Lão Bạch ngây ngốc, nhưng anh ấy tin Hứa Tình Thâm có năng lực xử lý tốt những việc này, như Tưởng Viễn Chu đã nói, cô là bác sĩ chuyên nghiệp, tuyệt đối sẽ không để mình và bệnh viện bị nhuộm đen.
Hai người đi tới cửa phòng cấp cứu, vừa lúc Hứa Tình Thâm đi ra.
Người bên ngoài đều đã tản, bệnh viện cũng không phải chỗ xem náo nhiệt, tự mình cũng đã có một đống chuyện bi thảm chờ giải quyết, ai cũng không muốn lại lãng phí thời gian trên người người khác.
Không nhìn được cảnh tượng cãi lộn ầm ĩ, Tưởng Viễn Chu rất muốn đi vào phòng cấp cứu. Hứa Tình Thâm tay đẩy ngực anh ra, “Làm gì đó?”
“Mục Kính Sâm ở đây?”
“Ừm.”
Tưởng Viễn Chu muốn đi tới, bàn tay Hứa Tình Thâm ấn trước ngực anh, hơi hơi dùng sức, “Anh cũng không phải bác sĩ, anh vào làm gì?”
“Anh xem cậu ta sao lại an tĩnh như thế?”
Hai tay Hứa Tình Thâm cắm trong túi, “Cậu ta đang nghỉ ngơi mà, một lát cho cậu ta chuyển sang phòng bình thường đi.”
“Tưởng phu nhân… Cô sẽ không thật sự dùng thuốc an thần đó chứ ạ?” Lão Bạch đứng bên cạnh, hàng lông mày kia nhíu đến độ sắp xoắn thành nút.
“Tôi đều coi tình huống mà định, tôi cũng sẽ không tùy tiện kê thuốc bậy cho người ta nhé.”
“Cậu ta như thực sự có chút vấn đề, cần giữ lại bệnh viện quan sát tiếp.”
Tưởng Viễn Chu đưa tay ôm đầu vai cô, “Vậy để cậu ta ở lại.”
Hứa Tình Thâm đẩy cánh tay anh ra, “Tưởng tiên sinh, đây là bệnh viện, chú ý ảnh hưởng.”
“Anh ôm vợ mình, có chuyện gì?”
Hứa Tình Thâm cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước, “Em còn phải tới phòng bệnh xem, không ở với anh được.”
Lão Bạch nhìn người ta đi tới đi lui nói chuyện trước cửa phòng cấp cứu, nói: “Tưởng tiên sinh, ngài như vậy là rất không thích hợp, ngài xem đây là phòng cấp cứu, người nhà bệnh nhân một đám vẻ mặt đưa đám…”
Nơi này, thế nhưng không thích hợp bày tỏ tình cảm.
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn anh ấy một cái, “Cầm lòng không đậu hiểu không?”
“Hiểu hiểu hiểu, vô cùng hiểu ạ.”
—
Ngày hôm sau.
Hứa Lưu Âm theo Hứa Phương Viên trở về Tô Châu, chuyện bên Đông Thành này hoàn thành cũng gần xong. Hứa Lưu Âm ngồi trên tàu cao tốc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô thật không thích hợp đối mặt với người và chuyện lúc trước nữa.
Lúc ra khỏi bệnh viện Tinh Cảng, Mục Kính Sâm liền biết Hứa Lưu Âm hẳn đã đi rồi.
Anh đã sớm cho người điều tra xong Hứa Phương Viên một cách chi tiết, nếu muốn tới Tô Châu tìm cũng rất đơn giản, chỉ là hôm qua rất nhiều chuyện Hứa Lưu Âm đã nói ra rõ ràng.
Chính Mục Kính Sâm càng không thể hiểu rõ, dù đi Tô Châu tìm, anh còn có thể làm gì chứ?
Trở lại nhà họ Mục, Nguyễn Noãn cũng đã tới từ sáng sớm.
Đi vào trong nhà, anh nghe được tiếng nói chuyện, Mục Kính Sâm xoay người định đi ra lại.
Mục Thành Quân ở trên sô pha, ngẩng đầu lên hỏi: “Lão Nhị, tối qua cậu đi đâu?”
Mục Kính Sâm dừng chân lại, bà Mục vội đứng dậy nói với anh: “Con lại đây cho mẹ.”
Mục Thành Quân nhìn Mục Kính Sâm đi tới, hắn vắt chéo một cái chân dài.
“Anh có điện thoại cho cậu, nhưng mà nói chuyện với anh hình như là Phó Lưu Âm đúng không?”
“Cái gì?” Nguyễn Noãn trong mắt lộ ra vẻ giật mình. “Phó Lưu Âm?”
“Kính Sâm, tối qua không ở sân huấn luyện sao?”
Mục Thành Quân nhìn người đàn ông, xem xét, “Quần áo cũng thay rồi đấy.”
Hôm qua anh rơi xuống nước, quần áo trên người đã sớm hư, bộ trên người là anh gọi điện bảo cửa hàng quen đưa đến bệnh viện cho anh.
Nhưng lời này nghe vào tai Nguyễn Noãn lại hoàn toàn có một ý nghĩa khác nữa.
“Kính Sâm, tối qua anh và Phó Lưu Âm ở bên nhau?”
“Nguyễn Noãn, em tới vừa lúc.” Mục Kính Sâm dứt khoát ngồi xuống. “Ngày đó sau khi ra khỏi Cục Dân Chính, tôi cũng chưa nói chuyện đàng hoàng với em. Chuyện của chúng ta cứ vậy bỏ đi, em cũng đừng lãng phí thời gian vào anh, em hoàn toàn có thể bắt đầu lần nữa.”
“Kính Sâm, anh nói bậy gì vậy?” Đây là kết quả Nguyễn Noãn không muốn đối mặt nhất. Phó Lưu Âm không phải đã đi rồi sao? Cô ta cũng đã đi khỏi Đông Thành. Mục Kính Sâm vì sao còn phải như vậy?”
“Anh không muốn kết hôn…”
Bà Mục tức giận đến nỗi cắm vào câu: “Cho dù con không kết hôn với Nguyễn Noãn, mẹ cũng sẽ không đồng ý con và Phó Lưu Âm ở bên nhau.”
“Chẳng sao cả, dù sao con là không muốn kết hôn. Mẹ, mẹ sắp được bế cháu đích tôn rồi, mẹ tạm tha cho con đi.”
Mục Kính Sâm dừng một chút sau còn nói thêm: “Có lẽ, mẹ có thể bắt anh cả cưới Tô Thần gấp, chung quy để đứa trẻ theo ba mẹ ruột mới là tốt nhất.”
Ánh mắt Mục Thành Quân đảo qua một phát.
“Cậu thật có lương tâm, kéo loại chuyện này lên người anh.”
“Anh cả, anh cũng không để bụng chuyện kết hôn thêm lần nữa đâu phải không?”
“Cút.”
Chóp mũi Nguyễn Noãn chua xót, đứng dậy muốn đi. Bà Mục thấy thế, vội vàng kéo cô ta.
“Nguyễn Noãn, đừng nóng vội, mẹ sẽ từ từ nói với Kính Sâm.”
“Mẹ, con không đồng ý từ hôn, bây giờ ai mà chẳng biết chuyện con với Kính Sâm? Anh ấy có thể ném mặt mũi, con không ném được.”
“Mẹ hiểu, có chuyện từ từ nói.”
Nguyễn Noãn miễn cưỡng giãn khóe miệng.
“Con vẫn gọi mẹ một tiếng ‘mẹ’, nhà họ Mục vẫn là nhà của con, con sẽ không từ hôn!”
Cô ta nói xong những lời này, không màng bà Mục khuyên can liền xoay người bỏ đi.
Mục Thành Quân nhìn ra cửa.
“Cậu bị dính thuốc cao bôi cho chó rồi, xem ra có kéo cũng không ra.”
“Thành Quân, con nói chuyện đừng có quá phận quá.”
Mục Thành Quân cười cười: “Vâng, cách miêu tả này của con không dễ nghe, vậy đổi cái khác, kẹo mạch nha được chưa?”
Bà Mục liếc mắt, thật là vì hai anh em này mà rầu thúi ruột.
—
Mấy ngày sau, Hứa Lưu Âm đẩy cửa sổ ra, trong sân trồng một cây hoa quế, cành lá tươi tốt, hai tay cô chống cằm, khuỷu tay chống trên cửa sổ.
Bản thảo thiết kế ban đầu đã hoàn thành gần xong, buổi chiều đã phải hoàn thành phương án với khách hàng.
Trong tầm tay Hứa Lưu Âm để ly trà hoa hồng, Hứa Phương Viên nói chờ đến lúc phương án ban đầu hoàn thành xong, một ít chi tiết nho nhỏ tất cả đều sẽ giao cho cô làm.
Sau khi liên hệ với khách hàng, Hứa Phương Viên gửi phương án tới hộp thư của đối phương.
Mãi đến ngày hôm sau, bên kia mới hồi đáp.
Trình độ của Hứa Phương Viên khiến người ta kinh ngạc cảm thán, đối phương liên tục khen ngợi, vừa xem đã vừa lòng không thôi.
Hứa Lưu Âm trong lòng được thả lỏng, cô tuy rằng tin vào Hứa Phương Viên, nhưng luôn sợ đụng phải một số khiếu thẩm mỹ không nhất trí được với khách hàng, sẽ làm người ta rất là đau đầu.
Chuyện kế tiếp, tất cả đều giao cho Hứa Lưu Âm.
Hứa Phương Viên đến nơi thanh tịnh, Hứa phu nhân pha một ấm trà đem vào sân. Hai người ngồi bên hòn non bộ, cho cá ăn, tuổi đã lón như vậy vẫn có thể nói chuyện tình cảm, cuộc sống thật mãn nguyện.
Hứa Lưu Âm ngồi đối diện máy tính, dốc hết thời gian vào đó.
Sau khi hoàn thành trau chuốt bản thảo thiết kế, cô gửi cho đối phương, thường sau khi sơ thảo xong, việc sau đó liền đơn giản hơn nhiều.
Nhưng Hứa Lưu Âm hoàn toàn không ngờ tới đối phương thế mà như đổi là một người khác, ném thẳng bản thảo thiết kế về lại.
Hứa Lưu Âm vội thông qua WeChat liên hệ với đối phương. Người nọ không chút khách khí, trả lời thẳng: “Thiết kế này của cô là thứ gì vậy? Cô hiểu về thiết kế lâm viên sao? Đừng nghĩ cô là học trò của Hứa tiên sinh là có thể không chịu trách nhiệm, tôi muốn cô thiết kế lại lần nữa.”
Hứa Lưu Âm hoặc nhiều hoặc ít cũng nhìn ra đối phương vô cớ gây rối, “Chị có thể nói cho tôi biết cụ thể không hài lòng phần nào không ạ? Tôi có thể sửa.”
“Toàn bộ không hài lòng!”
“Trừ thiết kế của thầy tôi ra, chị đều không hài lòng?”
“Phải.”
Hứa Lưu Âm không cách nào nói chuyện với người như vậy, cô bỏ di động ở đó, đi xuống lầu.
Dù tâm tình bị ảnh hưởng rất lớn, nhưng là chuyện cô phải làm, Hứa Lưu Âm vẫn không tiện thoái thác.
Có điều mấy ngày kế tiếp, Hứa Lưu Âm xem như đã được chân chính mở mang hiểu biết vị khách hà khắc này. Không, hẳn phải nói là cố tình bới móc, đối phương hận không thể nói của cô không đáng một đồng. Nếu có thể nói, Hứa Lưu Âm nghi ngờ có phải cô ta muốn nhảy ra khỏi màn hình, chỉ vào cô mà mắng không.
Sáng sớm, Hứa Lưu Âm vào hộp thư, trên đó phủ kín ảnh chụp.
Cô tùy tay lật xem vài cái, cầm ly nước để trên bàn. Ly nước sôi để nguội là từ đêm qua, nhưng Hứa Lưu Âm cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cũng bất chấp.
Một ngụm nước lạnh vừa nuốt vào cổ họng, di động đặt trên bàn liền reo.
Hứa Lưu Âm nhìn màn hình hiển thị, là Hứa Tình Thâm gọi tới. Cô vội cầm lấy di động, để bên tai, “Alo, chị.”
“Âm Âm, có tin chị cần phải nói cho em.”
Hứa Lưu Âm trong lòng đột nhiên chùng xuống, tự nhiên bắt đầu hoảng hốt, nghe giọng Hứa Tình Thâm, không giống như là chuyện nhỏ, chẳng lẽ…
Ở Đông Thành người cô có quan hệ nhất chính là Phó Kinh Sênh, chẳng lẽ anh ấy cuối cùng không chịu được qua cửa ải này sao?
Giọng Hứa Lưu Âm run rẩy hỏi: “Có phải anh em không?”
Hứa Lưu Âm hai chân mềm nhũn, tay chống mép bàn. Hứa Tình Thâm ngay sau đó lập tức nói: “Âm Âm, anh em tỉnh rồi.”
“Bọn chị cũng vừa được tin. Em mau về Đông Thành xem, chị sẽ bảo Lão Bạch tới ga tàu cao tốc đón em.”
“Được!” Hứa Lưu Âm trong lòng kích động không thôi, sau khi cúp điện thoại, thu thập đơn giản xong liền đi ra ngoài.
Dưới lầu, Hứa phu nhân thấy Hứa Lưu Âm đi xuống, thân thiết nói: “Có phải ngửi được mùi hương, làm con thèm tỉnh ngủ rồi?”
“Cô, con phải về mau Đông Thành xem.”
“Là xảy ra chuyện gì?”
Hứa Phương Viên cũng từ ngoài nhà đi đến, thấy Hứa Lưu Âm mang theo hành lý, ông nhẹ giọng hỏi: “Âm Âm, con đây là muốn đi đâu?”
“Thầy, anh con tỉnh rồi, con phải Đông Thành xem.”
“Vậy ư?” Hứa Phương Viên đi tới mấy bước. “Thầy đi cùng với con.”
“Không cần đâu ạ, xuống tàu cao tốc là có người tới đón con rồi. Thầy, máy tính con cũng mang theo, đến bên kia vừa lúc có thể gặp mặt khách hàng…”
Hứa Phương Viên vội kéo Hứa Lưu Âm ngồi xuống.
“Chuyện công việc tạm thời có thể bỏ xuống, mau ăn cơm sáng đi. Một lát thầy bảo tài xế đưa con tới ga tàu cao tốc.”
“Cám ơn thầy ạ.”
Hứa Lưu Âm không giấu được kích động trong lòng, vội vàng ăn xong cơm sáng liền ra ngoài.
Trở lại Đông Thành, Lão Bạch tự mình đưa cô đến khách sạn. Quẹt thẻ vào trong phòng xong, Hứa Lưu Âm vội vàng hỏi: “Anh tôi tỉnh lại thật sao? Bây giờ thế nào?”
“Tỉnh rồi, ở bệnh viện, phải làm một kiểm tra toàn diện. Cô cũng đừng quá sốt ruột, hiện tại không ai được gặp anh ta. Anh ta là đối tượng trọng điểm phải trông chừng, rồi bên Tưởng tiên sinh sẽ có tin tức.”
Hứa Lưu Âm ngồi xuống mép giường, hai tay đan vào nhau, coi như được an ủi, không khỏi gật đầu, “Được, được.”
Đi vào bệnh viện, Tưởng Viễn Chu cũng ở đó, tiếp đón tất cả đều làm xong. Hứa Lưu Âm đi tới trước phòng bệnh, có người mở cửa cho cô. Cô bước nhanh vào, nhìn thấy Phó Kinh Sênh nằm ngay trên giường bệnh, mắt không hề chớp nhìn cô chằm chằm.
Hứa Lưu Âm há miệng thở dốc, một tiếng “anh” vẫn không có gọi ra khỏi miệng được. Cô bước nhanh lên, vành mắt đỏ bừng.
Cánh tay Phó Kinh Sênh quấn thiết bị liên quan. Hứa Tình Thâm theo sau lưng Hứa Lưu Âm, ánh mắt người đàn ông hướng về phía cô, thần sắc phức tạp. Hứa Tình Thâm lên tiếng hỏi bác sĩ bên cạnh, “Hôn mê lâu như thế, anh ta có khỏe không?”
“Hắn hiện tại nói không ra lời, tay cũng không thể động, chúng ta cũng không thể kết luận như vậy trạng huống là tạm thời vẫn là…”
Hứa Lưu Âm nghe vậy, vui sướng trong mắt nháy mắt rút đi, cô khom lưng tiến đến trước mặt Phó Kinh Sênh, “Anh nói chuyện với em đi, anh… Em là Âm Âm, anh nhìn em đi, anh nói một câu với em đi.”
Phó Kinh Sênh môi mấp máy, cố rất hết sức, nhưng căn bản không nói nên được lời nào. Hứa Tình Thâm và vị bác sĩ kia đi qua bên cạnh nói chuyện. Hứa Lưu Âm cầm bàn tay người đàn ông, “Anh, em có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với anh. Anh yên tâm, em hiện tại sống rất tốt, đặc biệt tốt. Anh hôn mê hơn nửa năm, em và anh nói một chút mấy ngày này em sống thế nào nhé?”
Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn Hứa Lưu Âm, cô khẽ thở dài, bác sĩ hạ giọng nói; “Vẫn là tới văn phòng tôi nói chuyện đi.”
“Được.”
Hai người đi ra ngoài, ở cửa có người đặc biệt trông chừng. Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch cũng đi tới văn phòng bác sĩ.
Hứa Lưu Âm ngồi ở mép giường, giọng nghẹn ngào nói: “Anh, anh sao lại biến thành như vậy chứ? Hơn nửa năm nay, em theo cô thường đi thắp hương, chính là ngóng trông anh có thể tỉnh lại sớm hơn chút. Bây giờ anh khó khăn lắm mới mở mắt ra được, nhưng sao anh không nói lời nào chứ?”
Cổ họng Phó Kinh Sênh nuốt nuốt. Hắn muốn hỏi xem Phó Lưu Âm đã sống thế nào, hiện tại ở đâu, ở với ai, nhưng hắn trừ có ý thức ra, cơ thể vẫn không động đậy được.
Hứa Lưu Âm vành mắt đỏ bừng, mang theo giọng mũi đặc nghẹt, “Phải rồi, anh vẫn chưa biết cô em là ai đâu. Anh, em bây giờ sống ở Tô Châu, đó là nơi như thiên đường nhân gian…”
Lúc người nhà họ Mục nhận được thì tin tìm đến bệnh viện. Theo lý thuyết, thân phận Phó Kinh Sênh nhạy cảm, sau khi hắn tỉnh lại, ai cũng không thể gặp hắn mới đúng; hơn nữa nhà họ Mục với Phó Kinh Sênh có thù oán, hẳn càng phải tách bọn họ ra.
Tuy nhà họ Mục đã phái người xem chằm chằm nhất cử nhất động của Phó Kinh Sênh, nhưng tin tức vẫn không mau như bên nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Noãn gọi một cú điện thoại đến nhà họ Mục, bà Mục lúc ấy liền muốn đi, cũng may được Nguyễn Noãn khuyên ở lại.
Lúc Phó Kinh Sênh đang làm kiểm tra, ai cũng không được gặp, chờ bên bệnh viện thu xếp xong, tự nhiên sẽ có người gọi bọn họ tới.
Nguyễn Noãn đi theo anh em nhà họ Mục, tới trước cửa phòng Phó Kinh Sênh, người bên ngoài theo phản xạ cản lại.
“Anh Mục, các anh không thể vào.”
“Phó Kinh Sênh tỉnh rồi sao?”
“Tỉnh rồi.”
Nguyễn Noãn nói với người đàn ông trước mặt: “Tôi tới trước tiên là chào hỏi, anh để chúng tọi vào gặp mặt một cái.”
“Cái này không hợp quy định.”
Trên mặt Nguyễn Noãn lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Cô ta từ trong túi lấy di động ra, sau khi gọi điện nói nói mấy câu, lại đưa di động cho người đàn ông kia.
Đối phương sau khi nhận máy, miệng trả lời gì đó. Sau khi ngắt cuộc trò chuyện, anh ta đưa di động cho Nguyễn Noãn. “Đi vào gặp mặt thì được, nhưng ngàn vạn không được có xung đột. Phó Kinh Sênh dù sao cũng là tội phạm quan trọng, một khi xảy ra chuyện, chúng tôi không cách nào giải thích với bên trên.”
“Biết rồi.”
Nguyễn Noãn có chút gấp gáp không chờ nổi, với cô ta mà nói, đây là cơ hội không thể tốt hơn. Sau khi đối phương đẩy cửa ra, cô theo Mục Kính Sâm vào trong.
Lỗ tai chui vào một giọng nữ, “Anh, anh phải mau khỏe lên, cải tạo cho tốt, tranh thủ để được xử lý khoan hồng.”
Hứa Lưu Âm cũng nghe tới thấy động tĩnh sau lưng, cô quay đầu lại nhìn, thần sắc đột nhiên cả kinh. Sắc mặt Nguyễn Noãn cũng chợt khó coi, cô ta không ngờ Hứa Lưu Âm thế mà cũng ở đây.
Tầm mắt Mục Kính Sâm từ trên mặt cô đảo qua, cuối cùng hướng về phía Phó Kinh Sênh.
Người phụ nữ theo bản năng đứng dậy, hai tay dang ra, cả người che trước giường bệnh, “Các anh muốn làm gì?”
“Nghe nói Phó Kinh Sênh tỉnh, chúng tôi đến xem.”
Hứa Lưu Âm lùi ra sau, hai chân đụng vào giường bệnh, cô lảo đảo. Thấy Mục Kính Sâm đi từng bước một ép tới, thần sắc cô chợt sợ hãi, “Đừng lại đây!”
Mục Thành Quân đứng cách đó không xa, không có tiến lên. Nguyễn Noãn nắm tay lại, “Sao cô ở đây? Không phải cô nói cô không phải Phó Lưu Âm sao? Nếu không phải, sao cô tới đây?”
“Chuyện của tôi không cần cô quản.”
“Tôi là người nhà họ Mục, anh cô hại chết ba tôi, sự thật này vĩnh viễn không đổi được. Phó Lưu Âm, niệm tình cô với Kính Sâm từng có một hồi ức tốt đẹp, cô vẫn nên tránh ra đi, chúng tôi không làm khó cô.”
Người đàn ông không nói lời nào, lại từng bước ép sát, tới trước người Hứa Lưu Âm, con ngươi của anh cuối cùng cũng nhìn vào cô, “Em tránh ra.”
“Anh hứa với tôi, sẽ không tìm anh tôi gây phiền toái.”
“Tôi hứa với em lúc nào?”
Hứa Lưu Âm hoảng đến độ vành mắt càng thêm đỏ. “Anh ấy tuy tỉnh rồi, nhưng cơ thể không thể động đậy, cũng không thể nói chuyện, anh ấy như vậy không khác gì ngủ. Mục Kính Sâm…”
“Làm sao em biết hắn không phải giả vờ?” Mục Kính Sâm lạnh lùng đặt câu hỏi. “Anh em giảo hoạt như thế, có gì hắn không làm được?”
“Anh tôi đã làm chuyện sai, đương nhiên sẽ có pháp luật trừng phạt anh ấy. Mục Kính Sâm, anh tôi đã chịu hình phạt rồi, anh đừng như vậy.”
Mục Kính Sâm cầm cánh tay Hứa Lưu Âm, muốn kéo cô ra, “Không, món nợ cái chết của ba, chúng tôi vẫn chưa thanh toán xong. Chúng ta mới vừa điều tra ra người đứng sau sai bảo là hắn thì hắn liền có chuyện. Tôi vẫn chưa kịp hỏi hắn, kế hoạch chu đáo, tàn nhẫn như thế, hắn thế nào nghĩ ra được?”
Khóe miệng Nguyễn Noãn không khỏi hơi cong lên, có vẻ như đang xem trò gì hay.
Hứa Lưu Âm nào dám bước nửa bước. Người nhà họ Mục hận Phó Kinh ới thấu, bởi vì là em gái hắn, lúc trước cô cũng đã chịu liên lụy là vậy; bây giờ Phó Kinh Sênh tỉnh lại, nằm ngay đây, người nhà họ Mục thật sự hận không thể ăn sống hắn.
“Mục Kính Sâm, anh làm như vậy cũng là phạm pháp, anh bình tĩnh một chút đã.”
Tầm mắt người đàn ông chần chừ trên mặt cô, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Em bây giờ lại thật sự chịu nói chuyện bình tĩnh với tôi? Cảm thấy đuối lý có phải không?”
Hứa Lưu Âm không có đường lui, cô đứng yên trước giường, cánh tay sau khi bị Mục Kính Sâm đè xuống lại lần thứ hai nâng lên, “Anh tôi hiện tại nói không được, dù anh hỏi anh ấy, anh cũng không lấy được đáp án anh muốn.”
“Vậy ư?”
Mục Kính Sâm dùng sức đẩy cô ra, Hứa Lưu Âm bước chân lảo đảo. Thấy người đàn ông khom lưng, Hứa Lưu Âm vội túm chặt cánh tay anh, “Mục Kính Sâm!”
Người đàn ông quay đầu lại trừng mắt nhìn cô một cái, “Buông tay!”
“Tôi không buông. Tôi đã thừa nhận với anh rồi, phải, tôi là Phó Lưu Âm, anh buông tha anh tôi được chưa hả?”
Hàng lông mày Mục Thành Quân nhướng lên, ngẩng tầm mắt quét về phía hai người.
“Phải, là tôi làm em chính miệng thừa nhận em là Phó Lưu Âm. Tôi còn ép em phải nhảy sông đúng không?” Trong mắt Mục Kính Sâm chảy ra đau đớn. “Em thật sự coi tôi là thằng ngốc sao? Em nói em không phải Phó Lưu Âm là em có thể giấu giếm thân phận cả đời? Tôi thật đúng là hy vọng vậy, Phó Lưu Âm, vậy em lừa mình dối người làm cái gì chứ?”
Mục Kính Sâm chỉ tay vào Phó Kinh Sênh trên giường bệnh, “Em không nên xuất hiện ở đây. Em nên để hắn tự sinh tự diệt. Em đừng quên, em hiện tại là Hứa Lưu Âm!”
Khóe môi Mục Kính Sâm run rẩy. Phó Kinh Sênh hôn mê hơn nửa năm, rất nhiều chuyện bên ngoài cũng không rõ, hắn chỉ thấy em gái mình ưỡn thẳng người, thân hình gầy yếu che trước giường bệnh của hắn, muốn lấy một chút sức lực của mình ngăn lửa giận và bạo lực của Mục Kính Sâm sắp sửa trút lên người hắn. Bên ngoài có người đẩy cửa vào, Hứa Lưu Âm vội vàng cầu cứu, “Cứu mạng, có người muốn làm hại anh tôi.”
Một người đàn ông đi đến, Mục Kính Sâm đứng tại chỗ không nhúc nhích. Nguyễn Noãn tiến lên vài bước, “Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là hỏi một ít chuyện trước kia. Anh yên tâm đi, chúng tôi biết đúng mực.”
“Ngàn vạn không được làm ầm ĩ ra chuyện gì.”
Hứa Lưu Âm thấy người đàn ông xoay người đi, cô kêu xé: “Đừng tin lời cô ta nói, anh tôi thật sự bị nguy hiểm…”
Người đàn ông đi ra ngoài, Nguyễn Noãn đóng cửa phòng bệnh lại. Nơi khóe miệng Mục Kính Sâm tràn đầy vẻ châm chọc, “Trong mắt em, anh em quả nhiên là quan trọng nhất, tôi phải đả thương làm hại hắn phải không? Để người ta cứu phải không?”
Hứa Lưu Âm muốn kéo dài thời gian, một lát Tưởng Viễn Chu bọn họ sẽ tới đây.
“Anh muốn hỏi anh tôi có quan hệ gì với chuyện của ba anh, tôi không phản đối, nhưng anh ấy không nói được.”
Mục Kính Sâm lần thứ hai phất tay đẩy cô ra, tầm mắt anh nhìn Phó Kinh Sênh, “Mạng mày đúng là lớn thật, trải qua chuyện xấu như vậy thế mà còn có thể tỉnh lại, ông trời có vẻ cũng quá chiếu cố mày rồi. Phó Kinh Sênh, lúc trước nếu mày chết trên bàn mổ cũng sẽ không có chuyện như hôm nay.”
Phó Kinh Sênh nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, ngón tay hắn cứng đờ, không nhúc nhích được. Hắn muốn hỏi thử anh đã làm gì Phó Lưu Âm, trong hơn nửa năm nay, Phó Lưu Âm rốt cuộc đã gặp chuyện gì? Nhưng hắn không mở miệng được, cũng không cách nào bảo vệ được em gái mình.
Mục Kính Sâm nghĩ tới bộ dạng của Mục Triều Dương khi chết thảm, khi đó, ngay cả người nhà thân cận cũng không dám nhìn mặt khi ông chết. Người đàn ông nắm chặt bàn tay, đột nhiên anh duỗi tay ra. Hứa Lưu Âm sợ tới mức tim muốn nhảy tới nơi cổ họng, hai tay cô ôm chặt cánh tay Mục Kính Sâm.
“Đừng như vậy, cứu mạng!!!”
Mục Kính Sâm dùng sức ném cô ra, Hứa Lưu Âm ngã văng ra bên cạnh. Cô sốt ruột lấy di động ra, muốn gọi cho Hứa Tình Thâm.
Nhưng người đàn ông căn bản không cho cô thời gian đó, hai tay anh túm cổ áo Phó Kinh Sênh, nhấc hắn lên, lửa trong mắt nháy mắt cháy lên.
Phó Kinh Sênh căn bản không có năng lực phản kháng, thân mình bị kéo qua bên cạnh, thiết bị đo đạc trên cánh tay cũng rớt. Hứa Lưu Âm sợ tới mức sắc mặt tái xanh. Cô hiểu cô không phải đối thủ Mục Kính Sâm, cũng không mơ tưởng cướp người từ trong tay anh. Cô không chút nghĩ ngợi mà xông lên trước, cô không có vũ khí có thể tấn công, chỉ có thể nắm chặt di động trong lòng bàn tay.
Nguyễn Noãn thấy thế, cũng vọt qua. Hứa Lưu Âm lấy di động đánh vào bả vai Mục Kính Sâm, cô không nghĩ Nguyễn Noãn sẽ lao tới, lần này liền đánh thẳng vào trán người phụ nữ.
Nguyễn Noãn hét lên một tiếng. Mục Kính Sâm theo bản năng quay đầu lại, Hứa Lưu Âm nhân cơ hội đẩy anh ra. Nguyễn Noãn cả người mềm như bông mà dựa vào cánh tay Mục Kính Sâm.
“Kính Sâm.”
Mục Kính Sâm nhìn Nguyễn Noãn. Sức lực lần này của Hứa Lưu Âm không nhỏ, hiển nhiên cũng thấy lo lắng. Bàn tay Nguyễn Noãn che trán lại, đau đến ngũ quan đều nhíu lại.
Nửa người của Phó Kinh Sênh bị quăng ngã xuống phòng bệnh, Hứa Lưu Âm nâng hắn dậy rất cẩn thận.
Nếu không phải cô ta chắn thay anh lần này, bị thương là anh rồi đúng không?
“Kính Sâm, em đau quá, đầu em choáng váng kinh khủng.”
Hứa Lưu Âm để Phó Kinh Sênh nằm xuống, khi xoay người lại, hệt như một con thú nhỏ giương nanh múa vuốt.
“Các người đi ra ngoài, đi ra ngoài!” Cô xé giọng kêu: “Đi ra ngoài!”
Cô sợ hãi.
Hiện tại sắc mặt Hứa Lưu Âm tái nhợt, cả người bày ra trạng thái công kích. Nguyễn Noãn đau đến nỗi chỉ phát ra tiếng rên rỉ. Hứa Lưu Âm thấy Mục Kính Sâm đứng bất động, vậy mà còn không muốn đưa người phụ nữ của mình đi xem tình trạng bị thương. Cô dứt khoát tiến lên một bước, nhấc chân đá mạnh vào người Nguyễn Noãn.
Nguyễn Noãn thuận thế nằm xuống đất, cô ta càng không ngờ Hứa Lưu Âm sẽ tấn công mình.
“Cô!!!”
“Tôi bảo các người đi ra ngoài!”
Mục Kính Sâm thờ ơ. Nguyễn Noãn bộ dáng đáng thương, nằm trên mặt đất gần như không dậy được, “Kính Sâm, sư huynh!!!”
Người đàn ông ngồi xổm xuống. Nguyễn Noãn bỏ bàn tay xuống, anh thấy trên trán cô ta sưng một cục to, vết máu bầm rất rõ ràng.
Mục Kính Sâm ngẩng mi mắt nhìn về phía Hứa Lưu Âm. Cô chắn trước giường bệnh, ánh mắt rét run, nhưng mặt đầy ủy khuất, muốn khóc lại không thể khóc ra, hết sức chịu đựng.
“Các người còn không đi phải không?”
Cô tiến lên một bước, nhấc chân lên lại đá mạnh hướng vào phần eo Nguyễn Noãn.
Mục Thành Quân nhìn cũng có thể cảm giác đau chết đi được. Cô thật sự lại có thể nghĩ ra, có phải nghĩ rằng đá Nguyễn Noãn bị thương xong là có thể ép Mục Kính Sâm mang cô ta ra ngoài gặp bác sĩ?