà đi cùng em, em không quen với cuộc sống ở đặc khu, nếu không có cô ấy làm hướng dẫn viên cho em thì e là em đã lạc đường rồi.”
Kiều Dĩ Thương vô thức nhìn tôi một cái, ánh mắt không dừng lại lâu, ông ta hỏi Thường Cẩm Lệ đã mua những gì. Cô ấy mở túi ra, sắp xếp đồ bên trong một chút: “Đây, đều là đồ mà em mua cho anh đấy.”
Cô ấy cố ý che khuất hộp trang sức, Kiều Dĩ Thương đè cổ tay cô ấy lại, vạch trần những cái hộp ở sâu bên trong nhất ra, ông ta cười hỏi: “Đây là cái gì? Quần áo nhỏ như vậy anh mặc được sao?”
Thường Cẩm Lệ kêu ‘ai ya’ một tiếng: “Lại bị anh phát hiện rồi. Em rất thích đó, là bà Chu mua tặng cho em. Trang sức trong nhà nhiều như vậy, em sợ anh nói em mà.”
“Anh đã từng nói gì về việc tiêu tiền sao?”
Thường Cẩm Lệ tươi cười đem mặt mình chui vào trong cổ ông ta, vặn vẹo cơ thể làm nũng: “Đúng là anh không có...Nhưng mà em cảm thấy mình tiêu tiền nhiều quá, em sợ anh cảm thấy em không đủ trở thành một người vợ hiền mẹ đảm.”
“Tiêu tiền nhiều hơn nữa thì cũng không thể so với bà Chu dứt khoát ra tay tiêu vài trăm tỷ được.”Kiều Dĩ Thương đột nhiên chuyển đề tài lên người tôi, ông ta nhìn vào ánh mắt tôi, cười như không cười: “Em còn kém bà Chu nhiều lắm đấy. Có điều cho dù em giống cô ấy, thì anh cũng nuôi được em, em thích là tốt rồi.”
Thường Cẩm Lệ hơi cau mày, cô ấy không hiểu hàm ý trong lời này của ông ta: “Anh Thương, có phải trước đây anh rất thân với bà Chu hay không?”
Cô ấy vừa nói vừa nhìn về phía tôi: “Lẽ nào là bạn tri kỷ rất thân, hiện giờ tránh nghi ngờ nên mới không thể để em biết được.”
Kiều Dĩ Thương không trả lời. Tôi nắm chặt lấy cái cốc, cũng không lên tiếng. Sau vài phút khiến người ta yên tĩnh lạnh lẽo, Kiều Dĩ Thương dịu dàng hỏi cô ấy đã ăn xong chưa, ăn xong rồi thì quay về.
Thường Cẩm Lệ không có được câu trả lời, trên mặt lại càng nghi hoặc. Nhưng cô ấy cũng không hỏi tiếp, chỉ cười nói rằng đã ăn xong rồi, quay về thì ăn thêm một chút điểm tâm và hoa quả.
Cô ấy chào tạm biệt tôi, nói với tôi rằng hôm nay rất vui vẻ, mong rằng lần sau lại có cơ hội.
Bọn họ đi rồi, tôi thanh toán trong nhà hàng xong đi ra, vị trí vừa rồi Kiều Dĩ Thương đỗ xe đã trống rỗng từ lâu, ngay cả một chút bụi mù cũng không để lại.
Thường Cẩm Lệ tới đặc khu, nhất định sẽ sống cùng Kiều Dĩ Thương một thời gian. Người phụ nữ này là một sự phiền phức, cô ấy thông minh lanh lợi lại còn mẫn cảm đa nghi. Việc mà người chủ địa phương nên tận lực thì tôi cũng đã tận lực rồi. Sau này vẫn nên ra sức phòng ngừa tiếp xúc nhiều hơn, nhất định không thể để cô ấy phát hiện ra mối tình vụng trộm không thể đưa ra ánh sáng của tôi và Kiều Dĩ Thương.