Bước chân Hứa Tình Thâm dừng lại, nghĩ tới lễ đính hôn của Phương Thành và Vạn Dục Ninh cách đây không lâu, cũng bất an như thế này.
Không đúng!
Bỗng nhiên Hứa Tình Thâm khôi phục lại tinh thần, lần trước cô tới nhà họ Phương, Phương Thành đối với cô còn sợ là tránh không kịp, nếu anh ta phát bệnh thực sự, Phương Minh Khôn đâu? Sao lại để hai người lạ mặt này tới gọi cô chứ?
“Cô Hứa.” Một người trong đó mở miệng thúc giục.
Bước chân Hứa Tình Thâm lùi lại về phía sau.
“Nếu Phương tiên sinh thấy khó chịu, tôi sẽ gọi điện thoại cho xe cấp cứu tới.”
“Cô Hứa, ngài ấy đang ở bên trong…”
Hứa Tình Thâm bất chợt xoay người, may là trên chân đeo giày đế bằng, cô nhanh chóng chạy về phía trước vài bước. Lão Bạch không gọi được điện thoại nên đích thân qua đây.
Thiếu chút nữa thì hai người va vào nhau ở chỗ rẽ, Hứa Tình Thâm sợ đến nỗi đưa tay che ngực, Lão Bạch thấy cô vội vội vàng vàng, trong lòng gào thét không ổn rồi.
“Cô Hứa, cô không sao chứ?”
Hứa Tình Thâm xua tay. “Không có việc gì.”
“Cô… chạy từ đâu tới vậy?”
Hứa Tình Thâm dựa vào tường, thấy phía sau không có ai đuổi theo, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Mới vừa rồi có một nhân viên phục vụ nói có người muốn tôi tới phòng nghỉ, tôi tới đó thì không thấy có ai.”
“Vậy à… ” Sắc mặt Lão Bạch khẽ giãn ra. “Tôi thấy em trai cô, cậu ta quay lại nơi tổ chức tiệc cưới đó.”
Trở lại chỗ ngồi lúc trước, cô vội vàng thúc giục Hứa Minh Xuyên: “Đi.”
Hứa Minh Xuyên kéo cô nhìn kỹ vài lần. “Chị không sao chứ?”
“Không có việc gì, đi mau.”
Hứa Minh Xuyên đè nén cơn tức giận trong lòng, cơn tức này có dùng tới chín con bò cũng không kéo được cậu nhúc nhích, đưa tay ấn Hứa Tình Thâm ngồi vào ghế.
“Chị, dù sao chúng ta cũng phải mời lại một chén rượu chứ.”
“Vậy em ngoan ngoãn ngồi ở đây, không được đi lung tung, còn có… Ngàn vạn lần đừng đơn độc tiếp xúc với Vạn Dục Ninh.”
“Vâng, em đồng ý với chị.”
—
Bên trong phòng nghỉ, Vạn Dục Ninh tức giận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi. “Còn kém một chút nữa thôi, hai người bên ngoài thật ngu xuẩn, làm không nên chuyện!”
A Mai khẽ bàn tay xuống đầu vai cô.
“Dục Ninh, lúc trước tớ từng nghĩ nếu không có ngày hôm nay thì tốt biết bao nhiêu. Cậu đó, đúng là người thông minh, nhưng lại thiếu kiên nhẫn.”
“Được rồi, mau đi ra ngoài thôi.”
A Mai khẽ lắc đầu, Vạn Dục Ninh có khi nào nghe lời khuyên của cô đâu, nếu cô ấy nghe, hôm nay còn có thể đi tới bước này sao?
Vạn Dục Ninh thay xong trang phục đi ra ngoài, Phương Thành cũng tới, cẩn thận ôm hông của cô.
Khi mời rượu, Vạn Dục Ninh không uống rượu, gặp chỗ thực sự phải nâng chén thì dùng nước trái cây và sữa tươi thay thế.
Trên một bàn dành riêng cho nhà họ Tưởng, Tưởng Viễn Chu không có ở đó, không biết đã đi đâu.
Hứa Tình Thâm không hề chạm tới đồ ăn trên bàn, thấy Vạn Dục Ninh khoác cánh tay của Phương Thành đang tới đây, Hứa Minh Xuyên nóng lòng, đứng lên đầu tiên.
“Anh Phương Thành, chúc anh tân hôn hạnh phúc.”
“Được rồi, ngồi đi.” Phương Thành cầm trong tay một ly rượu. “Chẳng lẽ cậu còn muốn rót rượu cho anh?”
“Ngày đại hỉ mà, anh phải uống một chén, còn có cô dâu nữa.”
Tưởng Viễn Chu từ bên ngoài đi vào thì từ xa đã thấy được cảnh giằng co như vậy, nét mặt Vạn Dục Ninh đầy giễu cợt, cũng không thèm nhìn hai chị em nhà họ Hứa.
Phương Thành cầm chén rượu lên khẽ chạm cùng Hứa Minh Xuyên.
“Anh uống nửa chén, được chưa?”
Lúc đôi môi mỏng của anh vừa chạm vào rượu đế, cũng cảm giác được Vạn Dục Ninh túm lấy cánh tay anh càng lúc càng chặt hơn, anh nhìn sang cô hỏi: “Làm sao vậy?”
Vạn Dục Ninh chỉ cảm thấy nơi bụng truyền đến một cơn đau quặn thắt, đương nhiên là cô phát hiện ra có điều gì đó không bình thường, cùng lúc đó, một chất dịch ấm áp chảy ra ngoài…
Cô nắm chặt nắm tay, cố nén nhịn cơn đau đang âm ỉ xuống.
“Được, tôi uống với cậu.”
Hứa Minh Xuyên nghe vậy, liền cầm chai sữa lên rót cho cô.
Ánh nhìn của Tưởng Viễn Chu chuyển qua trên đùi cô, vết máu ngoằn nghèo chảy xuống nhìn thấy mà giật mình, sắc mặt Hứa Tình Thâm trắng bệch, vô ý thức nắm chặt tay của Hứa Minh Xuyên.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên chuyển sang phía Hứa Minh Xuyên.
“Cậu cho cô ấy uống cái gì?”
“Không, không có gì…” Hứa Minh Xuyên nào đã trải qua tình huống như vậy chứ.
Cô dâu bỗng nhiên như vậy, tiệc cưới rơi vào cảnh rối loạn trong nháy mắt. Sắc mặt Phương Thành tái mét ôm lấy Vạn Dục Ninh, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, anh sẽ đưa em tới bệnh viện.”
Hứa Tình Thâm thấy làn váy Vạn Dục Ninh mở rộng, hai đùi lộ ra ngoài, vệt máu đỏ thẫm chảy trên làn da trắng trẻo khiến cho người khác thấy kinh hãi.
Vạn Hâm Tăng nhanh chóng chen lách vào trong đám người, sắc mặt u ám, kéo tay của Vạn Dục Ninh.
“Dục Ninh, đừng sợ.”
“Ba…”
Hai mắt Vạn Hâm Tăng như hai lưỡi dao sắc nhọn lao về phía Hứa Tình Thâm, ông ta quay sang nói với mấy người bên cạnh.
“Đưa hai người họ vào một căn phòng, đóng lại!”
“Thực sự là chuyện này không liên quan gì đến tôi…” Hứa Minh Xuyên hoảng loạn xua hai tay.
“Các người có thể điều tra, đừng bắt tôi…”
“Nếu như đứa bé trong bụng của Dục Ninh có chuyện gì, ta lột da các người!”
Vài người đàn ông cao to tiến lên, đầu tiên là khống chế Hứa Minh Xuyên áp lên mặt bàn, cả người Hứa Tình Thâm lảo đảo, Vạn Dục Ninh chảy nhiều máu như vậy, xem ra là không giữ được đứa trẻ rồi.
Cô khẽ ngước mắt lên, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đứng ở cách đó không xa, cả cơ thể anh đứng trong bóng tối u ám, ánh mắt nhìn theo phương hướng Vạn Dục Ninh đang được đưa đi.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh, cô cũng không thấy rõ lắm.
Bỗng nhiên Hứa Tình Thâm đẩy ghế ra lao tới, cô đưa túm lấy cánh tay của Tưởng Viễn Chu.
“Tưởng tiên sinh!”
Người đàn ông đưa tay ra, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng ác độc khiến người ta cảm thấy sợ hãi, anh khẽ vung tay, ngay lập tức, dễ dàng đẩy Hứa Tình Thâm trở lại chỗ cũ.