Hoàng đế Khương Vu mỉm cười, hào hoa phú quý. Giống như báo chăm chú rình mồi, hắn nhìn Hoàng Phủ Thành nói, “Có muốn buông tha Thành hay không, một mình ta không thể quyết định được. Phải biết rằng toàn bộ người dân Khương Vu quốc đều mong chờ ta đem Thành về nha.”
“Hoàng đế Khương Vu, xin chào.” Trang Nhất đứng ra đối mặt với hắn.
Giống như hai con báo mạnh mẽ chống lại nhau, toàn bộ tế bào trên người hoàng đế Khương Vu đều hưng phấn lên. Hắn quan sát nam nhân này thật lâu. Người thật sự nắm giữ cục diện ngày hôm nay không phải hoàng đế Đại Ân nhu nhược, cũng không phải trung tâm vòng xoáy Hoàng Phủ Thành, cũng không phải nữ vương Tây Dạng một lòng khiêu khích, mà chính là —- nam nhân trước mắt này.
Hai nam nhân tuyệt đối cao thâm đứng song song. Một người sắc bén khiếp người, một người khí phách bức người.
“Nghe nói hoàng đế Khương Vu mười sáu tuổi đã kế vị, gan dạ sáng suốt hơn người, anh minh cơ trí, rất được lòng dân. Hôm nay gặp mặt quả thật khí chất bất phàm.” Trang Nhất đứng đắn khách sáo nói.
“Cũng vậy,” Hoàng đế Khương Vu trả lời, “Trang Nhất mười lăm tuổi đã tiếp nhận sản nghiệp Trang gia, tầm nhìn độc đáo, phương pháp lạ thường, trong giới kinh doanh làm việc gì cũng thuận lợi, chưa từng có đối thủ. Hôm nay may mắn gặp mặt, quả thật vinh hạnh.”
Trang Nhất nhìn hắn, chậm rãi nói, “Khương Vu quốc rừng nhiều đất rộng, kinh tế trong nước chủ yếu dựa vào buôn bán với ngước ngoài đế chèo chống. Hàng năm, rất nhiều nhân sâm, sừng hươu và da thú chở qua biển xuất khỏi nước.”
Đôi mắt hoàng đế Khương Vu híp lại, không đoán được nam nhân trước mắt này đang có chủ ý gì. Khương Vu quốc đất rộng rừng nhiều, cũng không dễ trồng trọt, vấn đề lương thực vẫn luôn là điểm chết của đất nước. Ngoại thương chính là cách để giải quyết điểm này.
“Bến tàu và bến cảng nhận vận chuyển hàng hóa cho quý quốc chính là sản nghiệp của Trang gia.” Trang Nhất nhìn hắn, “Hơn nữa còn là toàn bộ.”
Hoàng đế Khương Vu không biến sắc nhưng tim lại nảy lên.
Trang Nhất kéo kéo khóe miệng, không nghi ngờ gì nữa, “Nếu Trang gia có nhiều tiền quá, bắt tay vào phá hết tàu và cảng của mình. Hoàng đế Khương Vu nghĩ xem, xây dựng bến tàu, huấn luyện thủ thủy một lần nữa cần bao nhiêu thời gian? Nếu trong khoảng thời gian này Trang gia không muốn làm ăn với Khương Vu quốc, cũng không muốn làm ăn với những thương gia Khương Vu quốc nữa, ngài nghĩ Trang gia có năng lực làm việc này không? Nhưng,” Trang Nhất dừng lại một chút, “Nếu bây giờ Khương Vu quốc không mơ ước muội phu của ta nữa, ta sẽ thật vui vẻ làm ăn với bọn họ.”
Nam nhân này! Hoàng đế Khương Vu không thể tin được chính mình lại nói không lại y. Hắn cũng rất rõ, không có ngoại thương, Khương Vu quốc cũng có thể sống sót. Nhưng những quý tộc sống xa xỉ đã quen của Khương Vu tuyệt đối không thể không có lương thực mỹ vị, y phục quý phái và vật dụng tinh xảo. Tuy hắn là vua một nước nhưng vẫn bị bọn họ kiềm chế. Nếu hắn cố ý mạo hiểm vì Hoàng Phủ Thành, đúng như Trang Nhất đã nói, hắn rất có khả năng sẽ bị bọn quý tộc chết tiệt này đá khỏi vương vị.
Trong lòng hoàng đế Khương Vu trăm chuyển nghìn quay, nét mặt vẫn bất động như trước. Hắn nhìn Trang Nhất một lúc, ánh sáng trong mắt lóe lên, “Nam tử đặc biệt của Đại Ân quốc cũng không phải chỉ có một mình Hoàng Phủ Thành. Trang Nhất.” Một nụ cười có hàm ý khác nở ra trên môi, “Không phải sao?”
Ánh mắt lạnh như núi băng vạn năm của Trang Nhất đảo qua.
Hoàng đế Khương Vu thản nhiên tiếp nhận, lạnh lẽo của y sao có thể tổn thương được đến hắn?
Không ngờ Trang Nhất đột nhiên quay lại phía hắn, nở nụ cười. Giống như chỉ trong một tích tắc, xuân tới băng tan, trăm hoa đua nở.
Hoàng đế Khương Vu sững sờ, hắn không nghĩ rằng nam nhâm cực kỳ giá lạnh này cười lên lại đẹp đến như vậy… Đẹp đến mức thức tỉnh toàn bộ cảnh giác trời sinh của hắn! Hắn có thể thề với trời, nụ cười này tuyệt đối không đơn giản!
“Sao vậy, Tiểu Ngũ?” Hoàng Phủ Thành phát hiện Trang Ngũ trong lòng mạnh mẽ run lên một cái, nhìn về phía mấy huynh đệ Trang gia, vẻ mặt giống Trang Ngũ như đúc!
Trang Ngũ ôm chặt hắn, nhỏ giọng nói, “Nếu đại ca của ta cười với một người như vậy, có nghĩa là người kia sẽ rất thảm.”
“Rất thảm?” Hoàng Phủ Thành khó hiểu.
Trang Ngũ dừng hết sức gật đầu. “Đại ca từng nói bức chết một người, đó không gọi là thảm. Thật sự thảm là khi kẻ đó trăm phương nghìn kế đi tìm chết nhưng làm thế nào cũng không chết được.”
Hoàng Phủ Thành cũng không nhịn được mà phát lạnh trong lòng.
“Vương đệ!” Hoàng Phủ Nghi vẫn bị lãng quên từ đầu, cuối cùng cũng đột phá được vòng vây, đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Thành.
“Không ngờ Trang gia lại lợi hại như vậy.” Hắn vừa rơi lệ vừa nói. Thực tế, từ lần đầu tiên hắn gặp Trang Ngũ, hắn đã biết không còn hy vọng. Từ một Hoàng Phủ Thành không thích thân cận với người ngoài lại có thể tự nhiên chấp nhận Trang Ngũ tới gần như vậy, theo sát trò chuyện như vậy…
Hoàng Phủ Thành quay về phía hắn, nở nụ cười. “Hoàng thượng nhân từ, chỉ cần chịu dốc lòng vì nước, nhất định sẽ trở thành một hoàng đế tốt, được thần dân ngưỡng mộ. Thần đệ nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình phụ tá Hoàng thượng.”
Hoàng Phủ Nghi gật đầu, nước mắt rơi càng ác liệt hơn. Khi còn nhỏ, hắn rất yếu ớt, vẫn luôn là đối tượng bị các con em hoàng tộc khác bắt nạt, chỉ có y chịu bảo vệ hắn, chơi cùng hắn. Mười tám tuổi kế vị, mặc dù có Hách Liên Nghiễm dốc hết sức giúp đỡ nhưng vẫn không tránh khỏi bị ức hiếp giữa việc tranh đấu thế lực của quần thần. Là y vẫn ở hên cạnh hắn, giúp hắn bày mưu tính kế, hóa giải sầu lo. Hắn không ngờ rằng những ngày như vậy lại phải hoàn toàn chấm dứt. Y trở lại đất phong của mình, mặc kệ hắn cầu xin thế nào cũng không trở lại bên cạnh hắn nữa.
“Vương đệ, ngươi nhất định phải… hạnh phúc.” Hoàng Phủ Nghi nức nở nói.
Hoàng Phủ Thành nhìn người trong lòng rồi mỉm cười, “Ta sẽ.”
“Tiểu mỹ nhân, chúng ta đi được chưa?” Trang Ngũ nằm trong lòng Hoàng Phủ Thành, hỏi.
Hoàng Phủ Thành híp mắt, “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi tướng công!”
“Được, được, tướng công!” Trang Ngũ cười ruồi. Thật kỳ quái, mình đã gọi tướng công rồi, vì sao vẻ mặt chàng lại thối như thế?
“Sau này,” Hắn trầm giọng mắng, “còn xé váy trước mặt mọi người thử xem, xem thử ta có tha cho nàng không! Còn nữa, không được cậy mạnh ra tay, không được cậy mạnh giả vờ hung ác, không được khiêu khích người khác nữa…”
Trang Ngũ chớp chớp mắt, tại sao nàng cảm thấy không quen biết nam nhân có diện mạo giống tiểu mỹ nhân như đúc này nha?
Hoàng Phủ Thành đạp một chân lên xe ngựa. Trang Ngũ đang chìm trong suy nghĩ lập tức hoảng sợ bừng tỉnh, đưa tay ôm chặt lấy thành xe, “Chàng… Chàng muốn làm gì?”
Hoàng Phủ Thành nhướng mi, “Đương nhiên là đưa nàng vào xe ngựa.”
“Ta không ngồi xe ngựa!” Trang Ngũ hét. Hắn nhất định là lại muốn trừng trị nàng.
“Không ngồi?” Cơn giận của Hoàng Phủ Thành còn chưa tiêu, “Váy của nàng bị hư như vậy, không ngồi xe ngựa thì sao? Lập tức đi vào cho ta!”
Trang Ngũ nhìn hắn, đột nhiên “Oa—–” một tiếng khóc lớn, “Chàng ức hiếp ta! Ức hiếp ta! Ta đã hiểu rõ chàng rồi, chàng là đồ nam nhân độc tài! Ta muốn về nhà, ta không gả cho chàng nữa!”
Hoàng Phủ Thành ôm gương mặt nàng, đôi môi duyên dáng cong thành một nụ cười tuyệt đẹp nhưng quỷ quái, “Bây giờ đã biết cái gì gọi là biết mặt không biết lòng chưa? Không gả? Gả cũng đã gả rồi, bây giờ mới hối hận, muộn rồi!” Thừa dịp Trang Ngũ há hốc mồm chết lặng, hắn kéo tay nàng từ thành xe xuống, ném vào xe ngựa. “Lập tức theo ta về Tây Châu! Trước khi nàng có một chút giống Vương phi, không được bước ra khỏi Tây Châu nửa bước!”
“Cứu mạng a—-” Tiếng kêu thảm thiết của Trang Ngũ vọng ra từ trong xe ngựa…
Trang Ngũ đáng thương! Hoàng Phủ Thành không chỉ độc tài mà còn vô cùng thù dai. Đến bây giờ hắn còn nhớ rất rõ ràng chính mình mơ mơ hồ hồ bị cướp vào Phân Liễu sơn trang thế nào, mơ mơ hồ hồ bái thiên địa thế nào dù hắn đã hạ quyết tâm cả đời chỉ bái đường một lần. Lúc đó tiểu nữ tử này đã nói gì? Để hắn mặc lễ phục tân nương! Thật là làm phản rồi! Về tới nhà hắn nhất định phải thắt chặt phu cương! Còn nữa, tốt nhất là thoát ly quan hệ của Trang Ngũ với Trang gia! Mấy huynh đệ kia cứ nghĩ đến là hắn lại khó chịu! Trang Nhất mạnh mẽ lạnh lẽo, còn có Trang Nhị và Trang Tam chỉ biết gây chuyện vớ vẩn làm người ta phát điên, còn Trang Tứ cả ngày say mê sắc đẹp dạy hư Tiểu Ngũ của hắn nữa…
“Chúng ta có nên đi cứu Lão Ngũ hay không nha?”
“Cứu cái gì mà cứu? Khinh công của Lão Ngũ cũng không phải tầm thường, Hoàng Phủ Thành kia tuổi gì mà có thể kiềm chế được Lão Ngũ?”
“Không phải Lão Ngũ đánh không lại Hoàng Phủ Thành, ta chỉ sợ tên kia giở trò gian trá!”