Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 41 - Tôi Tin Em

Trước Sau

break
Viền mắt Hứa Tình Thâm dần trở nên ươn ướt, cô đặt chiếc điện thoại di động vào trong túi xách, sửa sang lại trang phục, sau đó mở cửa xe. Tưởng Viễn Chu thấy trong lòng bực bội, đưa tay túm chặt cổ tay cô kéo lại.

“Được rồi.”

Chiếc túi trong tay cô va vào trước ngực Tưởng Viễn Chu, thật sự thấy đau. Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô, hỏi: “Làm gì?”

“Nếu như anh định nói rằng ngay cả quyền nổi giận tôi cũng không có thì được thôi, tôi không phát cáu làm gì.”

Hứa Tình Thâm trợn tròn mắt nhìn Tưởng Viễn Chu, ánh nhìn tràn ngập sự xấu hổ giận dữ, không hề che giấu chút nào.



Bên trong khách sạn, Phương Thành vẫn chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động. Vừa nãy ở trong điện thoại Hứa Tình Thâm có nói, Tưởng Viễn Chu hoài nghi hai người họ, hiện tại muốn bỏ rơi cô trên đường…

Lúc đó anh thấy trong lòng vô cùng căng thẳng, lo lắng muốn chạy tới đó ngay lập tức. Nhưng sự im lặng khác thường làm anh cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Lúc Hứa Tình Thâm gọi điện thoại, nhất định là Tưởng Viễn Chu cũng đang ở bên cạnh. Nếu anh tới đón cô thật thì chẳng phải là đã thú nhận lúc đó giữa anh và Hứa Tình Thâm có gì mờ ám hay sao? Huống hồ dựa theo tính cách của Hứa Tình Thâm thì trong tình huống nhếch nhác như vậy, cô sẽ không thể nào gọi điện thoại cho bất cứ ai, nhất là anh.

Hứa Tình Thâm cúp điện thoại xong, trong lòng hoàn toàn thả lỏng. Xem ra Phương Thành hiểu ý trong lời nói của cô.

Tưởng Viễn Chu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với tài xế: “Lái xe.”

Hứa Tình Thâm hít một hơi thật sâu, người đàn ông nhặt chiếc túi xách tay lên đưa cho cô. Hứa Tình Thâm nhận lấy sau đó nặng nề ném xuống bên cạnh.

“Em vứt một lần nữa thử xem?”

Hứa Tình Thâm nghẹn ngào, hốc mắt ướt đẫm.

“Đồ Tưởng tiên sinh mua, tôi không dùng nổi! Ngộ nhỡ hỏng thì biết làm sao?”

Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô, thấy vành mắt cô hơi đỏ lên, Tưởng Viễn Chu hừ lạnh, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không nói lời nào.

Hứa Tình Thâm là gì của anh chứ? Đương nhiên là anh sẽ không mất thời gian để dỗ dành cô.

Xe chạy ra khỏi một đoạn đại lộ, Hứa Tình Thâm dựa người vào ghế, Tưởng Viễn Chu liếc qua, anh khẽ nhích người sang, đưa tay muốn kéo bàn tay cô.

Hứa Tình Thâm ngồi im không nhúc nhích, Tưởng Viễn Chu nắm chặt bàn tay cô, sau đó đổi sang tư thế ôm vai cô.

Tưởng Viễn Chu ghé lại gần hơn, ôm cô vào ngực. Hứa Tình Thâm đưa tay lên trước ngực đẩy anh ra, nhưng động tác như vậy không có tác dụng gì đối với Tưởng Viễn Chu.

Mái tóc cô xõa tung ra, sợi tóc dính vào gáy, không ngừng bay bay làm trong lòng nguời đàn ông khẽ xao động.

“Tôi tin em, không hỏi nữa vẫn không được sao?”

Kỳ thực là như Tưởng Viễn Chu đã nói, anh chỉ cần cho người kiểm tra camera, cái gì muốn biết sẽ thấy rõ ràng luôn.

Nhưng quan trọng nhất là anh đã bắt đầu thấy thương tiếc người phụ nữ này rồi. Mà một khi tâm tư này nảy sinh, sẽ giống như kéo tơ bóc kén vậy, từ từ xâm chiếm anh, thôn tính anh. Dần dần, cô có mở mắt nói dối hay không đi chăng nữa, anh lại vẫn có thể tin.

Hứa Tình Thâm chậm rãi đưa hai tay ôm hông của Tưởng Viễn Chu, cô ngả đầu dựa vào bả vai anh. Tưởng Viễn Chu đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô, sờ thấy một mảng lạnh cóng. Anh với lấy chiếc áo khoác phủ thêm cho cô.

Chuông điện thoại di động phá vỡ giây phút thân mật ngọt ngào bên trong xe, Tưởng Viễn Chu lấy ra xem, số điện thoại trên màn hình là số máy bàn ở nhà họ Tưởng. Anh cho nhà họ Vạn một cú đau như vậy, nhất định là Vạn Hâm Tăng sẽ tới quấy rầy ông già ở nhà.

Tưởng Viễn Chu nghiêng người, đưa điện thoại lên tai nghe.

“Alo.”

Hứa Tình Thâm không nghe thấy tiếng nói chuyện ở đầu bên kia, chỉ nhìn thấy khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong lên.

“Tết nhất, ba quản những chuyện nhàn rỗi này làm gì? Cái gì mà gọi là người không quan trọng? Đó là người con đưa đi cùng…”

“…”

“Nể tình?”

Hứa Tình Thâm có thể đoán được là ai gọi điện thoại tới.

“Con thích nhất là cứ làm, cho dù không để cho người ta chút thể diện. Được rồi… Nếu ba thực sự muốn cho nhà họ Vạn chút mặt mũi, tại sao lễ đính hôn hôm nay ba không đi?”

Bên kia hình như mắng câu “Đồ khốn kiếp”, Tưởng Viễn Chu cười nói tiếp: “Con cúp máy đây, cơm tối còn chưa được ăn.”

Hứa Tình Thâm nhìn về phía anh, Tưởng Viễn Chu ngắt cuộc trò chuyện, quay sang dặn tài xế: “Tìm một nhà hàng ăn một chút gì đi.”

“Chờ đã…” Hứa Tình Thâm khẽ kéo ống tay áo của anh. “Anh thấy lễ phục của tôi…”

Thiếu chút nữa thì anh quên mất luôn, Tưởng Viễn Chu lập tức thay đổi: “Quay về Cửu Long Thương.”

Chiếc xe đang cách Cửu Long Thương vốn không xa, tài xế đưa hai người họ trở về. Tưởng Viễn Chu ôm Hứa Tình Thâm xuống xe, nói với tài xế bên cạnh: “Đi mua chút gì ăn về đây.”

Hứa Tình Thâm đi giày cao gót đứng ở bên cạnh xe, bên ngoài gió lạnh lạnh thấu xương, trên mặt đất đã kết băng, thời tiết rất xấu.

“Thôi, tôi cũng không thấy đói lắm. Hơn nữa nhất định là trong tủ lạnh có đồ ăn, làm phiền cô giúp việc vậy.”

Trước đây Tưởng Viễn Chu chưa từng nghe theo sự sắp đặt của ai, anh cầm lấy chiếc ô trong tay tài xế, nói: “Được rồi, cậu về đi.”

Lễ mừng năm mới, người tài xế trẻ tuổi cũng muốn trở về cùng gia đình con cái, anh ta không ngừng cúi đầu: “Cảm ơn Tưởng tiên sinh, cảm ơn cô Hứa.”

Hứa Tình Thâm khẽ nhếch khóe miệng, chiếc ô màu đen không thể che được một bông tuyết nhỏ bay tới, lạnh lẽo rơi xuống cổ.

Bên ngoài, một màu trắng xóa làm bất cứ ai cũng cảm thấy bi thương.

“Ngày mai có dự định gì hay không?”

Hứa Tình Thâm thu hồi thần sắc. “Nghỉ ngơi nửa ngày, cho tôi tới mộ phần của mẹ tôi.”

“Ngày mai tuyết rơi nhiều lắm.”

“Vậy cũng không sợ, biết bao giờ mới đợi được trận tuyết lần sau, tôi muốn tới thăm mẹ.”

Bàn tay Tưởng Viễn Chu đặt trên bả vai cô nắm chặt hơn.

“Được rồi, nói tài xế đưa em đi.”

“Ừm.”

Ngày hôm sau, Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài từ sớm. Quy tắc của nhà họ Tưởng khá nhiều, lại vừa đến lễ mừng năm mới nên chỉ tiếc là không thể trói anh luôn ở trong nhà.

Hứa Tình Thâm ăn sáng xong ra khỏi cửa, người tài xế đã chờ cô ở cửa.

Con đường tới nghĩa trang không dễ đi, may mà hầu như không có ai chọn đi viếng mộ trong mấy ngày đầu năm mới nên xuất phát cũng coi như là thuận lợi. Cô mua mấy thứ cần thiết tới viếng mộ, sau đó đi vào trong một mình.

Từ xa, Hứa Tình Thâm thấy một bóng dáng cao lớn đứng ở cách đó không xa, cô biết đó là ai.

Ngôi mộ của mẹ cô và của mẹ Phương Thành ở liền kề nhau.

Hứa Tình Thâm ngắm nhìn trên tấm ảnh trên bia mộ. Cô cúi xuống cắm bó hoa vào trong lọ.

“Không phải hôm qua mới đính hôn sao? Sao tới viếng mộ mà không đưa Vạn Dục Ninh theo?”

“Tưởng Viễn Chu biết em tới đây sao?” Phương Thành hỏi ngược lại.

Hứa Tình Thâm khó hiểu nhìn anh. “Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Tình Thâm, chuyện ngày hôm qua làm phiền em rồi.”

Phương Thành ngồi xuống, đưa tay phủi tuyết đọng trên bia mộ đi.

“Hình như chỉ có ở chỗ này, tôi mới có thể nói thật lòng mình, không phải làm mình quá mệt mỏi.”

“Phương Thành, mặc dù tôi không biết rốt cuộc thì anh muốn làm gì, nhưng nếu chuyện này có liên quan tới mẹ nuôi thì tôi có thể giúp anh một tay.”

“Thì ra là em vẫn còn nhớ rõ khi còn bé em đã từng gọi mẹ là mẹ nuôi…”

Hứa Tình Thâm cất tiếng nói nặng nề: “Đương nhiên là còn nhớ.”



Bên ngoài khu nghĩa trang, tài xế đang đợi Hứa Tình Thâm, nhận được điện thoại của Tưởng Viễn Chu.

“Cô ấy ở đâu?”

“Nghĩa trang Tùng Giang.”

Tưởng Viễn Chu đang tự lái xe, anh tiện tay mở thiết bị định vị, chỗ này cách anh cũng không xa lắm.

“Tôi sẽ tới đó, cứ để cô ấy ở trong đó một lúc nữa, không cần nói trước cho cô ấy biết.”

“Vâng, Tưởng tiên sinh.”
break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc