Vẻ mặt của Kiều Dĩ Thương vẫn tỏ ra bình tĩnh trước sự chất vấn của tôi: "Tôi xé rồi, thứ đồ này giữ lại cũng không có ích gì với cô cả."
Theo như tôi nhớ, xét nghiệm máu không có kết quả nhanh như vậy. Cho dù ông ta có tìm đến một tổ chức tư nhân, bỏ ra rất nhiều tiền để đẩy nhanh tiến độ, rút ngắn thời gian xét nghiệm từ ba ngày xuống còn nửa đêm, thì kết quả chắc chắn đã được chuẩn bị từ trước. Trừ khi ông ta không muốn để cho tôi xem vì sợ tôi biết ông ta đang nói dối.
Sắc mặt tôi không chút thay đổi, nhếch miệng giễu cợt: "Anh đang nói dối."
Ánh mắt ông ta trong veo: "Tôi không nói dối phụ nữ."
"Nhưng anh nói là phụ nữ. Tôi đã từng thấy khả năng ngụy biện của anh Kiều. Nhưng tôi là đàn bà đã có chồng, không phải là phụ nữ như anh nói."
Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta, không bỏ qua một chút thay đổi nào trên biểu cảm của ông ta. Nhưng tên Kiều Dĩ Thương này quả thật không hổ danh là một đại ca giang hồ nhiều năm nay. Muốn dò xét xem ông ta nói thật hay nói dối còn khó hơn việc chạy thoát khỏi tầm ngắm của một khẩu súng bắn tỉa.
Ông ta từ lâu đã được huấn luyện để trở nên thận trọng và bình tĩnh. Dù cho đỉnh núi Thái Sơn có sụp đổ hay lưỡi dao có cứa vào cổ họng thì ông ta cũng không sợ hãi. Lúc này tôi vô cùng tỉnh táo để nhận ra rằng Sở Công an Tỉnh đang cố gắng bao vây băng đảng của Kiều Dĩ Thương. Bọn họ không tiếc tiền đặt cược vào người có thành tích vào sinh ra tử đầy tự hào như Chu Dung Thành. Nhưng nhiệm vụ lần này căn bản là hoàn toàn không thể hoàn thành.
Một người luôn phải chạy trốn khỏi la sát địa ngục, núi đao biển lửa như ông ta thì từ lâu đã không còn biết sợ hãi là gì, lòng gan dạ sắt mất rồi.
Một lúc lâu sau, ông ta mới cười nhẹ: "Trên đời này còn có người có thể lừa được cô sao? Cô có biết cô thực sự rất thông minh không?"
Ông ta nới lỏng cánh tay đang ôm eo tôi, nụ cười trên môi đột nhiên tắt. Ông ta bóp cằm tôi, ấn mạnh móng tay vào da thịt tôi, nhìn tôi với ánh mắt căm phẫn. Tôi cảm giác làn da mình đang đỏ ửng lên.
"Đứa nhỏ là của ông ta, vừa lòng cô chưa?"
Mặt tôi cứng đờ. Trong nháy mắt tôi như ngừng thở.
Dường như ông ta không nói dối tôi. Đôi mắt ông ta thật sự tức giận. Chỉ có tức giận như vậy mới là thật.
Tôi đột nhiên phản ứng lại, nắm lấy cổ áo ông ta. Cơ thể tôi bùng nổ sức mạnh kinh khủng khiến bản thân tôi cũng cảm thấy kinh ngạc: "Anh nói lại xem, đứa bé là của ai?"
Ông ta bất động dưới sự run rẩy và trói buộc của tôi. Tôi nóng lòng muốn biết kết quả nên đã ra sức đánh như điên vào người ông ta, vùng vẫy, la lối, khóc lóc trước ngực ông ta: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc là của ai!"
Ông ta bóp cổ tôi, giọng có chút gay gắt: “Hãy dừng lại nếu không muốn mất đứa trẻ đó.”
Mặt tôi biến sắc. Tất cả sự hung hăng, ngang ngược trước đó của tôi đều biến mất. Thân thể tôi cứng đờ, không dám nhúc nhích. Đôi mắt tôi ngấn nước. Tôi giống như tờ giấy mỏng manh treo trước ngực và cánh tay của ông ta.
Ông ta nhìn vào mắt tôi và nói từng chữ: "Là con của Chu Dung Thành, không phải của tôi. Có phải cô mừng lắm, đúng không?"
Đôi bàn tay to lớn của Kiều Dĩ Thương từ cổ di chuyển lên khuôn mặt tái nhợt và lạnh lẽo của tôi: "Mang thai đứa con của tôi khiến cô chán ghét đến mức này sao?"
Ngón tay cái thô ráp của ông ta ấn mạnh vào hạt gạo cạnh môi tôi. Ông ta không nói gì nữa, tức giận, quay lưng bước ra khỏi phòng.
Bóng lưng của Kiều Dĩ Thương biến mất sau cánh cửa. Đột nhiên, cả người tôi như mất sức, ngã mạnh xuống đất.
Tôi như đang ở trong một cơn ác mộng. Khi làn sương mù trong cơn ác mộng đó được vén lên, tôi nhìn thấy một tia sáng mặt trời, cũng cảm thấy bản thân mình như được tái sinh.
Sau khi trải qua va chạm thoát chết, ngay cả thân xác cũng không chống đỡ nổi.
Suốt bao nhiêu ngày đêm, tôi bị tra tấn đến phát điên thì cuối cùng đứa trẻ cũng không phải của Kiều Dĩ Thương. Tôi đã cầu xin ông trời cho tôi một con đường sống, nếu không cuộc đời tôi sẽ thực sự bị hủy hoại.
Tôi, Hà Linh San, không có may mắn bắt được một Cục trưởng khác, lại càng không có may mắn gặp được Chu Dung Thành thứ 2. Càng trải qua nhiều đời đàn ông, tôi càng biết rằng tìm được một người đàn ông tốt đáng giá như thế nào.
Cả đêm tôi chìm vào giấc ngủ sau khi trút được gánh nặng. Kể từ khi đi kiểm tra và biết mình có thai tới giờ, tôi đã không có một giấc ngủ ngon giấc nào. Không có ác mộng, không đổ mồ hôi lạnh, cũng không đau đầu. Cứ như người đã chết vậy. Khi tôi mở mắt ra thì trời đã rạng sáng.
Kiều Dĩ Thương im lặng, ngồi bên chiếc bàn. Ông ta lặng lẽ ăn cơm, chỉ có âm thanh của bát đĩa. Tôi quay đầu nhìn cảnh tượng này một lúc lâu, nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua rồi tự hỏi có phải là thật hay không. Ông ta thấy tôi đã tỉnh, ngẩng đầu lên, nhìn tôi. Thấy sự trống rỗng và đờ đẫn trong mắt tôi, ông ta múc một thìa súp đưa vào miệng: "Cô đói không?"
"Có hơi đói."
Ông ta không nói gì nữa. Tôi bước ra khỏi giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt, chải đầu tóc cho gọn gàng. Nhìn gương mặt mình trong gương có chút nhợt nhạt và yếu ớt, tôi đưa ngón tay lên chạm vào đôi môi khô ráp của mình, ló đầu ra hỏi ông ta có son môi không.
Ông ta nhìn xuống, bóc trứng: "Tôi có, nhưng không phải cho cô."
Vẻ mặt tôi cứng đờ, lòng bàn tay ôm lấy bụng dưới. Tôi không kiểm soát được mà run lên bần bật.
Gần ba tháng qua, tôi đã không nhận thấy bất cứ điều gì nhưng có một chút phồng lên khi tôi chạm vào nó. Thành thật mà nói, tôi đã rất khó khăn trong mấy ngày này. Tôi biết rằng tôi không xứng làm mẹ. Tôi hầu như không chạm vào ông ta, thậm chí ép mình phải quên ông ta đi. Không vui vẻ, không kỳ vọng, chỉ có gông cùm nặng nề và buồn chán cùng cực.
Mỗi lần nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Chu Dung Thành, lòng tôi như bị một nhát dao sắc bén cứa vào.
Tôi nới lỏng bàn tay đang nắm chặt lại, mở cánh cửa ra sau, bước đến bàn ngồi xuống. Kiều Dĩ Thương đút lòng trắng trứng gà đã bóc sẵn vào miệng tôi. Tôi ngoan ngoãn há miệng ra ăn. Ông ta lau sạch thức ăn thừa ở khóe miệng tôi: "Cô có muốn đi đâu không?"
Tôi im lặng uống hết bát cháo. Sau khi uống hết bát cháo, tôi đã lấy lại được sức lực. Tôi đặt thìa xuống và hỏi ông ta khi nào thì để cho tôi đi.
Bàn tay đang gắp thức ăn của Kiều Dĩ Thương bỗng dừng lại trên không trung. Ông ta trầm giọng nói không vội.
Tôi cau mày nhìn ông ta. Không biết là vì khí chất hay vẻ ngoài đẹp trai, mà dù ở góc độ nào thì ông ta cũng trông rất hùng dũng. Tôi liếʍ đôi môi ướt át của mình.
"Nhưng tôi thì rất gấp đấy. Khi Dung Thành về, tôi phải ở nhà đợi anh ấy. Người giúp việc không thể biết rõ loại trà anh ấy thích, nhiệt độ điều hòa anh ấy muốn như tôi được."
Kiều Dĩ Thương hỏi tôi có biết ông ta thích gì không.
Tôi sững người một lúc: "Anh thích gì cũng không liên quan đến tôi."
Ông ta cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng sáng, đều tăm tắp: "Bây giờ tôi nói cho cô biết cũng không muộn. Tôi thích một người vợ có đầy đủ tính cách như cô."
Tôi im lặng, không nói nên lời, tôi ném khăn giấy đã dùng vào bát mà ông ta chưa ăn xong, làm nước canh bắn tung tóe lên áo và ấn đường ông ta. Ông ta không những không tức giận mà còn thích thú nhìn tôi cười.
"Tôi là đàn bà đã có chồng. Anh cũng là đàn ông có vợ rồi. Trên đời này, không có giấy nào mà quấn được lửa cả. Trước khi mọi thứ quá muộn, anh Kiều và tôi nên dừng lại thôi. Có rất nhiều người vợ có đầy đủ tính cách. Tôi là thứ mà anh không thể chạm vào."
Ông ta đăm chiêu nhìn tôi: "Cô thật sự là một con sói kỳ lạ. Dù tôi có cố gắng đến đâu, thì cuối cùng cô vẫn muốn trở về bên cạnh chủ nhân của mình, thờ ơ với mọi thứ tốt đẹp mà tôi đưa ra."
Ông ta đeo đồng hồ và cài chặt cúc áo, đẩy ghế sang một bên và đứng dậy: "Mấy ngày nay tôi phải đi dự tiệc, định mua vài bộ quần áo. Dưới góc nhìn của phụ nữ, cô tư vấn giúp tôi đi. Xong việc, tôi sẽ để cô về."
Tôi tự hỏi ông ta sẽ làm như thế sao.
Ánh mắt ông ta quét qua bụng của tôi: "Là con của người khác, là quả bom của người khác, tôi có giữ lại cũng vô dụng, cho nên tôi sẽ làm như vậy."
Tôi lập tức đồng ý với ông ta. Ông ta bình tĩnh nhìn tôi một cái rồi bước ra khỏi phòng trước, đi thẳng đến chiếc xe con đã chờ sẵn bên ngoài sòng bạc.
Kiều Dĩ Thương thường đem theo hơn chục vệ sĩ khi ông ta đi ra ngoài. Nhưng hôm nay vì tôi, không muốn để người khác chú ý nên ông ta cố tình giảm xuống còn 2 người. Vệ sĩ lái chiếc xe dẫn đầu, còn tôi ngồi ở chiếc xe thứ hai với ông ta.
Khi chúng tôi đến tòa nhà thương mại Tiến Hoàng ở trung tâm thành phố thì trời đổ một cơn mưa không lớn cũng không nhỏ. Bầu trời hơi âm u nên không có nhiều người qua lại trên đường. Kiều Dĩ Thương cầm chiếc ô đen do vệ sĩ đưa cho. Ông ta vô cùng tự nhiên ôm tôi vào lòng. Gần như ông ta che cả chiếc ô cho tôi, khiến toàn thân bên trái ông ta dính mưa, áo sơ mi đã sớm ướt đẫm.
Khi chúng tôi đi ngang qua tủ kính trưng bày của một cửa hàng thời trang nữ, ông ta đột nhiên dừng lại. Nước mưa rơi trên kính khiến tầm nhìn trở nên mờ ảo, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy chiếc váy được trưng bày trong đó rất đẹp, ngọc trai khảm trên thắt lưng khiến cho chiếc váy trở nên lộng lẫy hơn. Ông ta hỏi tôi có thích nó không?
Tôi thực sự thích nó nên không kiềm chế được mà gật đầu, rồi lắc đầu ngay lập tức: "Tôi không thể mặc nó được. Nó quá long trọng."
Ông ta nói rằng tôi có thể mặc nó cho các bữa tiệc.
Tôi vẫn lắc đầu, đẩy ông ta rời khỏi đó.
Ông ta đã hỏi thì chắc chắn sẽ mua chiếc váy đắt tiền đó cho tôi. Tôi không đủ tiền để mua, lại càng không muốn nợ ông ta.
Ông ta cầm ô, dắt tay tôi vào một cửa hàng chuyên bán đồ nam. Tôi liếc nhìn tấm biển ngoài cửa. Đó là một nhãn hiệu cao cấp quốc tế và đối tượng khách hàng là những người nổi tiếng, giàu sang, có địa vị cao quý. Kiều Dĩ Thương khác với hầu hết những người giàu có có khí chất của những tên nhà giàu mới nổi. Ông ta hiểu rất rõ nội hàm của sự xa hoa. Mọi chi tiết trên người ông ta đều vô cùng tinh tế. Ông ta căn bản không giống một ông trùm của một băng đảng đánh nhau, giết người.
Trong cửa hàng, có rất nhiều khách hàng đang chọn đồ. Nhân viên bán hàng đang chuẩn bị đi về phía một cặp vợ chồng thì bất ngờ nhìn thấy chúng tôi. Ánh mắt cô ta vô cùng gay gắt. Sau khi đánh giá trang phục trên người Kiều Dĩ Thương, cô ấy lập tức bỏ đôi vợ chồng đó ra và chào đón chúng tôi.
Kiều Dĩ Thương cúi xuống, hôn lên mắt tôi. Ông ta nói rằng ông ta sẽ mặc bất cứ thứ gì tôi đưa cho.
Nếu như là ngày thường, tôi có thể sẽ giúp ông ta. Tôi lấy những trang phục vô cùng sặc sỡ cho ông ta. Dù sao ông ta cũng nói sẽ không từ chối những gì tôi đưa. Nghĩ đến việc ông ta mặc một bộ vest đỏ và quần tây xanh, tôi liền cảm thấy vô cùng thích thú.
Thật tiếc khi cửa hàng thời trang nam công sở kiểu này không tìm được những phong cách khoa trương, sặc sỡ như vậy. Tôi loay hoay với quầy bán áo sơ mi, lấy ra một chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh đậm, ướm thử cho ông ta rồi mỉm cười nói rằng tôi nghĩ nó rất đẹp đấy.
Kiều Dĩ Thương cũng thích những chiếc cúc màu hổ phách trên chiếc áo sơ mi này. Người bán hàng giơ một chiếc gương lên và nói: "Thưa ông, vợ ông quả là có con mắt thẩm mỹ. Cô ấy đã chọn chiếc áo đẹp nhất trong cửa hàng của chúng tôi cho ông đấy ạ. Chiếc áo này được may bằng tay, giới hạn chỉ sản xuất hai trăm chiếc trên toàn thế giới. Có tiền chưa chắc đã mua được. Nếu ông muốn mua nó thì tôi có thể nạp thẻ VIP của thương hiệu này cho quý khách."
Kiều Dĩ Thương cười, liếc tôi một cái. Đôi môi của ông ta rất gần tôi, giọng nói vô cùng cưng chiều, nói: "Quả nhiên tôi đưa cô tới là đúng rồi."
Kiều Dĩ Thương cầm chiếc áo sơ mi, bước vào phòng thay đồ. Tôi đứng trước kệ và chọn quần và thắt lưng cho ông ta. Tôi đưa những mẫu đã chọn cho nhân viên bán hàng đóng gói và hỏi cô ấy phải nạp bao nhiêu tiền. Cô ấy nói rằng sáu tỷ.
Tôi yêu cầu cô ấy mở thẻ. Cô ấy mỉm cười và gật đầu. Sau khi tháo nhãn và thanh toán tiền, Kiều Dĩ Thương bước ra khỏi phòng thay đồ, mặc chiếc áo sơ mi đó trên người. Ông ta rất hợp với những gam màu tối, dù là đen, xanh hay xám. Khi mặc lên đều rất có khí chất. Mắt cô nhân viên bán hàng sáng lên, cười nói với tôi: "Thưa bà, chồng bà thực sự rất đẹp trai.”
Tôi hơi giật mình, liếc nhìn Kiều Dĩ Thương. Ông ta không giải thích mà hỏi lại nhân viên bán hàng tôi đẹp, chẳng lẽ vợ tôi không đẹp sao.
Cô nhân viên bán hàng vội vàng hùa theo, nói rằng chúng tôi đương nhiên là cặp trai tài gái sắc, tôi chưa bao giờ thấy cặp vợ chồng nào trẻ đẹp như vậy đến cửa hàng của chúng tôi.
Kiều Dĩ Thương nắm tay tôi và bước ra khỏi trung tâm mua sắm sau khi chốt hóa đơn. Ông ta hỏi tôi có biết hôm nay là ngày gì không.
Tôi suy nghĩ một hồi lâu nhưng cũng không nghĩ ra. Ông ta nhìn chằm chằm lên bầu trời mù sương, lất phất mưa cách đó không xa nói: "Lần đầu tiên có người coi tôi là chồng của một người phụ nữ."
Ông ta cúi đầu nhìn tôi: "Cô có biết cảm giác đó như thế nào không. Rất hạnh phúc đấy."
Sau đó chúng tôi không ai nói chuyện với ai nữa mà trở lại trong xe. Tài xế hỏi ông ta muốn đi ăn cơm sau hay quay về khách sạn lưng chừng núi. Kiều Dĩ Thương đưa tay chỉ về phía ngã tư: "Đi đi rồi tôi sẽ nói với cậu."
Tôi thấy hơi buồn ngủ nên đã tựa vào cửa sổ, nhắm mắt ngủ, nhỏ giọng nói muốn ăn bánh ngọt nhân mứt táo, không cần cho đường. Tôi thích ngọt nhưng bây giờ tôi không thể ăn được.
Kiều Dĩ Thương ghé tai lại, hỏi tôi muốn ăn gì.
Tôi lại lầm bầm, cũng không biết ông ta có nghe rõ không.
Chiếc xe hơi xóc lên khi chạy qua ngã tư mới sửa này. Trán tôi liên tục đập vào cửa kính, phát ra những âm thanh khó chịu. Tôi cau mày nói đau. Ngay sau đó, tôi cảm thấy Kiều Dĩ Thương đang ôm đầu tôi, dựa vào vai ông ta. Ông ta ngồi rất chắc chắn. Những cú xóc của xe cũng không làm ông ta lắc lư chút nào. Tôi ngửi thấy mùi thơm dễ chịu từ mái tóc của ông ta. Nó khiến tôi ngủ yên giấc hơn rất nhiều.
Vừa mở mắt ra tôi đã thấy chiếc xe đậu ở một chỗ, không còn di chuyển. Tôi hơi khó hiểu hỏi có chuyện gì, nhưng tài xế không nói gì. Kiều Dĩ Thương cũng nhắm mắt ngủ, không trả lời tôi. Cửa sổ được hạ xuống hoàn toàn. Trời mát mẻ sau cơn mưa nhỏ. Và khung cảnh quen thuộc ập vào mắt tôi. Lúc này tôi mới nhận ra đây là bên ngoài nơi ở của Chu Dung Thành và tôi.