Nguyễn Noãn nghe Mục Thành Quân nói vậy, sắc mặt càng trở nên trắng bệch.
Đúng vậy, cô ta và Mục Kính Sâm gần như là đã đăng ký kết hôn xong, chỉ cần cho cô ta năm phút đồng hồ, không, một phút đồng hồ, hai phút là tốt rồi, cô ta đã có thể danh chính ngôn thuận làm mợ hai nhà họ Mục.
Nguyễn Noãn cuộn chặt tay lại.
“Mẹ, mẹ nói có phải là Phó Lưu Âm cố ý hay không? Cố ý lựa chọn thời cơ xuất hiện, khiến cho Kính Sâm mất hồn mất vía, ngày hôm nay ở Cục dân chính thực sự là con mất hết thể diện.”
“Thế nhưng... Sao vậy cô ta còn sống được chứ?” Bà Mục vẫn nghĩ khó có thể tin nổi. “Hung thủ con nói rõ cũng như xác nhận hiện trường rồi mà, không phải còn phát hiện một chiếc giày của Phó Lưu Âm trên sông sao?”
Chuyện này, trong ba người ở đây, chỉ sợ người biết rõ mọi chuyện nhất chỉ có Mục Thành Quân.
Hắn đưa Phó Lưu Âm đi, cho rằng cả đời này cũng không sẽ gặp mặt, hắn cho rằng Phó Lưu Âm sẽ trốn đi, trong lòng có nỗi ám ảnh, cô sẽ giấu mình thật kỹ trong bóng tối.
Thế nhưng rất rõ ràng là... Cô không thế.
Lúc này mới đúng là Phó Lưu Âm, sau khi bị Lăng Thận nhốt hai năm, cô vẫn là cứng cỏi muốn được sống, sống ở nơi có ánh mặt trời, có thể cho cô ngẩng cao đầu làm người.
“Mẹ, mẹ nói con phải làm sao bây giờ? Ba mẹ con còn đang chờ ở nhà tổ chức ăn mừng cho bọn con, con không có mặt mũi náo nói cho họ biết sự thật...”
Mục Thành Quân đứng dậy lần nữa.
“Mẹ, con đi ra ngoài.”
“Con đi đâu?”
“Tìm Kính Sâm.”
“Được…” Bà Mục liếc nhìn hắn. “Mau chóng bảo nó trở về.”
“Vâng.”
Mục Thành Quân mặc bộ quần áo mỏng ở nhà, cứ thế đi ra ngoài.
Sau khi Mục Kính Sâm, cũng không quay về sân huấn luyện, anh lái xe chầm chậm chuyển động trên đường, anh không biết mình nên đi đâu, trong một đoạn thời gian rất dài, đầu óc của anh đều là trống rỗng.
Không có suy nghĩ, không có linh hồn, như một con rối.
Anh thấy tất cả mọi người bên ven đường giống hệt như Phó Lưu Âm, thế nhưng nhìn kỹ lại không phải.
Anh lái xe đi trên đường không có mục đích, nhiều lần đèn xanh đèn đỏ cũng không để ý, cuối cùng thật sự là không có cách nào khác, anh dừng xe ở ven đường.
Mục Kính Sâm mở cửa sổ xe, bên ngoài có gió thổi vào từng cơn khiến cho anh tỉnh táo trở lại.
Cứ như vậy anh sẽ vĩnh viễn không có khả năng tìm được Phó Lưu Âm, Phó Lưu Âm đi theo Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm, cô không thể nào biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi lần nữa, Mục Kính Sâm nghĩ vậy, lồng ngực không khỏi rộng ràng kích động. Người đàn ông khởi động xe lần nữa, đi về hướng Hoàng Đỉnh Long Đình.
Hoàng Đỉnh Long Đình có nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp trông coi, nếu không có sự cho phép của chủ nhà, người bên ngoài đừng hòng bước vào một bước.
Mục Kính Sâm dừng xe ở bên ngoài, anh có thể chờ, kiểu gì Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm cũng phải trở về.
Đến lúc xế chiều, cuối cùng xe của nhà họ Tưởng cũng xuất hiện, Mục Kính Sâm đẩy cửa xe ra xuống phía dưới, ngăn trước xe.
Tài xế phanh lại, Lão Bạch thấy thế, đẩy cửa xe ra đi ra ngoài.
“Sếp Mục.”
“Phó Lưu Âm đâu?”
Sắc mặt Lão Bạch không chút thay đổi, trả lời: “Không phải cô ấy chết rồi sao?”
“Anh đừng làm bộ làm tịch với tôi, cô ấy ở trên xe có đúng hay không?”
“Thật sự không có, trong xe không có ai khác.”
“Tôi không tin!”
Mục Kính Sâm nói xong đi tới trước cửa xe, cửa sổ xe hạ xuống một chút. Anh thấy hai đứa nhóc ngồi trong ghế an toàn, Hứa Tình Thâm ngẩng lên nhìn ra ngoài, nói: “Cậu Mục, cậu thật rảnh rỗi, ở đây có Phó Lưu Âm khi nào chứ?”
Mục Kính Sâm vội vã nhìn ở trong xe một vòng, quả nhiên không thấy bóng dáng Phó Lưu Âm đâu. Anh dường như rơi vào hầm băng, không thể nhấc người lên nổi.
Vừa nãy Phó Lưu Âm bỏ đi, anh nên túm chặt lấy cô không buông mới phải.
“Cô ấy đi đâu? Cô ấy đâu?”
“Sếp Mục, tôi đã từng nhấn mạnh với cậu rồi, người cậu nhìn thấy cũng không phải Phó Lưu Âm, cô ấy cũng có cuộc sống của mình, xin cậu đừng quấy rầy cô ấy.”
“Chị bảo cô ấy ra gặp tôi, để cô ấy nói cho rõ ràng!”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Cậu quá cố chấp, có đôi khi quá mức cố chấp cũng không phải là một chuyện tốt.”
“Cô ấy ở đâu?”
“Nếu cậu thực sự muốn tìm cô ấy, hay là mời đội cứu hộ tới đi tìm một chút.”
Hứa Tình Thâm đóng cửa sổ xe lại, Lão Bạch cũng ngồi trở lại bên trong xe.
“Lái xe.”
Mục Kính Sâm biết, nhất định là Phó Lưu Âm xuống xe ở trên đường, nói không chừng cô đang ở trong một tiểu khu của Đông Thành, nói không chừng lúc này cô đã rời khỏi Đông Thành, biến mất khiến cả đời này anh cũng không tìm được.
Người đàn ông không được vào, nhưng lại không biết có thể đi đâu, anh chỉ có thể ngồi trở lại bên trong xe.
Con đường duy nhất có thể tìm được Phó Lưu Âm chính là Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu, Mục Kính Sâm đứng trông ở cửa. Trong Cục dân chính, Hứa Tình Thâm đã hỏi anh như vậy: “…Tôi không cho rằng thái độ này của cậu là muốn quay lại với Phó Lưu Âm. Tôi chỉ hỏi cậu một câu, chuyện Phó Kinh Sênh hại chết cha cậu, cậu có thể coi như không có chuyện gì được sao?”
Mục Kính Sâm lau mặt, anh không muốn trả lời, cũng không trả lời được.
Nhưng dù sao thì anh cũng có quyền biết rốt cuộc là cô đã chết hay là còn sống phải không? Anh có quyền hỏi một tiếng, rốt cuộc là nửa năm trước đã xảy ra chuyện gì? Phó Lưu Âm cũng thực sự độc ác, lại còn không chịu thừa nhận, cũng không muốn nói bất cứ câu nào với anh.
Ban đêm, Lão Bạch rời khỏi Hoàng Đỉnh Long Đình, dự định đi đón Tô Đề Lạp tan ca, khi đi qua cửa, thấy xe của Mục Kính Sâm vẫn còn đỗ ở chỗ này.
Lão Bạch gọi điện thoại cho Hứa Tình Thâm, nói tình hình cho cô biết.
Hứa Tình Thâm đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu, người đàn ông xê dịch sang bên cạnh nhường chỗ cho cô.
“Có phải Mục Kính Sâm còn chưa đi hay không?”
“Ngày hôm nay bất ngờ gặp Phó Lưu Âm, không hỏi rõ mọi chuyện, nhất định là cậu ta sẽ không từ bỏ ý định.”
“Có gì để hỏi chứ, không phải là đã ly hôn sao?”
Ngón tay Tưởng Viễn Chu di xoay tròn trên đầu vai Hứa Tình Thâm.
“Tuy rằng đã phủi sạch quan hệ, nhưng lý trí không nhất định có thể buông bỏ hoàn toàn.”
“Nếu không bỏ xuống được, sao vậy còn có thể kết hôn với người khác?”
“Có lẽ đối với cậu ấy, hôn nhân có thể không liên quan tới tình yêu, nếu sớm muộn gì cũng phải kết hôn thì kết hôn với ai cũng không quan trọng, đây cũng có thể giải thích được tại sao Mục Kính Sâm lại cùng xuất hiện với cô gái nhà họ Nguyễn kia ở Cục dân chính.”
Hứa Tình Thâm không lưu tâm.
“Vậy cứ như thế đi, không phải rất tốt hay sao? Chẳng ai tới làm phiền ai.”
“Em nghĩ đơn giản thế thôi…” Cánh tay Tưởng Viễn Chu ôm chặt Hứa Tình Thâm vào trong ngực. “Lúc đó, khi anh nhìn thấy em và Phó Kinh Sênh ở chung với nhau, cảm giác này hẳn là không kém bao nhiêu so với Mục Kính Sâm đâu. Kỳ thực anh rất muốn hỏi em ngay lúc trên máy bay, người đàn ông này là ai, tại sao lại có cô con gái gọi em là mẹ, gọi Phó Kinh Sênh là ba ba? Thậm chí anh còn nghĩ tới chuyện xấu nhất, Hứa Tình Thâm, lúc này mới có hơn một năm, sao cô lại có thể tìm người đàn ông khác một lần nữa, hơn thế còn có con gái?”
“Ban đầu vứt bỏ em và Phó Lưu Âm, là anh và Mục Kính Sâm, nếu đã lựa chọn buông tay trước, cũng đừng nghĩ rằng không công bằng, là ai quy định phụ nữ phải toàn tâm toàn ý chứ? Em lại mong muốn Âm Âm nhanh chóng tìm được hạnh phúc của mình, bắt đầu một lần nữa.”
Người đàn ông cầm tay của Hứa Tình Thâm, để lòng bàn tay cô xoa vào lồng ngực của mình.
“Anh thật may mắn, khi đó em không có ý gì đối với Phó Kinh Sênh, nếu không, anh...”
“Khi đó em có Lâm Lâm, chăm sóc đứa bé quá cực khổ, không có thời gian nghĩ tới chuyện đàn ông.”
Tưởng Viễn Chu không biết là nên cười, hay là dở khóc dở cười: “Vậy tất cả đều là công lao của con gái anh.”
—
Mục Thành Quân ra khỏi nhà họ Mục, đi dạo qua một vòng những nơi gần Cục dân chính, hắn ý thức được hành vi của mình quá khôi hài, để tài xế lái xe đi.
“Mục tiên sinh, chúng ta đi đâu?”
“Tới nhà họ Tô.”
Xe đi thẳng tới nhà họ Tô, sau khi Tô Thần mang thai, nhà họ Tô liền dọn vào trong khu chung cư cao cấp này.
Mục Thành Quân đi vào thang máy, đi tới chỗ tầng trệt, trên khóa có dấu vân tay của hắn, hắn mở cửa đi vào, bà Tô ở nhà, nhìn thấy hắn vội vàng nhiệt tình chào hỏi: “Thành Quân tới.”
Tô Thần ngồi ở sô pha, bụng to trông rất rõ ràng, thấy Mục Thành Quân tiến đến, cô cũng không ngẩng đầu.
Người đàn ông ngồi xuống.
“Buổi trưa ăn gì rồi?”
“Con bé ăn canh cá trích, ăn uống khá hơn so với mấy tháng trước...”
Tô Thần đứng dậy, muốn trở về phòng, Mục Thành Quân quay sang nói với cô: “Lấy đồ đi, tôi dẫn em đi bệnh viện kiểm tra.”
“Không phải đã hẹn ngày mai sao?”
“Ngày hôm nay tôi rảnh rỗi, tôi dẫn em đi.”
Tô Thần ngồi im tại chỗ, sắc mặt không thay đổi nói: “Anh yên tâm, ngày mai mẹ tôi sẽ đi cùng, có mẹ tôi đi theo, con còn lo lắng tôi sẽ làm gì đứa trẻ trong bụng sao?”
Bà Tô đứng ở bên cạnh, có chút xấu hổ.
“Thần Thần, con nói với Thành Quân cho tốt vào.”
“Con nói như vậy còn không tốt sao?”
Mục Thành Quân không để cho cô tức giận, biết cô mang thai, mọi việc cũng để tùy ý cô.
“Tôi hẹn phía bệnh viện xong rồi, lần này chỉ cần siêu âm, đi thôi.”
“Đi thôi, đi thôi…” Bà Tô nói, cẩn thận kéo con gái lên. “Thành Quân đi cùng cũng tốt.”
Tô Thần đứng ở cửa thay đổi giày, không ầm ĩ, theo Mục Thành Quân tới bệnh viện.
Nằm trên giường nhỏ trong phòng siêu âm, bác sĩ để cô vén bụng lên, người đàn ông đứng ở bên cạnh, Tô Thần cảm thấy rất mất tự nhiên.
“Anh... Anh đi ra ngoài.”
“Không sao đâu…” Bác sĩ cười tủm tỉm nói: “Ba ba của bé cũng có thể xem cùng.”
Mục Thành Quân cúi xuống, liếc nhìn Tô Thần.
“Tôi không nhìn em.”
Cô quay mặt đi, chỉ có thể coi như hắn không tồn tại, Mục Thành Quân khoanh hai tay ở trước ngực, thấy hình ảnh đứa bé ở trên màn hình, rất rõ ràng, đôi mắt thâm sâu lộ ra ánh nhìn kích động, khó có thể ức chế lại, đây chính là con của hắn, thật thần kỳ.
Khóe miệng Mục Thành Quân không kiềm chế được cong lên, hắn muốn hỏi, đây thực sự là đứa bé của hắn chứ? Thế nhưng lời đến khóe miệng, hắn lại nuốt nuốt trở vào, đây là điều quá rõ ràng, chỉ có điều hắn thực sự muốn hỏi một câu, cho dù là biết rõ mà cứ hỏi, hắn chỉ muốn chia sẻ cảm giác này với ai đó thôi.
Làm kiểm tra xong, Tô Thần chống hai tay xanh bên người muốn đứng lên, Mục Thành Quân kéo cô một cái. Người phụ nữ bỏ vạt áo xuống. Vì Mục Thành Quân sắp xếp phòng khám VIP nên được lấy kết quả nhanh chóng. Kết quả kiểm tra tốt, tất cả đều bình thường, các hạng chỉ tiêu đều là +, bác sĩ nói, tương lai sinh ra dáng người không nhỏ.
Mục Thành Quân gập tờ giấy siêu âm lại, đặt trong túi quần mình, rất thận trọng.
Lúc đi ra khỏi bệnh viện Mục Thành Quân hỏi: “Muốn ăn gì không?”
Tô Thần lắc đầu.
“Không cần, tôi muốn về nhà.”
Bà Tô đi theo ở bên cạnh.
“Cẩn thận dưới chân.”
“Mẹ, con nào có yếu ớt như thế, mẹ sợ đứa trẻ có mệnh hệ nào sao?”
“Mẹ sợ đường trơn.”
Vẻ mặt Tô Thần lạnh nhạt, bàn tay không khỏi đặt lên bụng của mình, khi vừa mang thai, cô một lòng một dạ đều muốn phá bỏ đứa bé này, nhưng khi đó Mục Thành Quân không cho, nhà họ Mục không cho. Bọn họ giống như là khoảng trời che trên đầu nhà họ Tô, Tô Thần không hề có sức phản kháng, thời điểm đó cô bị người ta canh giữ, vệ sĩ do Mục Thành Quân phái tới đứng canh ở cửa nhà họ Tô, chỉ cần cô bước ra khỏi nhà một bước thôi, phía sau sẽ có vài người theo sau. Dần dần, ánh mắt hàng xóm nhìn cô đầy vẻ khác thường, cô cũng không dám ra cửa nữa.
Bàn tay cô khẽ vuốt bụng, hiện tại, cục cưng ở trong bụng của cô đnag dần thành hình, có đôi khi còn có thể thấy máy thai rõ ràng, cô biết nhà họ Mục muốn đứa bé trong bụng mình, chỉ có điều mẹ con gắn bó, cô cũng không muốn buông tay.
Đi ra khỏi bệnh viện, tài xế đỗ xe ở bên ngoài, Tô Thần thấy rất nhiều người lui tới ở cửa bệnh viện.
Đây là bệnh viện bảo vệ sức khoẻ bà mẹ và trẻ em lớn nhất Đông Thành, nếu không phải Mục Thành Quân có tiền có thế đi lối VIP, những phụ nữ có thai khác xếp hàng một ngày đêm ở đây, cũng khó có thể làm xong kiểm tra đơn giản như lần này.
Phía trước có người vội vã đi tới, liếc nhìn Tô Thần...
Mục Thành Quân nhìn về phía trước, thấy đối phương vượt qua, rõ ràng bước chân tăng nhanh tốc độ, rồi đến trước mặt Tô Thần, đối phương dùng sức đụng tới, Mục Thành Quân nhanh tay kéo Tô Thần ra phía sau, người đàn ông kia va vào người Mục Thành Quân, lực rất lớn, Mục Thành Quân không khỏi lùi về phía sau vài bước.
Bà Tô sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.
“Đi đứng kiểu gì vậy? Không có mắt nhìn à?”
“Xin lỗi, xin lỗi, không thấy...”
“Một phụ nữ có thai ở đây, anh nói anh không thấy?”
“Tôi sốt ruột muốn vào trong đăng ký...”
Sắc mặt của Mục Thành Quân cũng cực kỳ khó coi, hắn cũng không nói nhiều với đối phương làm gì, giơ lên đạp tới.
Người đàn ông kêu lên một tiếng ngã xuống đất, bà Tô ngây người nhìn, Tô Thần cũng lại càng hoảng sợ, không ngờ Mục Thành Quân lại có phản ứng như thế.
“Đánh người, đánh người...”
Mục Thành Quân nhìn chằm chằm đối phương từ trên cao xuống.
“Trở lại nói cho những người đó, đừng có nhằm vào đứa bé, nếu như đứa bé trong bụng cô ấy xảy ra chuyện, tao để nhà họ Lăng một đôi mẹ goá con côi chôn cùng lão già nhà đó!”
Người đàn ông im bặt không lên tiếng nữa, sắc mặt hoảng sợ nhìn Mục Thành Quân chằm chằm.
Bà Tô vội đứng tới bên cạnh Tô Thần, người phụ nữ nắm chặt tay lại, liếc nhìn bụng mình vẫn bình an vô sự.
Mục Thành Quân quay đầu lại nhìn về phía cô, nói: “Đi thôi.”
Mấy người ngồi vào bên trong xe, bà Tô không nhịn được hỏi: “Người đàn ông khi nãy kia, là cố ý sao?”
“Tôi vẫn nhắc lại, sau này lúc tôi không có mặt, ra ngoài phải có vệ sĩ đi theo.”
“Được, được, được…” Bà Tô không ngừng gật đầu. “Thực sự là đáng sợ, cũng quá ác độc, sao có thể ra tay với một đứa trẻ còn chưa chào đời chứ?”
Ánh mắt Mục Thành Quân lạnh lùng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhà họ Lăng thì có gì mà không làm được? Bọn họ cho rằng Lăng Thời Ngâm là bị hắn hại chết, biết hắn có con, còn không gấp đến độ giậm chân bình bịch? Bọn họ nhất định sẽ trăm phương nghìn kế muốn đụng tới đứa con của Tô Thần. Có đôi khi là Mục Thành Quân bảo vệ quá tốt, bọn họ không hạ thủ được, có đôi khi là có vệ sĩ đi theo, mặc dù là hạ thủ cũng không cách nào thực hiện được. Đối với Mục Thành Quân mà nói, đứa bé này giống như là nửa tính mạng của hắn, nếu ai dám động tới, không phải là hắn sẽ không dám giết kẻ đó.
“Mẹ, mẹ đừng quên hắn là người đã có vợ.” Tô Thần lạnh lùng nói xen vào.
Sắc mặt bà Tô có chút khó xử, dù sao trong xe còn có tài xế của Mục Thành Quân, làm một người mẹ, chẳng ai muốn con của mình đi làm tiểu tam của người khác cả, thế nhưng tính chất của Tô Thần không giống vậy...
Không gian bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Mục Thành Quân liếc nhìn sắc mặt của Tô Thần.
“Em yên tâm, chờ sau khi đứa trẻ được sinh ra, tôi sẽ cho nó một danh phận tốt nhất.”
Tô Thần cúi đầu xuống, bàn tay không ngừng vuốt ve bụng của mình, ánh mắt u ám của Mục Thành Quân khẽ xao động, hắn bỗng nhiên vươn tay, sờ lên.Bàn tay vừa chạm tới bụng, vừa lúc đứa trẻ trong bụng đá một phát, lòng bàn tay Mục Thành Quân chạm phải, hắn không khỏi cười khẽ: “Thích sao?”
Tô Thần không có phản ứng, đẩy tay hắn ra.
Xe đưa Tô Thần về khu chung cư, Mục Thành Quân không xuống xe.
“Tôi còn có chút chuyện phải xử lý, hai người lên đi.”
“Hảo.” Tô mụ mụ nói, tương đặt ở chỗ ngồi túi cầm lên.
Tô gia mẹ con vào lâu, mục thành quân lúc này mới yên tâm, nhượng tài xế lái xe đi.
Về đến nhà, Tô Thần vào phòng ngủ nghỉ ngơi, bà Tô chuẩn bị thức ăn nấu cơm tối.
Đến tối, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, bà Tô đi mở cửa, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở bên ngoài.
“Bác gái, chào bác.”
“Là Lý Hằng.”
“Con đến thăm Tô Thần, cô ấy có ở nhà không?”
Bà Tô nghiêng người tránh ra, tìm đôi dép cho anh ta.
“Ở nhà, mau vào đi.”
Lý Hằng cầm đồ trong tay.
“Con cũng không biết mua gì, còn vài ba tháng nữa Tô Thần sẽ sinh phải không? Con mua quần áo cho bảo bối.”
“Con thực sự là có lòng...”
Quan hệ giữa nhà họ Lý và nhà họ Tô cũng không tệ, hai người con đều lớn lên cùng nhau, Lý Hằng lớn hơn Tô Thần vài tuổi.
Tô Thần ra khỏi phòng, thấy Lý Hằng.
“Anh đã đến rồi.”
“Phải, anh tới thăm em một chút.”
“Đến đây đi.” Tô Thần dặn mẹ: “Mẹ, làm thêm mấy món ăn ngon nha.”
“Yên tâm đi.”
Lý Hằng đi vào phòng của Tô Thần, Tô Thần đóng cửa phòng lại, hai người tới sofa bên cửa sổ ngồi xuống.
“Lý Hằng, người em có thể tin được chỉ có anh, anh có giúp em không?”
“Đương nhiên, chuyện quyền nuôi nấng, đến lúc đó nhất định anh sẽ ra sức giúp em, thầy của anh rất có kinh nghiệm về những vụ kiện như thế này, anh có thể nhờ ông ấy giúp đỡ...”
“Được…” Tô Thần không khỏi liếc nhìn ra cửa, rất sợ có người nghe trộm, cô thấp tiếng nói: “Phải mất bao nhiêu tiền cũng không sao, chỉ cần có thể thắng kiện.”
Vì để cô sinh con ra, Mục Thành Quân cho cô không ít tiền, có lẽ hắn cũng không thể ngờ rằng Tô Thần sẽ lấy trứng chọi đá, lại có thể tranh đoạt quyền nuôi con với hắn. Mục Thành Quân đưa tiền, bọn họ nhận, đồng thời chuyển hết tới sổ tiết kiệm đứng tên mình, cô muốn dùng số tiền này khiến hắn trở tay không kịp, hơn nữa có số tiền này, cô cũng không được coi là người mẹ không có thu nhập.
“Yên tâm, bây giờ chúng ta bắt đầu chuẩn bị, chuyện này không thể lộ ra ngoài.”
“Ừm.” Tô Thần dựa vào sô pha. “Chỉ có điều nhà họ Mục có mối quan hệ quá mạnh mẽ, nhất định là vụ kiện này rất khó.”
“Không sao, bây giờ là thời đại truyền thông tân tiến, chỉ cần một ngày là có thể khởi kiện lên tòa án, dính dáng đến nhà họ Mục, sợ rằng dư luận xôn xao, anh lo cho em...”
Những chuyện này, Tô Thần đã lo lắng đến từ trước, cô tỏ ra thoái mái.
“Không có gì, hiện tại những người quen em, có mấy người là không biết em chưa kết hôn đã mang thai? Về phần những người không biết em, không quan trọng, em không quan tâm ánh mắt của bọn họ.”
“Tốt lắm, nếu em đã nói như vậy, anh nhất định sẽ giúp em.”
Tô Thần ngồi dậy, có câu nói xoay chuyển trong miệng, cuối cùng cô vẫn nói ra: “Đồng thời với chuyện tranh đoạt quyền nuôi con với hắn, em còn muốn kiện hắn.”
“Kiện hắn?”
“Kiện hắn hiếp dâm.”
Lý Hằng cảm thấy kinh hãi: “Cáo hắn cưỡng gian?”
“Lý Hằng, chuyện này rất kỳ quái sao?”
“Không, không phải, anh chỉ muốn nói đã cách gần một năm, phần thắng vụ kiện này...”
Tô Thần đưa bàn tay sờ sờ bụng của mình lần nữa.
“Đứa trẻ trong bụng em, chính là chứng cứ tốt nhất, có thể làm giám định DNA.”
“Lúc xảy ra chuyện này, em có giữ lại chứng cứ không?”
“Có…” Tô Thần bình tĩnh mở miệng, bình thường cô với Mục Thành Quân không tranh cãi không làm gì cả, nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể nén giận, có một số việc cô đã nghĩ xong hết tất cả, chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi.
“Lúc hắn dùng sức mạnh với em, vừa lúc em đang gọi điện thoại với một người bạn, cô ấy nghe thấy cảm giác có gì đó không đúng liền ghi âm lại.”
“Còn có chuyện như vậy?”
“Phải, kỳ thực lúc đó cô ấy đã báo cảnh sát, chắc chắn có thể điều tra lại ghi chép.” Nơi cổ họng Tô Thần khẽ cuộn lên, nghĩ đến đêm dữ dội và khuất nhục đó, đôi mắt cô cay cay.
“Ở trong điện thoại, em không ngừng nói mình đang ở khách sạn nào, sau đó, thật sự có người tìm tới, nhưng lúc đó Mục Thành Quân trói em lại, còn bịt miệng em nữa, hắn ra ngoài nói chuyện, em cũng không biết hắn nói gì với cảnh sát, đêm đó đã khiến em tuyệt vọng, không ai tới cứu em...”
Lý Hằng nghe thấy thế, sắc mặt tái mét, hai bàn tay siết chặt.
“Súc sinh.”
“Mục Thành Quân quen thói súc sinh rồi, anh mắng hắn như thế, hắn còn tưởng rằng là đang khen hắn.”
Lồng ngực Lý Hằng dấy lên một cảm giác khó chịu.
“Đoạn ghi âm vẫn còn chứ?”
“Còn, em lưu lại được rồi, gồm cả khăn trải giường đêm đó, em đều mang đi.”
“Lúc đó... Tại sao em không báo cảnh sát nữa?”
Tô Thần bất đắc dĩ khẽ cười, nói: “Sao Mục Thành Quân có thể cho em cơ hội như vậy, em bị hắn hạn chế tự do cá nhân hơn một tháng, cho đến khi... Em mang thai. Có đôi khi em hoài nghi, có phải cuộc sống chính là một bộ phim cẩu huyết đến thế sao? Nếu không, sao em lại gặp phải những nội dung trong bộ phim đó chứ?”
“Tô Thần, đừng như vậy, chờ sau này đứa trẻ được sinh ra thì tốt rồi.”
Lý Hằng muốn an ủi cô, tuy rằng những lời này quá gượng ép, vụ kiện cáo này rất khó giải quyết, chỉ có điều cũng may Tô Thần và Mục Thành Quân đều là người cứng rắn, xem ai có thể quật ngã đối phương trước.
“Nếu em thật sự muốn kiện Mục Thành Quân tội hiếp dâm, vụ án quyền nuôi nấng, phần thắng thuộc về em sẽ lớn hơn rất nhiều.”
“Đương nhiên em muốn kiện, em không thể mất đi sự trong trắng một cách vô ích như vậy. Cứ cho là nhà họ Mục có thể lấy thúng úp voi thì thế nào, nhiều lắm là em mất đi danh dự của mình thì em cũng muốn kéo hắn xuống theo!”
Lý Hằng gật đầu: “Được, nhất định anh sẽ cố gắng hết sức giúp em.”
Lúc ăn cơm tối, ông Tô cũng đã trở về.
Bà Tô ở bên ngoài gõ cửa, Tô Thần và Lý Hằng đi ra ngoài, bà Tô không khỏi hỏi: “Ở trong trò chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Tô Thần thoải mái, cùng với bộ mặt khi nãy tưởng như hai người.
“Trò chuyện về đứa trẻ ạ, con nói sau này để nó theo Lý Hằng học làm luật sư, thật tốt.”
Bà Tô cười cười, bà bảo Lý Hằng ngồi xuống ăn, hoàn toàn không nghĩ tới khi nãy họ bàn những chuyện gì trong phòng.
—
Hứa Lưu Âm ăn xong cơm trưa thì trở về khách sạn, ăn cơm cùng Hứa Phương Viên. Sau giờ trưa, Hứa Lưu Âm ở bên trong phòng ngủ một lát.
Đến tối, Hứa Tình Thâm gọi điện thoại cho cô, Hứa Lưu Âm ngồi ở mép giường đứng dậy.
“Alo, chị.”
“Âm Âm, buổi tối tới đây ăn cơm nha?”
“Không cần đâu, chị và anh rể cứ chúc mừng đi, ngày hôm nay là ngày lành của hai người.”
Hứa Tình Thâm đang xuống lầu, cô dừng bước.
“Được rồi, vốn định bảo người đi đón em tới ăn bữa cơm, nhưng Lão Bạch nói Mục Kính Sâm còn đang ở bên ngoài Hoàng Đỉnh Long Đình, chị cũng sợ mang đến phiền toái cho em.”
Hứa Lưu Âm trầm ngâm một lát.
“Không sao, cứ để anh ta trông ở đó đi, khả năng là hai ngày nữa em phải trở về Tô Châu rồi.”
“Ừ, về sớm một chút cũng tốt.”
Ngắt cuộc trò chuyện xong, Hứa Lưu Âmtới toilet rửa mặt, đi ra ngoài, nhấn chuông cửa căn phòng bên cạnh.
Hứa Phương Viên tới mở cửa.
“Âm Âm.”
“Sư phụ, con muốn đi ra ngoài một lát.”
“Đi đâu?”
“Con muốn mua ít qua.”
Hứa Phương Viên hỏi: “Mua tặng vợ chồng họ Tưởng đúng không?” Hứa Phương Viên cười cười. “Có thể, đi một mình được không?”
“Được ạ, con đón taxi là ổn.”
“Ở gần đây có trung tâm thương mại sao?”
Hứa Lưu Âm biết ông lo lắng.
“Phải, đi vài bước là đến rồi, ngoài khách sạn nhiều taxi, thầy đừng lo lắng.”
“Tốt lắm, đi nhanh về nhanh.”
“Vâng.”
Hứa Lưu Âm trở về phòng cầm túi đi ra ngoài, ngồi trên xe taxi, cô nói địa điểm cần tới.
Trung tâm thương mại cách chỗ này không xa, rất nhanh thì đến rồi.
Vẫn không gọi được điện thoại cho Mục Kính Sâm, mãi đến khi lượng pin cuối cùng hao hết, tắt điện thoại Mục Thành Quân tới khu huấn luyện trước, biết anh cũng không ở đây, liền bảo tài xế tới Hoàng Đỉnh Long Đình. Xe còn chưa dừng lại, tài xế liền mở miệng: “Mục tiên sinh, hình như là xe của Sếp Mục.”
Người đàn ông liếc nhìn lại,.
“Đúng rồi, lái qua đó.”
“Không ngờ cậu ấy ở đây thật.”
Đối với điểm này, Mục Thành Quân không cảm thấy có gì kỳ quái, Mục Kính Sâm thấy Hứa Lưu Âm đi cùng Hứa Tình Thâm ở Cục dân chính, điều duy nhất anh có thể làm là đi hỏi Hứa Tình Thâm.
Xe dừng hẳn, Mục Thành Quân xuống xe, hắn đi tới chỗ ghế lái, mở cửa xe, cúi người nhìn người đàn ông ngồi trong xe.
“Làm gì ở đây vậy?”
“Sao anh tới đây?”
“Chờ uống rượu mừng của cậu, khách sạn đã đặt hết rồi, sao không thấy tân lang đâu?”
Mục Kính Sâm nằm ở trên tay lái.
“Nguyễn Noãn trở lại báo cáo sao?”
“Đúng vậy, khóc khàn cả giọng, trong nhà cũng náo loạn cả lên, người nào không biết còn tưởng rằng là “Thủy mạn Kim Sơn tự”. Anh đã nói với em, mẹ tức giận không ít đâu.”
Mục Kính Sâm không quan tâm, Mục Thành Quân đưa tay níu lại cánh tay anh.
“Em ngồi qua bên kia, anh lái xe.”
“Chuyện Phó Lưu Âm còn sống, Nguyễn Noãn cũng nói rồi?”
“Nói rồi…” Bóng dáng cao lớn của Mục Thành Quân dựa nghiêng ở bên ngoài. “Em ngồi đây chặn, còn không phải là hù người ta chạy mất?”
Mục Kính Sâm cử động chân, bước ra khỏi ghế lái, ngồi xuống ghế phía sau, Mục Thành Quân bước vào ghế lái, tự mình lái xe.
“Phó Lưu Âm thực sự còn sống?” Bàn tay Mục Thành Quân cầm tay hơi căng lên. “Em không nhìn lầm đó chứ?”
“Sẽ không.”
“Kính Sâm, sau khi em tìm được cô ấy rồi, lại muốn làm gì?”
“Em muốn hỏi cô ấy, nếu còn sống, tại sao không nói cho em biết?”
Mục Thành Quân liếc nhìn Mục Kính Sâm qua gương chiếu hậu, ban đầu, là hắn yêu cầu Phó Lưu Âm không thể để cho Mục Kính Sâm biết tin cô còn sống.
“Như bây giờ không phải rất tốt sao? Chí ít, cô ấy không cần tiếp tục bị uy hiếp tính mạng bởi thân phận mình là em gái của Phó Kinh Sênh.”
Mục Kính Sâm hạ cửa sổ xe xuống, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Nửa năm cô ấy chết đi, em đã sống không bằng chết, cô ấy nhất quyết như thế, không phải là muốn cho em biết cô ấy đã chết rồi sao?”
Mục Thành Quân đánh tay lái.
“Đi ăn cơm tối thôi.”
“Em không về nhà.”
“Không trở về nhà, chúng ta đi uống rượu.”
Tài xế của Mục Thành Quân ở phía sau, đi tới một trung tâm thương mại, Mục Thành Quân lái xe vào nhà để xe dưới hầm.
“Lúc đi ra, anh gọi điện thoại đặt cho mẹ một chiếc bánh ga-tô, có lẽ là làm được rồi, để anh bảo tài xế mang về, khiến bà ấy bớt giận.”
Dừng xe xong, tài xế cũng tới nơi, Mục Thành Quân quay sang nói với Mục Kính Sâm: “Bên cạnh đây có chỗ uống rượu, xuống xe thôi.”
Hai anh em ra khỏi ga ra, vào thang máy.
Hứa Lưu Âm vừa đến trung tâm thương mại, liền tìm cửa tiệm bánh ga-tô.
Tiệm này rất nổi tiếng, nếu không hẹn từ trước, rất khó có thể mua được trong ngày, cũng không làm kịp.
Hứa Lưu Âm năn nỉ mãi, sau khi bỏ thêm tiền, chủ tiệm mới đáp ứng làm thêm cho cô một chiếc.
Cô mua quà xong quay trở lại cửa tiệm, nhân viên cửa hàng mang cho cô ly nước chanh.
“Còn phải chờ chút thời gian, nếu không thì cô đi shopping nữa?”
“Không sao đâu, cô làm việc của mình đi.”
“Vâng.”
Hứa Lưu Âm uống nước, cô đi tới trước quầy, nghiêng người nhìn hàng mẫu bên trong.
Chiếc bánh ga-tô lớn nhất cao vượt quá chiều cao của cô, mỗi một tầng đều tinh xảo, giống y như thật, Hứa Lưu Âm chăm chú nhìn, chợt nghe có tiếng nói chuyện truyền đến từ ngoài cửa.
“Chính là cái này.”
“Mục tiên sinh, tôi đi vào lấy nhé?”
“Không cần.”
Đây hình như là thanh âm của Mục Thành Quân?
Hứa Lưu Âm như bị sét đánh, đứng thẳng dậy, thấy mấy bóng dáng đang bước tới, cô vội vàng nhìn quanh, thế nhưng tiệm bánh ga-to này cũng chỉ có một cửa ra, cô cuống cuồng muốn tìm đường xông ra, thế nhưng nghĩ đến người sắp đụng phải trước mặt, cô bất chợt dừng bước.
Sắc mặt cô hoảng hốt, xung quanh cũng không có chỗ có thể trốn được.
Hứa Lưu Âm cứ đứng tại chỗ như vậy, cô khống chế sự hoảng loạn trong lòng, yên lặng đứng im tại chỗ, và đi tới chỗ hai anh em nhà họ Mục.