Kiều Dĩ Thương bật cười lên một tiếng, ông ta nghiêng đầu nói với Thường Cẩm Lệ: “Thường ngày, bản lĩnh đào hố chôn anh của em đều là học hỏi từ cục trưởng Chu, người mà em luôn ngưỡng mộ đúng không.”
Thường Cẩm Lệ xấu hổ đến đỏ mặt, chỉ biết cười: “Làm gì có, nếu em có thể học được sơ qua một phần mười bản lĩnh của cục trưởng Chu đây thì làm sao em có thể bị anh lừa một cách vô tội vạ như vậy chứ?
Kiều Dĩ Thương giả vờ cười vui vẻ, đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai Chu Dung Thành: “Cục trưởng Chu, tôi đã nói với anh rồi, Giang Vĩ là nơi làm ăn chân chính và đàng hoàng, mọi việc ở đây đều được thực hiện theo đúng quy tắc, đảm bảo là không hề xảy ra chuyện gì cả. Hơn nữa, cục trưởng Chu nghe ở đâu, mà lại nói rằng một nơi như đặc khu này lại có thị trường lén lút buôn bán ma túy, là ai mà lại có can đảm như vậy, dám ngang nhiên bàn tán dưới thẩm quyền của anh vậy chứ.”
Chu Dung Thành nhấp một ngụm rượu, hai tai của ông ta đã bắt đầu đỏ lên, có vẻ như ông ta đã say hai ba phần rồi: “Ông Kiều đang chơi chiến thuật đánh lạc hướng tôi đúng không, trọng tâm câu hỏi của tôi không phải tập trung ở Giang Vĩ. Ở đặc khu này, có mấy ai đủ can đảm để làm việc này chứ, tôi chẳng phải là rất can đảm khi mỗi ngày đều kiếm cơm trên địa bàn của ông Kiều hay sao?”
Kiều Dĩ Thương nói bây giờ cục trưởng Chu đã bắt đầu nghi ngờ tôi rồi.
Chu Dung Thành nheo mắt rồi cười mỉa mai: “Nói chuyện với một người sáng suốt như ông Kiều đây, thật sự là đã tiết kiệm được rất nhiều công sức đấy.”
Sắc mặt của Kiều Dĩ Thương thay đổi trở nên ảm đạm: “Cục trưởng Chu, anh chỉ là tùy tiện nói đùa một câu thôi vậy mà muốn tôi phải ra tòa, tôi còn phải làm ăn để kiếm sống qua ngày nữa, không rãnh gây thêm phiền phức đâu?”
Chu Dung Thành nâng ly Tequila cuối cùng lên, ông ta hỏi Kiều Dĩ Thương hương vị rượu như thế nào, Kiều Dĩ Thương không trả lời chỉ đưa ánh mắt vô cùng sắc lạnh nhìn thẳng về phía ông ta, Chu Dung Thành ngửa cổ lên uống cạn ly rượu, cổ họng nóng lên đến mức phải cau mày: “Màu sắc của rượu dưới ánh sáng của ngọn đèn này thật lung linh nhưng khi vào đến miệng thì lại đắng ngắt khó nuốt, con người ta bên ngoài nhìn có vẻ trong sáng vô tư, nhưng trong lòng của họ đa số đều không như vậy.”
Kiều Dĩ Thương ngoảnh mặt nhìn ra một hướng khác, sắc mặt ảm đạm thốt ra hai chữ: “Cũng vậy thôi.”
Nhận thấy bầu không khí càng ngày càng trở nên bế tắc đến mức không thể hòa giải, Thường Cẩm Lệ cố gắng kéo cánh tay của Kiều Dĩ Thương, nhưng cũng không có tác dụng.
Cô ta là con gái của ông Thường, đã hoạt động trong xã hội đen hơn 20 năm nên cô ta cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều điều xấu xa và mờ ám, Kiều Dĩ Thương là một thế lực xấu xa, Chu Dung Thành lại là một thế lực chính nghĩa, trong lòng của cô ta biết rõ họ sỉ nhục nhau như vậy là vì điều gì, nhưng cho dù Kiều Dĩ Thương có kiêu ngạo đến đâu thì có chỗ cũng phải cúi đầu, bởi vì Chu Dung Thành đang mặc quân phục và cũng không phải dạng vừa.
Cô ta lập tức đi ra để giảng hòa, đi tới trước mặt Chu Dung Thành nói: “Cục trưởng Chu, trong cuộc họp ở Hải Châu vừa rồi, ba tôi rất ngưỡng mộ người như cục trưởng Chu, sau lần đó cứ nhắc đến anh suốt, tôi nghe nhiều đến nỗi tai mình trở nên chai luôn rồi, nếu như cục trưởng Chu không chê chúng tôi thì vài ngày nữa cha tôi có việc đến đây, tôi có thể mời anh đến gặp ông ấy thêm một lần nữa có được không?”
Chu Dung Thành hoàn toàn không có ý định giao thiệp gì với Kiều Dĩ Thương cả, lần trước ông ta quay lại Hải Châu vốn dĩ là vì an toàn chứ không hề có ý gì khác, bây giờ ông ta còn phải giữ gìn sức lực để đấu với ông Thường và Kiều Dĩ Thương bởi vì làm sao có thể đứng vững được khi chân đang ngập sâu trong bùn chứ.
Tôi nắm lấy cổ tay ông ta và bảo ông ta lùi về phía sau hai bước, chủ động đưa ly rượu cho Thường Cẩm Lệ trước, cô ta rất lịch sự nhận lấy và gật đầu cảm ơn tôi, tôi giúp Chu Dung Thành cố tình chuyển hướng vấn đề khó khăn này: “Ông Thường đích thân đến đây như vậy có lẽ là đã có chuyện gì lớn lắm.”
Thường Cẩm Lệ vô cùng ngạc nhiên và nói bà Chu vẫn không biết gì sao, cách đây không lâu, tôi và anh Thương vừa đặt một phòng sinh cao cấp ở bệnh viện Nhân dân, còn ba tôi đến đây chỉ vì để thắp hương thôi.
Sắc mặt tôi hơi thay đổi và tôi nhìn chằm chằm vào bụng của cô ta, cô ta có lẽ biết tôi đã hiểu lầm nên vô cùng ngượng ngùng: “Phước lành đó tôi lấy ở đâu ra được chứ, đó là dì hai của ba tôi đấy.”
Một khuôn mặt đẹp đến mê hồn đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, làm cho tôi cảm thấy rùng mình, đúng là thứ lẳng lơ, chắc tôi không thể duy trì được trạng thái tốt như vậy khi tôi ở độ tuổi 40 đâu, khi phụ nữ ngoài 30, thì việc thể hiện sự đáng yêu giống như một đứa bé như vậy có chút kinh tởm, nhưng mà cho dù là dì hai này có làm cái gì đi nữa mà có thể nắm giữ được trái tim của đàn ông thì đó nhất định là cơm bữa mà ông trời ban thưởng rồi.
Tôi đang định mở miệng chúc mừng thì Thường Cẩm Lệ đã cắt ngang lời tôi: “Thực ra tôi vẫn chưa kể hết, vào một đêm kia, dì hai của tôi có một giấc mơ lạ, bà ta mơ thấy một cậu bé ngồi trong đóa hoa sen, nên đã cầu xin ba tôi đến tìm một võ sư ở Hương Cảng xem bói giúp, võ sư đó nói ba năm nữa dì hai của tôi sẽ sinh được một cậu con trai và sau này có thể rất phát đạt, vì vậy ba tôi rất hạnh phúc, cho nên bây giờ dì hai phải được nằm trong một căn phòng tốt nhất.”
Thì ra đó vốn dĩ chỉ là một giấc mơ phi lý.
Kỹ năng tranh giành sự yêu thương và của cải của dì hai thật sự rất lợi hại, ngay cả cách vô lý này cũng có thể tưởng tượng ra được, lúc trước ông Thường là một người vô cùng thông minh có thể đối đầu với mọi khó khăn, nhưng về già lại bị một người phụ nữ giả vờ hiền lành làm cho mê muội, dường đời người là vậy không ai có thể sống quá thông minh cả một đời, nhân quả luôn phải trả, nhưng mà là trả cho con cái hay tình nhân thì còn tùy vào duyên số.
“Đó là chuyện tốt, thời gian sinh nở của bà Chu không phải là cùng lúc với bà ta sao.”
Sắc mặt của Thường Cẩm Lệ có chút buồn bã: “Tôi không muốn dấu giếm bà Chu, tôi thực sự không muốn dì hai mang thai, đều là vì sự ích kỷ của con người, nửa đời của mẹ tôi đã bị các bà dì chèn ép, đến khi về già cũng không thể dựa vào tôi để trở mình, nhưng mà lá mọc ở cành khác nhau thì sẽ có kết quả khác nhau. Cho dù dì hai sinh con trai hay gái, thì ở này của ba tôi là một chuyện khiến ông ấy cảm thấy hạnh phúc, tôi chỉ sợ cô ta sẽ tính toán nhiều thứ làm hại ba tôi, nếu bà Chu ở vào vị trí của tôi, thì bà có vui nổi không?”
Tôi cười và nói rằng tài sản là một thứ tốt, đối với những người đe dọa đến lợi ích của tôi thì đương nhiên tôi sẽ làm mọi cách để diệt cỏ tận gốc.
Cô ta có một chút sửng sốt: “Diệt cỏ tận gốc?”
Tôi nhấp một ngụm rượu hoa quả, Chu Dung Thành ngăn cản không cho tôi uống, tôi nắm tay ông ta và bảo ông ta đừng lo lắng, tôi có thể tự kiểm soát được.
Tôi lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt cô ta: “Bà Kiều à xin đừng hiểu sai ý của tôi, từ trước tới giờ tôi không bao giờ can thiệp vào việc nhà của người khác. Tôi chỉ là nói lên ý kiến của mình, cố gắng hết sức đừng để cho chuyện này xảy ra. Một người là vợ lẽ, còn một người là con gái ruột, cô xem đấy dù sao thì lời nói của con gái ruột vẫn quan trọng hơn chứ, đúng không.”
Giọng điệu của Thường Cẩm Lệ có vẻ như hơi sững sốt: “Tôi cũng hy vọng là như vậy, cảm ơn những lời nói tốt của bà Chu.”
Khi tôi đã bước chân vào con đường này, thì việc trải qua những chuyện đó là điều tất nhiên, sau đó Thường Cẩm Lệ lại hỏi tôi một số chuyện về thẩm mỹ, cô ta nói rất thích những đường nét trên khuôn mặt của tôi và hỏi tôi phẫu thuật chỉnh sửa ở đâu là tốt nhất.
Tôi cũng giả vờ sờ sờ lên môi và mắt của mình: “Thật ra, tôi cũng đang muốn tìm, tôi cũng muốn trau chuốt nɠɵạı hình lại một chút, tôi luôn cảm thấy vẻ đẹp của mình quá tầm thường, sợ sẽ không giữ được cục trưởng Chu.”
Lời nói của tôi làm cho Chu Dung Thành phải bật cười: “Anh thấy em đúng là người quá tham lam sắc đẹp rồi, bây giờ em còn lợi hại hơn cả Đắc Kỷ đấy.”
Sau khi kiểm tra lông mày của tôi một cách cẩn thận, Thường Cẩm Lệ dùng cùi chỏ chạm vào Kiều Dĩ Thương: “Anh Thương này, bà Chu đây thật sự khiến em cảm thấy thật xấu hổ, cô ấy cảm thấy vẻ đẹp của mình quá tầm thường, trong khi có biết bao nhiêu phụ nữ khác phải ghen tị với vẻ đẹp của cô ấy đấy.”
Kiều Dĩ Thương bình tĩnh liếc tôi một cái, sau đó mỉm cười cà nhẹ nhàng vén mái tóc dài xõa trên vai của Thường Cẩm Lệ ra sau tai: “Trong mắt anh em cũng rất đẹp mà.”
Thường Cẩm Lệ sửng sốt, mắt của cô ta bắt đầu rưng rưng, nghẹn ngào hỏi có phải thật không.
Kiều Dĩ Thương chỉ ừ một tiếng, rồi đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy eo cô ta, đúng lúc này, các khách mời ngồi ở hàng ghế đầu đột nhiên đứng dậy, vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hò hét của phụ nữ, cả sảnh tiệc bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Tất cả chúng tôi đều nhìn về phía sân khấu, dưới sự hướng dẫn của cô gái dẫn chương trình, cục phó Mã chậm rãi bước lên từ một bên của thảm đỏ đến trung tâm của sân khấu để đọc bài phát biểu, ông ta đứng trên một chỗ cao nên nhìn thấy tôi và Chu Dung Thành, ra hiệu cho ông ta bước lên sân khấu một cách rất tôn trọng, Chu Dung Thành cười vẫy tay chào lại, những người xung quanh đều nhìn theo ánh mắt của ông ta, mọi người vỗ tay và hò hét, thậm chí có người còn gọi cục trưởng Chu đưa vợ lên để nói vài câu đi tất cả mọi người đều muốn nghe.
Chu Dung Thành không có ý định muốn thể hiện vào lúc này, vì vậy tôi cười và nói với mọi người rằng cục trưởng Chu hơi ngại khi không mặc đồng phục cảnh sát, mọi người thông cảm đừng làm ông ấy thêm khó xử nữa, coi chừng ông ấy sợ quá mà bỏ về mất đấy.
Mọi người đều bật cười, tôi khoác tay Chu Dung Thành ngồi vào giữa hàng ghế VIP cùng với Kiều Dĩ Thương và Thường Cẩm Lệ, những vị khách còn lại ngồi vào hai bên và các hàng phía sau tùy theo tình trạng kinh doanh, rất nhanh sau đó trong phòng đã chật kín người, toàn bộ đều là những quý ông và quý bà ăn mặc sang trọng.
Tôi quay đầu nhìn lại và thấy có khoảng hơn 300 vị trí trong ba mươi hàng ghế, đứng đầu là vị trí Kiều Dĩ Thương và Chu Dung Thành, những người buôn bán ở hàng ghế cuối cùng không biết họ đã tham lam như thế nào, có thể cũng vì sự hào nhoáng và cao quý tạm thời mà cả cuộc đời cũng không biết được phẩm giá của mình là gì, có một số cuộc đấu tranh là vô nghĩa, bởi vì cho dù Tôn Ngộ Không có chiến đấu bao nhiêu đi nữa, thì cuối cùng cũng bị đè bẹp dưới Ngũ Hành Sơn thôi.
Người ta hoặc là không có gì hoặc là phải có cả núi vàng núi bạc, không bao giờ muốn tồn tại ở trạng thái lưng chừng, không có gì thì không sợ mất, còn núi vàng núi bạc thì sẽ được xem trọng, họ chỉ sợ nhất là ở vị trí không cao không thấp mà thôi.
Sau bài phát biểu khai mạc của cục phó Mã là đến phiên đấu giá tối nay, đấu giá đất đai cho đêm chung kết, trước đó cũng có một cuộc đấu giá từ thiện do chính phủ tài trợ, số tiền đấu giá được quyên góp cho các cơ quan điều tra tội phạm về ma túy và các viện dưỡng lão.
Nói trắng ra, chính quyền làm sao có thể bỏ qua cơ hội hốt tài sản của những người thương nhân này, cho dù chỉ là giày cũ, nhưng chỉ cần mang ra ngoài, thì thương nhân cũng không thể không mua, ai không tham gia sẽ bị nằm trong danh sách đen của chính phủ và con đường kinh doanh trong tương sẽ không được suôn sẻ.
Đêm nay mọi người đều vội vàng đấu giá đất, thật ra những thứ đó cho dù có tốt đến đâu họ cũng không có mấy hứng thú, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, nhưng thật không ngờ, phiên đấu giá này thực sự không hề gian xảo như lần trước, mà lại được một nhà hảo tâm giấu tên quyên góp một chiếc hồng ngọc vô cùng quý giá.
Hồng ngọc còn có tên là ngọc Tương Tư, là một loại ngọc Heitan, có màu đỏ như máu và cực kỳ quý hiếm, thường được dùng để làm các loại nhẫn ngọc, sau khi được chạm khắc và đánh bóng lên thì trông giống như một hạt đậu đỏ nhỏ, nên nhiều người gọi nó ngọc Tương Tư.
Vì đây là một loại ngọc trong suốt và vô cùng hoàn mỹ đã nhiều năm không xuất hiện trên thị trường buôn bán chỉ còn thấy trong viện bảo tàng và hoàng gia châu Âu đang nằm trong tay của người dẫn chương trình, nên các quý bà dưới lớp áo hở hang không thể kìm nén nén được mà hét lên và khích lệ những người đàn ông xung quanh giành lấy ngọc Tương Tư này về cho mình.
Khuôn mặt thanh tú của Thường Cẩm Lệ đỏ bừng lên vì thích thú, cô ta nắm lấy tay của Kiều Dĩ Thương và năn nỉ: “Em thật sự thích cái này lắm, anh Thương à, anh mua cho em nhé?”
Kiều Dĩ Thương cười và hỏi cô ta thật sự thích nó lắm à.
Thường Cẩm Lệ liền gật đầu, người dẫn chương trình báo giá khởi điểm là hai tỷ bốn trăm đồng.
Tôi nhìn chằm chằm vào viên ngọc đỏ như máu kia, xúc động nói: “Sau này về già em sẽ hay quên, nhưng tình yêu thì em không thể quên được. Ngọc thì tốt thật, nhưng tiếc là trên đời này hiếm có người đàn ông hay phụ nữ nào sống mà có thể buông bỏ nó.”
Chu Dung Thành nắm lấy tay tôi, và hôn lên mu bàn tay: “Chúng ta đang sống như vậy mà.”
Tôi bật cười một tiếng, rồi quay đầu nhìn sang ông ta: “Sẽ không như vậy đâu, khi anh già đi và mất trí nhớ, anh có còn nhớ đến Hà Linh San này là ai không?”
Ông ta kiên quyết nói rằng ông ta nhất định sẽ không như vậy, ông ta có thể sẽ quên đi tên của mình, nhưng ông ta nhất định sẽ không bao giờ quên Hà Linh San là vợ của ông ta.
Dù biết điều đó là không thể nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, tôi đưa tay sờ lên chóp mũi ông ta: “Nếu lúc đó anh mà dám nói câu Hà Linh San là ai, thì em sẽ không cho anh ăn cơm, bỏ đói anh đến chết luôn.”
Ông ta không nhịn được cười: “Thật là quá lẩm cẩm rồi, vậy thì anh phải nói thầm tên em ngàn trăm ngàn lần mỗi ngày mới được, để có thể nhớ một cách sâu sắc vào tim chứ.”
Tôi dựa cằm lên vai ông ta và nói không sao đâu.
Ông ta hỏi liệu sau này già đi thì tôi có còn nhớ ông ta không.
“Không chỉ là nhớ. Ngoài ra còn ...”
Tôi mỉm cười một cách ranh mãnh, và giọng nói của tôi đột ngột dừng lại, đôi môi thâm trầm của Chu Dung Thành áp vào mắt tôi và nói: “Anh còn muốn có thêm con. Vì để đáp ứng mong muốn của bà Chu, anh còn phải tăng cường thêm sức mạnh, phấn đấu đến tám mươi tuổi vẫn còn có thể mang súng, và còn phải cho em một đội bóng đá nữa.”
Tôi giả vờ giận dữ dùng ngón tay véo vào đôi môi mỏng của ông ta: “Thật là xấu hổ mà, còn giống cục trưởng nữa không chứ, bây giờ giống xã hội đen rồi đấy nhé.”
Ông ta nắm lấy tay tôi và nói rằng ông ta chỉ làm thế với một mình tôi, ông ấy vẫn sẽ rất nghiêm túc khi ở trước mặt người khác.
Tôi vuốt ve bộ móng tay đã được cắt tỉa gọn gàng của ông ta: “Cho dù sau này em có quên anh trông như thế nào, thì em vẫn sẽ luôn nhớ đến bộ đồng phục cảnh sát này, khi em đi ra đường và nhìn thấy ai đó đang mặc bộ đồng phục cảnh sát này, thì em sẽ ôm anh ta, kéo anh ta về nhà và đè anh ta lên giường để ngủ với em.”
Chu Dung Thành gõ nhẹ lên sống mũi của tôi: “Em lại đang nói nhảm rồi, lúc đó anh sẽ ném em lên sân khấu kia để bán đấu giá nhé.”
Thường Cẩm Lệ lúc này đột nhiên nhìn qua, trong ánh mắt hiện lên vẻ ghen tị: “Quan hệ giữa cục trưởng Chu và vợ thật là sâu đậm, đúng là đáng để người khác ghen tị mà.”
Chu Dung Thành nói rằng ông Kiều và cô Thường đây cũng vậy mà.
Nụ cười trên mặt cô ta hiện rõ hơn, Kiều Dĩ Thương nhẹ nhàng sờ lên tóc của cô ta: “Lại là đang cố tình trách móc anh rồi.”
Thường Cẩm Lệ chớp chớp mắt giả vời ngu ngơ: “Làm gì có chứ, em làm sao dám?”
Ngọc Tương Tư đã bắt đầu được đấu giá, Kiều Dĩ Thương hỏi cô ta có còn cần ngọc nữa không.
Cô ta không dám phản bác, ngay lập tức cầm tay ông ta và nhét vào lòng bàn tay tấm bảng đấu thầu, Chu Dung Thành biết rằng tôi cũng rất thích nó nên ông ấy cũng cầm tấm bảng đấu thầu lên, cho dù ông ta không hề muốn xuất hiện trên danh nghĩa của những thứ gì khác ngoài đất đai.