Sắc mặt Phương Thành không hề có lấy một biểu hiện hoảng loạn, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn về phía Vạn Hâm Tăng: “Ba, ba nói con cho Dục Ninh uống thuốc gì?”
“Phương Thành ơi Phương Thành, nhà họ Vạn chúng ta đối xử với cậu không tệ, ta chỉ có Dục Ninh là đứa con gái duy nhất, tại sao cậu không thể đối xử tốt với nó.”
Vạn Hâm Tăng cũng là lão cáo già, không nói thẳng ra mọi chuyện đi lại còn nói những câu thử lòng Phương Thành trước.
“Ba, con thực sự không hiểu ý của ngài, Dục Ninh không có bệnh cũng không đau nhức ở đâu, ngoại trừ lọ VC đặt trên tủ đầu giường, trong không có khả năng còn thuốc khác. Về phần ba nói con hại quản gia Tiền thì con càng không rõ, sao con lại phải hại bà ấy?”
Vạn Hâm Tăng nhìn kỹ nét mặt Phương Thành, thấy khuôn mặt anh vẫn điềm tĩnh, rõ ràng suy nghĩ thật kỹ thì mọi chuyện như đang chống lại ông. Ánh mắt ông liếc sang Hứa Tình Thâm đang ngồi trên sofa.
“Vị này bác sĩ Hứa, phát hiện điện thoại di động của quản gia
Tiền trên người bà ấy, bên trong có đoạn ghi hình, ghi lại toàn bộ quá trình bà ấy xảy ra tai nạn.”
Hứa Tình Thâm thực sự bội phục Vạn Hâm Tăng nhắm mắt nói mò xoay chuyển tình thế như vậy, nếu như người nào không có tâm lý vững vàng thì có lẽ đã sớm bị hạ gục.
Đôi mắt Phương Thành đầy u ám sâu xa liếc nhìn Hứa Tình Thâm, trong một giây lát, lại làm cho Hứa Tình Thâm không khỏi giật mình hoảng sợ.
Cô hiểu rất rõ Phương Thành, vẻ ngoài bình tĩnh đến nỗi không nhìn ra chút đầu mối nào, nhưng chỉ với cái nhìn thoáng qua vừa rồi, Hứa Tình Thâm có thể kết luận chuyện này tuyệt đối liên quan tới Phương Thành.
Vạn Hâm Tăng thở dài, tiếp tục nói: “Phương Thành, con là người do Dục Ninh tự mình lựa chọn. Con làm sai, ta không trách con, chỉ cần con thừa nhận, ta sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Nhưng nếu như con còn muốn nói dối, ta chỉ có thể đem đoạn clip này giao cho cảnh sát…”
Hứa Tình Thâm bị Tưởng Viễn Chu cầm tay, anh đưa lên ngắm nghía từng ngón tay của cô.
Bỗng nhiên cô rút tay về định đứng dậy, Tưởng Viễn Chu nhìn cô: “Làm gì vậy?”
“Đi lấy nước cho anh.”
Vẻ mặt cô vẫn như thế, bước tới trước quầy bar.
“Tưởng Viễn Chu, anh có trà không?”
Hành động bất ngờ của Hứa Tình Thâm khiến cho Vạn Hâm Tăng bị cụt hứng, nhưng cô không cần phải nhìn sắc mặt ông ta, Tưởng Viễn Chu tiện tay chỉ: “Bên trong có trà mới mang tới.”
Cô rót chén trà, xoay người hỏi Vạn Hâm Tăng: “Ngài có muốn uống không?”
“Không cần!”
Hứa Tình Thâm bưng chén trà trở lại trước mặt Tưởng Viễn Chu, cô đưa ly nước cho anh.
“Em biết anh không thích uống trà, nhưng hôm nay cổ họng anh không được tốt lắm, có phải là đang khàn khàn hay không?”
Tưởng Viễn Chu nhận lấy ly nước, đặt sang bên cạnh.
“Pha cho anh ly cà phê.”
Hứa Tình Thâm đan nhau hai tay, để ở trước ngực.
“Không thể.”
“Bây giờ là lúc nào rồi, ai cho phép hai người liếc mắt đưa tình!” Vẻ mặt Vạn Dục Ninh như đưa đám, hung dữ nói.
Đôi mắt Phương Thành dần sáng lên, anh quá quen thuộc với động tác này của Hứa Tình Thâm.
Đây là giữa ám hiệu giữa anh và cô.
Mỗi lần cô cố tình khiến cho anh lo lắng, đều thể hiện động tác này, sau đó nói với anh một câu, anh bị em lừa rồi!
Tưởng Viễn Chu kéo tay của Hứa Tình Thâm xuống.
“Nói thì cứ nói, thể hiện động tác làm gì.”
“Đây không phải là vì anh không nghe lời em.”
Hứa Tình Thâm ngồi vào chỗ của mình bên cạnh Tưởng Viễn Chu, tim cô đập dồn dập, túm lấy góc áo của Tưởng Viễn Chu.
“Không thì em đi ra ngoài trước, còn phải đi xem tình hình bệnh nhân.”
“Đi đi.”
Tưởng Viễn Chu thừa dịp cô đứng dậy, khẽ vỗ một cái vào mông cô, Hứa Tình Thâm không ngờ anh sẽ có động tác như vậy, cô nhất thời lúng túng đứng im tại chỗ, cảm thấy vùng da chỗ đó như bỏng rát.
Phương Thành vô cùng phấn khích, kéo tay của Vạn Dục Ninh đi tới trước sofa.
“Ba, nếu ba không tin con thì cứ giao đoạn clip đó cho cảnh sát, còn có camera trên đường nữa, cũng có thể điều tra ra, trả lại sự trong sạch cho con.”
Hứa Tình Thâm bước đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa.
Tình trạng của quản gia Tiền cũng không được coi là tốt lắm. Hứa Tình Thâm ở lại Tinh Cảng tới sáng sớm hôm sau, cô đeo túi xách đi ra khỏi tòa nhà, bên trong bệnh viện chưa bao giờ thiếu người, không khí lạnh từ xung quanh ùa đến.
Hứa Tình Thâm mang theo đôi mắt thâm quầng như gấu trúc định đi tới trạm tàu điện ngầm.
“Cô Hứa.”
Bất ngờ, một tiếng gọi truyền đến từ cách đó không xa, Hứa Tình Thâm liếc nhìn, lại là Lão Bạch.
“Sao anh lại ở đây?”
Lão Bạch bước tới, gọi điện thoại cho Tưởng Viễn Chu trước tiên: “Cô Hứa xuống rồi.”
Sau khi nói xong, lúc này mới quay lại nói với Hứa Tình Thâm: “Tôi chờ cô ở đây.”
“Chờ tôi? Chờ bao lâu rồi?”
“Cô lên xe trước đi.”
Hứa Tình Thâm ngồi vào trong xe, Lão Bạch đứng trông ở bên ngoài, cũng không lâu sau, Tưởng Viễn Chu cũng xuống tới nơi.
Cửa xe bị mở ra lần nữa, bóng dáng người đàn ông cao lớn
cúi xuống, Hứa Tình Thâm vội ngồi dịch sang một bên.
Tưởng Viễn Chu giơ tay lên cởi một chiếc cúc áo, đôi mắt phượng hẹp dài hơi mở, ánh nhìn rơi xuống nét mặt tái nhợt của cô.
“Cả đêm không ngủ?”
“Cũng không phải, giữa giờ có chợp mắt một lúc.”
Tưởng Viễn Chu vươn tay xoa gò má của cô, Hứa Tình Thâm cảm thấy không được tự nhiên muốn né tránh. Cô luôn cảm thấy, từ sau khi được gắn cho cái danh hiệu bạn gái của Tưởng Viễn Chu, cuộc sống của cô trở nên đảo lộn.
Người đàn ông kéo tay cô, ngón tay khẽ xoa trên mu bàn tay cô, thân mật tới nỗi khiến cho người khác đỏ mặt tới tận mang tai.
“Tình Thâm.”
Từ trước đến nay anh đều gọi thẳng cả họ tên cô, Hứa Tình Thâm dạ một tiếng, hai ngày nay giọng nói của Tưởng Viễn Chu có chút khàn khàn, hai chữ Tình Thâm bật thốt lên khiến cô có cảm giác rất khác lạ.
Người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống, bỗng nhiên mở miệng nói: “Động tác hôm qua, em làm lại một lần cho anh xem.”
Đôi mi thanh tú của Hứa Tình Thâm khẽ cau lại. “Động tác nào?”
“Em biết rõ.”
Hứa Tình Thâm hiểu rõ, giơ hai tay lên để trước ngực, thể hiện một hình X.
“Như vậy?”
“Động tác này có ý nghĩa gì?”
“Anh muốn em pha cà phê cho anh, em nói không được, đương nhiên động tác này có ý nghĩa là không thể.”
Hứa Tình Thâm làm lại lần nữa. “Đây là NO.”
Đôi môi mỏng của Tưởng Viễn Chu khẽ nhếch lên, cũng không có ý là đang cười, Hứa Tình Thâm buông hai tay xuống.
“Anh không tin?”
“Tin.”
Lừa quỷ chắc.
Hứa Tình Thâm mím chặt môi, tóc buộc gọn ở sau gáy, có vài sợi bị lỏng buông xuống.
“Anh đừng miễn cưỡng chứ, trên mặt anh đang viết hai chữ không tin kìa.”
Tưởng Viễn Chu bật cười, khuôn mặt đẹp như một bức tranh tinh tế, các ngũ quan ẩn sau nụ cười đẹp vô cùng, ánh mắt anh nhìn Hứa Tình Thâm chằm chằm không buông.
“Nghe này, chỉ cần anh tin em thì nó sẽ không tạo nên tổn thương cho người thân nhất yêu nhất của anh. Như vậy, bất kể em có nói gì đi chăng nữa anh đều tin. Về phần nó có bất lợi với người khác hay không, anh mặc kệ.”
Lão Bạch ngồi ở ghế trước nghe vậy, trong ánh mắt lộ ra tia nhìn kinh ngạc.
Có lẽ chính Tình Thâm cũng không cảm thấy gì, nhưng Lão Bạch cảm thấy, đối với người phụ nữ này Tưởng Viễn Chu đã tới mức mặc kệ, chỉ cần cô không làm chuyện gì quá giới hạn, không làm ảnh hưởng tới nhà họ Tưởng thì dù có gây họa tày trời cũng không là gì.