“Câm miệng, không cho cười! Không cho cười!” Tô Thần gầm lên.
“Sao, cô còn muốn quản cái miệng của tôi?”
Mỗi một tiếng cười của Mục Thành Quân, đều khiến Tô Thần cảm thấy bất an cực kỳ. Hắn như nhìn thấu được sự giằng co và nỗi sợ hãi của cô, cho nên hắn mới cười đến không kiêng nể gì như vậy.
Tầm mắt người đàn ông dừng trên một loạt roi kia, “Có muốn biết, tôi ngày thường dùng cây nào quất người không?”
“Tôi không có hứng thú biết mấy thứ đó!”
“Không, tôi thấy cô rất hứng thú dạt dào mà.”
Tô Thần không dám buông roi trong tay ra, “Mục Thành Quân, tôi đã ra ngoài lâu rồi, Khoai Tây Nhỏ cần bú sữa, chúng ta về được không?”
“Bây giờ cô mới nghĩ đến Khoai Tây Nhỏ? Lúc chạy tới lật tung phòng tôi, sao cô không nghĩ tới thằng bé?”
“Tôi biết sai rồi.” Tô Thần vội chịu thua. “Anh xem, tôi không chụp được ảnh, cũng không làm chuyện gì bất lợi cho anh, cùng lắm thì tôi để đồ lại chỗ cũ cho anh. Anh giơ cao đánh khẽ, bây giờ thả tôi đi được chưa?”
“Nhưng phương diện này tôi không muốn ai biết được lại bị cô thấy rồi.”
“Tôi đảm bảo không nói ra ngoài, thật đó.” Tô Thần nói xong lời này, ngay sau đó lại nói: “Tôi cái gì cũng chưa thấy.”
“Trễ rồi!”
Mục Thành Quân tiến lên. Di động Tô Thần để trong túi, tiếng chuông bỗng nhiên vâng lên, cô vội móc ra nhìn màn hình hiển thị. Tô Thần trong mắt sáng ngời, giơ giơ cao di động lên, như thể nắm trong tay chính là một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm.
“Là mẹ, mẹ gọi điện thoại, không tin anh xem!”
Mục Thành Quân quét mắt, nụ cười lạnh nơi khóe môi gia tăng, “Mẹ điện thoại tới thì sao?”
“Nếu mẹ biết chúng ta như bây giờ, anh cảm thấy có lợi cho anh sao?”
Tầm mắt người đàn ông quay lại trên gương mặt Tô Thần, hắn giơ giơ cánh tay mình lên, “Có phải tôi vẫn cần phải đặc biệt nói với bà một tiếng, vết thương trên tay tôi, là bị cô dùng roi quất?”
“Mục Thành Quân, bây giờ chúng ta về đi; nếu không tôi sẽ nghe điện thoại trước mặt anh, tôi sẽ nói mẹ chúng ta đang ở đây.”
Người đàn ông không nói. Tô Thần thử dịch qua bên một bước, cô muốn đi vượt qua bên người hắn, nhưng Mục Thành Quân lập tức chặn đường cô. “Cô dám nhận điện thoại hả? Cô dám nói với mẹ lý do cô ở đây không? Còn nữa, người động thủ là cô.”
Tô Thần nhìn màn hình di động, căng thẳng toát mồ hôi lạnh, “Vậy được, tôi đây nghe máy.”
“Từ từ.” Mục Thành Quân rốt cuộc có chút đắn đo, ngày thường, hắn cố hết sức để trong mọi chuyện bà Mục đều được thư thái, đương nhiên không hy vọng chút việc nhỏ lại kinh động đến bà, “Tôi đồng ý với cô.”
“Vậy được, anh tránh ra.”
Mục Thành Quân nhìn chằm chằm di động trong tay Tô Thần. Tiếng chuông vẫn đang tiếp tục, hắn hướng bên cạnh đứng hạ, Tô Thần bước nhanh vượt qua người hắn. Người đàn ông nhìn bóng dáng cô, hắn quyết không thể để cô như vậy, hắn đuổi nhanh theo.
Tô Thần theo bản năng quay đầu lại, lại thấy Mục Thành Quân ngay phía sau, cô khiếp sợ.
Cô biết, một lát nữa đến khi bà Mục cúp điện thoại, thì thật sự không ai có thể cứu cô, dù lúc đó cô có gọi lại, chỉ sợ di động cũng sẽ bị Mục Thành Quân lấy mất. Thừa dịp tiếng chuông vẫn còn, ngón tay Tô Thần di chuyển trên màn hình, đầu kia di động truyền đến giọng bà Mục, “Thần Thần à, sao con còn chưa về, Khoai Tây Nhỏ…”
“Mẹ, cứu con, cứu con với!” Tô Thần gào to một tiếng.
Bà Mục kinh hãi, lập tức nôn nóng lên tiếng, “Con xảy ra chuyện gì? Con ở đâu?”
Mục Thành Quân thấy Tô Thần bắt máy điện thoại, càng giận sôi máu. Hắn nhanh chóng bước lên muốn cướp di động của Tô Thần, cô chạy vào phòng ngủ, trốn đông trốn tây, “Mẹ, con hiện tại ở khách sạn, con bị Mục Thành Quân đưa tới cái phòng kia. Mẹ, cứu con!!!”
“Các con sao tới khách sạn?”
Giọng Mục Thành Quân mang theo vẻ tức giận, truyền vào tai bà Mục, “Đưa điện thoại cho tôi!”
“Thành Quân, con đừng xằng bậy!” Bà Mục dưới tình thế cấp bách, đứng dậy nói.
Tô Thần thối lui ra sau bàn trà, giơ giơ roi trong tay lên, “Anh đừng tới đây.”
“Hôm nay tôi không trừng trị cô không được!”
Bà Mục nghe thế, “cụp” một tiếng cúp điện thoại. Bà đi ra ngoài, quản gia Tào thấy thế, theo sau lưng bà, “Phu nhân, bà đi đâu vậy ạ?”
“Tới khách sạn, chuẩn bị xe.”
“Một chiếc đã chỏ cô Tô rồi ạ.”
Bà Mục đi tới chỗ huyền quan, “Còn một chiếc nữa đâu?”
“Đi ra ngoài mua đồ ạ, chắc là về nhà ngay thôi.”
“Bảo họ lập tức quay lại, ngay bây giờ, nhanh!”
“Dạ!” Quản gia Tào nói, lập tức đi phân phó.
Bà Mục thay giày, đứng ở cửa. Quản gia Tào nói chuyện điện thoại xong quay lại bên cạnh bà, “Về về rồi ạ, sắp tới cổng rồi, phu nhân, như này là lại xảy ra chuyện gì sao?”
Bà Mục giơ tay day trán, nhíu mày, lắc đầu, “Tôi cuối cùng đã biết tính xấu không đổi nghĩa là gì rồi.”
Quản gia Tào đương nhiên hiểu, tính xấu không đổi này chính là chỉ Mục Thành Quân.
“Mục tiên sinh có phải lại làm bậy không ạ?”
“Tô Thần kêu cứu, tôi còn không biết rốt cùng đã xảy ra chuyện gì.”
Quản gia Tào sốt ruột mà nghĩ tới chuyện ở mặt sau, “Như bây giờ phu nhân qua đó, Mục tiên sinh chỉ sợ cũng đã có chuẩn bị, nếu cậu ấy không chịu mở cửa thì sao bây giờ?”
Bà Mục hiển nhiên không nghĩ tới điểm này, “Như vầy, quản gia Tào, quan hệ của người quản lý bên với Triều Dương vẫn luôn tốt, ông gọi điện thoại thẳng cho ông ta, cứ nói tôi có việc gấp, tôi cần người mở cửa cho tôi.”
“Vâng.”
Trong phòng khách sạn, một đống hỗn độn, Tô Thần chạy không được, bị Mục Thành Quân chắn trước sô pha.
“Tôi khuyên anh đừng xằng bậy, mẹ nhận điện thoại rồi, nói không chừng lập tức sắp tới, anh có thời gian này, còn không bằng dọn dẹp phòng của anh một chút.”
Mục Thành Quân dứt khoát ngồi lên bàn trà, “Tôi sẽ không mở cửa cho bà, không ai có thể cứu cô.”
Tô Thần ý đồ nói chuyện từ từ với hắn, “Đây không phải chuyện gì lớn, đúng không? Mọi việc từ từ thương lượng đi.”
Người đàn ông nâng cánh tay lên, thổi nhẹ lên vết thương màu đỏ, nóng rát.
“Đừng để mẹ tới đây thấy khó chịu, chúng ta đi thôi.”
Mục Thành Quân hơi ngẩng mắt lên, con ngươi lộ ra tia u ám, “Tô Thần, tôi nói thật với cô vậy, căn phòng này, tôi đã rất lâu không dùng rồi, đồ giấu ở đây cũng đã lâu không có tác dụng, tôi nghi mấy cây roi này gỉ cả rồi, hôm nay tôi đặc biệt muốn thử xem, thật sự.”
Tô Thần vừa nghe lời này, lông tơ cả người tự động dựng lên.
“Vậy đâu sao, không phải anh còn cô thư ký trẻ sao? Anh hỏi thử xem cô ta có thích không…”
Mục Thành Quân ngắt lời cô nói: “Tốn công như thế làm gì, chẳng lẽ cô không phải phụ nữ?”
Phía sau người đàn ông chính là chiếc giường lớn, Tô Thần nhìn đồ trên giường, đánh bạo hỏi: “Mục Thành Quân, sao anh thích cái loại này vậy? Anh cảm thấy thế vậy trợ hứng cho anh, hay là…”
“Hay là cái gì?”
Tô Thần vẫn đâu thể hỏi toẹt ra, hay là hắn “không được” đúng không?
Cô khẽ cắn môi dưới, “Hay là… Hay là anh… Không đủ thỏa mãn, cho nên muốn muốn mượn dụng cụ?”
Mục Thành Quân ngồi không nhúc nhích, từng câu nghi vấn của Tô Thần thật sự như một cái tát đánh vào mặt Mục Thành Quân.
Tô Thần nói đúng, nói chính xác là, số lần hắn được thỏa mãn rất ít, số lần “được” càng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Điều này cũng liền tạo cho tâm lý hắn càng ngày càng vặn vẹo, càng ngày càng muốn dùng càng nhiều dụng cụ tra tấn người.
Ánh mắt Mục Thành Quân đột nhiên bắn về phía Tô Thần, cô vì sao lại bỗng nhiên hỏi vậy?
Tô Thần chạm phải ánh mắt hắn, một luồng tối tăm lạnh lẽo như thể làm cô đông cứng tại chỗ.
Người đàn ông đứng dậy, Tô Thần nhảy lên sô pha. Mục Thành Quân cười khẩy không phủ nhận, nhưng vẻ phẫn nộ trong mắt và trên khuôn mặt lại càng lúc càng đậm, cô giống như đã chọc trúng chỗ đau của người đàn ông, cho nên… Lời cô gái kia nói là sự thật?
Mục Thành Quân đi thẳng tới, hoàn toàn không màng tới sự uy hiếp của Tô Thần. Dưới tình thế cấp bách, cô phất roi đánh hắn, nhưng cũng chỉ đánh trúng bả vai Mục Thành Quân, chờ khi cô phất tay lên lần thứ hai, cả người Tô Thần đã bị hắn khiêng lên.
Người đàn ông xoay người đi tới chiếc giường lớn trước mặt, ném cô lên. Ngay sau đó hắn leo lên giường, ngồi lên người cô, một cái liền đoạt được rơi trong tay cô.
Tô Thần nhìn hắn, “Anh muốn thế nào?”
“Bị người dùng roi quất, cô biết là cảm giác gì không?”
Da đầu Tô Thần tê dại, “Tôi không muốn biết.”
“Rất sảng khoái.”
“Vậy anh đi xuống, để tôi quất anh nhiều nhiều hơn.”
Mục Thành Quân cười cười, hai tay cầm lấy roi rồi hung dữ kéo kéo mấy cái, Tô Thần bất giác dùng hai tay che mặt mình lại.
“Sợ?”
Cánh tay người đàn ông hơi giơ lên, đầu roi vụt lên chiếc chăn mỏng bên cạnh, phát ra tiếng “chát”, “Tới thử xem, thật sự rất sảng khoái.”
“Anh là đồ ma quỷ biến thái!” Tô Thần mắng luôn thành tiếng.
“Tôi thấy miệng cô rất không thành thật, tôi sửa giúp cô trước.” Mục Thành Quân quăng roi xuống, Tô Thần vội dùng hai tay che trước mặt mình, “Đừng đánh tôi!”
Tay hắn ngừng giữa không trung muốn vụt xuống, nhưng lại không nghe sai khiến mà dừng lại. Mục Thành Quân cảm thấy trong cơ thể như có luồng sức đang lôi kéo hắn, hắn giằng co mấy cái, nhưng loại cảm giác trói buộc này đặc biệt rõ ràng. Trong lồng ngực Mục Thành Quân tràn ra cơn buồn bực không nói rõ được, cái roi trong tay bị hắn ném thật mạnh xuống, lại đáp xuống trên đỉnh cái gối Tô Thần nằm.
“Á!!!” Tô Thần theo bản năng thét chói tai.
Cô thính tai, nghe được ở cửa có động tĩnh truyền đến, trong mắt Tô Thần sáng ngời, “Anh mau thả tôi ra, mẹ anh tới rồi.”
Mục Thành Quân cũng nghe thấy âm thanh rồi, cửa bị đóng sầm lại, ngay sau đó, một chuỗi tiếng bước chân đi vào trong. Hắn ngẩng tầm mắt lên nhìn, thấy một bóng dáng đi đến. Đối phương khi nhìn thấy hắn thì lập tức dừng chân, ánh mắt quét trên người hắn và Tô Thần. Âm thanh kinh ngạc được nuốt trở về, “Mục, Mục tiên sinh.”
Hôm nay thật đúng là lộn xộn, Tô Thần nhìn chằm chằm cô gái kia, cô ta đứng bất động ở vách tường trước mặt, “Tôi… Tôi không biết hai người ở đây, giò tôi đi đây ạ.”
“Từ từ!” Mục Thành Quân mở miệng gọi cô ta lại, “Tôi không bảo cô đi.”
Cô thư ký trẻ cho rằng Mục Thành Quân muốn tính sổ mình, sốt ruột giải thích, “Mục tiên sinh, hôm đó tôi đánh rơi một chiếc bông tai ở đây, tôi chỉ tới đây tìm…”
Mục Thành Quân cũng không quan tâm điều này, “Cô lại đây.”
Cô ta đi tới trước mấy bước, đi tới mép giường. Người đàn ông trong tay còn cầm cây roi, cô thư ký nuốt nước miếng, không ngờ Mục Thành Quân thích chơi khẩu vị nặng như thế.
Tô Thần nằm trên giường lớn, bị dùng ánh mắt như vậy quan sát, cô chợt thấy cả người đều không được tự nhiên. Cô vùng vẫy mấy cái, muốn đứng dậy, Mục Thành Quân đè bả vai cô lại.
Hắn nhìn cô thư ký, “Cô muốn chơi cùng không?”
Cô thư ký giật mình, “Mục tiên sinh, ý này của ngài là gì ạ?”
“Đừng ở trước mặt tôi giả vờ ngây thơ, đêm đó cô quyến rũ tôi thế nào, cô quên rồi?”
Tô Thần nghe được mặt đỏ tai hồng, vươn tay đánh vào vết thương trên cánh tay bị quất của Mục Thành Quân, hắn đau đến rít lên, “Kiếp trước cô là mèo hay chó vậy hả?”
Cô thư ký nắm chặt cổ áo, không ngờ phải làm chuyện khẩu vị nặng như thế; lại nói, Tô Thần tốt xấu cũng là người sống ở nhà họ Mục người, dễ dàng đắc tội cũng không hay.
Cửa phòng lần thứ hai được mở ra. Tô Thần nuốt khan, hôm nay thật là chuyện quái quỷ gì cô cũng gặp phải. Mục Thành Quân nghĩ thầm còn người nào có thể vào phòng này, không ngờ vừa quay đầu lại thì thấy bà Mục.
Tầm mắt Tô Thần trông ra, hệt như thấy được cọng rơm cứu mạng, “Mẹ, cứu con, cứu con!”
Mục Thành Quân ở trần nửa người trên, ngồi trên đùi Tô Thần. Bà Mục quét mắt đi một cái, thấy trên giường hỗn độn, thấy cô thư ký ngơ ngác đứng bên cạnh, còn thấy trong tay Mục Thành Quân cầm roi.
Bà tức đến nói không nói nên lời, tiến lên, một tay kéo Mục Thành Quân ra. Tô Thần được tự do, lập tức ngồi dậy.
“Con không sao chứ?”
Tô Thần liền lắc đầu. Bà Mục nhìn chằm chằm roi trong tay Mục Thành Quân, “Thứ đồ chơi này, con lấy đâu ra?”
Tô Thần trốn sau lưng bà Mục, vội nói: “Mẹ, trong phòng thay quần áo vẫn còn, cả một dãy toàn là roi!”
Người đàn ông từ trên giường đứng dậy, bà Mục kéo Tô Thần qua, tránh hắn thật xa. Hai người ngồi xuống sô pha, bà Mục nhìn về phía cô thư ký kia.
“Không phải mẹ bảo con đuổi cô ta rồi sao?”
Mục Thành Quân định đi tới, bà Mục lên tiếng ngăn lại, “Đừng tới đây.”
“Mẹ, chuyện riêng của con, mẹ mặc kệ đi được không?”
“Nên nghe theo con phải không?” Nghĩ đến cảnh khi mình vừa vào, tim bà Mục như sắp vỡ cả ra. “Tô Thần sao ở đây? Còn thư ký của con nữa, không ở công ty làm việc cho tốt, sao lại chạy đến khách sạn?”
“Lời này phải nên hỏi Tô Thần. Mẹ hỏi xem cô ta tới khách sạn rốt cuộc là muốn làm gì.”
Bà Mục nhìn cây roi trong tay Mục Thành Quân, giận sôi máu, “Bỏ cái thứ đồ hư hỏng trong tay con xuống!”
Người đàn ông nhìn, ném roi xuống giường. Hắn duỗi cánh tay cho bà Mục xem, “Mẹ xem, là Tô Thần đánh, còn cả trên vai con nữa!” Bà Mục đã sớm chú ý tới vết thương trên người hắn, chỉ là trong lòng còn nghi hoặc, Tô Thần lại có thể có lá gan này?
Tô Thần ở cạnh thấy thế, vội cướp lời: “Mẹ, đây là Thành Quân bảo con đánh.”
Mục Thành Quân nghe xong lời này, nhất thời lại buồn cười đến nỗi không biết dùng lời gì để phản bác. “Tôi bảo cô ra tay đánh tôi? Tôi khờ hả?”
“Thành Quân, anh đừng có chuyện gì cũng đẩy lên người tôi, không phải anh nói tôi quất anh đi, nói tôi quất thì anh thấy hưng phấn, còn khăng khăng bảo tôi dùng sức. Tôi thực sự không ra tay được.”
Mục Thành Quân thấy Tô Thần đem trắng nói thành đen, “Cô lại nói xạo…”
“Mẹ, mẹ tin con đi.”
Đuôi mắt bà Mục đảo qua cái giường lớn kia, thật là không nhìn nổi, sắc mặt bà càng trở nên khó coi hơn.
Mục Thành Quân thấy thế, nhấc chiếc chăn mỏng lên, cuộn hết đồ vào trong.
“Mẹ, mẹ thấy Tô Thần nói có phải rất buồn cười không? Sao con có thể bảo cô ta đánh con?”
“Sao không thể?” Bà Mục hỏi lại.
Lồng ngực Mục Thành Quân phập phồng, “Mẹ thật sự tin mấy lời kiểu này?”
“Sao cô ta lại ở đây?” Tầm mắt bà Mục hướng về phía cô thư ký chưa nói một lời nào.
Cô thư ký nhỏ tuổi không ngờ lại bị cuốn vào trận bão táp này, “Hôm đó trang sức của tôi bị rớt lại đây, tôi chỉ vào tìm thử ạ…”
Bà Mục giơ tay lên, ý bảo cô ta im lặng, nghe cô ta nói dối hết bài này đến bài khác cũng mệt. Bà Mục nhìn về phía Tô Thần ở bên cạnh, “Thần Thần, con nói đi, sao con lại ở đây?”
Mục Thành Quân ngồi xuống mép giường, hắn trái lại muốn nghe thử Tô Thần còn có thể bịa ra lời bịp nào.
“Là Thành Quân bảo con tới ạ.”
Mục Thành Quân cười như không cười mà cong môi, “Lại là tôi, đúng không?”
“Là anh. Anh nói nếu tôi không qua, sẽ cho tôi ‘xong’. Mẹ…” Tô Thần nhìn về phía bà Mục, muốn nói lại thôi.
“Có lời gì cứ việc nói thẳng.”
Tô Thần ghé đến bên tai bà Mục, đè giọng xuống rất thấp, “Vừa rồi anh ấy còn bảo cô thư ký kia cùng chơi.”
Mục Thành Quân không nghe được tiếng Tô Thần nói, nhưng hắn có thể liệu được, kia tuyệt đối không phải lời hay.
Sắc mặt bà Mục đã không thể dùng từ “xanh mét” để hình dung, nguyên nhân chính là vì đã quá hiểu con trai mình, cho nên tình huống Tô Thần nói, bà Mục tin cả, bởi vì Mục Thành Quân có thể làm ra được.
“Cô thần thần bí bí nói gì đấy?” Mục Thành Quân bất mãn, hỏi.
“Tô Thần là nghĩ cho mặt mũi của con, chừa cho con ít mặt mũi!”
Cô thư ký thấy bọn họ một đám đều như ăn phải hỏa dược. Thấy bộ dạng này của Mục Thành Quân trong mắt bà Mục chung quy cũng khó coi, cô ta xoay người vào phòng cất quần áo, cầm áo sơ mi của Mục Thành Quân ra.
“Anh Mục, anh mặc vào trước đi.”
Bà Mục xụ mặt. Mục Thành Quân cầm áo, cánh tay thon dài tròng vào, “Mẹ, mẹ đừng nghe Tô Thần. Là cô ta lén lút vào phòng con, vừa lúc bị con bắt được. Thư ký chỉ vừa tới, thật sự đúng lúc.”
“Đúng lúc?” Bà Mục nhíu mày. “Trên đời này có chuyện khéo thế?”
“Thật là có chuyện khéo như vậy đó ạ.”
“Mẹ!” Tô Thần sợ bà Mục bị lời nói tác động, cô bắt đầu khuấy đảo lớn. “Thành Quân ở nhà không dám làm càn, cho nên mới giữ phòng này mãi. Hôm nay biết con ra ngoài, anh ấy vừa đe dọa vừa dụ dỗ bảo con tới, thư ký cũng là anh ấy gọi tới…”
“Chị nói bậy!” Cô thư ký trẻ vừa nghe, gấp đến độ nói không lựa được lời. “Là tự tôi muốn tới, không liên quan tới anh Mục, tôi càng không biết hai người ở đây.”
“Câm miệng!” Ánh mắt bà Mục lạnh thấu xương đảo qua. “Không tới phần cô nói!” Mục Thành Quân cũng coi như được mở mang sự lợi hại của Tô Thần, nhưng hắn vẫn như cũ, không chút hoang mang, “Nếu bên nào cũng cho là mình phải, vậy thì tôi có nhân chứng, chỉ cần kêu tài xế lên hỏi một chút, không phải sẽ rõ ràng sao? Tô Thần là ông ấy đưa tới khách sạn, cô ta phân phó thế nào, ông ấy liền làm thế. Mỗi lời nói, hành động trên xe của Tô Thần, ông ấy chắc chắn cũng đều nhớ rõ, hỏi ông ấy không phải ra liền sao?”
“Tài xế là người của anh, cũng coi như tâm phúc của anh đúng không. Tôi mới đến nhà họ Mục mấy ngày, ông ấy sẽ giúp tôi sao?” Tô Thần nhẹ nhàng phản kích lại một câu.
Mục Thành Quân hừ lạnh, “Đừng có cả vú lấp miệng em.”
“Thần Thần nói có lý.” Bà Mục xuống kết luận, “Lời của tài xế không thể tin.”
Thế này là ngoài dự kiến của Mục Thành Quân. “Mẹ, cùng lắm thì, mẹ coi camera của khách sạn là được.”
“Mẹ không cần xem camera gì cả, các con theo mẹ về nhà hết, còn cô thư ký này của con… Bây giờ đuổi liền cho mẹ.”
Mục Thành Quân không áp cơn tức xuống được, “Mẹ tin cô ta?”
“Con không nói đúng không? Vậy mẹ nói.” Sự chú ý của bà Mục vào Mục Thành Quân hoàn toàn không nằm trong việc đó. “Cô gái này, từ hôm nay trở đi, cô không cần tới công ty làm nữa, mời cô tự giải quyết cho tốt.”
Hóa ra trên đời này còn có một loại chuyện bi ai, đó là mẹ bạn không tin bạn.
Bà Mục đứng thẳng dậy, “Thần Thần, chúng ta đi.”
“Dạ.”
Cô thư ký đứng bên cạnh, cảm thấy mình là người vô tội nhất, liên quan gì đến cô ta chứ? Lần trước cô ta bị bà Mục chặn luôn trên giường, còn lần này thì sao? Cô ta cái gì cũng chưa làm, không phải sao?
“Anh Mục…”
Mục Thành Quân cài từng cái nút một lại.
“Anh Mục, việc này không liên quan đến chuyện của em mà!”
Mục Thành Quân đứng dậy, “Vậy ai bảo cô đụng vào họng súng chứ?”
Nếu không phải cô ta tới chen ngang chân, hôm nay chỉ là chuyện của hắn và Tô Thần, hai người bọn họ đóng cửa ẩu tả thế nào, bà Mục cũng không tiện nói được nhiều. Bây giờ hay rồi, hắn thật là có miệng mà không nói rõ được, vậy mà cô ta còn không biết xấu hổ mà nói không liên quan đến cô ta!
“Mai tới phòng tài vụ, kết toán lương mấy ngày nay đi.”
“Anh Mục, đừng như vậy, em…”
Mục Thành Quân bước đi hai bước, lại quay đầu lại nhìn cô thư ký, “Đúng rồi, ngày mai cũng đưa thẻ phòng lại luôn.”
Người đàn ông đi ra ngoài, bà Mục đã cùng Tô Thần vào thang máy. Thấy hắn bước nhanh tới, bà Mục cũng không chờ hắn, trực tiếp đóng cửa thang máy lại.
Ra khỏi cửa khách sạn, hai chiếc xe nhà họ Mục một trước một sau, bà Mục dẫn Tô Thần tới chiếc phía sau. Mục Thành Quân vừa định ngồi vào, bà Mục liền đóng cửa xe lại, “Xe con không phải cũng ở đây sao?”
Tô Thần cong môi dưới, Mục Thành Quân không nói một tiếng mà đứng dậy.
Xe chạy đi rất nhanh, bà Mục khẽ thở dài.
“Mẹ, mẹ đừng nóng giận.”
“Thần Thần, mẹ đuổi cô thư ký kia, trong lòng con có thoải mái hơn chút không?”
“Vâng, thoải mái hơn nhiều ạ.”
Bà Mục có phần không biết nên mở miệng thế nào, bà chịu đón Tô Thần vào nhà họ Mục, còn vì một nguyên nhân lớn nhất, chính là gia cảnh nhà họ Tô như thế.
Nếu là tiểu thư môn đăng hộ đối bị tủi uất như hôm nay, không biết sẽ ầm ĩ thành cái dạng gì nữa. Nhưng Tô Thần không giống vậy, nhà họ Tô không có thực lực tới nhà họ Mục làm ầm. Bà Mục biết trong lòng Tô Thần nhất định là khó chịu không thôi, nhưng cô trừ nhẫn nhịn ra, vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Bà Mục cũng cần trấn an cô vài tiếng, chung quy Tô Thần sống ở nhà họ Mục, chung sống với Mục Thành Quân.
“Sau này nếu nó còn dám càn quấy, con cứ nói thẳng cho mẹ.”
“Dạ.”
Bà Mục thấy cô ở bên không nói một câu, liền nhìn ra được Tô Thần rất ngoan ngoãn. Bà đã nói chuyện với Mục Thành Quân, người cũng đã đuổi, nếu Tô Thần vẫn không thuận theo, không bỏ qua, trái lại không được điều tốt đẹp gì.
Mục Thành Quân còn nói tìm tài xế tới đôi co, thật là nực cười. Người tài xế kia ngày thường đi theo hắn ra ra vào vào, chuyện xấu của Mục Thành Quân ông ta đều biết, nhưng bà Mục lại khăng khăng không hề nhắc tới ông ta.
Bà Mục nhìn Tô Thần, “Thần Thần, Thành Quân tuy nó không có điểm dừng, nhưng trong lòng vẫn có cái gia đình này, cho nó một ít thời gian đi.”
“Mẹ, con biết ạ.”
Tô Thần thầm nghĩ, hắn ăn chơi không biết điểm dừng hay không thì liên quan gì tới cô? Thật ra, hắn càng hoang đường, với cô mà nói, mới càng có lợi.
“Chúng con cũng đã có Khoai Tây Nhỏ, con biết cái nào nặng cái nào nhẹ. Con nguyện ý chờ anh ấy, ước nguyện ban đầu của con vẫn luôn là phải cho Khoai Tây Nhỏ một gia đình hoàn chỉnh.”
Bà Mục nghe vậy, cảm thấy trấn an cực kỳ.
Trở lại nhà họ Mục, Tô Thần chạy nhanh lên lầu, vào phòng ngủ thì vừa lúc Khoai Tây Nhỏ dậy. Tô Thần ôm thằng bé vào lòng, gấp không chờ nổi mà cho bú.
Tiếng bước chân của Mục Thành Quân từ cửa truyền đến, Tô Thần đưa lưng về phía hắn, không ngó đầu lại.
“Tô Thần, cơ mưu cô sâu như thế, đều học được từ đâu vậy?”
Tô Thần cũng không nâng đầu dậy, “Nghe không hiểu anh đang nói gì.”
Mục Thành Quân cũng không thể ăn roi oan uổng như vậy, hắn giơ tay về phía Tô Thần…
Khi vào cửa, bà Mục liền thấy được màn này. Tô Thần theo bản năng muốn tránh bàn tay Mục Thành Quân, bà Mục đúng lúc mở miệng: “Thành Quân, đêm nay con ngủ ở phòng khác đi.”
“Cái gì?” Mục Thành Quân khó tin mà nhìn về phía bà Mục. “Tại sao?”
“Cơ thể Tô Thần vẫn chưa hồi phục xong, buổi tối phải đảm bảo ngủ đủ giấc. Phòng ngủ trước đây của con, mẹ sẽ cho người làm quét dọn lại.”
Tô Thần nghe thế, vui mừng ra mặt. Thật sự là quá tốt, đây quả thực chính là tin tốt từ trời rơi xuống!
“Không được!” Mục Thành Quân xụ mặt, nói. “Đây là phòng con.”
“Phòng kia cũng là phòng con, con cũng không đến mức bảo Tô Thần dọn qua đó chứ?” Bà Mục tiến lên, nhìn Khoai Tây Nhỏ trong ngực Tô Thần, “Mẹ vẫn sợ các con cứ ồn ào, làm ồn tới cháu mẹ, chờ cơ thể Tô Thần hồi phục được một chút rồi nói sau.”
“Mẹ, mẹ cũng có phần thiên vị cô ta quá rồi, con mới là con mẹ.”
“Thành Quân, đã nói thế rồi, mẹ cũng không có nhiều tinh lực để quản chuyện của con, nhưng lúc ở nhà, con vẫn nên nghe mẹ.”
Mục Thành Quân nhịn cơn tức, hôm nay hắn thật sự bức bối, hắn thua ngay ở việc bà Mục không tin tưởng hắn.
Nhưng nếu không phải vì những chuyện hắn từng làm trước kia, sao bà Mục có thể tin vào lời một phía của Tô Thần lời chứ?
—
Sân huấn luyện.
Hứa Lưu Âm ngồi trước máy tính, vừa nói một vài phương án công việc với Hứa Phương Viên, lúc Mục Kính Sâm đi vào, cô không hề phát hiện ra.
Người đàn ông đi tới sau lưng cô, từ phía sau ôm chặt cô, “Tính cảnh giác không được nhé, xem ra những gì trước kia em quên hoàn toàn rồi.”
“Thế có nghĩa em đã quá nhập tâm rồi.”
Mục Kính Sâm hôn lên mặt cô, “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Em không kén chọn.”
“Một lát anh cho người đưa lên, chúng ta ăn trong phòng.”
“Được.”
Hứa Lưu Âm đối với phương diện ăn uống chưa bao giờ kén chọn, sân huấn luyện có cái gì, cô liền ăn cái nấy.
Vài món đơn giản bị đưa vào phòng, Mục Kính Sâm đưa đũa cho Hứa Lưu Âm, “Ngày mai rảnh không? Cùng anh đi xem nhà.”
“Dạo này đều bận lắm.”
“Nhưng em vẫn không thể cứ ở sân huấn luyện với anh mãi.”
“Em cũng sẽ không chạy.” Hứa Lưu Âm đang ăn cơm, khóe miệng hơi cong.
Mục Kính Sâm quan sát người phụ nữ đối diện, “Âm Âm, anh cứ cảm thấy giữa chúng ta thiếu chút gì đấy, em đối xử với anh cũng không hề giống một năm trước.”
“Thiếu gì cơ?” Khuôn mặt Hứa Lưu Âm lộ vẻ khó hiểu, đón lấy ánh mắt người đàn ông. “Sống cùng không phải là như vầy sao? Có chỗ nào không đúng?”
Ngoài phòng, có người gõ cửa.
Mục Kính Sâm lấy lại tinh thần, “Vào đi.”
Người huấn luyện viên đẩy cửa ra, bước hai bước vào, “Sếp Mục, đêm nay có huấn luyện đặc biệt, anh muốn tham gia không ạ?”
“Ừm, biết rồi.”
“Kia một lát chờ anh tới, chúng tôi sẽ bắt đầu.”
“Được.”
Người huấn luyện viên lui ra ngoài, cũng đóng cửa phòng lại. Mục Kính Sâm buông đũa trong tay xuống, “Đêm nay khả năng anh sẽ ở sân huấn luyện, em đừng chờ anh, ngủ trước đi.”
“Được.”
Ăn cơm chiều xong, có người đi vào dọn dẹp, Mục Kính Sâm đi ra ngoài luôn.
Hứa Lưu Âm ở trong phòng bận bịu một hồi, hai cái va li hành lý lớn đặt ở góc phòng, thời tiết nóng bức, dù trong nhà bật điều hòa, nhưng luôn vẫn không xua đi đuợc cảm giác khô nóng.
Hứa Lưu Âm tắm xong, gọi điện cho Hứa Tình Thâm.
Chuyện của Hứa Phuơng Viên, cũng là sau khi Tưởng Viễn Chu được tin thì Hứa Tình Thâm mới biết. Hứa Lưu Âm nghĩ cũng rất đơn giản, hôn lễ của Hứa Tình Thâm càng lúc càng gần, nếu chuyện đã được giải quyết, vẫn nên đừng để Hứa Tình Thâm lo lắng.
Trong sân huấn luyện, âm thanh lạnh lùng hà khắc của người huấn luyện viên xuyên qua loa phòng thanh, truyền vào tai Hứa Lưu Âm, có chút ầm ĩ, nhưng cũng cho cô một loại cảm giác an toàn khác.
Cô biết nơi này là địa bàn của Mục Kính Sâm, bên ngoài lại có nhiều người như thế, sẽ không lại có ai làm tổn thương cô.
Hứa Lưu Âm lau khô tóc đi ra ngoài, cửa vẫn có người canh như cũ. Hứa Lưu Âm đi tới lan can trước mặt, nhìn thấy học viên phía dưới đang tiến hành sự huấn luyện tàn khốc nhất.
Sân huấn luyện của Mục Kính Sâm càng làm càng lớn, mảnh đất rộng sau núi là mới mở rộng ra thêm. Rất nhiều người đều không hiểu được hành vi của Mục Kính Sâm, sản nghiệp nhà họ Mục to lớn như vậy không cần, lại cứ phải tới nơi này cật lực kiếm sống.
Trong mắt người ngoài, Mục Kính Sâm như một con báo không chịu sự quản lý. Người từ sân huấn luyện của anh đi ra, tất cả đều là những con báo nhỏ có sức chiến đấu
Mục Kính Sâm kiêu ngạo với xưng hô này, anh cho Tiểu Báo của anh trải rộng cả nước, thành những vệ sĩ xuất sắc nhất bên cạnh những ông chủ giàu có.
Mọi người chỉ biết bỏ tiền ra mướn, nhưng không biết huấn luyện ra một “con báo” đủ tư cách, cần tiêu phí bao nhiêu tinh lực.
Hứa Lưu Âm đi xuống cầu thang. Trong vũng bùn, có người đang đánh nhau kịch liệt, tốp năm tốp ba đánh thành một nhóm, dưới bùn lầy đã sớm không phân biệt được rõ đó là nam hay là nữ.
Tốc độ ánh nhau bị kéo chậm lại, nhưng vẫn không ảnh hưởng, không ngừng đánh nhau hung ác. Có người mệt đến thở hồng hộc.
Người huấn luyện viên cầm thước dạy, đi qua là một roi, cánh tay chỉ về phía lối ra vào cách đó không xa, “Ngại mệt, không chống đỡ nỗi nữa thì cút ngay bây giờ cho tôi, sân huấn luyện không muốn thấy nước mắt của anh chị. Dậy!”
Người trên mặt đất bị hắn túm tóc kéo lên, lúc này Hứa Lưu Âm mới thấy rõ, đó là một người nữ.
Cô dời tầm mắt, đây là một quá trình cần tự mình lột xác, ai cũng không giúp được ai.
Hứa Lưu Âm theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Mục Kính Sâm. Cô biết huấn luyện đặc biệt mà người huấn luyện viên nói tuyệt không phải ở bên này, mà hẳn là chỗ sau núi kia rồi.
Cô đi về phía sau núi, còn chưa tới nơi đã nghe thấy từng đợt tiếng vang.
Đó là một mảnh rừng hoang vu, bốn phía đầy lưới sắt, cao cao trên đài là súng bắn nước cao áp. Hứa Lưu Âm khi được huấn luyện, sợ nhất chính là súng bắn nước. Cả người ướt đẫm không nói, quần áo còn dính vào người, còn phải tiến hành đủ loại huấn luyện, gặp lúc thời tiết không tốt, gần như là bị đông lạnh đến chết khiếp.
Hứa Lưu Âm thấy Mục Kính Sâm và mấy người huấn luyện viên đứng chung một chỗ, cô không có tiến lên, tính xem một lúc rồi về ngủ.
Trên lưới sắt treo mấy cây roi, người huấn luyện viên nhúng đầu roi vào thùng nhiên liệu màu đỏ. Hơn mười học viên áo mặc quần áo huấn luyện màu trắng đứng ở giữa sân.
Mục Kính Sâm tiến lên một bước.
“Chủ tịch tập đoàn Hồng Thuận cần một người cận vệ, cơ hội này bây giờ tôi cho anh chị.”
Người đàn ông giơ tay ra, người huấn luyện viên để một cây roi vào tay anh. Người đàn ông vung vẩy ở giữa không trung. Xuyên qua anh đèn cao cao chiếu tới, Hứa Lưu Âm thấy khói lửa nổ tung ở trong không trung như pháo hoa.
“Đợi lát nữa, cánh rừng này chính là chỗ tránh nạn của anh chị, huấn luyện viên cũng sẽ đi vào. Ai gặp phải chúng tôi, cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, trừ phi anh chị có đủ bản lĩnh không để roi trong tay huấn luyện viên quất phải người mình. Thời gian là hai tiếng, hết thời gian, tôi sẽ cho người gõ chuông báo động, ai trên người không bị dính màu đỏ sẽ được coi là thắng. Người được chọn làm vệ sĩ cho chủ tịch Hồng Thuận, chính là người thắng trong cuộc tập trận này, rõ chưa?”
“Rõ!”
Mục Kính Sâm gật đầu với người huấn luyện viên bên cạnh, người đàn ông lấy một cái roi khác, giơ tay xem đồng hồ, “Được, bắt đầu!”
Hơn mười học viên xoay người chạy vào cánh rừng, người huấn luyện viên dùng loa phóng thanh đếm ngược thời gian, “Mười, chín, tám…”
Hứa Lưu Âm cảm thấy trên đùi ngưa ngứa, nơi này muỗi rất nhiều. Mục Kính Sâm nói đêm nay có thể sẽ không về phòng, xem ra là cũng phải ở lại dưới đó.
Cô xoay người đi, một lát bọn họ vào rừng, cô cũng không có gì hay để xem.
Người huấn luyện viên hô một tiếng, súng bắn nước áp suất cao ở xa bắt đầu xả nước, phun vào cánh rừng. Vài người huấn luyện viên vọt vào, chỉ có Mục Kính Sâm đứng im tại chỗ.
Nước từ súng bắn nước như cơn mưa to tầm tã từ trên trời giáng xuống, dường như có thể dùng từ ngã xuống để hình dung. Cây rừng to lớn nhưng có ích gì, lá cây to rộng bị đè thê thảm, luồng nước ào ào chảy xuống. Những huấn luyện viên đi vào đều biết Mục Kính Sâm có ám ảnh tâm lý, anh sẽ không lựa chọn đi vào lúc này.
Súng bắn nước áp suất cao vẫn tiếp tục bắn một hồi lâu, người đứng ở phía trên xem đồng hồ, anh từ trên đài cao theo cái thang leo xuống.
Ánh mắt Mục Kính Sâm hướng về một gian nhà gỗ nhỏ ngoài cánh rừng. Trong một lần huấn luyện học viên, có người tránh né nước từ súng bắn áp suất cao, cho rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, thế là trốn vào căn nhà gỗ kia.
Căn nhà gỗ cách một trong những trận súng bắn nước không xa, nhưng Mục Kính Sâm chỉ cần đi vòng qua đi là được.
Anh đi tới trước căn nhà gỗ, một chân đá văng cửa ra. Trước cửa có ngạch cửa, cao chừng bằng đầu gối, Mục Kính Sâm nhấc chân đi vào.
Người đàn ông bật đèn bên trong, ánh mắt quét một vòng. Vẫn được, học viên lần này không ngu xuẩn như thế, không tự chui đầu vào lưới.
Căn nhà gỗ không có cửa sổ, lối ra duy nhất chính là cánh cửa kia. Mục Kính Sâm xoay người, tính bỏ đi.
Súng bắn nước đặt trên đài cao được dùng dây thừng cố định lại, bởi vì lực quá mạnh, cây súng bắn nước trên lan can bằng gỗ giùng giằng kịch liệt. Cây súng bắn nước đột nhiên tuột khỏi dây thừng, ngã qua bên cạnh, đúng lúc cây to chặn lại.
Cứ như vậy, hướng phun của cây súng bắn nước đã hoàn toàn thay đổi.
Mục Kính Sâm vừa đi tới cửa, chỉ cảm thấy có bọt nước vẩy lên mặt. Anh ngẩng đầu nhìn, thấy cột nước trắng xóa xông thẳng tới mặt. Mục Kính Sâm giật mình ám ảnh, anh theo bản năng lùi ra sau. Nhưng lực súng bắn nước đánh vào vô cùng hung dữ, Mục Kính Sâm vội vàng né tránh, trốn vào một góc căn nhà gỗ.
Đây nếu đổi là người bình thường, cùng lắm thì mạo hiểm cho quần áo ướt hết, bộ dạng chật vật ngoài là được, nhưng Mục Kính Sâm không làm được.
Nước trôi vào phòng, mặt đất ướt một mảng lớn, vệt nước bắt đầu tràn ra bốn phía.
Mục Kính Sâm cảm thấy không khí chợt ngột ngạt, vừa nóng vừa ngộp, anh như sắp thở không nổi.
Ống quần anh ướt, lối ra duy nhất lại bị chắn, trong nháy mắt anh có cảm giác hoảng hốt.
Hứa Lưu Âm quay lại phòng, định đọc sách rồi ngủ. Vừa nằm lên giường, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng rầm rầm.
“Cô Hứa!”
Cô vội đứng dậy, bước nhanh tới cửa, giơ tay mở cửa ra. Hứa Lưu Âm nhìn thấy một người huấn luyện viên đứng ở ngoài, “Xảy ra chuyện gì?”
“Sếp Mục xảy ra chuyện rồi.”
Hứa Lưu Âm khiếp sợ, “Xảy ra chuyện gì?”
“Một hai câu nói không được, cô mau qua đi.”
Hứa Lưu Âm sốt ruột đi ra ngoài. Hai người chạy chậm vào cánh rừng trước mặt, Hứa Lưu Âm nghe được một người huấn luyện viên đang bực tức chửi: “Con mẹ nó đóng van nước lại, người đâu rồi? Chết đâu cả vậy?”
Người đàn ông lén chạy ra ngoài hút thuốc đã nhanh chóng trở lại, nhưng đã có một người huấn luyện viên tắt van nước trước rồi.
Hứa Lưu Âm theo sát người đàn ông đàng trước vào căn nhà gỗ trước mặt, nhìn thấy Mục Kính Sâm được mọi người dìu ra, trên người bọc một cái thảm, che kín đầu. Bọn họ kéo Mục Kính Sâm ra rồi để xuống mặt đất. Người đàn ông dựa vào căn nhà gỗ, hai mắt nhắm nghiền. Hứa Lưu Âm thấy một người huấn luyện viên kéo thảm xuống chút.
“Sếp Mục?”
Súng bắn nước cao áp ngừng tấn công, trong căn nhà gỗ đều là nước, mặc dù có ngạch cửa chặn lại, nhưng nước xuyên qua khe gỗ đang chảy ra ngoài.
Mục Kính Sâm nghe được có người đang gọi mình.
“Sếp Mục, sếp Mục!”
Đầu anh đau muốn nứt, từ từ mở mắt ra. Ánh đèn trước mặt chiếu vào làm tầm mắt anh mông lung.
Mục Kính Sâm nghe thấy một mùi nước bùn, như lúc trước anh đã ngửi được trong làn nước sông. Không hiểu sao anh chợt khẩn trương, theo bản năng mà kêu tên Hứa Lưu Âm: “Âm Âm, Âm Âm!!!”
Hứa Lưu Âm đi nhanh tới, ngồi xổm xuống, “Mục Kính Sâm, em ở đây.”
Người đàn ông mở mắt ra, lại không nhìn được rõ Hứa Lưu Âm đang ở trước mặt.
Anh dựa vào căn nhà gỗ, nước phía sau trào ra làm ướt lưng. Anh kinh hoảng muốn lùi lại, không ngờ không đứng dậy nổi chút nào mà còn ngã bộp xuống đất.
Hứa Lưu Âm cũng bị dọa nhảy, “Mục Kính Sâm, anh sao vậy?”
“Sếp Mục không thể đụng nước được. Sao lại có chuyện này được chứ? Súng bắn nước sao lại bắn về phía căn nhà này?”
Chóp mũi Hứa Lưu Âm hơi cay, cô không ngờ bóng ma tâm lý của Mục Kính Sâm lại nặng như vậy. Rốt cuộc trong khoảng thời gian tưởng cô đã chết, anh đã gặp phải chuyện gì vậy?