Trên khuôn mặt Tưởng Viễn Chu hiện lên vẻ giật mình.
“Ung thư da?”
Lão Mai ngồi, trong nháy mắt không còn tinh thần.
Người đàn ông vào phòng khám bệnh, sau một hồi thì đi ra, anh ngồi xuống cạnh Lão Mai.
“May là ổn, phát hiện chưa bị coi là quá muộn. Mau báo cho người nhà thôi.”
“Còn chữa được sao?”
Tưởng Viễn Chu để tờ kiểm tra vào tay Lão Mai lại.
“Không ngờ lá gan bác nhỏ như vậy đấy!”
“Tới tuổi bọn bác đây, sợ nhất còn không phải là có bệnh?”
“Yên tâm đi, đã nói là ổn. Cháu sẽ bảo bên bệnh viện mau chóng thu xếp, lập ra phương án trị liệu cho bác trước.”
Lão Mai muốn đứng dậy nhưng lại chẳng đứng dậy được tí nào.
Tưởng Viễn Chu liền đỡ ông ta. Người đàn ông nói lời thành khẩn: “Viễn Chu, thay bác nói tiếng cám ơn với chị Tưởng.”
“Được ạ.”
“Vừa rồi bác sĩ có nói với bác, nói nếu bác tới đây trễ mấy tháng, đến lúc đó dù có hóa trị cũng vô ích.”
Tưởng Viễn Chu mím môi nói: “Cho nên mới nói số bác lớn.”
“Viễn Chu!” Lão Mai đi được mấy bước, dừng chân nói. “Chuyện của Phó Kinh Sênh, cháu không quản không được đúng không?”
“Lão Mai, dì nhỏ cháu chết như thế nào, cháu tin là bác cũng biết.”
“Đương nhiên, cho nên bác mới không hiểu cháu…”
Tưởng Viễn Chu rũ xuống mi mắt, nhấc chân đá trên mặt đất.
“Cháu không phải đang cứu hắn, càng không phải đang bảo vệ hắn. Chẳng qua cháu và nhà họ Mục đã nói trước, bọn cháu liên thủ hợp tác, nhà họ Mục cần tìm được hung thủ thật sự hại chết Mục Triều Dương. Với cháu mà nói, kỳ thật Phó Kinh Sênh chết hay sống không có gì khác nhau nhiều. Hắn nếu chết, cũng coi như là đền tội cho dì nhỏ cháu; nếu hắn sống, đã định cũng sẽ ngồi tù cả đời, thế cũng là chuộc tội; nhưng nhà họ Mục sẽ không bỏ qua.”
“Một khi đã như vậy, bác cũng không khuyên cháu nữa.”
Tưởng Viễn Chu một tay đút trong túi.
“Ừm, bớt miệng lưỡi chút đi, nghĩ lại chuyện tiếp theo bác sẽ được hóa trị.”
“Thật là cái hay không nói, nói cái dở.” Mai Lão lắc lắc đầu, nói. “Bác là có lòng tốt nhắc nhở cháu, cháu nói cháu có manh mối, lòng bác hiểu, đối phương cũng sốt ruột. Bác vẫn phải nói với cháu một câu, Đông Thành Hàn Lâm Danh Uyển, cháu biết ở đâu chứ?”
“Biết ạ.”
Lão Mai nhấc chân đi tiếp tới trước.
“Có vài người thích nói chuyện ở đó, cháu có thể cho người đi điều tra.”
“Được ạ.” Tưởng Viễn Chu trả lời.
—
Phó Kinh Sênh suýt nữa bị mưu sát, chuyện này sau khi được truyền thông đưa tin càng được lan truyền rộng rãi.
Phía trên đã đưa chỉ thị rõ ràng, cần phải tra rõ, bất kể liên lụy đến thế lực nào, cần phải tra ra rõ ràng rành mạch. Kẻ mua chuộc cô y tá trước hết đã bị tìm ra. Đây là một chuỗi quan hệ lớn mạnh, thông qua những tên ở tầng dưới nhất mà tìm đến từng tầng từng lớp, rất nhanh, tên thư ký bên cạnh ba Nguyễn Noãn bị bắt đi.
Với nhà họ Nguyễn bây giờ mà nói, việc đó tương tự như kiến bò trên chảo nóng.
Cái chết của Mục Triều Dương một lần nữa phải tra rõ. Như ý muốn, Mục Kính Sâm được gặp Thiệu Vân Cảnh.
Hai người ngồi đối diện nhau. Mục Kính Sâm hỏi thẳng: “Phó Kinh Sênh lập kế hoạch cho ông, nhưng ba tôi lại không phải bởi vậy mà chết, phải không?”
Chuyện tới lúc này, Thiệu Vân Cảnh cũng không có gì để giấu giếm.
“Phải, Phó Kinh Sênh bị bắt, tuy hắn không khai ra kế hoạch cuối cùng kia, nhưng tôi vô dụng, tôi cũng không dám mạo hiểm như vậy. Tôi tìm một tên khác, manh mối cụ thể tôi đã cung cấp cho cảnh sát, tôi đã thẳng thắn khai nhận rồi.”
“Vậy vì sao ông phải đẩy chuyện này lên người Phó Kinh Sênh?” Mục Kính Sâm nắm chặt hai nắm tay, hung hăng hỏi.
Thiệu Vân Cảnh lau chỗ khóe miệng, tình cảnh cái ngày bị đánh ấy phảng phất còn rõ ràng trước mắt.
“Bọn mày lấy con tao uy hiếp tao, ép tao thừa nhận!!!” Thiệu Vân Cảnh chỉ vào Mục Kính Sâm, nói với người đứng cạnh: “Là bọn chúng, bọn chúng đã bắt cóc con trai tôi!”
“Tao biết đường đi nhà họ Mục bọn mày rộng rãi, tao bị đánh thành như vậy cũng không ai truy cứu. Kính Sâm, tao biết Phó Lưu Âm có quan hệ với mày, cũng biết con đó là em ruột Phó Kinh Sênh!!!”
Mục Kính Sâm nghe thế, đáy mắt sâu xa dâng lên ánh hung dữ.
“Ông lặp lại lần nữa?”
“Tao là cố ý đẩy kế hoạch kia lên người Phó Kinh Sênh. Nhưng tao nói cũng đâu có sai, hắn xác thật đã lên kế hoạch, nếu không phải hắn bị bắt, ba mày đã không phải chết vì tai nạn xe cộ, mà là…”
Mục Kính Sâm cố nén cơn tức để không đứng dậy, ánh mắt như cây gai ghim vào người Thiệu Vân Cảnh.
“Chuyện này, chỉ cần tôi tìm Phó Kinh Sênh đối chứng là có thể làm rõ ràng. Lúc trước khi đẩy kế hoạch này lên người Phó Kinh Sênh, ông không nghĩ tới?”
Thiệu Vân Cảnh nghe vậy, càng cười loạn thêm: “Tao nghĩ tới chứ, nhưng tao không ngờ chưa kịp đợi mày đi đối chứng, Phó Kinh Sênh đã có chuyện. Ha ha ha!!! Đây không phải ý trời là gì nữa?”
Mục Kính Sâm cắn chặt hàm răng.
Ngay sau đó Thiệu Vân Cảnh nói: “Tao không muốn cho mày tin tưởng cả đời, chỉ là trong lòng không dễ chịu thì tao nói như vậy thôi, dù bị chọc thủng thì sao chứ? Tao cùng lắm là khai lại. Có điều chẳng ai tính đến chuyện Phó Kinh Sênh lại bất ngờ hôn mê bất tỉnh, thật là đáng cười mà!”
Nắm tay Mục Kính Sâm càng nắm càng chặt, thiêu cháy lửa phẫn trong đáy mắt. Anh hận không thể đứng dậy đè Thiệu Vân Cảnh xuống bàn, đánh hắn đến bất tỉnh nhân sự.
Người bên cạnh hiển nhiên cũng để ý thấy cảm xúc của anh, vội lên tiếng nhắc nhở: “Anh Mục, anh đừng xúc động.”
Mục Kính Sâm cười lạnh, từ từ đứng lên.
“Yên tâm, ông ta đã như vậy, tôi không có gì để mà xúc động.”
Thiệu Vân Cảnh nhìn vào mắt Mục Kính Sâm, trong lòng lão khuây khoả. Lúc trước vì để lão nhận tội, lão bị anh em nhà họ Mục đánh như con chó. Bây giờ hay lắm, khi người nhà tới thăm hỏi có nói với hắn chuyện Phó Lưu Âm bị hại. Khóe miệng Thiệu Vân Cảnh nở ra độ cong, Phó Lưu Âm chết rồi đúng không? Là bị kẻ thù làm hại sao?
Người đàn ông trên cao nhìn xuống Thiệu Vân Cảnh chằm chằm.
“Tin tức của ông thật sự lại rất thạo.”
“Ha ha ha ha, những việc này đều do ai đây? Đều tại mày đấy.”
Mục Kính Sâm không nhìn nỗi được lão đường hoàng cười như vậy.
“Vừa rồi thật ra ông đã lại nhắc nhở tôi một câu. Ông nói, chúng tôi dùng con trai ông uy hiếp ông? Chuyện này, sao tôi một chút ấn tượng cũng không có? Có điều nếu ông thích tôi làm như vậy, thì tôi sẽ thuận theo ý ông thôi. Trụ cột của nhà họ Thiệu sụp đổ, tôi vốn nghĩ việc này không nên liên luỵ tới vợ con của con trai ông, nhưng hôm nay sau khi nhìn bản mặt của ông, tôi liền biết tôi sai rồi.”
Anh tận mắt nhìn thấy sắc mặt Thiệu Vân Cảnh thoắt trắng bệch. Thiệu Vân Cảnh run rẩy chỉ vào Mục Kính Sâm.
“Các anh có nghe đúng không? Các anh nghe được đúng không? Tôi xin bảo vệ người nhà của tôi, có kẻ muốn gây bất lợi cho họ!”
Đây chẳng qua là lời nói ngoài miệng thôi, cũng không ai có thể làm gì Mục Kính Sâm.
Trong không khí, ngón tay Mục Kính Sâm chỉ chỉ vào Thiệu Vân Cảnh.
“Ông cứ chờ mà khóc trong ngục mỗi ngày đi.”
Anh xoay người bỏ đi. Giọng Thiệu Vân Cảnh vang lên sau lưng: “Mục Kính Sâm, sếp Mục, có chuyện từ từ nói! Xin lỗi, tôi sai rồi, con tôi vô tội, cầu xin cậu giơ cao đánh khẽ mà!!!”
Mục Kính Sâm không ngoái đầu lại, càng không dừng chân lại.
Quay lại xe, người đàn ông dựa cửa sổ xe đứng hồi lâu, cơn phẫn nộ và sự bất đắc dĩ trong lòng thật lâu vẫn chưa bình ổn được.
—
Hứa Lưu Âm ở ngoài cơm nước xong trở về, cô nhìn mắt bãi đỗ xe của khách sạn.
Chiếc xe được cô lái về kia còn ở đó, Mục Kính Sâm cũng chưa từng tới lấy. Cô đi tới quầy lễ tân của khách sạn, bảo lễ tân gọi điện thoại giúp.
“Chị nói người nhà kia một tiếng, nói với họ mau chóng tới lái xe về.”
“Được ạ.”
Hứa Lưu Âm dù không muốn nhớ rõ những chuyện trước kia, nhưng dãy số điện thoại của nhà họ Mục lại khắc thật sâu trong lòng cô. Lúc đọc tám con số, cô không có chút nào ngập ngừng.
Khi chuông điện thoại reo lên, vừa lúc Mục Thành Quân đang ngồi ở sô pha. Hắn đầu cũng không ngẩng, duỗi cánh tay nhấc ống nghe lên, sau đó để lên tai.
“Alo.”
“Dạ chào anh, bên tôi là…”
Hứa Lưu Âm xoay người định đi thì âm thanh ở quầy lễ tân lục tục truyền tới lỗ tai cô.
“Nhà anh có chiếc xe đậu ở khách sạn chúng tôi, anh xem, khi nào rảnh thử lại đây lấy được không ạ?”
“Xe?” Mục Thành Quân không chút để ý, hỏi. “Xe gì?”
Lễ tân nói biển số xe Hứa Lưu Âm để cho Mục Thành Quân nghe. Người đàn ông khẽ ngẩng mi mắt, đây là xe của Mục Kính Sâm. Mục Thành Quân cũng không để ý mấy ngày nay anh ra ra vào vào bằng xe gì.
“Xe nó sao lại ở khách sạn các cô?”
“Cái này cả tôi cũng không rõ lắm, vừa rồi là một vị khách nữ ở khách sạn chúng tôi bảo tôi gọi điện thoại cho anh ạ.”
Khách nữ?
Mục Thành Quân lập tức nghĩ tới Hứa Lưu Âm, hắn vội đứng dậy.
“Được, một lát nữa tôi tới liền.”
Mục Thành Quân vội ngắt cuộc trò chuyện, đi ra ngoài.
—
Bản thảo thiết kế biệt thự bên kia gặp trở ngại, Phó Kinh Sênh cũng không thể ngày nào cũng được gặp, Hứa Lưu Âm ở lại Đông Thành gần như ăn không ngồi rồi. Hôm nay cô đi tới lâm viên ở vùng ngoại ô phía đông, mua vé vào cửa vào xoay mấy tiếng đồng hồ, cô cảm thấy vẫn có chút thu hoạch.
Tắm rửa xong, Hứa Lưu Âm thay đồ ở nhà. Đang lau tóc, cô nghe được bên ngoài truyền đến chuông cửa vang lên.
Cô đi tới.
“Ai vậy?”
“Cô Hứa, chào cô, tôi là người phụ trách quản lý của tầng này ạ.”
Hứa Lưu Âm nhìn qua mắt mèo, thấy một người phụ nữ mặc đồng phục. Cô mở cửa ra.
“Có việc gì sao?”
“Chào cô, chủ chiếc xe kia tới rồi ạ, nói muốn trực tiếp gặp mặt nói tiếng cám ơn với cô.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Hứa Lưu Âm khẽ biến đổi, tay liền muốn đóng cửa lại. Một cánh tay bỗng nhiên duỗi tới, chống lên ván cửa, Hứa Lưu Âm tưởng Mục Kính Sâm, không ngờ lại là Mục Thành Quân.
Thần sắc cô kinh hãi. Mục Thành Quân nói với người quản lý kia: “Không còn chuyện của chị nữa, cám ơn.”
“Vâng.”
Người phụ nữ xoay người muốn đi, Hứa Lưu Âm lao ra một bước.
“Khoan đã!”
Cánh tay Mục Thành Quân chắn trước mặt cô, cô không ra được. Người quản lý kia ngừng chân lại, Hứa Lưu Âm thấy cổ họng Mục Thành Quân nuốt xuống, sau đó, hắn đè thấp giọng nói: “Em không muốn người khác cũng biết em là Phó Lưu Âm đâu nhỉ?”
“Có việc gì sao ạ?” Người phụ nữ hỏi cô.
Sắc mặt Hứa Lưu Âm rất mất tự nhiên.
“Chị đưa quý anh đây đi đi, không có gì phải cảm ơn cảm tạ!”
“Cái này…”
Mục Thành Quân cười cười: “Thật ra tôi và cô Hứa đây có quen biết, chị đi lo việc của chị đi.”
Người đàn ông cử động người, lồng ngực to lớn chắn bóng dáng Hứa Lưu Âm lại. Người quản lý kia có chút không yên tâm, bước quay lại.
“Lời gì nên nói, trong lòng em tốt nhất nên rõ ràng.” Mục Thành Quân nhàn nhạt nói. “Tôi sẽ không làm gì em, nhưng em cũng đừng gây ra động tĩnh quá lớn. Đây là Đông Thành, người có thể nhận ra em vẫn còn không ít đâu.”
Người phụ nữ đã tới cạnh họ.
“Cô Hứa, hai người quen nhau đúng không ạ?”
Sắc mặt Hứa Lưu Âm khó coi, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
“Không sao, chúng tôi chỉ là bạn bè cũ ôn chuyện.” Mục Thành Quân nói.
‘”Vậy tốt rồi.” Người quản lý nhìn Hứa Lưu Âm. “Tôi còn chút việc phải đi làm, tôi đi trước?”
Lời này của chị ta ẩn giấu một chút thăm dò, Hứa Lưu Âm không kìm nén được sự khẩn trương trong lòng, đuôi mắt liếc qua khuôn mặt Mục Thành Quân, hắn không có chút nào thoái nhượng. Không khí bao quanh người phủ một lớp âm u lạnh lẽo. Cô gật gật đầu: “Được, chị đi mau đi, cám ơn.”
“Không cần khách khí ạ.”
Người quản lý xoay người đi. Hứa Lưu Âm dùng tay vịn vào cánh cửa bên cạnh.
“Vậy anh lái xe Mục Kính Sâm về đi.”
“Chìa khóa xe đâu?”
Hứa Lưu Âm thấy trong lòng rơi lộp bộp.
“Ở chỗ tôi.”
“Em không đưa cho tôi, sao tôi lái đi được?”
Hứa Lưu Âm bước lùi ra sau.
“Tôi đi lấy.”
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Mục Thành Quân, sợ hắn sẽ đột nhiên theo vào.
“Anh chờ tôi một lúc.”
“Em không mời tôi vào ngồi lúc?”
“Anh Mục, thế không tiện.”
Hứa Lưu Âm lui vào phòng, tay liền muốn đóng cửa, Mục Thành Quân giơ cánh tay lên đè cánh cửa lại.
“Làm gì vậy?”
“Tôi, tôi đi lấy chìa khóa mà.”
“Lấy chìa khóa xe cần phải đóng cửa sao?” Mục Thành Quân hai tay dùng sức, trong nháy mắt liền đẩy được cánh cửa ra hoàn toàn. Hắn bước nhanh vào trong, sau khi đóng cửa lại, thân người dựa vào cánh cửa nhìn về phía Hứa Lưu Âm. Cô sợ hãi nhất chính là như vậy. Sắc mặt Hứa Lưu Âm thay đổi liên tục.
“Anh muốn làm gì?”
“Em cảm thấy tôi muốn làm gì?”
Ngực Hứa Lưu Âm phập phồng.
“Tôi đưa chìa khóa xe cho anh, anh lái xe Mục Kính Sâm đi đi, nhanh!”
Cô xoay người đi vào phòng, cầm chìa khóa xe Mục Kính Sâm trên tủ đầu giường, vừa muốn đi ra ngoài, liền thấy Mục Thành Quân đã vào rồi. Phản ứng của Hứa Lưu Âm rất lớn, cô nháy mắt liền nhảy lên giường bên cạnh giường, cánh tay chỉ thẳng vào Mục Thành Quân.
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
Mục Thành Quân ngửa cằm nhìn cô.
“Em làm gì vậy?”
Hứa Lưu Âm ném chìa khóa xe về phía hắn, chìa khóa rơi “bộp” vào ngực người đàn ông. Mục Thành Quân vội chụp lấy, tầm mắt nhìn chằm chằm Hứa Lưu Âm không thôi.
“Em sợ tôi như vậy?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân, đây lại là khách sạn, bị người gặp được không hay mà?”
“Trừ phi tự trong lòng em có ý đồ xấu xa, còn không thanh giả tự thanh.” Mục Thành Quân nói xong, quay người đi, khom lưng ngồi xuống mép giường. Hắn nhìn chỗ va li hành lý Hứa Lưu Âm đặt ở góc tường. “Chuyện hơn nửa năm trước, em không nói cho Kính Sâm biết.”
Hứa Lưu Âm nhìn về phía bóng dáng người đàn ông.
“Không.”
“Vì sao? Em có thể nói với nó, nói như vậy hai anh em chúng tôi liền sẽ trở mặt thành thù.”
Hứa Lưu Âm nắm bàn tay lại.
“Có một số việc, tôi muốn quên nó đi. Tôi và các anh không còn thù sâu hận lớn, tuy là anh giam tôi lại, nhưng cũng là anh đã cho tôi có một thân phận mới. Tôi không suy xét cho ai hết, chỉ cần suy nghĩ cho mình, nếu tôi nói chuyện kia cho Mục Kính Sâm, với tôi mà nói cũng không có gì tốt.”
Mục Thành Quân ngồi mà có chút cứng đờ, sau một lúc lâu, hắn cũng không mở miệng.
Hứa Lưu Âm không khỏi thúc giục: “Anh mau đi đi, bị nhìn thấy không tốt.”
“Em là sợ ai thấy?”
“Nếu Mục Kính Sâm thấy anh tới đây, anh có nghĩ tới hậu quả không?”
Mục Thành Quân đứng lên, cầm chìa khóa xe kia giơ giơ về phía Hứa Lưu Âm.
“Tôi là tới lấy xe cho nó, nó có thể có gì để nói?”
Cô khẽ cắn môi dưới. Mục Thành Quân nhìn cô chăm chú.
“Thân phận mới dùng tốt không?”
“Ở trước mặt các anh, không phải cũng vô dụng sao?”
“Âm Âm!” Mục Thành Quân nắm chặt chìa khóa xe trong tay. “Tôi không ngờ em sẽ trở về.”
Hứa Lưu Âm không quen khẩu khí này của người đàn ông, cô cảm thấy không khí quanh người như đang thiêu cháy, cô vội cắt lời Mục Thành Quân.
“Anh Mục, tôi nghe nói anh sắp làm ba, chúc mừng anh.”
Lông mày Mục Thành Quân nhíu chặt. Hứa Lưu Âm từ trên giường đi xuống.
“Anh đi nhanh đi.”
“Tôi chẳng qua chỉ ở lại một lát, em thật sự không cần sợ tôi như vậy.”
Hứa Lưu Âm không dám đi tới trước, cô đứng ở mép giường.
“Vậy anh ra sô pha ngồi đi.”
“Tôi cầm tù em rồi lại thả, Âm Âm, em rốt cuộc hận tôi hay là có lòng cảm kích tôi?”
“Cảm kích?” Hứa Lưu Âm cười lạnh. “Tôi có phải vẫn nên nói tiếng cám ơn anh?”
Mục Thành Quân không tìm được lời nào khác để nói với cô. Hứa Lưu Âm cũng chưa từng muốn trao đổi nhiều với hắn. Hắn gặp được cô, luôn muốn có thể thân cận hơn một chút, cho dù chỉ nói chuyện hơn chút cũng được, nhưng Hứa Lưu Âm thật sự là sợ hắn muốn chết.
“Em tin tôi, tôi cũng không phải kẻ không có tình cảm.”
Hứa Lưu Âm im lặng nhìn Mục Thành Quân.
“Anh Mục, có chuyện này, có lẽ anh có thể giúp tôi khuyên nhủ sếp Mục. Anh nói với anh ta đi, tôi với anh ta cũng không còn khả năng. Lần này gặp lại, tôi đã thấy anh ta ở Cục Dân Chính, thời gian có hơn nửa năm mà thôi mà anh ta đã có thể cưới người khác, tôi cảm thấy lý do anh ta muốn ở cùng tôi lần nữa thật đúng là chuyện buồn cười nhất trên đời này.”
Những lời này, thấp thoáng cũng là nói cho Mục Thành Quân nghe. Điều này làm những lời hắn muốn nói đã lên tới cổ họng, tất cả đều phải nuốt lại vào.
Trong hơn nửa năm, Mục Kính Sâm muốn kết hôn với Nguyễn Noãn, còn hắn thì sao? Hắn có con luôn.
Phía cửa bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng đập cửa kịch liệt, đối phương không ấn chuông cửa, mà đập luôn vào cánh cửa.
“Hứa Lưu Âm, mở cửa, mở cửa, anh biết em ở trong đó!”
Hứa Lưu Âm kinh hãi, đó là giọng nói của Mục Kính Sâm!