Vạn Dục Ninh nghẹn ngào nhìn về phía anh, Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần, bỗng nhiên cô đưa hai tay kéo cánh tay của Tưởng Viễn Chu.
“Anh đưa tôi tới Cửu Long Thương là chỉ để cho tôi xem thứ này? Bây giờ xem xong rồi, lại vứt bỏ không quan tâm tới tôi?”
“Em lên lầu nghỉ ngơi trước đi.” Tưởng Viễn Chu thấp giọng đáp.
“Tưởng tiên sinh tiện đường, cũng có thể đưa tôi về mà.”
Hứa Tình Thâm đứng lên.
“Đây đã là lần thứ hai, bạn tôi cũng bị dọa tới nỗi đau tim rồi, ai chịu trách nhiệm chứ?”
Tưởng Viễn Chu nhìn cô, gọi Lão Bạch ở cách đó không xa: “Đưa cô Vạn về nhà.”
Vạn Dục Ninh khẽ nhếch miệng: “Viễn Chu?”
“Cô Vạn hãy mau về đi thôi, có thể rửa lại cái mặt trước đi, cô mang bộ dạng này về nhà sẽ dọa người khác đấy.”
Hứa Tình Thâm đứng bên cạnh Tưởng Viễn Chu, Vạn Dục Ninh liếc nhìn lại, thiếu chút nữa thì có cảm giác cô ấy là nữ chủ nhân của Cửu Long Thương.
“Viễn Chu, sao anh lại dễ dàng để người ta coi thường em như vậy?” Nước mắt Vạn Dục Ninh thi nhau rơi xuống, một dáng vẻ trông rất tội nghiệp.
Hứa Tình Thâm cũng không hề tỏ ra yếu kém, quay sang nói với Tưởng Viễn Chu: “Tưởng tiên sinh, nếu như anh cứ cố chấp để cô Vạn đây tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng có ngày chuyện hôm nay sẽ trở thành sự thật. Cô ta nói Phương Thành nổi giận là bởi vì anh ấy cho rằng tôi đã chết, nhưng cũng có khả năng, anh ấy không chịu được thử thách của cô ta.”
Người đàn ông nghe vậy, ánh mắt nhìn sang khuôn mặt Vạn Dục Ninh.
“Thực sự là em rất quá đáng, trò đùa như vậy cũng dám làm!”
Vạn Dục Ninh cuộn chặt tay lại, hướng về phía Tưởng Viễn Chu khẽ gằn lên: “Em thấy hiểu anh rồi, hóa ra là mấy người chỉ lo lắng cho cô ta.”
“Cô nên hiểu rõ sớm hơn, nói cách khác, tại sao lễ đính hôn của cô và Phương Thành lại diễn ra thuận lợi như vậy?”
Hứa Tình Thâm đáp lại một câu, khiến Vạn Dục Ninh buông vũ khí đầu hàng trong tức khắc, cô gật đầu: “Được, tôi đi, tôi đi!”
Lão Bạch thấy tâm trạng Vạn Dục Ninh kích động, đi theo ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu lại ngồi xuống sô pha, cũng không bao lâu sau, Lão Bạch đã trở về.
“Tưởng tiên sinh, tôi đã dặn người đưa cô Vạn về rồi.”
Tưởng Viễn Chu khẽ đáp lại, thấy bước chân Hứa Tình Thâm chuẩn bị di chuyển, anh đưa tay kéo cổ tay cô, để cô ngồi lên chân của mình.
Tâm tư Tưởng Viễn Chu nặng trĩu, Hứa Tình Thâm dựa vào người anh không nhúc nhích.
“Phương Thành cũng không phải kẻ ngu, nhất định biết là giả, tức giận như vậy, chỉ là tức tối vì Vạn Dục Ninh đã đem chuyện như vậy ra đùa sao.”
“Đâu ai biết là giả, khắp người đầy máu, ai có thể nhận ra ngay chứ?” Tưởng Viễn Chu dựa người về phía sau ghế, hai tay ôm hông của Hứa Tình Thâm.
“Cũng phải, em còn cho là thật.” Hứa Tình Thâm liếc nhìn Tưởng Viễn Chu.
“Nhưng em là phụ nữ, đầu óc xoay chuyển nhanh nên còn có thể hiểu được, đàn ông không giống như vậy, đần nên hay bị lừa.”
“Chỗ nào đần?”
Hứa Tình Thâm nghe thấy không hợp lý lắm.
“Anh đang biện hộ thay Phương Thành sao?”
Lão Bạch ho nhẹ một tiếng, nói chen vào: “Lúc cô Vạn tới, bộ dạng y như vậy, cả người toàn là ‘Máu’, mở cửa một cái đã nói mình giết cô. Tưởng tiên sinh lo lắng, chỉ hy vọng cô không chết thật, túm lấy cô Vạn muốn đi tìm cô.”
Hứa Tình Thâm không nói gì, hóa ra mới có nửa ngày mà cô đã tử vong hai lần liền?
“Tưởng tiên sinh tin sao?”
“Sao lại không tin chứ, sắp điên lên. . .”
Tưởng Viễn Chu ngắt lời Lão Bạch: “Nói thì phải có chứng cứ, cậu nhìn thấy tôi sắp điên lên lúc nào?”
“Thế mà vẫn còn không phải?”
Lão Bạch nghĩ đến cảnh tượng đó, thật ra là trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
“Cô Vạn vừa mới sợ hãi nói ra khỏi miệng, Tưởng tiên sinh liền túm lấy cổ áo của cô ấy, lôi cô ấy ra bên ngoài. Luôn miệng hỏi là đã ra tay ở chỗ nào, đâm bằng dao sao, đâm mấy nhát? Là chết rồi hay mới chỉ bị choáng thôi? Cô Vạn bị anh ấy lôi thẳng ra ngoài cửa, khó khăn lắm mới mở miệng nói được một câu, là mình nói dối thôi, hôm nay chưa từng gặp cô.”
Hứa Tình Thâm đưa tay che mặt, vẻ mặt Tưởng Viễn Chu có chút mất tự nhiên, ánh nhìn của cô xuyên qua kẽ ngón tay dừng lại trên khuôn mặt đẹp trai của anh.
“Tưởng tiên sinh, anh có thể gọi điện thoại cho em mà, trò bịp bợm này mà anh cũng tin.”
“Lúc đó cô Vạn xông vào như vậy. . .” Lão Bạch nói thay Tưởng Viễn Chu, nhưng sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Thực ra tôi muốn nhắc nhở Tưởng tiên sinh gọi điện thoại hỏi một chút, nhưng anh ấy giống như mất lý trí, vừa đi vừa nói muốn chặt tay cô Vạn.”
“Lão Bạch, cậu nói nhiều quá đấy, thời mãn kinh đến rồi có đúng hay không?” Vùng xung quanh hàng lông mày Tưởng Viễn Chu nheo lại, trông dáng vẻ không vui.
Hứa Tình Thâm không nhịn được, bật cười: “Tưởng tiên sinh, Lão Bạch đều nói hết lời rồi, anh mới nói một câu như vậy, muốn ngăn lại sao anh không nói sớm.”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu nghiêm lại, đưa tay che miệng Hứa Tình Thâm.
“Yên nào.”
—
Vạn Dục Ninh ngồi trên xe của nhà họ Tưởng về, đầu óc trống rỗng.
Phương Thành muốn về nhà họ Vạn phải chờ trên đường, anh mệt mỏi dựa vào cửa xe.
Khi nhận được điện thoại của Vạn Dục Ninh, anh cũng đã tin, Phương Thành lo lắng hoảng loạn, trong đầu chỉ nghĩ tới một điều nếu như Hứa Tình Thâm đã chết, như vậy những chuyện anh đang kiên trì theo đuổi còn có ý nghĩa gì nữa?
Cách đó không xa, xe của Tưởng Viễn Chu đi tới, Phương Thành hít thật sâu, phát động động cơ lên chặn lại.
Anh thấy Vạn Dục Ninh ngồi ở ghế phụ, Phương Thành khẽ nhấn còi, thấy đối phương không có ý dừng xe, nhanh chóng lái thẳng tới chặn đầu xe lại.
Phương Thành mở cửa xe, nói với người phụ nữ đang ngồi ở bên trong nức nở.
“Dục Ninh, xuống đi.”
“Anh còn muốn nói điều gì? Anh đi tìm Hứa Tình Thâm đi!”
Phương Thành đưa tay cầm bả vai của cô, tài xế muốn ngăn cản: “Cô Vạn.”
“Chuyện của hai vợ chồng chúng ta, em còn muốn để người khác chê cười sao? Nếu Tưởng Viễn Chu yêu thương em, hắn lại phái tài xế đưa em về?”
Vạn Dục Ninh thả lỏng vai, bị Phương Thành đưa về xe của mình một cách miễn cưỡng, anh khóa trái cửa xe lại.
“Dục Ninh, anh như vậy không đáng để em tin sao?”
“Lúc anh thấy trên người em có vết máu, anh còn hận không giết được em. Phương Thành, anh bóp cổ em. . .” Vạn Dục Ninh khóc không thành tiếng.
Người đàn ông đưa tay ôm lấy cô, thấp giọng an ủi: “Nếu anh thật sự muốn giết em, em còn có thể sống được sao? Anh thấy bộ dạng đó của em nên anh tức giận. Em cho là anh làm vậy bởi vì nghe được tin Hứa Tình Thâm đã chết, mới có thể đối xử với em như vậy sao?”
“Chẳng lẽ không đúng?”
“Anh nhìn qua cũng biết là giả…” Bàn tay Phương Thành xoa gáy Vạn Dục Ninh, bịa ra một lời nói dối khiến người khác không phận biệt được thật giả.
“Thứ trên người em cũng không phải là máu, anh thấy em tự làm cho mình trở nên thảm hại như vậy, anh rất đau lòng. Anh biết tấm lòng của em rất đơn thuần, không thể nào nghĩ ra biện pháp như vậy. Lúc đó anh tức giận, lúc đẩy em ra là muốn xem trong phòng còn có ai, là ai nghĩ ra mưu ma chước quỷ này cho em!”
“Không phải sao? Nếu anh còn có tình ý với Hứa Tình Thâm, vì sao anh phải đính hôn với em?”
Hiển nhiên là Vạn Dục Ninh tin, nhào qua ôm lấy Phương Thành.
“Em chỉ biết người anh yêu là em, người anh quan tâm lo lắng cũng là em.”
Phương Thành đặt cằm trên đỉnh đầu Vạn Dục Ninh. Thực ra suy nghĩ của cô rất đơn giản, cũng dễ bị lừa dối, nhưng chuyện ngày hôm nay lại khiến Phương Thành hiểu rõ một chuyện, anh phải tránh xa Hứa Tình Thâm ra, nếu không, một ngày nào đó trên người Vạn Dục Ninh sẽ thực sự dính máu của Hứa Tình Thâm.