Mục Thành Quân ở phía xa gọi anh một tiếng, Mục Kính Sâm còn có việc gấp nên cũng không truy cứu tiếp, “Tất cả chờ tôi trở lại rồi nói sau.”
“Được.”
Phó Lưu Âm nhìn Mục Kính Sâm xoay người bỏ đi. Cô bước theo mấy bước, nhìn thấy Mục Thành Quân và Mục Kính Sâm lên xe.
Rất nhanh sau đó xe chạy ra khỏi Mục gia. Mục Thành Quân nhìn qua kính chiếu hậu,
“Sau cả đêm cũng không biết bên kia thế nào.”
“Anh cả, anh yên tâm, dù là có cứng đầu hơn đi chăng nữa, nhiều lắm cũng là được kẻ qua được một buổi tối.”
Lúc vào sân huấn luyện, Mục Kính Sâm dẫn đầu xuống xe, người huấn luyện viên ở lầu hai thấy liền vội vàng xuống dưới.
“Sếp Mục.”
“Tôi đi xem tên kia thế nào.”
“Sếp Mục yên tâm, đã thú nhận rồi ạ.”
Mục Thành Quân đẩy cửa xe xuống dưới, Mục Kính Sâm nhướng mày: “Chiêu nào vậy?”
“Dạ, cái miệng hắn cũng có chút lợi hại, căn bản là không có tác dụng. Lúc anh đi rồi, hắn còn muốn cắn chặt răng cố chịu. Sau đó chúng tôi lại tiếp đãi và hắn liền không thể chịu được nữa, dốc hết toàn bộ sự tình ra.”
Mục Thành Quân tiến lên vài bước.
“Là ai tìm tới hắn?”
“Nhà họ Thiệu, Thiệu Vân Cảnh.”
“Cái gì?” Mục Kính Sâm và Mục Thành Quân liếc mắt nhìn nhau.
Mục Kính Sâm bước nhanh xông ra ngoài. Rất nhanh anh đã tới lầu hai, cánh cửa kia vẫn không được đóng chặt, Mục Kính Sâm một chân đã đá văng ra. Anh đi vào rồi đi đến trước mặt người đàn ông. Đối phương nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, sợ hãi trong mắt giấu cũng giấu không được: “Tôi... Tôi đã nói hết rồi.”
Mục Kính Sâm lập tức túm cổ áo đối phương.
“Mày nói tìm người tìm tới mày, là Thiệu Vân Cảnh?”
“Phải, phải!”
“Có chính xác không?”
Người đàn ông run run cánh môi: “Đã đến lúc này, tôi khẳng định không dám nói dối. Là quản gia của Thiệu Vân Cảnh tìm tới tôi, chuyện này với ông ta đương nhiên không thỏi khỏi có quan hệ.”
Mục Thành Quân đi tới trước, cho hắn một đấm thật mạnh.
Mục Kính Sâm xoay người liền đi ra ngoài. Mục Thành Quân đi ra bên ngoài, nhìn thấy người đàn ông hai tay chống ở lan can. Dáng vẻ anh tựa hồ có chút không chịu nổi, bả vai hơi hơi chùng xuống run run, nhưng anh trong ấn tượng của Mục Kính Sâm, hiển nhiên là không như vậy. Mục Thành Quân đi tới bên cạnh anh.
“Kính Sâm.”
Người đàn ông hai tay nắm chặt lan can, đáy mắt Mục Thành Quân dâng lên vẻ hung ác.
“Không ngờ lại là Thiệu Vân Cảnh.”
“Ở lễ truy điệu của ba, giữa một đám bằng hữu đó, hắn thuộc kẻ bi thương nhất. Em thế mà chưa từng nghĩ tới hắn.”
Ngón tay Mục Thành Quân hơi run run, lấy hộp thuốc ra.
“Ba đã không còn quản lý sự vụ bao nhiêu, lại còn có thể dẫn tới họa sát thân.”
“Có lẽ chính là có gỡ bỏ thực quyền mới có thể làm người có cơ hội thừa nước đục thả câu.”
Mục Kính Sâm từ trong hộp thuốc của Mục Thành Quân cầm lấy một điếu. Mục Thành Quân châm thuốc cho anh, người đàn ông dùng sức rít vào.
“Anh.”
Giọng Mục Kính Sâm có chút run rẩy, Mục Thành Quân khẽ ngẩng mi mắt lên. Trong lòng hai người đều bị bi thương lấp tràn đầy, không riêng gì vậy, chỉ sợ nỗi đau xoáy tim khi mất đi thân nhân này cũng chỉ có bọn họ mới có thể lý giải cho nhau.
Mục Thành Quân khom lưng, cánh tay đè trên lan can, cả người bày ra một kiểu dáng vẻ mất tinh thần.
Khói trắng lăn qua cổ họng, xé rách giọng nói Mục Kính Sâm, có chút lời khó có thể mở miệng, nhưng anh không thể không nói ra: “Anh, trước kia em có xem qua tự liệu phạm tội của Phó Kinh Sênh.”
Nghe thấy Mục Kính Sâm lôi cái tên Phó Kinh Sênh ra, Mục Thành Quân ngẩng mắt nhìn về phía anh. Trên mặt Mục Kính Sâm có nét phức tạp xẹt qua, đáy mắt đấu tranh rõ ràng như thế.
“Trên bản tư liệu phạm tội kia, em đã nhìn thấy cái tên Thiệu Vân Cảnh.”
“Đó là vụ án gì?”
“Vụ án kia ngược lại không liên quan đến nhà họ Mục chúng ta, cũng không có đề cập tới mạng người, mà chỉ là hắn ra giá cao để Phó Kinh Sênh ngăn trở công ty đối thủ cạnh tranh...”
Thần sắc của Mục Thành Quân cũng càng nghiêm túc hơn.
“Chuyện này của ba, tuyệt đối không phải chỉ đại vài người vô cùng đơn giản là có thể hoàn thành, nói rõ ra là có kẻ đã bố trí quá trình trùng trùng điệp điệp, kẻ đứng sau màn này...”
Ánh mắt người đàn ông tiếp xúc Mục Kính Sâm. Mục Kính Sâm ngón tay cầm thuốc, trong đầu đột nhiên nhớ tới khi Phó Lưu Âm đi thăm Phó Kinh Sênh, những lời Phó Kinh Sênh đã nói.
Nếu không phải vì chuyện gì, hắn vì sao nhất định phải bảo Phó Lưu Âm rời nhà họ Mục?
Mục Kính Sâm càng nghĩ càng thấy không thích hợp, anh cảm giác hai chân mình như rót đầy chì.
“Anh, em về nhà trước một chuyến, sau đó... Chúng ta lại đi tìm Thiệu Vân Cảnh.”
“Được.”
—
Phó Lưu Âm ăn sáng xong thì không đi học, cô khoác ba lô đi ra ngoài, tay còn nắm chiếc chìa khóa kia.
Cô nào còn còn tâm tư đi học nữa. Tài xế thấy cô đi đến bên xe liền thay cô mở cửa xe.
Phó Lưu Âm ngồi xuống, chờ đến khi tài xế quay vào xe, cô đột nhiên mở miệng nói: “Hôm nay tôi không đi học.”
“Chúng ta đây là đi đâu ạ?”
Phó Lưu Âm từ trong túi lấy ra một tờ giấy, mặt trên có địa chỉ cô viết tay.
“Đi chỗ này.”
Tài xế cầm lấy rồi nhìn, ánh mắt anh ta có chút giật mình mà nhìn về phía Phó Lưu Âm, hỏi: “Mợ hai, vì sao muốn đi tới đây thế ạ?”
“Tôi có việc, anh cứ chạy thẳng qua đó là được rồi.”
“Cái này...”
Dưới tình thế cấp bách, Phó Lưu Âm thúc giục: “Đi nhanh đi.”
Xe vừa chạy ra khỏi nhà họ Mục nên tốc độ xe vẫn chưa tăng lên, tài xế vừa định ấn nhẹ chân ga, lại nhìn thấy phía trước có một chiếc xe phóng nhanh vọt lại, anh ta vội dẫm phanh. Mục Kính Sâm đẩy cửa xe đi xuống, tới bên xe, anh kéo cửa sau xe ra, nhìn Phó Lưu Âm ngồi ở trong.
“Hai người định đi đâu?”
Đối mặt với câu hỏi bất ngờ của anh, Phó Lưu Âm có chút ngây ngốc, cô nhìn mắt Mục Kính Sâm, nói: “Em định đi xem đồ anh trai em để lại.”
Nghe vậy, Mục Kính Sâm ngồi xuống, sau khi kéo cửa xe lại, anh lạnh lùng mở miệng: “Đi thôi.”
Tài xế nhìn hai người thật cẩn thận.
“Sếp Mục, là tới trường hay là đi...”
“Tới chỗ mợ hai định đi.”
“Vâng.”
Phó Lưu Âm hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là trông sắc mặt Mục Kính Sâm rất khó xem, cô nhìn sườn mặt anh.
“Anh không phải đi với anh cả ra ngoài sao?”
“Ừm, anh không yên tâm cho em.”
“Em? Có gì mà anh không yên tâm cho em hả?”
Mục Kính Sâm dời tầm mắt qua, ánh mắt quặc chặt lấy cô không bỏ.
“Vì sao muốn một mình đi tìm đồ anh em để lại?”
Phó Lưu Âm cau mày: “Anh ra ngoài mà, em còn có thể tìm ai sao?”
“Không phải anh đã nói với em, hết thảy chờ anh về lại nói sao?”
Phó Lưu Âm không thấy chuyện này có gì là to tát, cô ôm chặt ba lô trong lòng.
“Em không có tâm tư chờ đợi, em thật sự bức thiết muốn biết.”
Ngón tay Mục Kính Sâm gõ nhẹ lên đầu gối, “Anh cũng vậy.”
Chỉ là anh bức thiết rất nhiều, mơ hồ lại có loại sợ hãi. Xe bay nhanh chạy về phía trước. Phó Lưu Âm hoàn toàn chẳng hay biết gì, cũng không biết có một số việc Mục Kính Sâm sắp điều tra sẽ liên quan tới Phó Kinh Sênh và mình.
Mục Kính Sâm kéo tay Phó Lưu Âm tới, từ trong lòng bàn tay lấy ra chiếc chìa khóa kia.
“Em ở ngoài còn có nhà sao?”
Phó Lưu Âm lắc đầu: “Đây cũng là chỗ em thấy kỳ quái. Em chỉ nhớ rõ địa chỉ, nhưng theo như lời anh em nói, chỗ trước kia đã bán từ lâu rồi mà.”
“Có lẽ anh ta muốn để lại cho em chút gì đó để bảo đảm.”
Mục Kính Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Thời gian chạy trên đường qua thật sự mau, lúc chạy vào đích đến, tài xế nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sếp Mục, mợ hai, tới rồi ạ.”
Phó Lưu Âm xuống xe, nhìn thấy đứng trước một tòa biệt thự. Chỗ ở ở Đông Thành đã sớm bị cảnh sát niêm phong, sù Phó Kinh Sênh thật sự muốn để lại thứ gì, cũng không có khả năng để lại ở đó.
Có người vừa lúc từ bên trong đi ra, Phó Lưu Âm cũng không biết mở miệng thế nào, cô siết chặt chìa khóa. Người phụ nữ trung niên nhìn thấy cô đứng ở cửa, có chút tò mò đánh giá Phó Lưu Âm.
“Cô là...?”
“Chào bác, xin hỏi đây là nhà của bác ạ?”
“Đúng vậy.”
Phó Lưu Âm vươn tay ra.
“Xin hỏi, chìa khóa này là ở đây sao ạ?”
Người phụ nữ trung niên liếc nhìn, đại khái cảm thấy Phó Lưu Âm thật không thể hiểu được. Nếu không phải bên cạnh cô có chiếc xe xịn đang đỗ, bà ta đang muốn mắng Phó Lưu Âm có phải từ bệnh viện tâm thần nào chạy ra không.
“Không phải.” Bà ta khẽ lắc đầu. “Chìa khóa với không chìa khóa gì? Nơi này đều là khóa vân tay, ai còn dùng chìa khóa.”
Phó Lưu Âm có chút mất mát, cô quay lại trên xe. Mục Kính Sâm ra hiệu bảo tài xế lái xe.
“Còn chỗ khác không?”
“Chẳng lẽ là chỗ đầu tiên luôn, nhưng mà điều kiện bên kia không thể nào tốt, hơn nữa cách nhiều năm rồi, em hơi không nhớ rõ lắm.”
Xe chạy ra ngoài, Mục Kính Sâm nhìn thấy bảo vệ ở cổng cúi chào bọn họ.
“Nếu anh là anh em, anh cũng sẽ giấu ở nơi khuất mắt một chút. Em nhìn nơi này xem, tuy trị an rất tốt, nhưng cũng là nơi cảnh sát và người khác có thể liên tưởng đến trước tiên.”
Đối với chỗ trước kia, Phó Lưu Âm gần như không có ấn tượng gì, nhưng cô nhớ rõ cách đó không xa có trường tiểu học.
Lúc đi tìm, đi qua không ít đường vòng, có một số nơi kiến trúc đã sớm bị phá bỏ, bây giờ nhà cao tầng san sát, đừng nói là nhà ở, ngay cả người ở trong đều đã thay đổi đợt này tới đợt khác
Phó Lưu Âm đi tới trước một tòa nhà, cô nhìn chằm chằm biển số nhà, có chút không xác định được.
“Có thể là nơi này chăng.”
Mục Kính Sâm đứng bên cạnh cô.
“Đi hỏi một chút đi.”
Hai người lên lầu, đi tới lầu ba, Phó Lưu Âm nhìn cánh cửa lớn trước mặt.
Trên cửa dán câu đối xuân màu đỏ rực vẫn chưa bị bóc đi, toàn là một năm mới đổi một lần. Tầm mắt cô hướng lên trên, nhìn tới chiếc gương nhỏ trên cánh cửa đen, Phó Lưu Âm chỉ chì mặt gương.
“Chính là chỗ này, em còn nhớ rõ, đó là em leo lên ghế để treo mà.”
Mục Kính Sâm nghe vậy, tay ấn chuông cửa.
Bên trong truyền đến một tràng tiếng nói: “Tới đây, tới đây.”
Rất nhanh cửa được mở ra, mở cửa chính là vị một bác gái khoảng nửa đầu năm mươi, bà ấy trên dưới đánh giá hai người.
“Các người là ai, tìm ai hả?”
“Chào bác... Tôi...”
Thấy cô không tiện mở miệng, Mục Kính Sâm tiếp lời, lên tiếng: “Xin hỏi, chỗ này có phòng cho thuê không?”
“Không có, đều thuê hết rồi.”
Mục Kính Sâm từ tay Phó Lưu Âm lấy chiếc chìa khóa.
“Người thân chúng tôi thuê phòng ở đây, anh ấy bảo chúng ta lại đây lấy vài thứ.”
Người đàn bà nhìn chiếc chìa khóa kia, “À, hóa ra là thế này, mau vào đi.”
Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm đi vào. Người đàn bà đưa bọn họ tới trước một căn nhà. Mục Kính Sâm nhìn bốn phía, có điều đây là một căn phòng có hai phòng ngủ bình thường. Hẳn lúc trước sau khi căn nhà này bị bán đi, Phó Kinh Sênh hẳn đã thông qua người khác mà thuê một căn trong đó.
“Theo hợp đồng đã ký, người ta nói thuê một phòng để để đồ, cũng không có ở. Tiền thuê lại cho tôi rất nhiều, tôi cũng rất vui vẻ, chung quy dù sao cũng không tới ở, tôi cũng rất thanh tịnh.”
Phó Lưu Âm đứng ở cửa phòng, Mục Kính Sâm nhìn người đàn bà.
“Cám ơn bác, phòng vẫn được giữ rất tốt, chúng tôi lấy đồ xong đi liền.”
“Được, cô cậu xin cứ tự nhiên.” Người đàn bà nói xong, xoay người quay về phòng mình.
Mục Kính Sâm mở cửa phòng ra, lúc đẩy cửa đi vào, anh nhìn thấy trong phòng trong bày đầy đồ đạc.
Một đống thùng giấy được dán kín xếp phòng trong, cảnh này khiến trong phòng nhìn qua rất sạch sẽ. Thế nhưng Phó Lưu Âm không biết bắt đầu tìm từ đâu. Mục Kính Sâm đóng cửa lại, anh móc ra một con dao Thụy Sĩ mang theo người, mở một thùng được dán kín.
Bên trong chính là một ít quần áo, Mục Kính Sâm lấy ra. Phó Lưu Âm cầm một bộ trong đó, cho bàn tay vào túi áo.
Mục Kính Sâm mở một cái thùng khác, cũng không có vật gì quý giá. Phó Lưu Âm ngẩng mắt lên, nhìn về phía cách đó không xa.
Gần cửa sổ để một cái bàn, bên trên ngoài một khung hình cũng không để gì nữa.
Cô lại gần, cầm lấy cái khung hình kia nhìn.
Đây là một tấm ảnh chụp Phó Lưu Âm khi còn nhỏ, có hơi mờ, nếu người khác không quen biết cô, rất khó sẽ đem cô và cô bé nhỏ trong tấm ảnh này đối chiếu.
Nhưng trong ấn tượng của Phó Lưu Âm, cô lại nhớ rõ đây là một tấm ảnh chụp chung.
Bên cạnh cô hẳn phải còn Phó Kinh Sênh đứng, nhưng mà lúc này nó lại biến thành tấm ảnh một người.
Mục Kính Sâm tiến lên hai bước, tầm mắt rơi xuống trên tấm ảnh.
“Có gì không thích hợp sao?”
“Không có.” Phó Lưu Âm khẽ lắc đầu. “Em chỉ là không ngờ lại nhìn thấy tấm ảnh ở chỗ này.”
Mục Kính Sâm cầm khung hình tới, lật xem trước sau. Anh quay đầu lại nhìn những thùng giấy bày biện tới chỉnh chỉnh tề tề, tầm mắt lần thứ hai quay lại trên khung hình.
“Đây là lúc em mấy tuổi?”
“Không nhớ rõ lắm.” Phó Lưu Âm dựa vào mép bàn, nói. “Chẳng qua đây đáng lẽ phải là ảnh chụp chung em với anh em, em cũng không hiểu vì sao nó lại ở đây.”
Ngón tay thon dài của Mục Kính Sâm vuốt vuốt hình cô bé trong ảnh chụp. Đột nhiên nghĩ tới cái gì, anh lật khung hình lại, sau đó tháo nó ra. Mục Kính Sâm vừa lấy khung ra, liền có một thứ từ bên trong rớt ra.
Người đàn ông cầm lấy, lật xem. Mặt sau thẻ ngân hàng chẳng viết gì, cũng không có mật khẩu tương quan, chẳng lẽ đây là thứ đồ Phó Kinh Sênh để lại cho Phó Lưu Âm?
Lại suy nghĩ, cũng đúng, đồ để lại, mục tiêu quá mạnh, không bằng trực tiếp để lại một số tiền. Phó Kinh Sênh nhất định có biện pháp làm cho số tiền né được cảnh sát, hắn không thể nào không vì Phó Lưu Âm mà suy xét tới đường lui.
“Tìm nữa xem, nói không chừng còn đồ khác.”
“Được.” Phó Lưu Âm đáp ứng.
Hai người lục từng cái thùng trong phòng, ngoài thẻ ngân hàng tìm được trước đó thì không thu hoạch được gì.
Lúc đi về, Mục Kính Sâm khóa cửa nhà lại.
Quay lại trong xe, Mục Kính Sâm lật xem thẻ ngân hàng trong tay.
“Anh trai em có từng đề cập với em về mật khẩu không?”
Phó Lưu Âm khẽ lắc đầu: “Không có, trước đó em còn không biết có tồn tại tấm thẻ này.”
“Anh rất hiếu kì, có phải anh ta để lại cho em một khoản tiền lớn?”
Phó Lưu Âm nhìn thẳng tầm mắt người đàn ông.
“Nhưng mà mật khẩu em từng dùng trước kia đều là anh em lập cho em, bất luận là mât khẩu di động hay gì khác, đều chỉ có một.”
Xe chạy dọc đường về Mục gia. Sau khi tài xế dừng xe hẳn, Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm lần lượt xuống xe.
Người đàn ông đưa thẻ ngân hàng cho Phó Lưu Âm.
“Em vào trước đi, hôm nay cũng đừng đi học, anh còn có chút việc phải đi xác nhận lại.”
“Được.”
Mục Kính Sâm xoay người liền muốn bỏ đi. Phó Lưu Âm không khỏi đuổi theo hai bước, cô cứ cảm thấy hôm nay Mục Kính Sâm có chút kỳ quái, đối với cô cũng rất xa cách.
“Kính Sâm...”
Anh dừng chân lại, nhìn cô.
“Còn có chuyện gì?”
“Không có gì, em chỉ là rất không thói quen anh như vầy.”
Người đàn ông nhìn cô một cái, lúc anh nhấc chân đi, không nói gì với Phó Lưu Âm.
Anh đi đến bên xe mình, mở cửa xe rồi ngồi vào.
Phó Lưu Âm nhìn xe Mục Kính Sâm nghênh ngang mà đi, cô ngơ ngác đứng tại chỗ, mãi đến khi tài xế đi tới gọi cô, lúc này cô mới lấy lại tinh thần.
—
Lúc Mục Kính Sâm trở lại sân huấn luyện, Mục Thành Quân đã đi rồi.
Sau đó không lâu, Mục Kính Sâm nhận được điện thoại của Mục Thành Quân, anh đi ra ngoài sân huấn luyện, nhìn thấy xe Mục Thành Quân đang từ phía xa chạy tới.
Sau khi xe dừng hẳn, người đàn ông dẫn đầu bước xuống, một bên kia, vệ sĩ đang áp tải một người nam trẻ tuổi xuống xe.
Bộ dạng đối phương cùng lắm đầu hai mươi, lúc nhìn thấy Mục Kính Sâm, hai mắt hơi hơi sáng ngờ.
“Sếp Mục, cứu cứu tôi với!”
Mục Kính Sâm nhìn về phía Mục Thành Quân, người đàn ông chỉnh ống tay áo.
“Thiệu Vân Cảnh tưởng chúng ta cái gì cũng không biết, đương nhiên cũng sẽ không phòng bị chúng ta.”
Ở cổng trường, hắn đã lừa con trai Thiệu Vân Cảnh lên xe. Cậu kia đến giờ vẫn không biết vì sao sau khi mình lên xe, Mục Thành Quân lại làm vệ sĩ đè mình lại. Cậu ta tốt xấu cũng gọi Mục Thành Quân một tiếng anh, hắn ngược lại...
“Sếp Mục, các anh làm gì vậy chứ?”
Mục Kính Sâm lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta. Mục Thành Quân đi về hướng sân huấn luyện.
“Nếu không đem cậu lại đây, sao ba cậu chịu thừa nhận chuyện mình đã làm?”
“Ba... Ba em làm chuyện gì?”
“Đợi lát nữa, cậu có thể nghe chính miệng ông ta nói với cậu.”
Mục Kính Sâm nói xong liền túm cổ áo đối phương kéo cậu ta vào.
Lúc Thiệu Vân Cảnh chạy tới, trong lòng đã không nằm yên. Nơi Mục Kính Sâm hẹn chính là sân huấn luyện, con hắn không đời nào vô duyên vô cớ bị người nhà họ Mục mang đi, hắn nắm chặt cổ tay.
Đi vào sân huấn luyện, người huấn luyện viên đi trước dẫn đường. Vừa tới cửa, Thiệu Vân Cảnh liền nghe bên trong truyền đến tiếng con trai cầu xin tha.
Trong lòng hắn đột nhiên cả kinh, đẩy cửa đi vào.
Mấy tên tài xế kia và ông chủ công ty đòi nợ đều bị trói tay sau lưng, trong phòng tràn ngập một mùi tanh khó ngửi. Mục Thành Quân ngồi ghế dựa bên cạnh, bắt chéo chân dài, ngẩng tầm mắt lên khóa chặt người vừa tới không bỏ.
Mục Kính Sâm động đậy khóe miệng: “Chú Thiệu, tới rồi.”
“Kính Sâm, các cháu đây là muốn làm gì vậy?”
“Chú Thiệu, chú xem chú kìa, gặp được người quen cũng không lên tiếng chào sao?”
Thiệu Vân Cảnh làm bộ dạng nghe không hiểu, “Chú không biết cháu có ý gì.”
“Chú không biết, người khác lại đều đã thú nhận rồi. Chú Thiệu, tôi không ngờ lòng dạ chú rất linh hoạt như vậy, còn có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng là thế.”
Thiệu Vân Cảnh nhìn về phía con trai mình, hắn đau lòng muốn bước tới, lại bị một người huấn luyện viên xô mạnh. Hắn lảo đảo ra sau.
“Bọn mày không sợ tao báo cảnh sát sao?”
“Hay đó, báo cảnh sát. Rất nhiều chuyện cần cảnh sát tới mới có thể nói rõ ràng.” Mục Kính Sâm giơ roi lên, gõ vài cái vào lòng bàn tay. “Có ý định mưu sát, tội danh không nhỏ đâu.”
“Kính Sâm, mày nói bậy gì đó? Ai mưu sát?”
Nếu muốn hắn nhả ra, dĩ nhiên không phải việc dễ dàng, nếu không Mục Thành Quân cũng sẽ không nghĩ tới chuyện đem con hắn trói ở đây.
“Chuyện phạm pháp là chú làm trước, kế tiếp, dù hai anh em chúng tôi có điều đắc tội với con trai chú thì cũng là răng đền răng, nhưng chú ngàn đừng vạn đừng so bì với chúng tôi.”
Thiệu Vân Cảnh nghe nói như thế, tức giận đến nghiến răng. Mục Kính Sâm giơ roi trong tay lên, lúc vung ra, tầm mắt anh cũng không động, đuôi roi trực tiếp quất trên mặt cậu trai trẻ. Cậu ta kêu rên một tiếng, đau đến lăn lộn trên mặt đất.
Thiệu Vân Cảnh trong lòng cả kinh, kêu thẳng nhũ danh của con trai. Hắn có lẽ không ngờ Mục Kính Sâm sẽ động thủ, nhìn thấy trên mặt con trai lan ra vết máu, hắn mất đi lý trí xông lên trước.
Mục Kính Sâm thấy thế, một cái quăng qua vai đã làm hắn ngã xuống đất.
Anh biết, có ít kẻ không dùng đến bạo lực không được, nếu anh hy vọng Thiệu Vân Cảnh ngoan ngoãn khai ra, vậy phỏng chừng chờ đến sang năm cũng không nghe được một câu nói thật của hắn.
Mục Kính Sâm giơ tay đè bả vai đối phương lại, không cho hắn cơ hội đứng dậy.
“Chú Thiệu, hẳn chú nên biết, đã vào sân huấn luyện của tôi, không có lệnh của tôi, đừng ai nghĩ tới chuyện vào. Cánh cổng kia đã đóng, nếu tôi không nghe được đáp án tôi muốn, tôi sẽ không thả chú đi. Đương nhiên, đây vẫn không phải trọng điểm, chú tuổi không ít, tôi sẽ không tra tấn chú, phần tội này, để con trai chú chịu thế đi.”
“Mày thằng điên, mày điên rồi có phải hay không?”
Mục Kính Sâm đứng dậy, giơ giơ roi trong tay.
“Tôi từ nhỏ không thích chơi đồ chơi nhưng chỉ thích cái roi này. Chú Thiệu, chú nói thử đi, chú bảo tôi đánh vào đâu, tôi nhất định dừng ở đó một cách chính xác, muốn xem thử không?”
“Điên... Thằng điên, con trai tao với chuyện này không quan hệ, mày thả nó ra trước.”
“Không quan hệ với nó, vậy chính là có quan hệ với ông?”
“Kính Sâm, Thành Quân, chuyện này nhất định là có gì hiểu lầm, các cháu đừng tin...”
Mục Kính Sâm tiện tay lại quất mạnh một roi tới. Roi này dừng ở chỗ cổ cậu con trai, chỗ đó da thịt non nhất, đau đến nỗi trong tiếng kêu của cậu ta lẫn đầy sợ hãi.
Ở cạnh thấy thế, người huấn luyện viên đi ra ngoài.
Bọn họ đóng cửa lại, sau đó canh giữ ở cửa.
Cách cánh cửa, tiếng vang bên trong lộ ra ngoài. Đã sớm quen, hai người họ ở ngoài hút thuốc, mặc tiếng cầu cứu, tiếng kêu rên bên trong từng đợt từng đợt không dứt, nhưng không có chút phản ứng nào.
Thời gian từng phút từng giây mà trôi, đối với người ta mà nói, chưa đến bước cuối cùng, ai cũng sẽ hấp hối giãy giụa một phen.
Hai gã huấn luyện viên nhìn nhau, một người trong đó lắc đầu: “Hà tất gì chứ, càng làm da thịt chịu đau hơn thôi.”
“Nhưng nếu vừa tới mà đã khai ra, nhất định sẽ không cam lòng đúng không? Nếu tự mình ngứa thịt, bị tiếp đón cũng là phải thôi.”
Đến khi trời chạng vạng, bên trong cuối cùng chịu nhả ra.
Thiệu Vân Cảnh cũng coi như là người có thủ đoạn, chỉ là hổ dữ không ăn thịt con, ai có thể tận mắt nhìn con mình bị đánh ngược đãi trước mặt mình chứ?
Mãi cho đến cuối cùng, chung quy vô dụng.
Mục Kính Sâm và Mục Thành Quân nói rõ là không chịu dễ dàng buông tha hắn, hơn nữa chuyện kia đã bị bọn họ kéo tơ lột kén từng lớp một tới người hắn rồi...
Cửa phòng đóng chặt, cậu trai trẻ đã sớm chịu không nổi, miệng vẫn luôn xin tha: “Ba, bọn họ muốn biết cái gì thì ba nói đi, chẳng lẽ ba nhẫn tâm nhìn con bị đánh chết sao?”
“Mẹ ơi, mẹ ơi, cứu mạng với...”
Thiệu Vân Cảnh ngồi dưới đất, gục đầu. Tên chủ công ty đòi nợ kia hơi thở đã thoi thóp: “Chính là ông ta, chính là ông ta...”
Mục Kính Sâm đi đến bên cạnh con trai Thiệu Vân Cảnh, cậu ta sợ tới mức cuộn tròn lại, mồm miệng nói chẳng rõ: “Đừng đánh tôi nữa.”
“Vậy cậu hãy khuyên nhủ ba cậu đi.”
“Ba, con thật sự cầu xin ba, ba xem bộ dáng bọn họ, bọn họ thật dự sẽ giết con đó.”
Mục Kính Sâm bỏ roi trong tay xuống, lấy ra con dao nhỏ mang theo bên người.
“Tôi không có thời gian ở đây lề mề với các người, chúng ta dứt khoát chút đi, nếu ba cậu vẫn do do dự dự, tôi liền băm một ngón tay của cậu, thế nào?”
“Đừng, cứu mạng...”
Từ đầu đến cuối, Mục Thành Quân đều ngồi bất động ở ghế, thoáng như chuyện không liên quan mình nhưng thâm độc đáng sợ dọa người.
Mục Kính Sâm đè một ngón tay của cậu con trai, anh thật sự sắp cắt thẳng xuống.
Thân sao sắc bén cắt tới da thịt, cậu con trai thê lương kêu ra tiếng.
“Đừng!!!”
“Dừng tay!” Cùng lúc đó, Thiệu Vân Cảnh ở cách đó hơn mấy bước cũng đã mở miệng. “Đừng như vậy, tôi nói, tôi nói.”
Mục Kính Sâm vẫn chưa thu lại con dao nhỏ.
“Tôi hỏi ông trước, ba tôi chết có phải có quan hệ với ông?”
Thiệu Vân Cảnh run run khóe môi, không thể không gật đầu: “Phải.”
Mục Kính Sâm đứng dậy, trên cao nhìn chằm chằm người đàn ông trên mặt đất.
“Những tên này đều là chính ông tìm?”
“Không phải.”
“Sau lưng có ai giúp ông?”
Thiệu Vân Cảnh trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi nói: “Trước vụ án Phó Kinh Sênh không lâu, nói thế các cậu đều không xa lạ chứ?”
Tầm mắt Mục Thành Quân bắn tới. Mục Kính Sâm cảm thấy lồng ngực dấy lên cơn đau đớn.
“Tiếp tục nói.”
“Là Phó Kinh Sênh. Là tôi bảo hắn làm một kế hoạch. Những chuyện sau đó đều theo bố trí của hắn để thực thi từng bước một. Nhưng may mắn nhất chính là, kế hoạch này lại không bị ghi chép lại, tôi càng không nghĩ tới, các cậu sẽ tra được tới tôi.”