Hứa Lưu Âm lùi ra sau đụng phải vách tường, nhìn cửa phòng đóng lại trước mắt mình.
Tầm mắt cô nhìn thẳng vào Mục Kính Sâm, “Anh muốn làm gì?”
“Anh nói rõ ràng với em, Nguyễn Noãn không phải vợ anh, anh không hề kết hôn với cô ta.”
“Hai người có kết hôn hay không, liên quan gì tới tôi?”
Mục Kính Sâm khẽ cắn răng, “Anh một câu một tiếng cô ta là vợ anh, em thật sự không để bụng?”
“Nếu không tôi phải gọi cô ta là gì?”
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm người trước mặt, cực lực muốn cho mình bình tĩnh lại, “Âm Âm, em đổi tên, vậy tức là em muốn bắt đầu lại lần nữa. Hơn nửa năm nay, anh cũng thật sự đã đau khổ. Phó Kinh Sênh là Phó Kinh Sênh, em là em, anh nên sớm hiểu, chỉ là khi đó không làm được mà thôi. Anh hiện tại sẽ tận lực, anh nhất định làm được, được không?”
Hứa Lưu Âm nghe vào tai, cảm thấy có chút buồn cười.
“Anh không cần phải làm.” Cô không chút lưu tình mà trả lời. “Không có ai cần anh nhất định phải làm. Nửa năm trước, tôi đã nói với anh anh tôi là anh tôi, tôi vô tội, nhưng anh không nghe, anh cũng nghe không vào, bây giờ thì sao? Thật ra anh có thể tách chúng tôi ra, có điều tách ra được không? Phó Kinh Sênh chính là anh ruột tôi, tôi không cần anh chia tách. Mục Kính Sâm, tôi đã sớm thất vọng anh tột đỉnh.”
Cổ họng người đàn ông nuốt nuốt mấy cái, tầm mắt khóa chặt người phụ nữ trước mặt.
Hứa Lưu Âm đẩy anh ra, “Chuyện video là tôi làm, nếu không phải cô ta cứ cắn chặt tôi, tôi cũng sẽ không như vậy.”
“Anh không phải tới vì chuyện này.”
“Vậy anh vì chuyện gì?”
“Anh tưởng em bị bắt cóc…”
Hứa Lưu Âm nhìn anh chăm chú, sau đó gật gật đầu, “Bây giờ anh cũng thấy rồi, chúng ta đang đứng sờ sờ ở đây, anh có thể đi chưa?”
Cô xoay người rất muốn đi vào trong, Mục Kính Sâm giữ chặt cổ tay cô, “Căn nhà kia… Anh, anh chưa từng ở.”
“Đó là nhà mới của mấy người, có ở chưa, hẳn phải hỏi chính mấy người không phải sao?”
Hứa Lưu Âm nhìn về phía người đàn ông đàng trước, “Anh đi đi.”
Anh một lòng một dạ nghĩ có khi nào cô xảy ra chuyện rồi không, không ngờ sau khi gặp, cô vẫn là một lòng một dạ muốn đuổi anh đi.
Hứa Lưu Âm đi tới cửa, lần thứ hai kéo cửa ra, “Anh có đi hay không?”
“Nếu anh nói không thì sao?”
“Nếu anh không đi, tôi đây sẽ đi.” Lúc ngủ, Hứa Lưu Âm đã thay áo ngủ của khách sạn, lúc này một đôi chân trắng nõn sáng loáng, chỗ cổ áo hơi hơi mở rộng, một đôi xương quai xanh như ẩn như hiện. Cô nhấc chân đi ra ngoài, vừa lúc có người khách nam phòng bên cạnh đi ngang qua, ý vị thâm trường liếc nhìn cô một cái, cặp kia mắt cuối cùng lại không cách nào dịch đi. Sắc mặt Mục Kính Sâm khẽ thay đổi, anhb ước nhanh tới, túm chặt cánh tay Hứa Lưu Âm kéo cô về phòng.
Mục Kính Sâm khốn khổ đứng ở cửa. Hứa Lưu Âm thấy thế, ở sau anh đột nhiên đẩy anh ra ngoài, rồi đóng sầm cửa phòng thật mạnh.
Anh quay đầu lại nhìn cánh cửa đóng chặt, từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng bị cho ăn chè bế môn như vậy.
—
Khi Nguyễn Noãn về đến nhà, ba mẹ đều ở đó, ông Nguyễn ngồi trên sô pha, sắc mặt nhìn rất không tốt.
Cô ta đi tới một cách rất cẩn thận, “Ba, hôm nay ba về sớm thật.”
“Con cũng biết? Nếu không, con còn không biết mình đã đâm thủng trời nhỉ?”
“Ba, chuyện lại không phải như thế, là có người hại con!”
Ông Nguyễn một tay chống đầu gối, bà Nguyễn ở bên nói phụ vào, “Ông cũng đừng trách con gái, chuyện cũng đã xảy ra, giờ làm sao bây giờ đây.”
“Hiện tại chính là thời kỳ căng thẳng, con lại làm ra loại chuyện này cho ba…”
Bà Nguyễn cũng biết con gái sai rồi, nhưng còn có thể có biện pháp gì.
“Mau bù lại đi.”
“Trong một thời gian nữa, con không được bước ra khỏi cửa nhà này một bước, biết không?”
Nguyễn Noãn mặt đầy ủy khuất, “Nhà mới của con bên kia còn có việc mà.”
“Nhà mới! Nhà mới!” Ông Nguyễn nghe vậy, càng thêm tức giận. “Chuyện xảy ra là ở nhà mới, phóng viên nhất định sẽ mai phục ở đó chờ con, con muốn nhận tội bắt cóc, bị bắt đi phải không?”
Nguyễn Noãn không dám nói tiếp nữa, cô ta bị bà Nguyễn kéo ngồi xuống sô pha. Ông Nguyễn hai tay đan vào nhau, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Chuyện này không thể là bắt cóc được, nếu không, cả ba cũng không có cách.”
“Ba, thật sự không phải bắt cóc, con là bị Phó Lưu Âm làm hại! Ba điều tra sự tình rõ không phải là được sao? Ba làm người bắt cô ta vào.”
Ông Nguyễn trầm mặc, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Khôngđơn giản như vậy.”
“Vì sao cơ?”
“Chính con không phải cũng nói sao? Phó Lưu Âm dựa lưng vào Tưởng Viễn Chu, Tưởng Viễn Chu là ai? Nếu con lại muốn liên lụy tới Phó Lưu Âm, nhà họ Tưởng nhất định thề không bỏ qua, đến lúc đó chuyện chỉ có nước càng ồn càng lớn, con còn nghĩ thoát thân được?”
Nguyễn Noãn cắn môi, nói không ra lời.
Chuông điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên, ông Nguyễn liếc mắt, cầm lấy ống nghe, “Alo?”
Bên trong truyền đến giọng Mục Kính Sâm, thần sắc ông Nguyễn hơi thả lỏng, “Kính Sâm à.”
Nguyễn Noãn khẩn trương nắm hai tay lại. Mục Kính Sâm ở trong điện thoại hỏi: “Nguyễn Noãn ở đâu ạ?”
Ông Nguyễn liếc nhìn con gái phía đối diện, “Nguyễn Noãn còn chưa về nhà mà, còn có việc gì sao?”
“Con gọi điện thoại cho cô ấy nhưng không ai tiếp. Bác Nguyễn, có một số việc nói với bác cũng được…” Mục Kính Sâm vừa lái xe, vừa tiếp tục đề tài này, “Con và Nguyễn Noãn không hợp, vẫn nên nhân cơ hội này bỏ đi ạ.”
Sắc mặt ông Nguyễn rõ ràng có biến hóa, tiếng nói cũng không khỏi giương cao, “Cái gì mà bỏ đi? Cái gì mà nhân cơ hội này?”
“Nguyễn Noãn làm ra chuyện, tin là không ai không biết ạ? Con cũng không cho rằng chúng con còn có thể ở bên nhau.”
“Kính Sâm!” Ông Nguyễn cam đoan, nói. “Video kia bác cũng đã coi, Nguyễn Noãn là bị người hãm hại, con yên tâm, chuyện này bác sẽ dọn dẹp.”
“Dạ, ở vị trí hiện tại của bác, nếu muốn dọn dẹp chuyện này cũng không khó, nhưng con khuyên bác, vì tình riêng làm mấy việc rối loạn kỉ cương vẫn nên bớt làm đi mới được, như vậy cũng bất lợi cho bác.”
Ông Nguyễn giờ này không nghe vào được những lời đó, ông ta để ý là để ý quan hệ với nhà họ Mục, “Kính Sâm, con xem, chuyện hôn nhân của các con cũng đã định rồi…”
“Chúng con chưa làm giấy kết hôn.” Mục Kính Sâm ngắt lời ông Nguyễn. “Với lại Nguyễn Noãn đã làm tổn thương người không thể làm tổn thương, bác bảo cô ấy tự giải quyết cho tốt đi.”
Mục Kính Sâm nói xong, thẳng thắn ngắt cuộc trò chuyện. Ông Nguyễn cầm ông nghe suy nghĩ thất thần, sau một lúc lâu, dập mạnh ống nghe xuống.
Bà Nguyễn vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Còn có thể chuyện gì, từ hôn!”
“Không, con không đồng ý!”
Ông Nguyễn giậ dữ trừng măt Nguyễn Noãn, “Còn không phải chính con làm ra? Giờ tốt rồi, cho nhà họ Mục một lý do tốt nhất rồi!”
—
Hôm nay là hôn lễ trọng đại của Lão Bạch, Hứa Lưu Âm cũng đi.
Cô dâu chú rể ở trên sân khấu hôn môi. Tô Đề Lạp mặc váy cưới trắng tinh; Lão Bạch từ trước đến nay ít khi nói cười, nhưng ngày hôm nay, khóe miệng anh ấy hầu như không khép lại.
Anh ấy ôm lấy cô dâu trong lòng không chịu buông tay, hôn môi hồi lâu. Hứa Tình Thâm một tay chống cằm, nhìn, “Lão Bạch hẳn là quên mình quá rồi, anh ấy vứt những người dưới sân khấu đây ra sau đầu rồi sao?”
Tưởng Viễn Chu nhìn, rất là hâm mộ, nói nhỏ: “Sớm biết như vậy, anh đã làm hôn lễ trước.”
Hứa Tình Thâm nhìn sang bên sườn mặt anh, “Sớm biết thế nào?”
“Nói không nên lời, cảm giác này tuyệt thật.”
Hứa Lưu Âm nghe được dưới sân khấu không ít người đang ồn ào. Tô Đề Lạp đẩy Lão Bạch muốn anh lui ra, nhưng mà chú rể chưa đã thèm, hai tay dứt khoát cuốn lấy vòng eo cô dâu. Cả người chủ trì ở bên cạnh cũng cười. Hứa Lưu Âm ngơ ngẩn nhìn, với người phụ nữ mà nói, một hôn lễ chính là thứ tốt nhất có được mà. Không cần long trọng cỡ nào, không cần tất cả mọi người phải có mặt, chỉ cần hoàn thành phần thiêng liêng nhất, kể từ đây về sau, cô chính là cô dâu của anh, anh chính là bạn trọn đời của cô.
Khóe miệng Hứa Lưu Âm chua xót vẽ nụ cười. Hôn nhân của cô với Mục Kính Sâm không được lâu dài, có thể là vì thiếu một hôn lễ như thế phải không?
Cô không khỏi giật mình, sao mình lại có ý nghĩ như vậy, sao lại tìm một cái cớ như vậy? Thật là buồn cười.
Tô Đề Lạp giơ bàn tay đấm đánh vào ngực Lão Bạch, người đàn ông lúc này mới lưu luyến không rời mà buông tay. Người chủ trì ở bên cạnh cười nói: “Quả thật là nụ hôn thế kỷ đó!”
Tưởng Viễn Chu nhấp khẽ ngụm rượu, “Em xem bộ dạng Lão Bạch kìa, mặt như hoa đào, một hồ xuân thủy đều viết ra trên mặt.”
“Có như anh nói sao?”
“Anh chính là hâm mộ.”
Hứa Tình Thâm bật cười. Quả thật, kết hôn hẳn là chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời cô gái đúng không?
Sau tiệc tối, Lão Bạch đợi Tô Đề Lạp đi thay quần áo. Tống Giai Giai chạy đến bên cạnh Hứa Tình Thâm, “Tình Thâm, Tình Thâm, đã lâu không gặp à nha.”
“Đúng vậy, ồ, dạo này có phải hơi béo không?”
Tống Giai Giai vội che cổ áo lại, “Nói bừa cái gì không nói lại nói thật?”
Hứa Tình Thâm đứng dậy, nói với Hứa Lưu Âm: “Âm Âm, chúng ta vào vườn đi một chút đi.”
“Được.”Tống Giai Giai lúc này mới thấy rõ bên cạnh Hứa Tình Thâm còn có người ngồi. Ánh đèn ở bữa tiệc lần nữa điểm lên, Tống Giai Giai định nhìn, sợ tới mức hồn phi phách tán.
“Úi da má ơi! Tình Thâm, tớ xong rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Hình như tớ thấy được thứ không nên nhìn thấy.” Tống Giai Giai nói, ôm lấy cánh tay Hứa Tình Thâm, không dám động.
“Đây là em gái tớ.”
Tống Giai Giai hé một con mắt, nhìn về phía Hứa Lưu Âm. Hứa Lưu Âm giơ hai tay nhào tới, miệng phát ra tiếng kỳ quái. Tống Giai Giai sợ tới mức thét chói tai ra tiếng, “Em cậu? Cậu có em gái ở đâu chứ?”
Hứa Lưu Âm cũng không dọa cô ấy nữa. Mấy người đi ra ngoài, Tống Giai Giai lâu lâu nhìn về phía Hứa Lưu Âm.
Cô ấy lôi kéo cánh tay Hứa Tình Thâm, “Đây là Phó Lưu Âm đúng không?”
“Không phải.”
Khi hai người nói chuyện, một người đàn ông xa lạ đã đi tới.
Hắn đứng trước mặt Hứa Lưu Âm, nhìn một lát, khuôn mặt phủ kín nghi hoặc, “Cô là Phó Lưu Âm?”
Sắc mặt Hứa Lưu Âm khẽ biến, “Tôi không phải, tôi cũng không quen biết anh.”
“Sao có thể, trên đời không thể nào lại có hai người giống nhau như thế, nhất định là cô!”
Hứa Lưu Âm nhăn chặt mày, định bỏ đi. Thái độ người đàn ông lại là chưa biết rõ sẽ không bỏ qua, hắn chặn đường cô.
“Không phải cô chết rồi sao? Trước kia tôi từng gặp cô, chắc chắn tôi không nhận sai.”
Hứa Tình Thâm tiến lên hai bước, “Vị tiên sinh này, ngại quá, anh thật sự nhận sai người rồi.”
“Không thể nào!”
Tình huống như vậy cũng không làm lòng Hứa Tình Thâm rối loạn, chỉ cần là người từng gặp Phó Lưu Âm, hẳn đều sẽ có nghi ngờ như vậy, khóe miệng cô hơi cong lên, nói: “Anh thật sự nhận sai rồi.”
Người đàn ông gọi về phía cách đó không xa, vẫy hai người bạn lại đây.
“Các cậu thử nhận người cho tôi, đây không phải em gái Phó Kinh Sênh?”
Hứa Lưu Âm nắm chặt bàn tay, một hai phải chứng minh thân phận của cô, với bọn họ mà nói thì có gì tốt chứ?
Hai người khác bước nhanh tới, Hứa Tình Thâm che trước mặt Hứa Lưu Âm, nhưng đối phương liếc mắt một cái vẫn thấy rõ mặt cô.
“Có vẻ là thật đó”
“Nhưng không phải cô ta chết rồi sao? Khi đó tin tức đầy trời…”
Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài tìm một vòng, lúc này mới thấy bóng dáng nhóm Hứa Tình Thâm. Anh còn chưa đến gần đã nghe được tiếng mấy người nghị luận.
“Nói không chừng chưa chết thì sao? Không phải không thấy thi thể sao?”
“Nhưng lúc trước cảnh sát không phải đã kết thúc vụ án rồi sao?”
Tưởng Viễn Chu đi đến cạnh Hứa Tình Thâm, “Xảy ra chuyện gì?”
Hứa Tình Thâm nhíu mày trả lời: “Bọn họ một hai muốn nói người sau lưng em chính là Phó Lưu Âm.”
“Tưởng tiên sinh, chào ngài.” Mấy người chào hỏi.
“Phó Lưu Âm, ở đâu?”
“Tưởng tiên sinh, người Tưởng phu nhân dẫn đến là Phó Lưu Âm đúng không?”
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn người đàn ông vừa nói, “Con mắt nào của anh nhìn ra vậy?”
“Bọn họ giống nhau, giống nhau như đúc đó.”
Tưởng Viễn Chu cười lạnh, “Cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy, chỗ này không có Phó Lưu Âm.”
“Rõ ràng gì cơ? Tôi nói không phải cô ấy thì không phải cô ấy!”
Mấy người lập tức im tiếng, được được được, anh nói cái gì thì chính cái đó, ai bảo anh là một cây hái ra tiền chứ?
Khóe miệng Hứa Tình Thâm giãn ra muốn cười, thật là một kỹ năng giải khóa mới hạng nhất à nha! Hóa ra một cây hái ra tiền người ta nói cái gì cũng có thể đúng, dù đem đen nói thành trắng, người khác cũng không dám có dị nghị, tốt thật.
—
Trong bệnh viện, Phó Kinh Sênh nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Bên cạnh ngồi hai người cảnh sát. Phó Kinh Sênh không biết Phó Lưu Âm giờ này đang làm gì, sống được không. Một người trong đó nói với người kia: “Hôm nay trợ lý anh Tưởng kết hôn, cũng thật khéo nhỉ, chúng ta có thể lợi dụng thời gian buổi tối để hỏi rõ một chút việc.”
Bên giường bệnh còn vị bác sĩ điều trị đứng.
Phó Kinh Sênh thu hồi tầm mắt, “Các anh muốn hỏi gì thì hỏi đi, sau khi tôi khôi phục tri giác, các anh đã chạy tới trước tiên.”
“Sự tình lần trước anh cũng không phải không biết, lần này anh khôi phục thật sự đột ngột, thừa dịp tin tức vẫn chưa truyền đi, chúng tôi muốn tìm hiểu biết chút việc với anh.”
Phó Kinh Sênh yếu ớt nâng cánh tay lên, trên mu bàn tay cắm ống truyền dịch, hắn nhìn nhìn, “Tôi muốn gặp em gái tôi.”
“Phó Lưu Âm?”
Hai người nhìn nhau, một người trong đó có vẻ khó xử, “Anh vẫn chưa biết đúng không, em gái anh chết rồi.”
“Cái gì?” Phó Kinh Sênh chấn động.”Chuyện lúc nào?”
“Rất lâu rồi, hơn nửa năm trước.”
Phó Kinh Sênh thu lại vẻ mặt giật mình và chấn động? Hơn nửa năm trước? Nhưng lúc hắn tỉnh lại, rõ ràng đã thấy Phó Lưu Âm, ở trước mặt mình con bé còn nổi lên tranh chấp với Mục Kính Sâm, đây rốt cuộc là chuyện thế nào?
“Con bé chết thế nào?”
“Bị kẻ thù của anh làm hại, bỏ thi thể xuống sông.”
Sắc mặt Phó Kinh Sênh trắng bệch. Người đàn ông ngồi bên cạnh nói: “Theo lý thuyết, loại chuyện này không nên nói cho anh, nhưng anh sớm hay muộn sẽ biết. Phó Kinh Sênh, em gái anh bị anh làm liên lụy, có một số việc, anh càng phải phối hợp với chúng tôi, có phải không?”
Phó Kinh Sênh đã đoán ra một số việc, Phó Lưu Âm đã là chết người trong mắt người khác, nhưng loại nguy hiểm này vẫn sẽ đi cùng với con bé, hơn nữa bây giờ hắn đã tỉnh…
“Phó Kinh Sênh, Mục Triều Dương nhà họ Mục, cái tên này anh quen không?”
Trong lòng Phó Kinh Sênh chùng xuống, hắn không nói gì.
“Mục Triều Dương chết thảm, Thiệu Vân Cảnh cũng đã bị bắt, ông ta nói người đứng sau chỉ bảo là anh, anh thừa nhận không?”
Phó Kinh Sênh biết, có một số tội ác vẫn không trốn thoát được. Cảnh sát thấy hắn không nói lời nào, tiếp tục nói: “Phó Kinh Sênh, thẳng thắn được khoan hồng, đạo lý này anh cũng rõ hơn ai hết.”
Tình trạng hắn bây giờ, thẳng thắn với không thẳng thắn thì có gì khác nhau đâu?
Chỉ là Phó Kinh Sênh đã đồng ý với Phó Lưu Âm, hắn muốn lấy hết khả năng phối hợp cảnh sát điều tra, mặc dù tuyệt cảnh hãm sâu, vì người thân duy nhất này, hắn cũng không nên quá mức tiêu cực.
“Tôi thừa nhận, Mục Triều Dương chết, là một tay kế hoạch của tôi.”
Một người cảnh sát ghi chép, “Anh với Thiệu Vân Cảnh liên hệ thế nào?”
“Kế hoạch này, là kế hoạch cuối cùng mà tôi làm, lúc đó vẫn chưa kịp ghi chép lại. Tôi tưởng sau khi tôi bị bắt, Thiệu Vân Cảnh sẽ vứt bỏ kế hoạch, không ngờ Mục Triều Dương vẫn chết oan chết uổng.”
Phó Kinh Sênh chậm rãi nói. Hắn không khỏi nghĩ đến Phó Lưu Âm, nghĩ đến lúc trước con bé nói con bé và Mục Kính Sâm ở bên nhau. Vậy sau khi Thiệu Vân Cảnh bị bắt rồi khai ra hắn, nhà họ Mục chẳng phải là…
“Em gái tôi có phải đã bị người nhà họ Mục hại chết?”
“Không phải, bắt được hung thủ rồi.”
Phó Kinh Sênh cầm bàn tay đặt cạnh người, cảnh sát tiếp tục đặt câu hỏi: “Anh nói kỹ càng tỉ mỉ kế hoạch kia cho chúng tôi, an hhẳn là còn nhớ rõ đúng không?”
Kế hoạch cuối cùng, hắn làm sao có thể dễ dàng quên chứ?
Phó Kinh Sênh đem từng chi tiết của kế hoạch nói hết rõ rành mạch, và những chuyện xảy ra ở bên kia, từ người nào đi làm. Máy ghi âm ở tủ đầu giường ghi lại toàn bộ lời hắn nói, nguời cảnh sát kia ghi chép nhanh lại.
Sau một lúc lâu, Phó Kinh Sênh mệt mỏi không thôi, bác sĩ nhắc nhở họ một vừa hai phải.
“Được rồi, chúng tôi hôm nào lại tới.”
Hai người từ phòng bệnh đi ra ngoài, đi được mấy bước, một người trong đó nói với người đàn ông bên cạnh, “Không đúng! Mục Triều Dương cũng đâu phải chết như vậy.”
“Đúng vậy!” Viên cảnh sát kia mặt cũng đầy nghi hoặc. “Chẳng lẽ hắn nói dối?”
“Hắn cũng đâu cần thiết nói dối chứ, huống hồ theo như lời hắn, kế hoạch không giống như nhất thời trong nửa khắc đã có thể soạn ra. Cả địa điểm cụ thể và đối tượng hắn đều khai ra, làm sao khả năng giả?”
“Chẳng lẽ… Mục Triều Dương chết, không có chút liên quan nào với kế hoạch này của Phó Kinh Sênh?”