Hai ngày nay tinh thần bà Mục hoảng hốt, bị Phó Lưu Âm đẩy như vậy thì văng tới bên cạnh tủ.
Phó Lưu Âm định bước tới. Bà Mục tay chống mép tủ, vẫn còn ổn, không bị đụng phải chỗ nào khác. Phó Lưu Âm nuốt ba chữ “rất xin lỗi” xuống cổ họng, hiện tại thời gian cũng không đợi người, cô cần phải chạy nhanh đi xem Phó Kinh Sênh thế nào.
Cô nắm đôi bàn tay trắng như phấn, cũng không quay đầu lại mà chạy ra ngoài.
Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn đi tới cạnh bà Mục, “Mẹ, mẹ, mẹ không sao chứ?”
Bà Mục cả người xụi lơ trên mặt đất, không có sức nói chuyện, “Nó, nó…”
“Quên đi ạ, chúng ta cũng ngăn không được nó.”
—
Lúc lao ra khỏi nhà họ Mục, Phó Lưu Âm đứng ở bên đường nhìn khắp nơi xung quanh, cô muốn chặn một chiếc xe lại, nhưng chung quanh nơi này xe taxi lại không vào được, cô chỉ có thể chạy chậm về phía trước.
Người của nhà họ Lăng phái tới đang ngồi an vị trong xe. Nhìn thấy Phó Lưu Âm đi ra, gã đàn ông dẫm chân ga theo tới.
Phó Lưu Âm muốn đi qua bên kia đường, gã đàn ông thấy thế, một chân đạp ga xuống. Nếu lúc này đụng Phó Lưu Âm ngã xuống đất, cũng không ai có thể nhận định là hắn cố ý, dù sao cũng do chính Phó Lưu Âm muốn lao bừa qua. Gã đàn ông thấy cơ hội này khó có được, hắn nắm chặt tay lái, lái xe tới, nhắm vào Phó Lưu Âm!
Nhưng vào lúc này, một chiếc xe khác lại chạy tới, tài xế đánh tay lái, mạnh mẽ lao tới trước mặt gã đàn ông, hắn đành phải phanh lại chút.
Xe đàng trước ấn còi mấy cái, Phó Lưu Âm chợt kìm bước chân, quay đầu lại nhìn. Tài xế hạ cửa sổ xe xuống, “Cô Phó.”
“Anh là?”
“Tưởng tiên sinh phân phó tôi canh giữ ở đây, cô muốn đi đâu?”
“Tôi…” Phó Lưu Âm cũng không quen anh ta, có chút do dự.
Người đàn ông móc di động của mình ra, “Không tin, cô có thể hỏi Tưởng phu nhân một tiếng.”
Phó Lưu Âm nhận di động, thấy người đàn ông đã bấm xong số của Hứa Tình Thâm, cô liền kéo cửa xe ra ngồi vào.
Gã đàn ông phía sau thấy thế, ảo não không thôi, chỉ biết đấm vào vô lăng phía dưới.
Phó Lưu Âm ngồi ở trong xe, cảm xúc bất an càng lúc càng dày đặc, hai tay cô đan vào nhau, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm một chỗ.
Đi tới nơi đối phương đã nói, Phó Lưu Âm vội vàng làm xong xuôi thủ tục, Phó Kinh Sênh đã được áp giải đến bệnh viện.
Phó Lưu Âm thấp thỏm ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, bên cạnh còn có cảnh ngục. Thời gian giải phẫu vẫn đang tiếp tục, cô lại gần người cảnh ngục hơn chút, “Xin hỏi, anh tôi rốt cuộc bị làm sao vậy ạ?”
“Ban đầu nói là đau đầu, rất đột ngột, sau đó liền hôn mê bất tỉnh. Trước kia anh ta có từng bị như vậy không?”
“Cô cũng đừng quá sốt ruột, chờ bác sĩ ra rồi nói sau.”
Bàn tay Phó Lưu Âm chống trán, chỉ có thể cầu nguyện và cầu nguyện, cô đã không còn người thân nào khác, không thể cả người anh trai cuối cùng cũng mất đi.
—
Kết thúc cuộc họp, Mục Thành Quân từ phòng họp đi ra, thư kí đưa di động cho hắn.
“Có ai tìm tôi không?”
“Không ạ.”
Mục Thành Quân vừa đi ra ngoài vài bước, di động lại bỗng nhiên reo lên, hắn nhìn màn hình hiển thị, là Lăng Thời Ngâm gọi tới.
Người đàn ông không nghĩ gì, trực tiếp ngắt máy.
Lăng Thời Ngâm cũng không hết hy vọng, dùng sức mà gọi.
Sau mấy lần gọi đi gọi lại, Mục Thành Quân không kiên nhẫn mà bắt máy, hắn đưa di động lên tai, “Alo.”
“Thành Quân, không tốt rồi!!!” Giọng Lăng Thời Ngâm tràn đầy vẻ nôn nóng, thậm chí còn khóc nức nở, cứ run run.
Mục Thành Quân lại đã quen nhìn bộ dạng này của cô ta, hắn không kiên nhẫn mà nhíu chặt mày, “Sao vậy?”
“Mẹ bị Phó Lưu Âm đả thương, bây giờ hôn mê bất tỉnh, anh mau về đi.”
“Cái gì?” Sắc mặt Mục Thành Quân đột nhiên hơi âm u. “Kêu xe cứu thương chưa?”
“Gọi rồi, gọi rồi. Thành Quân, anh mau về đi, mẹ ra như vầy em lo lắm. Trên đầu mẹ đều là máu, em gọi mẹ thế nào cũng không được hết!”
Mục Thành Quân ngắt cuộc trò chuyện, hai chân thon dài bước nhanh về phía trước. Đi vào bãi đỗ xe xong, hắn ngồi vào xe, nói với tài xế: “Mau, về nhà.”
Trái tim hắn đã bị treo cả lên, xe vừa chạy, Mục Thành Quân liền gọi điện cho Mục Kính Sâm.
Mục Kính Sâm đang trên đường về, điện thoại vừa được bắt máy, Mục Thành Quân đi thẳng vào vấn đề, nói: “Lão Nhị, mau về nhà, mẹ bị thương.”
“Sao lại thế?”
“Lăng Thời Ngâm nói là bị Phó Lưu Âm đả thương, về nhà xem kỹ trước hẵng nói.”
Mục Kính Sâm liền đạp chân ga, tốc độ xe được đề cao. Anh đang ở cách nhà cũng không xa, anh cũng không có tâm tư gọi điện cho Phó Lưu Âm để chứng thực cái gì. Không bao lâu xe quay lại nhà họ Mục, người đàn ông dẫm chân ga cho xe dừng hẳn rồi đi xuống.
Còn chưa vào trong nhà, anh liền nghe tiếng khóc của Lăng Thời Ngâm, “Mẹ, mẹ, mẹ tỉnh đi, mẹ đừng làm con sợ.”
Cùng với đó còn có giọng của hai người làm, “Phu nhân, phu nhân!!!”
Mục Kính Sâm hoàn toàn bị hoảng sợ, anh đi vào nhà, nhìn thấy mấy người ở trong phòng khách đang xúm lại trên mặt đất, bà Mục thì đang nằm ở đó, trên đầu, trên mặt tất cả đều là máu. Mục Kính Sâm bước nhanh tới, “Mẹ!”
“Kính Sâm, cậu về rồi.” Lăng Thời Ngâm khóc đến đôi mắt sưng cả lên. “Xe cứu thương đến ngay thôi, cậu mau xem mẹ.”
Mục Kính Sâm ngồi xổm xuống, định kéo bà Mục dậy, nhưng phần đầu của bà bị thương, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, người đàn ông vội vàng gọi khẽ: “Mẹ, mẹ tỉnh đi, mẹ đừng làm con sợ.”
Hai chị người làm cũng bị dọa khóc, tiếng khóc nức nở không ngừng trong đầu Mục Kính Sâm xoay tới xoay lui, anh khẽ quát một tiếng, “Đủ rồi!”
“Kính Sâm, có phải Phó Lưu Âm điên rồi không? Cô ta thế mà dám như vậy với mẹ.”
“Cô ấy đâu?”
Lăng Thời Ngâm nức nở nói: “Chạy từ lâu rồi, hình như là bên Phó Kinh Sênh xảy ra chuyện gì.”
Đang khi nói chuyện, Mục Thành Quân cũng đã trở lại, thấy bộ dạng này của bà Mục, hắn không tránh khỏi bị dọa một cú sốc.
Lăng Thời Ngâm tiếp tục nói: “Phó Lưu Âm muốn ra ngoài, nhưng mẹ ngăn không cho cô ta đi, nói phỉa ly hôn mới được. Hai người liền xô đẩy, lúc ấy tôi ở ngay bên cạnh… Nhưng tôi thật không ngờ, không ngờ Phó Lưu Âm có thể xuống tay độc như vậy mà!”
Tầm mắt Mục Kính Sâm rơi xuống cách đó không xa, chỗ đó vương vãi cái bình hoa bị đánh nát.
Cổ họng anh khẽ nuốt, “Phó Lưu Âm đánh?”
“Phải, là tôi tận mắt nhìn thấy.”
Mục Thành Quân nhìn về phía hai chị người làm kia, hỏi: “Mấy chị thì sao?”
Một người trong đó lau khóe mắt, nói: “Chúng tôi lúc ấy cũng không ở trong nhà, sau khi mợ cả kêu lên, chúng tôi mới vào.”
“Vậy các chị có nhìn thấy Phó Lưu Âm không?”
“Cũng không để ý ạ.”
Tầm mắt của Mục Thành Quân quét về phía Lăng Thời Ngâm; Lăng Thời Ngâm không có chút nào chột dạ hay mất tự nhiên, trên mặt cô ta tràn đầy vẻ phẫn nộ, “Thành Quân, chuyện này em thấy rõ ràng.”
Hai anh em biết hiện tại không phải lúc truy cứu, bộ dạng này của bà Mục vừa nhìn là biết bị thương không nhẹ.
Xe cứu thương rất nhanh liền đến. Mục Kính Sâm theo nhân viên y tế đi ra ngoài. Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn, tay giữ chặt tay Mục Thành Quân, “Thành Quân, đưa em theo với.”
“Buông ra!” Mục Thành Quân hất bàn tay cô ta ra.
“Thành Quân, em cũng lo lắng cho mẹ mà.”
Mục Thành Quân xoay người lại, ngón tay chỉ chỉ vào cô ta, “Nếu chuyện này có quan hệ với cô, tôi sẽ đòi mạng cô!”
Lăng Thời Ngâm nhịn không được run rẩy, nhưng cô ta vẫn lắc đầu nói: “Loại chuyện này sao có thể liên quan tới em chứ? Nếu anh không tin em, anh tìm Phó Lưu Âm hỏi đi!”
Người đàn ông cũng không quay đầu lại mà bỏ đi. Sau khi anh em nhà họ Mục bỏ đi, Lăng Thời Ngâm nhìn bãi vết máu trên mặt đất kia, cô ta thu hồi tầm mắt, phân phó người làm ở bên cạnh, “Bảo tài xế chuẩn bị xe, chúng ta cùng tới bệnh viện.”
“Dạ.”
—
Sau khi bà Mục được đưa vào phòng cấp cứu, Mục Kính Sâm cứ ngồi ở ghế.
Qua một lúc lâu, anh mới lấy lại tinh thần, anh lấy di động trong túi ra, ngón tay run run ấn số của Phó Lưu Âm.
Anh không biết Phó Lưu Âm sẽ nói cái gì, là thừa nhận hay phủ nhận, đương nhiên, Mục Kính Sâm hy vọng nhất là cô không nhận.
Lúc này Phó Lưu Âm cũng đang không chịu nổi, cô đang ngồi trên cái ghế lạnh băng. Lúc y tá đi ngang qua, có nói tình trạng cũng không tốt, cô mơ hồ nghe được mấy chữ phẫu thuật não, xuất huyết gì đó. Người Phó Lưu Âm đang run lên, cô nắm chặt bàn tay mình. Khoảnh khắc tiếng chuông di động vang lên, cô đã đoán được, điện thoại nhất định là Mục Kính Sâm gọi tới.
Cô không nhìn màn hình hiển thị mà trực tiếp nhận máy.
Đối diện truyền đến tiếng nói chuyện của người đàn ông, quả nhiên là Mục Kính Sâm.
“Phó Lưu Âm, em ở đâu?”
Phó Lưu Âm nghe được giọng anh, trong nháy mắt lòng được ấm áp. Cô sợ hãi đến sắp ngất đi, nếu không phải có chút sức lực chống đỡ cuối cùng này, chắc chắn cô không thể ngồi ở đây. Hốc mắt Phó Lưu Âm nóng bỏng, cô đưa tay lau, “Mục Kính Sâm.”
“Em ở đâu?” Ngữ khí Mục Kính Sâm càng thêm không tốt.
Phó Lưu Âm nhẹ hít mũi hai cái, “Tôi ở bệnh viện.”
“Em ở bệnh viện làm gì?” Khẩu khí của người đàn ông rất có thế hùng hổ doạ người.
“Anh tôi xảy ra chuyện, đang ở bệnh viện cấp cứu.”
Trong lòng Mục Kính Sâm hơi lạnh, xem ra Lăng Thời Ngâm vẫn không nói dối.
Người đàn ông đứng dậy, đuôi mắt Mục Thành Quân thấy Mục Kính Sâm bước mấy bước ra ngoài. Anh dựa vào bờ tường, hành lang bệnh viện có bật đèn, ánh đèn không được coi là quá tối. Mục Kính Sâm hỏi từng chữ từng chữ: “Cho nên, em nhất định phải đi ra ngoài sao?”
“Phải, nếu không… sao người ta cấp cứu cho anh tôi?” Phó Lưu Âm nghĩ thầm, Mục Kính Sâm sinh giận như vậy, là đang trách cô không màng ngăn cản mà chạy ra khỏi Mục gia đúng không?
“Cho nên, em liền đả thương mẹ tôi?”
Thế nhưng câu tiếp theo của Mục Kính Sâm lại khiến Phó Lưu Âm nghẹn họng nhìn trân trối. Nhưng cô nhớ rõ trước khi đi mình có đẩy bà Mục một cái, Phó Lưu Âm nắm lòng bàn tay mình, “Thực xin lỗi.”
Ba chữ này, giống như một cái búa tạ, đục mạnh vào lòng Mục Kính Sâm.
“Phó Lưu Âm, em đang tìm chết phải không?”
Sắc mặt Phó Lưu Âm càng lúc càng trắng, “Lúc ấy bà cản tôi, nhưng tình huống nguy cấp, tôi cũng không còn cách khác mà.”
“Em không còn cách khác, cho nên làm mẹ bị thương thành như vậy?”
“Thế nào cơ?” Phó Lưu Âm nghe ra lời nói có điều không thích hợp, cô nhịn không khỏi nắm chặt di động, “Tôi có đẩy bà một cái, nhưng tôi cũng không làm gì khác cả. Sau đó bà có bị ngã, nhưng tình huống không nghiêm trọng lắm, tôi…”
“Đẩy một cái?”
“Phải.”
“Vậy đầy đầu máu tươi, em giải thích thế nào?”
Phó Lưu Âm nghẹn họng nhìn trân trối, đối mặt với chỉ trích của Mục Kính Sâm, thế nhưng trong lúc nhất thời cô không có lời gì để nói. Cô há miệng thở dốc, lên tiếng phản bác, “Tôi thật sự không biết, lúc tôi đi bà vẫn rất ổn…”
“Bây giờ mẹ đã được đưa vào cấp cứu, nếu em cảm thấy mình trong sạch thì em lại đây, nói sự tình rõ ràng.”
Phó Lưu Âm không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt, “Không được, anh tôi bên này không thể không có ai, tôi là người thân duy nhất của anh ấy.”
“Vì Phó Kinh Sênh mà bị khổ, em còn ngại chưa đủ phải không?”
“Nhưng anh ấy là anh tôi!”
Mục Kính Sâm tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, lập tức cúp máy.
Phó Lưu Âm nghe trong điện thoại truyền từng tiếng kêu tít tít, cô dịch di động ra khỏi tai. Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm màn hình di động, không thể tin được Mục Kính Sâm thế mà đã ngắt máy.
Cô thấy thấp thỏm lo âu, cô không biết bà Mục thế nào lại thành bị trọng thương như vậy.
Phó Lưu Âm ngẩng mắt lên nhìn về phía phòng giải phẫu, ngọn đèn màu đỏ như dã thú hung mãnh đang giương miệng. Hai mắt cô đẫm lệ mông lung, lùi người lại về phía sau. Giờ này, cô cần nhất chính là một đôi vai, cô rất muốn có một chỗ dựa.
Nhưng sẽ không có người đó, cô tuy không biết bà Mục vì sao lại bị thương, nhưng không thể nghi ngờ chính là: Ai cũng cho rằng bà bị thương là do một tay Phó Lưu Âm cô làm ra.
Phó Lưu Âm gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa cách đó không xa. Trước kia cô chưa bao giờ cảm thụ qua loại sợ hãi có thể làm người ta gần sụp đổ mất này, chỉ có vào chốn bệnh viện này, cô mới có thể biết sự chết thế mà lại cách mình gần như vậy.
—
Lúc Lăng Thời Ngâm và người làm chạy tới, bà Mục vẫn chưa ra.
Mục Kính Sâm và Mục Thành Quân ngồi đối diện nhau, thấy mấy người kia tới, sắc mặt Mục Thành Quân lạnh lùng.
“Cậu hai, bà Mục thế nào rồi ạ?”
Mục Kính Sâm không có phản ứng. Mục Thành Quân gọi một chị người làm tới, “Lúc mấy chị nhìn thấy mẹ tôi, bà còn ý thức không?”
“Không còn ạ.”
“Lúc ấy Lăng Thời Ngâm đang làm gì?”
Chị người làm kia nhìn Lăng Thời Ngâm ngồi trên xe lăn, “Mợ cả thì ở cạnh bà Mục, cứ khóc thôi ạ.”
Lăng Thời Ngâm biết, trong phòng chỉ có mình cô ta, Mục Thành Quân chắc chắn sẽ nghi ngờ tới mình, “Thành Quân, anh ngẫm kỹ lại đi, em không thể đứng dậy, sao em có thể làm mẹ bị thương chứ. Mẹ là bị thương phần đầu đó.”
Mục Thành Quân dĩ nhiên cũng có thể suy xét đến điểm này, “Nhưng nếu lúc ấy mẹ đang khom lưng lấy đồ gì thì sao?”
“Anh không tin vợ mình như vậy sao?” Lăng Thời Ngâm mặt tràn đầy bi thương. “Mẹ coi em như con gái ruột, em sao có thể hại mẹ chứ?”
Mục Thành Quân hừ lạnh, “Lát chờ mẹ tỉnh thì cái gì rồi sẽ rõ.”
“Đúng.” Lăng Thời Ngâm cắn răng. “Thật hy vọng mẹ không có việc gì, nếu không, em thật là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.”
Mục Kính Sâm không nói một lời, anh nghĩ, Phó Lưu Âm không đến mức sẽ làm ra chuyện như vậy, dù cô có nôn nóng thế nào cũng không đến mức phải làm bà Mục bị thương thành như vậy.
Sau một hồi, bà Mục đầu quấn băng gạc được đẩy ra. Bác sĩ là người quen của nhà họ Mục, ông ta nhìn mắt sắc mặt nôn nóng của Mục Kính Sâm, nói: “Không có trở ngại, chẳng qua là mất máu quá nhiều, hiện tại còn hôn mê, một lát sau mới có thể tỉnh.”
Trái tim treo lơ lửng của Mục Kính Sâm cuối cùng cũng hạ xuống, theo bà Mục vào phòng bệnh.
Người làm đẩy xe lăn cũng đi vào. Lăng Thời Ngâm biết lúc này nói nhiều không có gì tốt cho nên ngoan ngoãn đóng miệng lại.
Mục Kính Sâm ngồi cạnh giường bệnh. Từ sau khi Mục Triều Dương qua đời sau, phạm vi cuộc sống của bà Mục cũng thu nhỏ một chút, nếu không phải vì hai đứa con trai, vì nhà họ Mục, bà thật muốn không phải nhìn thấy người nào. Bà sợ sẽ thấy những người quen trước kia. Trước kia người ta luôn khen bà và Mục Triều Dương tình cảm đẹp; nhưng hôm nay, bạn của bà không còn nữa, mỗi bữa tụ họp, bà lại cứ được thấy người khác có đôi có cặp, bà thật sự chịu không nổi.
Bà thà người kia còn sống, chẳng sợ hàng ngày cãi nhau, hàng ngày chọc bà tức lên cũng được.
Mục Kính Sâm nhìn gương mặt bà Mục chăm chú, áy náy trong lòng từng chút dâng lên.
Lúc trước anh đưa Phó Lưu Âm về nhà họ Mục, hoàn toàn là vì muốn thuận theo lý thuyết để kế thừa tài sản; nhưng mà hiện tại, cái gì cũng đã thay đổi, cục diện như vầy hoàn toàn không phải thứ Mục Kính Sâm có thể nắm giữ được.
Lúc bà Mục tỉnh lại, đôi mắt vẫn chưa mở ra hoàn toàn, bà chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra. Bà khẽ rên, Mục Kính Sâm liền nắm cánh tay bà, “Mẹ, mẹ tỉnh rồi.”
Nghe thấy giọng Mục Kính Sâm, Bà Mục từ từ mở mắt ra. Mục Thành Quân cũng đã đi tới, “Mẹ?”
“Đây là đâu?”
Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn tới, “Mẹ, đây là bệnh viện ạ.”
Bà Mục nhìn thấy Mục Kính Sâm bên cạnh, sắc mặt bà lạnh lùng, lại xoay người đi. Mục Thành Quân đứng ở một bên kia, hắn đưa tay giữ vai bà Mục, “Mẹ, mẹ thấy thế nào?”
“Đau đầu kinh khủng.”
Bà Mục tay sờ đầu, Mục Thành Quân đè cổ tay bà lại, “Đừng động đậy, mẹ đang bị thương.”
Bà hiển nhiên không muốn để ý tới Mục Kính Sâm. Mục Thành Quân nhìn người đàn ông đối diện, hắn ngồi xuống mép giường, rất cẩn thận mà hỏi: “Mẹ, mẹ ra thế này làm bọn con sợ hãi, là ai đánh mạ thành như vậy?”
Mục Thành Quân cố tình chắn trước mặt Lăng Thời Ngâm, hắn khom lưng nói: “Mẹ nói cho con biết, con nhất định sẽ không bỏ qua cho nó!”
Bà Mục nâng tầm mắt, lật người, giơ tay đẩy Mục Kính Sâm, “Anh đi ra ngoài.”
“Mẹ?”
“Tôi không muốn gặp anh.”
Mục Thành Quân hơi nhíu mày, “Mẹ, có chuyện từ từ nói.”
Mắt bà Mục nhìn về phía Mục Kính Sâm, khóe miệng bà dâng lên nụ cười lạnh. “Nếu không phải anh kéo dài không chịu ly hôn, cố chấp để Phó Lưu Âm ở lại trong nhà thì sẽ ra chuyện như hôm nay sao?”
“Mẹ…” Miệng Mục Kính Sâm run run. “Mẹ nói người đả thương mẹ, là Phó Lưu Âm?”
“Anh không tin đúng không? Không tin, cũng được, dù sao cả việc ba anh chết anh cũng có thể quên, chút vết thương này của tôi thì có thể tính là gì chứ?” Bà Mục nói xong lời này, đau đớn mà nhắm mắt.
Mục Thành Quân vội tiếp lời, nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi ạ.”
Gân xanh chỗ huyệt thái dương Mục Kính Sâm căng lên. Lời của bà Mục có lực cực kỳ, không chút nào lưu tình mà quất vào mặt Mục Kính Sâm.
Lăng Thời Ngâm ở một bên thấy thế, đẩy xe lăn tới trước, “Mẹ, may là mẹ không có việc gì, bằng không, Thành Quân với Kính Sâm đều sẽ nghĩ con làm, con thật là oan uổng muốn chết.”
Bà Mục nhìn cô ta, tầm mắt đảo qua hai đứa con trai, “Kính Sâm hy vọng chuyện này không liên quan tới Phó Lưu Âm, mẹ vẫn có thể lý giải. Lão Đại, còn con? Con vì sao cho rằng là Thời Ngâm làm?”
Ánh mắt Mục Thành Quân nhấp nháy, “Mẹ, lúc ấy trong phòng khách chỉ có Thời Ngâm.”
“Ai sau khi đánh người bị thương còn có thể ở lại đấy?” Bà Mục đầu đau muốn nứt ra. “Cái tên Phó Kinh Sênh… Có phải đã xảy ra chuyện rồi không?”
Mục Kính Sâm ở bên cạnh nói: “Dạ, đang ở bệnh viện cấp cứu.”
“Lúc ấy nó cũng nói với mẹ như vậy. Mẹ ước gì Phó Kinh Sênh chết, đương nhiên không chịu cho nó đi, nhưng nó sớm đã quên mình vẫn là người nhà họ Mục, hai chúng ta đã xô kéo… Mẹ một chút phòng bị cũng không có, vì mẹ không ngờ nó sẽ động tay.” Bà Mục nói đến dây, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ. “Sau khi nó vào nhà họ Mục, mẹ chưa từng bạc đãi nó…”
“Mẹ, mẹ đừng đau lòng.” Lăng Thời Ngâm thở dài. “Phó Kinh Sênh là anh ruột cô ta, cô ta không phải đã nói anh cô ta bệnh nặng không đi không được, dù sao cũng là người thân duy nhất mà.”
Tầm mắt bà Mục nhìn về phía Mục Kính Sâm bên cạnh, “Thời Ngâm nói đúng, dù sao cũng là người thân duy nhất. Kính Sâm, người anh này, nó không bỏ xuống được, dù anh có thể không so đo, vậy sau này thì sao? Anh vẫn không thể chặt đứt việc nó lui tới chỗ Phó Kinh Sênh, chính Phó Kinh Sênh, hắn đã hại chết ba anh đó!”
Bà Mục kích động không thôi, chỗ vết thương tựa muốn xổ băng ra, bà đau đến ôm lấy đầu mình.
“Mẹ, đừng nói nữa.” Mục Kính Sâm đè cánh tay bà Mục lại. “Con sẽ ly hôn với cô ấy, con sẽ để cô ấy đi.”
Lăng Thời Ngâm trong mắt sáng ngời, tầm mắt rơi xuống trên mặt Mục Kính Sâm.
Bà Mục hốc mắt có chút ướt át, “Kính Sâm, nếu không phải các con thật sự đi không nổi nữa rồi thì mẹ cũng sẽ không bức con. Mẹ đã chấp nhận Phó Lưu Âm một lần, nhưng lần này không giống nhau, mẹ thật sự không cách nào chấp nhận nó được nữa.”
“Con rõ rồi.”
“Con cứ dứt khoát chút buông tay đi, sớm muộn gì cũng phải chịu nỗi khổ này, con làm việc từ trước đến nay quyết đoán…”
Mục Kính Sâm không cần người khác dạy mình làm thế nào, anh ngắt lời bà Mục, nói: “Mẹ, chuyện của con, tự con sẽ xử lý tốt, mẹ nghỉ ngơi đi.”
Nói xong lời này, anh nhấc chân muốn đi. Mục Thành Quân thấy anh đi tới cửa, hắn mở miệng hỏi: “Lão Nhị, cậu đi đâu?”
“Em đi tìm cô ấy.”
Mục Thành Quân không nói gì nữa. Bà Mục thấy Mục Kính Sâm đi ra ngoài, trên mặt bà không có chút nào vui mừng, “Không bằng để mẹ hôn mê lâu hơn chút, nếu chờ lúc mẹ tỉnh lại, những chuyện sốt ruột này nọ đều đã qua thì thật tốt biết bao?”
“Mẹ, mẹ nói bậy gì vậy?” Lăng Thời Ngâm lại mép giường, tay giữ chặt tay bà. “Nếu mẹ không tỉnh, Thành Quân và Kính Sâm sao biết được Phó Lưu Âm là dạng người gì? Trong nhà ẩn giấu thứ đàn bà tâm địa rắn rết, mẹ chắc chắn cũng không yên tâm.”
Bà Mục nhìn Lăng Thời Ngâm thật sâu, bà nói tiếp theo lời của Lăng Thời Ngâm: “Đúng vậy.”
“Phó Kinh Sênh chết thì cũng sẽ thanh tịnh, nhưng Âm Âm dù cho có sốt ruột, cô ta cũng không thể ra tay độc như vậy.” Lăng Thời Ngâm làm ra vẻ tới giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ. “Thành Quân, anh không biết đâu, lúc mẹ ngã xuống em thật sự là bị hù chết. Bây giờ mẹ mạng lớn, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng.”
Mục Thành Quân lạnh lùng quét mắt qua Lăng Thời Ngâm, “Mẹ cần nghỉ ngơi, cô câm miệng đi.”
“Em…”
“Thành Quân.” Bà Mục nhíu mày. “Con với Thời Ngâm là người một nhà, đừng như vậy.”
Mục Thành Quân lười nhác mà quét mắt, cũng không muốn để ý tới Lăng Thời Ngâm.
Mục Kính Sâm ra khỏi bệnh viện xong, xe chạy như bay trên đường lớn, anh một tay cầm lái, tay kia móc di động ra.
Lúc Phó Lưu Âm nghe tiếng chuông di động vang lên, Phó Kinh Sênh vẫn đang trong phòng cấp cứu chưa ra. Cô không nghĩ nữa, mặc cho mình ngơ ngác mà ngồi. Mãi đến khi tiếng chuông di động ồn ào tới nỗi cô chóng mặt nhức đầu, cô lại sợ quấy rầy người khác, lúc này mới lấy di động ra.
Nhìn màn hình hiển thị, là Mục Kính Sâm gọi tới. Cánh môi Phó Lưu Âm chua xót hơi nhếch lên, sao, lại tới khởi hưng vấn tội sao?
Phó Lưu Âm rũ mi mắt, “Alo.”
“Em ở đâu?”
“Mục Kính Sâm, việc mẹ anh bị thương tôi cũng không biết rõ tình hình, tôi có thể nói cũng chỉ có vậy.”
“Em nói cho tôi biết em ở đâu, tôi qua tìm em.”
Nghe giọng người đàn ông, Phó Lưu Âm nhìn cửa phòng cấp cứu, cô nói tên bệnh viện cho Mục Kính Sâm.
“Em chờ tôi, lát tôi đến liền.”
“Được.”
Sau khi ngắt cuộc trò chuyện, Phó Lưu Âm ngơ ngẩn nhìn chằm chằm màn hình di động. Mục Kính Sâm không có nhắc lại việc bà Mục bị thương, có phải tức là đã biết chuyện này không liên quan tới cô? Anh nói anh muốn tới tìm cô, trong lòng Phó Lưu Âm hơi hơi được thả lỏng, cô suy nghĩ đặc biệt đơn giản, Mục Kính Sâm hẳn là cũng không yên tâm cho cô đúng không?
Có anh ở cùng, chắc chắn cô có thể thấy an tâm không ít, ít ra vào lúc sợ hãi nhất có thể có người cho cô một chút an ủi như vậy.
Phó Lưu Âm tiếp tục canh chờ ngoài phòng cấp cứu, trừ sau khi cầu nguyện xong, không còn cách nào.
Sau khi đi vào bệnh viện, Mục Kính Sâm rất nhanh liền tìm tới chỗ Phó Lưu Âm.
Hai chân thon dài của anh dẫm trên hành lang, từ rất xa đã thấy Phó Lưu Âm đang ngồi, đối diện còn có mấy người khác.
Người đàn ông bước nhanh tới. Nghe được tiếng bước chân, Phó Lưu Âm ngẩng đầu lên. Thấy Mục Kính Sâm đi ngược hướng ánh đèn trên hành lang mà đi tới, cô vội vàng đứng dậy.
Mục Kính Sâm đi tới trước mặt cô, tầm mắt không khỏi quét về phía phòng cấp cứu.
“Anh… Mẹ không có việc gì chứ?”
Tầm mắt Mục Kính Sâm lạnh lùng rơi xuống trên mặt cô, “Lúc em động tay, sao không nghĩ mẹ có thể bị gì không?”
Phó Lưu Âm cau mày, “Tôi thật sự không ra tay.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm cánh cửa lớn đóng chặt cách đó không xa, trên đó có chữ màu đỏ: Không phận sự miễn vào.
“Phó Lưu Âm, không phải em đồng ý ly hôn rồi sao? Đi, bây giờ đi về với tôi.”
Phó Lưu Âm trong lòng lộp bộp, “Anh tới đây… Chính là nói chuyện này với tôi?”
“Phải.”
“Tôi không thể đi.” Phó Lưu Âm khẽ cắn nghiến răng. “Đơn ly hôn tôi đồng ý ký, lúc nào cũng được, nhưng bây giờ tôi sẽ không rời bệnh viện.”
“Chuyện này không phải do em!” Mục Kính Sâm nói xong liền túm cổ tay Phó Lưu Âm, “Đi theo tôi.”
Phó Lưu Âm hoảng loạn, “Anh buông tôi ra, anh trai tôi còn ở trong cứu cấp.”
Cô vùng vẫy nhưng không thể thoát ra. Phó Lưu Âm quay đầu lại nhìn, Mục Kính Sâm lại dùng sức túm cô đi về phía trước.
Phó Lưu Âm cuồng loạn mà giãy giụa, “Tôi không đi.”
Nhưng Mục Kính Sâm cũng quyết tâm, anh không muốn cô ở lại đây, chính là muốn cô đi ngay lúc này!