Hoàng Phủ Thành nghiêm mặt lạnh lùng, thúc ngựa đi qua y.
Trang Ngũ vội vàng đuổi theo, đang định mở miệng thì một người mặc trang phục tùy tùng chạy vội tới trước ngựa y, hổn hển nói, “Ngũ thiếu gia, sao ngài lại đến đây, làm tiểu nhân tìm thật lâu. Mau trở về cùng tiểu nhân đi. Nhị thiếu gia không tìm được ngài sẽ lo lắng.”
Trang Ngũ nhăn mặt cau mày, “Nhị ca đã quá căng thẳng rồi. Vết thương nhỏ của ta đã sớm lành rồi mà hắn vẫn còn ép ta nằm trên giường, nằm đến mức xương cốt ta sắp tan ra rồi.”
“Ngũ thiếu gia, Nhị thiếu gia là vì muốn tốt cho ngài. Vết thương của ngài còn chưa khỏi hoàn toàn, mau trở về cùng tiểu nhân đi. Nếu Nhị thiếu gia giáng tội, tiểu nhân đảm đương không nổi.”
Trang Ngũ nổi giận, “Cái gì mà còn chưa khỏi hoàn toàn? Không phải chỉ còn một vệt nhỏ thôi sao? Nhị ca, Tam ca chỉ biết việc bé xé ra to. Đi, đi, đi.” Trang Ngũ quát xong, thu lại vẻ giận dữ, “Ngươi về nói lại với Nhị ca, thuốc của hắn ta đã mang theo người, nhất định sẽ bôi mỗi ngày, để lại một chút sẹo thì ta sẽ xách đầu đến gặp hắn.”
“Ngũ thiếu gia…”
“Muốn chọc giận ta sao?” Trang Ngũ trừng mắt nhìn hắn, “Không được theo ta nữa! Lập tức trở về truyền lời!”
Trang Ngũ tàn bạo quát xong, lập tức thúc ngựa về phía trước, nhìn thấy Hoàng Phủ Thành liền cười cực kỳ nịnh nọt, “Tiểu mỹ nhân…”
Hoàng Phủ Thành không nói không rằng, tay phải mạnh mẽ đưa qua vén tay áo của y lên. Vết thương sâu gần tới xương đêm đó nay chỉ còn là một vết sẹo màu hồng nhạt.
Khoảng cách gần như thế, Trang Ngũ nhân cơ hội dùng cánh tay không bị thương sờ mặt hắn, “Tiểu mỹ nhân không cần lo lắng. Vết thương của ta đã khỏi hẳn rồi.”
Bất ngờ là Hoàng Phủ Thành không trợn mắt với y, chỉ rất nhanh buông tay áo của y xuống, quay đầu đi.
Tay. Trên tay Hoàng Phủ Thành dường như vẫn còn cảm giác. Tay y, nhỏ bé và mềm mại, cánh tay bên dưới tay áo còn có màu hồng cánh sen tươi mát. Một cánh tay như vậy quả thực rất… đẹp.
Bừng tỉnh lại, gương mặt tiểu dâm tặc đã tiến tới trước mắt, đôi mắt to đẹp lóe sáng, “Tiểu mỹ nhân, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, bất ngờ đẩy y ra.
Tiểu dâm tặc nằm trên ngựa, tuyệt đối không lo lắng sẽ ngã xuống. “Tiểu mỹ nhân, sao ngươi lại không chút cảm động vậy?” Vẻ mặt y nghi hoặc hỏi, “Ta đã nhiều lần cứu ngươi, theo lý mà nói thì ngươi đã sớm rung động trong lòng, lấy thân báo đáp nha. Rốt cuộc là có vấn đề ở đâu nha?”
Y nghiêng đầu, rất nghiêm túc tự hỏi, chỉ chốc lát sau mệt mỏi đã kéo tơi, y không nhịn được ngáp một cái. “Thật là, Nhị ca đã kê đơn thuốc gì vậy, mỗi lần uống xong đều buồn ngủ.” Y ngồi xuống, “Tiểu mỹ nhân, cho ta mượn lồng ngực ngươi để dựa vào được không?”
Hoàng Phủ Thành không đáp. Y coi như hắn đã đồng ý. Lập tức phi thân vào trong lòng hắn, dúi đầu vào ngực hắn, ôm thật chặt.
Một lúc sau, hô hấp của người trong lòng dần dần đều hơn. Hoàng Phủ Thành hơi cúi người, nhìn cần cổ trắng nõn mịn màng trong áo y.
Thân thể của y nhỏ nhắn xinh xắn, gương mặt y xinh đẹp dịu dàng, tay của y mềm mại uyển chuyển, hay là, hay là… Ánh mắt hắn đảo qua vành tai y, nữ tử Đại Ân quốc khi hai tháng tuổi sẽ xỏ lỗ tai. Hắn không nhìn thấy lỗ tai trên vành tai mềm mại ngọt ngào của y. Hắn không cam chịu nhìn xuống dưới, cái cổ nhẵn bóng của y, không có yết hầu nổi lên. Một bé trai ước chừng mười bốn tuổi chưa có yết hầu cũng là chuyện bình thường. Nhưng, ánh mắt hắn dừng trên ngực y, nếu là một nữ tử đã mười bốn thì nơi đó nên… trưởng thành rồi chứ.
Hoàng Phủ Thành cắn chặt răng, nhiều lần đã mắng chính mình đừng nên nghĩ bậy, nhưng, nếu như y là con gái, nếu như y là con gái, hắn sẽ…
Không muốn tự hành hạ chính mình nữa, cánh tay Hoàng Phủ Thành duỗi ra, đặt ngang trên ngực y, một mặt phẳng.
Không đè nén được nỗi thất vọng đang cuộn trào.
Trang Ngũ không thoải mái hất bàn tay to đặt trên ngực ra rồi tỉnh dậy. Hì hì, vẫn còn ở trong lòng tiểu mỹ nhân. Y hít một cái, hương thơm ngát. Nhớ tới vài ngày trước y còn trộm hương hàng đêm không khỏi nhỏ nước miếng, một lúc sau đã thấm ướt cả y phục bằng tơ lụa tốt nhất của Hoàng Phủ Thành. Cách xiêm y thật không dễ cắn, liếm một chút là được rồi. Hương vị không tệ, tiếp tục…
Hoàng Phủ Thành vốn đang ngẩn ngơ, không ngờ rằng Trang Ngũ đã tỉnh, cái lưỡi đinh hương cách y phục trêu chọc da thịt hắn.
“Tiểu dâm tặc chết tiệt!” Hắn dùng một tay nhấc y lên, hung dữ nhìn y.
Hoàng Phủ Thành chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng ầm ầm bốc lên, hận không thể một tay xé nát gương mặt kia, hung hăng đạp bẹp, hắn không chút lưu tình hất y từ trên không xuống đất.
Đáng chết! Hắn lại có thể nghĩ rằng nếu y là con gái, hắn sẽ lấy y. Trên đời này sẽ có nữ tử cướp người lại còn đùa giỡn nam nhân sao? Trên đời này sẽ có nữ tử nửa đêm bò lên giường nam nhân sao? Trên đời này sẽ có nữ tử im hơi lặng tiếng sàm sỡ nam nhân sao? Ngay cả có, nữ tử như vậy có ai dám lấy?
Trang Ngũ dựa vào khinh công siêu việt xoay người giữa không trung, rốt cuộc tránh được số phận hôn đất của cái mông nhỏ. Khó khăn tiếp đất, y bĩu môi, “Ta còn tưởng tiểu mỹ nhân bắt đầu thích ta, thì ra là vẫn như trước!”
“Sự nhẫn nhịn của Vương gia cũng có giới hạn.” Trương Khang Niên giúp y dắt con ngựa trắng tới, nhỏ giọng nói. Ai bảo tiểu tử này được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đã để y nằm trong lòng, y còn muốn nhân cơ hội động tay động chân.
“Cảm ơn Trương đại ca!” Trang Ngũ cười nhẹ với Trương Khang Niên, xoay người lên ngựa.
“Đã nhiều ngày không nhìn thấy ngươi, ta còn lo vết thương của ngươi quá nặng, hôm nay nhìn thấy ngươi rốt cuộc cũng an tâm rồi.” Trương Khang Niên nói.
“Thì ra Trương đại ca vẫn còn nghĩ đến ta a!” Trang Ngũ quay lại, vẻ mặt cảm động.
“Đó là đương nhiên. Dù sao cũng là bằng hữu.” Trương Khang Niên cười đáp đã thấy vẻ mặt Trang Ngũ chuyển từ cảm động thành xấu hổ, “Trương đại ca, ta xin lỗi ngươi, mấy ngày qua ta chỉ nhớ tới tiểu mỹ nhân, chưa từng nghĩ đến ngươi.”
Trương Khang Niên bất ngờ một chút rồi cười ha hả, “Không sao, ta tuyệt đối không để ý!”