Tài xế vội vã nghe theo, chiếc xe dừng ở giữa đường ngay lập tức, sắc mặt Lão Bạch tái mét, sắc mặt của Tưởng Viễn Chu cũng không khá hơn bao nhiêu.
Tài xế rụt cổ một cái. “Là chính miệng Tưởng tiên sinh nói vậy.”
Khóe miệng Lão Bạch khẽ co giật, Tưởng tiên sinh vừa nói như vậy mà cậu ta cũng cho là thật, nếu đâm vào, cậu ta có mấy cái đầu chứ?
Người đàn ông ngồi phía sau xe giơ chân lên, hung dữ đá vào ghế lái.
“Cút cho tôi!”
Tài xế đẩy ra cửa xe chạy xuống phía dưới, Lão Bạch đứng dậy chuyển qua ngồi ở ghế lái.
“Tưởng tiên sinh, ngài đừng tức giận.”
“Sao mà những người bên cạnh càng ngày càng nhiều người não ngắn vậy?”
“Tưởng tiên sinh, tới trước tôi sẽ quay đầu lại, quay về Cửu Long Thương.”
Tưởng Viễn Chu không nói gì, tên tài xế kia đứng im bên ngoài không dám động đậy, trơ mắt nhìn chiếc xe biến mất trong bóng đêm.
—
Hứa Tình Thâm về tới Cửu Long Thương, bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ. Cô đi vào phòng ngủ, đặt chiếc túi ở đầu giường, Tưởng Viễn Chu từ phòng thay quần áo đi ra, anh đã thay trang phục mặc ở nhà, cầm trong tay một chiếc túi LV màu vàng nhạt.
“Tặng cho em.”
Hứa Tình Thâm đang cởi chiếc ghim tóc xuống, liếc nhìn anh một cái.
“Vì sao tặng cho em?”
“Lúc nào em cũng vác cái kia trông quá khó coi, vướng mắt tôi.”
Tưởng Viễn Chu nghĩ thầm cái đó thì có liên quan gì tới anh? Ngài Tưởng quan tâm tới nhiều thứ thật, ngay cả đồ người khác dùng như thế nào cũng phải ép buộc thay đổi cho bằng được.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy chiếc túi cũ của Hứa Tình Thâm, mở khóa kéo đổ hết đồ dùng trong đó lên chăn. Khăn tay, ví tiền, chìa khóa, kẹo cao su… Không có chỗ nào che giấu. Chỉ có điều không thấy chiếc hộp thuốc lá Hứa Tình Thâm mới mua kia, xem ra là thừa dịp tối nay đã tặng rồi.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, kéo Hứa Tình Thâm.
Không phải là cô nhỏ nhen không muốn chúc phúc cho họ, có tới cũng chỉ làm cho không khí thêm ngột ngạt, cần gì phải vậy chứ?
Tưởng Viễn Chu tiến lên túm chặt eo cô.
“Bây giờ em có tự do sao?”
Hứa Tình Thâm thấy mệt mỏi, không muốn đôi co, người đàn ông cúi xuống hôn cô, cô đứng im bất động, cũng không đáp lại. Tưởng Viễn Chu hôn vài cái có chút cáu, cao giọng: “Mở ra!”
Hứa Tình Thâm ngoan ngoãn nghe theo, một tiếng kêu rên nuốt vào nơi cổ họng.
—
Ngày Phương Vạn kết hôn, Hứa Tình Thâm vẫn tới bệnh viện đi làm như ngày thường. Lão Bạch đứng ở bên ngoài coi chừng, cũng không đi vào thúc giục cô, mãi cho tới khi Hứa Tình Thâm ra khỏi bệnh viện, lúc này anh ta mới vội vàng bước tới.
“Cô Hứa.”
Hứa Tình Thâm nhìn thấy anh ta, bắt đầu thấy nhức đầu, ánh mắt không khỏi nhìn sang chiếc xe đang ở bên cạnh.
“Anh ta ở đâu rồi?”
“Không, ngày hôm nay Tưởng tiên sinh và người nhà họ Tưởng đang dự họp.”
Hứa Tình Thâm không kiên nhẫn, nhấc chân lên.
“Vậy anh ta trông coi tôi làm gì? Tôi đã nói là tôi không đi.”
“Cô Hứa…” Lão Bạch chạy tới ngăn cô lại. “Hay là cô cứ đi đi, em trai cô đã đến nơi tổ chức hôn lễ rồi, thanh niên ấy mà, chính trực ngay thẳng, ngộ nhỡ gặp chuyện thì làm sao bây giờ?”
Hứa Tình Thâm trừng mắt nhìn Lão Bạch.“Tại sao lại kéo cả em trai tôi vào đây?”
Lão Bạch tỏ ra vô tội, xòe tay ra.
“Người là do cô dâu chú rể mời, Tưởng tiên sinh có ý tốt, hai chị em cô cùng tới, có gì thì có thể hỗ trợ lẫn nhau mà.”
“Phi!” Toàn bộ thái độ của Hứa Tình Thâm đều viết ở trên mặt.
Lão Bạch làm động tác mời. “Đi thôi.”
Ngồi vào bên trong xe, Lão Bạch dặn tài xế bên cạnh: “Về Cửu Long Thương trước, cô Hứa phải thay quần áo.”
“Không cần, tôi cứ mặc như thế này cũng được.” Hứa Tình Thâm dựa sát vào lưng ghế ngồi.
“Anh muốn đưa tôi về Cửu Long Thương, tôi sẽ không đi thật.”
Lão Bạch liếc nhìn tài xế ra hiện, để anh ta lái xe.
Đi tới khách sạn cử hành hôn lễ, trước khi xuống xe, Lão Bạch đưa một chiếc túi đỏ cho cô.
“Đây là Tưởng tiên sinh chuẩn bị cho cô.”
Tham gia hôn lễ đương nhiên là phải mang theo tiền lì xì, Hứa Tình Thâm đưa tay nhận lấy.
Hứa Minh Xuyên đang đứng ở nơi ký tên, thấy Hứa Tình Thâm tới, vội vã bước nhanh về phía trước.
“Chị, sao chị ăn mặc như vậy?”
“Thế thì sao?”
“Ngày hôm nay chị phải tức giận chứ, lễ phục, giày cao gót đâu? Làm đầu nữa, sao chị lại để mặt mộc như vậy, trái lại chị lại bị cô dâu “vùi dập” nhan sắc!” Hứa Minh Xuyên “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”.
Hứa Tình Thâm liếc nhìn cậu em trai. “Ai da, âu phục ở đâu ra?”
“Thuê đó, thương hiệu nổi tiếng!”
Hứa Tình Thâm lôi kéo cậu ta đi về phía trước, đặt tiền lì xì cho, cô cúi đầu viết tên của mình.
“Minh Xuyên, chúng ta không nên tới đây.”
“Chị, em biết trong lòng chị khó chịu.”
“Em thì biết cái quái gì.” Hứa Tình Thâm để bút xuống, nhân viên phục vụ mặc sườn xám dẫn vào bên trong.
Nhiều loại hoa cỏ trang trí như một thế giới đồng thoại vậy, hoa hồng trắng được túm lại đặt trên từng chiếc bàn. Tất cả cô gái trên thế giới này đều khát vọng được trở thành công chúa, mà hôm nay, không thể nghi ngờ rằng Vạn Dục Ninh hôm nay là công chúa của tất cả mọi người.
“Không phải là có mấy người có tiền sao?” Hứa Minh Xuyên tức giận không thôi.
“Đừng ở chỗ này “Thương xuân thu buồn”*…” Hứa Tình Thâm không khỏi liếc nhìn Hứa Minh Xuyên.
“Nếu em tình sâu nghĩa trọng với anh ấy, vậy em đi cướp hôn đi.”
“Em sẽ.”
“Câm miệng!” Hứa Tình Thâm vỗ một phát vào đầu vai Hứa Minh Xuyên.
“Vào nơi này thì an phận một chút cho chị.”
Đang nói chuyện, bên cạnh có người vội vã đi ra ngoài.
“Mau lên, Tưởng tiên sinh tới, qua đó chào hỏi.”
Hứa Tình Thâm khẽ lùi lại hai bước, ánh mắt nhìn ra phía xa, nơi nhà họ Tưởng xuất hiện luôn có thể khiến cho sóng to gió lớn.
Bây giờ Tưởng Đông Đình không quan tâm tới chuyện thương trường, Tưởng Viễn Chu là con trai độc nhất của nhà họ Tưởng nắm giữ quyền lực, lại đúng là lúc lên như diều gặp gió, toàn bộ Đông Thành ai mà không kiêng kỵ, nịnh bợ anh?
Tưởng Tùy Vân không thích chỗ đông người, nhưng hôm nay là tiệc cưới của Vạn nha đầu, bà vẫn phải giữ thể diện. Người phụ nữ mặc bộ sườn xám có hoa văn lá sen được thêu tỉ mỉ nhìn đẹp như tranh vẽ. Tóc được uốn gọn lên, mỗi một nếp được xếp lên nhau vừa đúng.
Lão Bạch thừa dịp một nhóm người bắt chuyện xong rời khỏi đó, đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
“Tưởng tiên sinh, cô Hứa đã tới.”
Tưởng Viễn Chu nhìn ra ngoài theo lời Lão Bạch, liếc nhìn thấy Hứa Tình Thâm đứng trong đám người. Nhưng anh chỉ liếc nhìn như vậy, rồi dẫn Tưởng Tùy Vân đi thẳng về phía trước.